Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70 - Chương 83: Tầng hai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
33


Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70


Chương 83: Tầng hai


Editor: Trâu lười

Tường đất mái đỏ, cây liễu xanh biếc rậm rạp. Ngày hè sau giờ ngọ, quanh thôn yên tĩnh, nóng nực, ve kêu râm ran, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gà kêu vịt kêu.

Người trong thôn đều chạy tới trước cổng thôn xem náo nhiệt, chỉ có Trình Dao Dao bị Tạ Chiêu lôi kéo thẳng đường về nhà. Cô hầm hừ phàn nàn: “Phần đặc sắc nhất còn chưa thấy! Trình Nặc Nặc khóc rất thú vị, lời nói buồn nôn thế nào cũng nói ra được, không biết bây giờ Thẩm Yến có phản ứng gì…”

“Em rất quan tâm đến phản ứng của Thẩm Yến sao?” Tạ Chiêu vẫn luôn im lặng bỗng nhiên hỏi một câu.

“Gần đây Thẩm Yến không phải …” Ra đa phát hiện nguy hiểm của Trình Dao Dao kêu lên, khó khăn cắn đầu lưỡi kiên quyết nói: “Không có.”

Mặt Tạ Chiêu không thay đổi đi trước, chân dài bước nhanh kéo dài khoảng cách với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao ấp úng đuổi theo: “Thật sự không có! Cái tên cặn bã kia phiền muốn chết, em chỉ muốn xem náo nhiệt thôi, còn có Lâm Nhiên Nhiên, vẫn chưa thấy thảo luận việc an bài cho em ấy nữa!”

Tạ Chiêu thấy cô chạy mấy bước thì bắt đầu thở gấp, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hắn thả chậm bước chân nói: “Đại đội trưởng và bí thư chi bộ sẽ sắp xếp.”

Trình Dao Dao quan sát vẻ mặt của Tạ Chiêu, thấy hắn thờ ơ với chuyện của Lâm Nhiên Nhiên, là do Lâm Nhiên Nhiên còn chưa xuyên qua sao?

“Nhìn anh làm gì.” Chóp mũi Trình Dao Dao bỗng nhiên bị bóp, cô lập tức lấy lại tinh thần che mũi.

Trình Dao Dao trừng mắt nhìn Tạ Chiêu: “Đáng ghét!”

Tạ Chiêu nói: “Thay người khác lo lắng không bằng lo trước cho mình đi.”

Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao chớp chớp, ngây thơ nói: “Có ý gì?”

Trình Dao Dao rất nhanh hiểu rõ ý của Tạ Chiêu.

Từ bữa cơm trưa đến buổi chiều, bà Tạ nói dông dài hai tiếng đồng hồ: “Đã nói không được xúc động mà sao Chiêu ca nhi vẫn đánh nhau với người ta? Còn Dao Dao nữa, giúp người là việc tốt, nhưng cháu cũng không thể mắc vào trong đó. Miệng người trong thôn xấu đến mức nào cháu cũng biết, một cô gái chưa chồng như nháu liên quan đến chuyện này sẽ bị người ta nhai trên đầu lưỡi bao lâu! Bọn họ sẽ lan truyền thành bộ dáng gì?”

Tạ Phi đồng tình nhìn Trình Dao Dao, cũng không dám lên tiếng. Tạ Chiêu cũng giữ im lặng gọt gỗ ở bên cạnh. Một mình Trình Dao Dao ủ rũ nghe bà Tạ nói, chân đứng mỏi nhừ.

Hôm nay Trình Dao Dao chạy đến xem náo nhiệt đã đứng một lúc lâu, bây giờ lại đứng trước mặt bà Tạ nghe dạy bảo, đừng nói tủi thân bao nhiêu. Cô vụng trộm đổi hai bên chân, để trọng tâm chuyển sang cái chân khác.

Cuối cùng Tạ Chiêu mở miệng: “Bà nội, đến giờ học rồi.”

Bà Tạ coi học tập là chuyện lớn. Lúc này bà Tạ thỏa mãn dừng lại: “Được rồi, đi đọc sách đi. Về sau không được xen vào mấy chuyện đó!”

Trình Dao Dao được thả ra, dùng sức gật đầu chạy nhanh như chớp về phòng.

Tạ Chiêu đi chậm hơn bước vào phòng, trong tay bê một đĩa dưa hấu cắt gọn, mắt liếc thấy Trình Dao Dao đã nằm ở giường. Hắn cài chốt cửa vào: “Lại lười biếng.”

“Cho em một miếng dưa hấu.” Trình Dao Dao thấy hắn tủi thân nói: “Em còn chưa từng thấy bà nội hung dữ như thế bao giờ, làm em sợ muốn chết.”

Tạ Chiêu đưa một miếng dưa cho cô: “Ăn đi, cẩn thận bị bẩn.”

Trình Dao Dao vươn tay mềm nhũn: “Anh kéo em dậy.”

Tạ Chiêu nắm chặt tay cô nhẹ nhàng kéo lên, Trình Dao Dao cảm nhận lực lượng mãnh mẽ kéo tới, cả người không tự chủ ngồi dậy nhào vào trong ngực hắn, trán cũng úp vào cơ ngực rắn chắc của hắn.

“Ô…” Trình Dao Dao mới há miệng, dưa hấu mát lạnh đã nhét vào bên trong miệng. Cô cắn một miếng to cho hả giận, vừa giòn vừa ngọt: “Là dưa hấu giòn! Trong nhà còn bao nhiêu quả ạ?”

Các loại dưa hấu có chất lượng cao nhất ở trong thôn đều được đưa vào huyện. Dưa hấu năm nay rất to, quả nào cũng béo trong béo trục, vỏ dày, người trong thôn cũng có thể mua. Dưa hấu trong thôn bán 5 mao tiền một cân, người trong thôn mua nhiều thì mười mấy quả, mua ít thì trên 5,6 quả. Dù sao dưa hấu giữ được lâu, tiết kiệm một chút có thể ăn đến mùa thu. Đến rằm trung thu, ăn dưa hấu ngắm trăng là một loại hưởng thụ hiếm có trong năm của người dân thôn Điềm Thủy.

Năm nay Tạ Chiêu mua 30 quả dưa hấu để trong nhà. Bà Tạ mới đầu còn lo mua nhiều quá ăn không hết, kết quả người trong nhà thường ăn liên tục, Trình Dao Dao còn lấy làm nước dưa hấu, hết rất nhanh.

Tạ Chiêu cầm dưa hấu, Trình Dao Dao cúi đầu ăn dưa hấu giống như con sóc: “Còn rất nhiều, đủ em ăn đến mùa thu. Không đủ có thể mua thêm.”

Trình Dao Dao nói: “Đủ rồi đủ rồi. Trừ dưa hấu còn có dưa bở, dưa vàng, dưa chuột, có thể ăn thay đổi!”

Trình Dao Dao gặm miếng dưa hấ ở giữa lõm xuống mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ dính một vòng tròn đỏ. Tạ Chiêu vứt vỏ dưa đi, đến chỗ chậu nước rửa tay, vắt khăn lông ướt lau miệng cho cô: “Được, ăn thay đổi.”

Trình Dao Dao ngửa đầu nhìn Tạ Chiêu. Hắn cụp mắt, gương mặt đẹp trai không còn lạnh lùng nữa, giống như đối xử với một món đồ dễ vỡ, nghiêm túc lau từng chút cho cô. Bỗng nhiên Trình Dao Dao chui vào trong ngực Tạ Chiêu, hai tay ôm chặt hắn.

Tạ Chiêu tốt như vậy là của một mình cô!

“Sao vậy?” Bàn tay ấm áp của Tạ Chiêu nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhìn cô gái mềm mại làm nũng như con mèo nhỏ nằm trong ngực, giọng nói mềm nhũn: “Bà nội không giận em thật đâu, đừng sợ.”

Trình Dao Dao dụi mặt trong ngực hắn, mềm nhũn không động đậy: “Nếu như… Nếu như người anh gặp trước là người khác, anh sẽ thích người ấy không?”

Tạ Chiêu nói: “Người khác?”

“Là người khác, ví dụ như Lâm Nhiên Nhiên. Em ấy không xem thường anh, tôn trọng anh, chạy khắp nơi giúp anh.” Trình Dao Dao nói: “Mà em thì vừa hung dữ vừa tùy hứng, còn mắng anh…”

Tạ Chiêu không hiểu nói: “Bây giờ em không như vậy sao?”

“!!!” Trình Dao Dao hung hăng cắn hắn, đến khi Tạ Chiêu cầu xin tha thứ mới nói tiếp: “Dù sao chính là như vậy, anh sẽ thích người khác không?”

Tạ Chiêu không do dự: “Không đâu.”

“Anh trả lời nhanh như vậy, có nghiêm túc suy kỹ không?” Trình Dao Dao không vui ngẩng đầu trừng hắn.”

Đôi mắt sâu xa của Tạ Chiêu nhìn cô chăm chú, đến khi ánh mắt Trình Dao Dao muốn tránh đi hắn mới nâng gương mặt trắng nõn của Trình Dao Dao lên, nói: “Không cần suy nghĩ. Cứ coi như cô gái khác giống như lời em nói tôn trọng anh, giúp đỡ anh, anh sẽ nhận sự tôn trọng và giúp đỡ đó, nhưng đây không phải là thích.”

Tạ Chiêu cúi đầu xuống, chóp mũi cao thẳng chạm vào mũi Trình Dao Dao, thở dài thổ lộ: “Trừ em ra, anh không cần ai cả.”

Trình Dao Dao say mê tiếng nói trầm thấp này, chủ động dâng lên đôi môi. Từ trước đến nay cô luôn tự tin, hơn nữa càng tin tưởng Tạ Chiêu, ở kiếp này mình gặp hắn trước, tại sao cô phải đa nghi?

Hoa dành dành cắm trong lọ dần dần nở rộ, mùi hương ngọt ngào làm say lòng người bay khắp phòng.

Từ ngày Trình Dao Dao đứng trước mặt mọi người làm sáng tỏ chuyện Lâm Nhiên Nhiên, tin đồn về cô và Tạ Chiêu cũng ồn ào như mặt trời lên cao. Dù sao hai người đều còn trẻ tuổi, cùng ở chung một nhà, trước đây Tạ Chiêu và Trình Dao Dao luôn đi cùng nhau, về cùng nhau, bây giờ lời đồn được chứng thực. Đáng tiếc Trình Dao Dao luôn ở trong nhà không ra khỏi cửa, mấy người nhiều chuyện trong thôn chỉ đành lo lắng suông.

Buổi chiều, trong phòng sáng sủa mà yên tĩnh, đĩa dưa hấu trên bàn tản mát ra mùi thơm ngọt ngào. Trình Dao Dao bỏ sách ra, gục đầu xuống bàn kêu rên: “Thật chán —”

Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân cũng bị cắt ngang mạch suy nghĩ, để sách xuống nói: “Cô lại làm sao rồi?”

“Ngày nào cũng ở nhàn buồn bực muốn chết rồi.” Trình Dao Dao nằm trên bàn, lông mày nhăn lại: “Chán thật!”

Hàn Nhân nói: “A Di Đà Phật, tôi ước được đổi với cô, ngày nào cũng ở nhà hưởng phúc. Cô xem ngày nào chúng tôi cũng mệt mỏi, khó khăn lắm mới có thể đến chỗ cô trốn một lúc.”

Vẻ mặt Trình Dao Dao đau khổ không lên tiếng. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong nhìn nhau, cười xấu xa nói: “Có phải Tạ Chiêu vào huyện rồi nên cô cảm thấy một ngày dài bằng ba thu rồi không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Trình Dao Dao tức giận nói: “Anh ấy vào huyện không mang tôi đi cùng, đáng ghét!”

Tay Tạ Chiêu bình phục, mấy ngày này lại bắt đầu vận chuyện đồ vào huyện giúp thôn dân, đi sớm về trễ. Tạ Phi thì đóng cửa học tập, chuẩn bị tham gia tuyển công nhân. Trình Dao Dao ở nhà một mình nhàm chán, may mà có Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đến chỗ cô.

Nghe Trình Dao Dao không phủ nhận quan hệ giữa mình và Tạ Chiêu, sắc mặt Hàn Nhân hơi phức tạp, thấp giọng nói: “Dao Dao, rốt cuộc cô suy nghĩ như nào, cô và Tạ Chiêu là thật?”

“Đúng vậy, chúng tôi đang yêu nhau.” Trình Dao Dao thản nhiên thừa nhận.

Trong lòng Hàn Nhân dù sớm có đáp án nhưng lúc này vẫn hít vào một hơi: “Dao Dao, anh ấy là địa chủ!”

“Bây giờ không phải đều đang sửa lại các vụ án bị xử sai sao?” Trình Dao Dao không để ý nói: “Ông của anh ấy trước kia cũng không chèn ép nông dân, những thứ này đều có nhân chứng.”

Hàn Nhân nói: “Được, không nói thành phần trước kia của anh ấy. Nhưng anh ấy ở nông thôn, cô ở Thượng Hải, cô và anh ấy kết hôn sẽ phải cắm rễ suốt đời ở nông thôn, không trở về được nữa! Dao Dao, điều kiện gia đình cô tốt, bố cô có quan hệ, sớm muộn gì cũng đưa cô vừa! Cô không thể vì sự thèm muốn thoải mái nhất thời mà đổi lấy cả đời mình được!”

Hàn Nhân tận tình khuyên bảo, Trình Dao Dao nhịn không được cười lên: “Cô cảm thấy tôi và Tạ Chiêu ở cùng nhau là do tôi muốn anh ấy giúp tôi làm việc sao?”

Công việc ở nông thôn rất vất vả: gánh phân, bón phân, gánh nước, cấy mạ, đàn ông đã làm quen việc nhà còn bị mất một lớp da, huống chi là con gái mềm yếu đến từ thành phố.

Nữ thanh niên trí thức thông minh sẽ chọn gả cho người trong thành phố. Nữ thanh niên trí thức là người có học thức, trắng nõn tự nhiên hơn mấy cô gái ở địa phương nhỏ, có rất nhiều người muốn lấy. Gả cho con em cán bộ trên huyện còn có thể nhờ quan hệ tìm được công việc tốt ổn định. Huyện Lâm An có mấy cô gái đi theo con đường này, nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.

Có rất nhiêu nữ thanh niên trí thức vì muốn có người giúp đỡ làm việc, bất đắc dĩ tạo quan hệ tốt với người trẻ tuổi trong thôn. Thậm chí ở địa phương ngheo túng còn có thể vì một miếng cơm đành phải nương nhờ người nông dân.

Trình Dao Dao yếu ớt rõ như ban ngày, Tạ Chiêu giúp Trình Dao Dao làm việc Hàn Nhân cũng biết, cô ấy nghĩ như vậy cũng bình thường.

Hàn Nhân nói: “Cô đừng giận, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi. Tạ Chiêu đẹp trai, cũng đối xửa với cô rất tốt, nhưng nếu để cô sống cả đời ở nông thôn, cô nguyện ý sao? Về sau sẽ không hối hận?”

Trình Dao Dao cười nói: “Tôi biết. Cô yên tâm, tôi sẽ không hối hận.”

Hàn Nhân tức giận nói: “Trương Hiểu Phong, cô nói cô ấy đi, khó chơi!”

Trương Hiểu Phong vẫn luôn im lặng, lúc này chậm rãi nói: “Đối với chuyện này, tôi sẽ không phát biểu ý kiến, có 3 nguyên nhân.”

“Lại thích lên giọng đó.” Hàn Nhân nâng cầm lên: “Nói nói nói.”

Trương Hiểu Phong nói: “Thứ nhất, nhân phẩm của Tạ Chiêu rõ như ban ngày, gương mặt cũng rất đẹp trai, Dao Dao sống chung với cậu ấy lâu như vậy, sinh ra tình cảm cũng là chuyện tự nhiên. Thứ hai, Dao Dao lớn rồi, chúng tôi tin năng lực kiềm chế và năng lực phán đoán của bản thân cô, cũng như năng lực chịu trách nhiệm đối với những hành vi của mình. Thứ ba…”

Trình Dao Dao nổi hứng tò mò: “Thứ ba là gì?”

Trương Hiểu Phong cười nói: “Thứ ba là các cô nên học tập đi. Bây giờ tôi đưa ra mấy đề bài kiểm tra các cô một chút!”

Trình Dao Dao và Hàn Nhân lập tức kêu rên, tay chân luống cuống mở sách: “Sao lại làm trắc nghiệm vậy?”

Trương Hiểu Phong mở quyển sách đầy ghi chú ra, viết lên giấy mấy đề, trong lòng bổ sung nguyên nhân thứ ba chưa nói: Nhìn những dòng ghi chép này của Tạ Chiêu liền biết cậu ấy không phải là người bằng lòng ở nông thôn cả đời. Trình Dao Dao ở với cậu ấy, chưa chắc phải chịu thiệt.

Trên đường đi làm, một đám người trẻ tuổi vừa vác cuốc vừa nói cười đi đến ruộng. Thẩm Yến là thanh niên trí thức đến từ thành phố, có bề ngoài tốt, lại dịu dàng như nước, nói vài câu chọc mấy cô gái đi bên cạnh cười run rẩy.

Vừa rẽ sang đường, bỗng nhiên xuất hiện một người: “A Yến.”

Ánh mắt đám người không nhịn được nhìn về phía Thẩm Yến, có chút kỳ lạ. Hôm đó Trình Nặc Nặc ôm Thẩm Yến khóc lóc trước mặt mọi người không khác nào công khai quan hệ của hai người, nhưng dạo này Thẩm Yến không để ý tới Trình Nặc Nặc, mỗi ngày bọn họ đi làm tan tầm Trình Nặc Nặc đều đến tìm hắn.

Hôm nay Trình Nặc Nặc mặc áo khoắc màu hồng, kiểu dáng giống áo của Trình Dao Dao. Nhưng Trình Nặc Nặc không trắng và xinh như Trình Dao Dao, mặc áo màu hồng càng làm nổi bật lên làn da rám đen gầy gò, hai bím tóc cũng thưa thớt héo khô. Bây giờ cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Yến, ánh mắt điềm đạm đáng yêu trước sau như một.

Thẩm Yến nhìn ánh mắt xám xịt và lỗ chân lông dần sùi trên mặt cô, trong lòng không kìm được ngi nghờ vì sao lúc trước mình lại thấy cô duyên dáng động lòng người?

Ánh mắt khác thường của đám người càng làm Thẩm Yến không được tự nhiên. Hắn bỏ qua Trình Dao Dao mà lựa chọn Trình Nặc Nặc, không biết mấy người khác ở sau lưng mỉa mai bao nhiêu lần, bây giờ thấy Trình Nặc Nặc lấy hình tượng thế này xuất hiện trước mặt mọi người thì càng không vui.

Thẩm Yến nói với mấy người khác: “Mọi người đi trước đi.”

Những người khác dù hiếu kỳ nhưng cũng đành phải rời đi, chỉ còn hai cô gái không cam lòng quay đầu trừng mắt lườm Trình Nặc Nặc. Cũng không nhìn bộ dạng dài ngắn của mình thế nào mà dụ dỗ thanh niên trí thức Thẩm!

Nhóm người vừa rời đi, Thẩm Yến không kịp chờ nói: “Không phải tôi đã nói với cô, về sau đừng tới tìm tôi nữa sao?”

Trình Nặc Nặc trừng mắt nhìn, nước mắt lăn xuống: “Anh A Yến, anh còn giận em sao? Chuyện hôm đó em đã giải thích rồi, em thật sự không cố ý làm liên lụy đến chị Dao Dao…”

“Cô không cần ngụy biện, cô nhằm vào Dao Dao không phải một lần, hai lần!” Thẩm Yến nói: “Được, cứ coi như cô hận Dao Dao. Vậy Lâm Nhiên Nhiên có thù oán gì với cô đang êm đẹp cô lại nói xấu em ấy?”

Trình Nặc Nặc khóc nức nở nói: “Em không còn cách nào cả. Em ở nhà Lâm Võ Hưng, sống chung với bà lão kia và hai người con dâu gặp rất nhiều khó khăn anh không biết đâu…”

Thẩm Yến dứt khoát cắt ngang: “Đấy cũng không phải là lý do để cô hãm hại người khác!”

Tay Trình Nặc Nặc đang lau nước mắt dừng lại, phát ra thanh âm đáng yêu nói với Thẩm Yến: “Em thừa nhận, em ghét Lâm Nhiên Nhiên! Ai bảo nó câu dẫn anh!”

Thẩm Yến tức giận nói: “Tôi đã giải thích với cô bao nhiều lần rồi, hôm đó tôi thấy em ấy khóc quá đáng thương mới an ủi em ấy hai câu!”

Mắt Trình Nặc Nặc xoay tròn, lại che mặt khóc nói: “Anh A Yến, em thật sự quan tâm anh nên mới như vậy…”

Thẩm Yến không thể tin nhìn Trình Nặc Nặc: Vì chuyện này mà cô ép người ta đến đường cùng sao? Đến tận bây giờ cô còn không nhận sai, tôi thực sự… thực sự…”

Cả người Thẩm Yến nổi da gà, lúc trước hắn nghĩ Trình Nặc Nặc là một người có tính tình dịu dàng, ngoan ngoãn và mềm yếu giống con cừu non vô hại, thật sự quá ngu.

Trình Nặc Nặc cố gắng kéo tay Thẩm Yến, Thẩm Yến chán ghét hất ra: “Đừng chạm vào tôi! Nghĩ đến chuyện ở cùng người phụ nữ lòng dạ rắn rết giống cô lâu như vậy làm tôi buồn nôn!”

Trình Nặc Nặc thấp bé gầy yếu bị Thẩm Yến đẩy ngã trên đất, đầu gối đè phải một viên đá nhọn, máu tươi lập tức chảy ra. Trình Nặc Nặc kêu đau nhưng Thẩm Yến lại thờ ơ.

Vẻ mặt chán ghét không che dấu chút nào của Thấm Yến đâm thẳng vào lòng cô. Mặt Trình Nặc Nặc kéo căng ra, yếu ớt nhìn hắn: “Anh A Yến, anh tuyệt tình như vậy sao? Đêm qua anh không như vậy…

Thẩm Yến biến sắc, không được tự nhiên dời mắt đi: “Vốn dĩ tôi không muốn gặp cô, nhưng cô cứ quấn lấy tôi.”

Ánh mắt Trình Nặc Nặc lạnh lẽo, giọng nói lại thẹn thùng: “Nhưng tối qua anh vừa thấy em liền ôm em, còn gọi tên chị Dao Dao…”

“Cô im ngay!” Thẩm Yến tức nổ phổi: “Tối qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trong lòng cô rõ nhất! Trình Nặc Nặc, nếu hôm nay cô nhất định muốn rõ ràng, vậy tôi nói rõ với cô. Chúng ta chia tay đi, về sau đừng tìm tôi nữa!”

Thẩm Yến nói một hơi, thở hổn hển ổn định tâm tình. Ánh mắt Trình Nặc Nặc giống như đầm nước đọng, trong lòng hắn rét lạnh. Đợi một lúc lâu, Trình Nặc Nặc mới cong khóe môi: “Ngoại trừ việc chia tay, anh không có gì khác muốn nói với em sao?”

Thấm Yến im lặng một lúc, do dự mở miệng: “Dạo này mặt của cô sao…”

“Quả nhiên anh thấy em biến dạng rồi! Anh thấy em biến dạng nên mới không muốn gặp em đúng không!” Vừa rồi Trình Nặc Nặc còn bình tĩnh bỗng nhiên hét ầm lên, hai tay che mặt.

Thẩm Yến chú ý tới đôi tay che mặt của cô, đen gầy giống như nhánh cây, gần đây thường phải làm việc nặng nên các khớp xương nhô ra, trên mu bàn tay đầy vết thương và vết bẩn rửa không sạch, khác hẳn bàn tay trắng nõn trong trí nhớ của hắn.

Trình Nặc Nặc mềm mại đáng yêu lúc trước hoàn toàn bị xóa bỏ, một chút thương hại trong lòng Thẩm Yến cũng biến mất. Thẩm Yến chỉ nói: “Cô tự giải quyết cho tốt.”

Trình Nặc Nặc nắm chặt bùn đất trên mặt đất, tan nát cõi lòng kêu lên: “Thẩm Yến!”

Thẩm Yến nghe gọi thì dừng lại, sau đó lập tức bước nhanh hơn, ánh mắt oán độc phía sau nhìn chăm chú vào hắn làm hắn không có chỗ trốn.

Đến khi bóng lưng Thẩm Yến biến mất không thấy nữa, Trình Nặc Nặc thu hồi biểu tình đau lòng muốn chết, lạnh lùng lau mặt nhưng lại sờ đến làn da thô ráp trên mặt mình. Mí mắt cô nháy nháy, tất cả là do linh tuyền mất tác dụng! Nếu không phải không có linh tuyền, khuôn mặt xinh đẹp của mình sẽ không biến mất, Thẩm Yến cũng sẽ không bị Trình Dao Dao kéo về!

Là do cô không có linh tuyền, bây giờ ngay cả con tiện nhân như Lâm Nhiên Nhiên cũng dám trêu chọc cô. Vốn dĩ Trình Nặc Nặc ở một mình một phòng, Lâm Nhiên Nhiên vừa về lập tức chiếm nửa căn phòng của cô, hiện tại còn dám cấu kết với Thẩm Yến làm bậy. Nghĩ đến ngày hôm đó Thẩm Yến đến tìm mình, thế mà Lâm Nhiên Nhiên lại đứng ở cửa ra vào khóc sướt mướt, làm Thẩm Yến quan tâm cô ta, Trình Nặc Nặc hận nghiến răng.

Nghĩ như vậy, Trình Nặc Nặc chậm rãi đứng dậy. Tạm thời mình không thể động vào Trình Dao Dao, chẳng nhẽ còn không làm gì được Lâm Nhiên Nhiên đã mất bố mất mẹ sao?

Phía chân trời vang lên tiếng sấm vang dội, mây đen kéo đến đầy trời, giọt mưa rơi trên lá cây, dần dần dồn dập thành tiếng rì rào, mặt đất khô cạn ẩm ướt rất nhanh.

Trên bờ ruộng truyền đến tiếng hô: “Mưa rồi! Nghỉ thôi!”

Đám người trong ruộng vội vàng cầm công cụ và nón chạy đi. Nhóm người chạy nhanh về nhà, sớm bị mưa rơi ướt đẫm, vào trong gió thổi tới, nóng lạnh kích thích hắt hơi một cái.

Vương Quế Anh chạy vào sân, thu quần áo xuống, nước mưa rơi xuống không mở mắt ra nổi.

Cửa sân mở ra tràn vào một cơn gió và Lâm Gia Kỳ. Hắn bước nhanh đến thu đệm và ga giường, kéo Vương Quế Anh chạy vào dưới mái hiên: “Mệ, đừng vội!”

Vương Quế Anh phàn nàn nói: “Thời tiết sao lại thay đổi thất thường vậy! Hôm nay mẹ giặt đệm ga giường, ôi, con nhìn xem cả người ướt hết rồi, mau lau đi!”

Lâm Gia Kỳ nhận khăn lau mặt, nói: “Mẹ cũng lau đi, mưa lớn như vậy sao lại để mẹ thu quần áo?”

Vương Quế Anh nói: “Anh cả con đưa chị dâu về nhà ngoại rồi, trong nhà chỉ còn mình mẹ? Con lại không tranh thủ thời gian cưới vợ, cũng phải có tính tình tốt như chị dâu vậy!”

Lâm Gia Kỳ cười nói: “Gia Tuấn và bố chưa về ạ?”

Vương Quế Anh tức giận cầm khăn mặt quất hắn: “Con đừng có mà chuyển hướng! Con 23 tuổi rồi, bố con ở tuổi này đã có anh trai con 5 tuổi! Hôm trước cô hai giới thiệu một cô gái tốt cho con, làm việc ở đoàn văn công, bộ dáng cũng xinh đẹp!”

Lâm Gia Kỳ nói: “Con đã nói với mẹ, cô gái đó là bạn của Lộ Lộ, con quen trước rồi. Mẹ đừng làm chúng con về sau gặp mặt cảm thấy xấu hổ.”

Vương Quế Anh nói: “Mẹ biết trong lòng con nghĩ gì! Khuôn mặt giống Trình Dao Dao ở trên đời này có thể có mấy người? Dáng dấp của Tiểu Ngô cũng coi như là số một, hơn nữa còn thích con, đặc biệt bày tỏ mấy lần với cô hai con, con còn chọn cái gì? Hả?”

Lâm Gia Kỳ nhíu mày: “Mẹ.”

Vương Quế Anh nói: “Mẹ biết, bộ dáng Trình Dao Dao rất tốt, lại dịu dàng, khó trách con thích cô ấy. Nhưng chuyện của cô ấy và Tạ Chiêu…”

“Cô ấy không phải người như vậy!” Giọng nói của Lâm Gia Kỳ nghiêm túc: “Coi như cô ấy và Tạ Chiêu yêu nhau, như vậy cũng rất quy củ.”

“Mẹ biết, mẹ biết.” Vương Quế Anh nghe thấy giọng nói không vui của con trai, nói: “Mẹ biết thanh niên trí thức Trình là cô gái tốt, nhưng bây giờ người ta ở Tạ gia, còn đi đi về về cùng Tạ Chiêu, chúng ta không nói tới mặt trăng xa xôi đó nữa. Hôm nào chính thức gặp mặt Tiểu Ngô hả?”

Lâm Gia Kỳ cười nhạt: “Tùy mẹ sắp xếp.”

Tinh thần Vương Quế Anh lập tức tỉnh táo, vui mừng tính toán.

Lâm Gia Kỳ nhìn màn mưa xuất thần, tự giễu lắc đầu quay về phòng.

Trong sân Tạ gia cũng vang lên tiếng mưa rơi như trút nước, nước mưa lăn xuống mái hiên, hợp thành một cái rèm. Trên mặt đất trong phòng bếp và sân sau để mấy cái chậy đỡ nước mưa, tiếng thùng thùng như nhạc giao hưởng. Trong thôn luôn như vậy, bên ngoài trời mưa to, bên trong phòng mưa nhỏ. Tạ Chiêu thường xuyên sửa nóc nhà, nhưng diện tích quá lớn, vẫn có vài chỗ bị dột, so với nhà khác tốt hơn nhiều rồi.

Trình Dao Dao đi từ cầu thang trên gác xép xuống, hét lên: “Có một chỗ bị dột, em lấy chậu rửa mặt đựng rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” Bà Tạ thở phào, đưa khăn mặt cho Trình Dao Dao: “Nhanh lau tay đi.”

Trên tay Trình Dao Dao dính đầy tro bụi, nhận khăn lau lau nói: “Trên tầng chơi rất vui, sao không có ai ở ạ?”

Hôm nay là lần đầu tiên Trình Dao Dao lên tầng hai. Hai bên phòng đều có một cái cửa sổ khắc hoa, bình thường đóng chặt lại, sau khi mở ra mới phát hiện có một động thần tiên khác, một cái cầu thang nối thẳng lên tầng hai. Tầng hai đầy bụi và mùi gỗ mộc, để rất nhiều hòm to, còn có một căn phòng nhỏ, ban công hướng ra phía sau núi, có một cái lan can vây quanh.

Bà Tạ cười nói: “Trên tầng trước là một căn phòng nhỏ. Cháu muốn ở đấy?”

“Thu dọn xong sẽ rất đẹp.” Trình Dao Dao thoải mái thừa nhận.

Bà Tạ cười nói: “Cháu ở thử xem, thời tiết này có thể hấp chín cháu!”

Trình Dao Dao vội nói: “Vậy cháu để sang mùa đông rồi ở.”

“Tùy cháu.” Bà Tạ ngồi xuống, cầm giày cỏ bện được một nửa bện tiếp: “Cháu để Chiêu ca nhi thu dọn giúp cháu, bà cũng kệ.”

Trình Dao Dao vui mừng đáp ứng, lại hiếu kỳ nói: “Trên tầng có rất nhiều hòm to đựng cái gì vậy ạ?”

Bà Tạ cười nói: “Uổng công cháu xuống nông thôn lâu như vậy, ngay cả vựa thóc cũng không nhận ra, còn nói là hòm to! Những vựa thóc này có cái gì hay mà nhìn, của hồi môn trước đây của bà và rương hòm làm bằng gỗ nhãn của mẹ Chiêu ca nhi đều được điêu khắc tỉ mỉ tốt nhất. Còn có cả đồ dùng trong nhà làm bằng gỗ tử đàn,…”

Có lẽ do bên ngoài mưa rào xối xả ngăn cách tiếng nói, bà Tạ mở máy hát, nói về chuyện cũ chưa từng nhắc tới: “… Lúc trước mỗi ngày ông nội Chiêu ca nhi và đứa ở dậy sẽ đi thăm ruộng đất một vòng trước, sẽ luôn có tá điền tặng ít đồ ăn, còn có chim nhạn.”

“Khi đó trong nhà nhiều người, có hơn 20, 30 người gồm chủ và đứa ở, mỗi ngày nấu cơm phải nấu 3, 4 thùng. Cháu thấy dãy nhà mái ngói lát gạch xanh ở trong ngõ nhỏ kia không, đều do nhà bà xây cho đứa ở kết hôn ổn định cuộc sống ở đấy.”

“Bố Chiêu ca nhi cưới được cô vợ trẻ giống như bị nhốt trong lồng, ở trong nhà không đi đâu cả. Bác cả, bác hai của Chiêu ca nhi cũng cưới vợ, trong nhà đầy người, mỗi ngày đều rất náo nhiệt…”

Trình Dao Dao và Tạ Phi chăm chú nghe, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”

Chân trời có tiếng sấm nổ tung, bà Tạ sợ run người, tỉnh dậy từ trong giấc mơ đẹp đã qua. Nhìn khoảng sân vắng vẻ phía trước, thở dài: “Không nói nữa, không nói nữa.”

Tạ Phi cũng là lần đầu tiên nghe bà nội kể chuyện cũ của mình, vành mắt đỏ đỏ: “Bà nội…”

Trình Dao Dao cũng nói: “Về sau nhà chúng ta còn náo nhiệt hơn!”

Trong lòng bà Tạ vui mừng, nói: “Được, có cháu ở nhà một ngày, ngôi nhà này lập tức ồn ào không có lúc nào yên tĩnh cả! Ai, sao Chiêu ca nhi còn chưa về?”

Trình Dao Dao nói: “Bà về phòng nghỉ ngơi đi, chúng cháu đợi Tạ Chiêu về.”

“Được.” Bà Tạ đấm xương cốt đau nhức, đứng dậy đi về phòng.

Trình Dao Dao cũng bảo Tạ Phi đang ngáp về phòng, một mình đốt đèn, chống cằm ngồi trong sân chờ Tạ Chiêu. Trình Dao Dao trong ngôi nhà trống rỗng không có một ai, trong đầu không tự chủ nghĩ lại lời bà Tạ: Lúc trước trong sân náo nhiệt đầy tiếng cười, bây giờ không biết những người kia đã đi đâu rồi.

Chân trời có tia sét xẹt qua chiếu sáng cả sân, trên đỉnh đầu vang lên tiếng sấm to đùng.

Trình Dao Dao sợ run cả người, ôm cánh tay, bỗng nhiên sợ hãi, đang do dự nên gọi Tạ Phi dậy chờ với mình không. Đúng lúc này, cửa cổng vang lên.

“!!!” Trình Dao Dao nhảy dựng lên, đôi mắt hoa đào trợn to, trừng mắt nhìn cửa cổng.

Cửa cổng vang lên vài tiếng, giống như có người đang đẩy cửa, chốt cửa cũng đang mở. Trình Dao Dao lùi lại một bước, xù lông nhìn cửa cổng, chuẩn bị tinh thần chạy trốn. Giữa lúc tiếng sấm vang lên, tiếng nói quen thuộc truyền đến: “Mở cửa!”

“Tạ Chiêu!” Lòng Trình Dao Dao buông xuống, chạy như bay xuyên qua cơn mưa, rút chốt cửa, mở cửa ra.

Thanh niên cao lớn dầm mưa ướt sũng, khuôn mặt sắc bén, lạnh lẽo. Hắn cúi đầu nhìn người đột nhiên xuất hiện trước mắt, còn chưa kịp mở miệng, mềm mại đã nhào vào trong ngực.

Tác giả có lời muốn nói:

Đã viết xong một chương nữa, về sau Lâm Nhiên Nhiên sẽ không có phần diễn như nữ chính nữa. Dao Dao luôn tự tin với tình cảm của mình, sẽ không xoắn xuýt nhiều về chuyện của nữ chính trong sách.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN