Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng - Chương 22: Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng


Chương 22: Chương 22


Hai người gần như đồng thời đi tới trước cổng, Hứa Tắc dừng lại một bước, nhường cho Lục Hách Dương vào trước.
Màn hình hiển thị không quá lớn cũng không quá nhỏ, Lục Hách Dương đứng ngay trước mặt cậu, phía sau là những học sinh khác đang xếp hàng.

Trong màn hình, Lục Hách Dương nhìn thấy Hứa Tắc đang nhìn phía sau đầu mình, một giây sau, Hứa Tắc lại nhìn vào màn hình, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc đó.
Hứa Tắc không ngờ sẽ bắt gặp ánh mắt của Lục Hách Dương trên màn hình, cậu lập tức cúi đầu xuống.
“Xác minh thông qua, mời vào.”
Máy móc vang lên tiếng thông báo, Lục Hách Dương đi qua cổng, chưa đến vài giây, Hứa Tắc cũng vào trường.
Hứa Tắc vẫn chưa hoàn toàn hồi thần, đang nghĩ xem omega vừa đưa Lục Hách Dương đến trường có phải là người mà cậu đã gặp khi giúp Lục Hách Dương sửa lốp xe ở khu phố cũ lần trước không.

Chỉ là hôm nay omega không đeo kính râm, từ quan điểm thẩm mỹ của Hứa Tắc mà nói, khuôn mặt kia xinh đẹp hiếm thấy, lạnh lùng xa cách, nhìn một lần liền khó có thể quên.
Giống như trong tưởng tượng của Hứa Tắc —— trước đây cậu đã từng nghĩ, nếu như Lục Hách Dương yêu đương thì đối tượng hẳn sẽ là một người giống như vậy.
Không chút bi thương hay khó chịu nào, Hứa Tắc chưa bao giờ tưởng tượng đến bất kỳ khả năng nào giữa mình và Lục Hách Dương.

Đối với cậu mà nói, lúc nhận ra người mình không thể với tới thuộc về một người ưu tú khác, Hứa Tắc chỉ cảm thấy quy tắc của thế giới này luôn rất hợp lý, bởi vì những người thích hợp sẽ đứng cùng nhau.
Một chiếc cúp đẹp luôn thuộc về nhà vô địch, nhưng cậu sẽ không phải là quán quân, vì vậy chỉ cần vỗ tay ngước mắt lên nhìn là được.
Cứ như vậy một trước một sau, Lục Hách Dương đột nhiên quay đầu nhìn lại một cái.
Chỉ là một ánh nhìn bình thường, nhưng khi khuôn mặt đó nghiêng sang một bên, được ánh mặt trời chiếu sáng, sau đó quay lại thành một cái bóng lưng, Hứa Tắc dường như bị mê hoặc bởi điều gì đó, thế nhưng lại vô thức mở miệng, kỳ thực cả chính cậu cũng không biết, nếu thực sự phát ra âm thanh thì chính mình sẽ nói gì.
Hứa Tắc lập tức mím chặt môi, nuốt xuống những thứ kỳ lạ đó.
Sau đó cậu phát hiện Lục Hách Dương đang đi chậm lại, chưa được mấy bước thì hai người gần như đi sóng vai nhau.

Lục Hách Dương vẫn nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi: “Mỗi ngày cậu đều đạp xe đi học à?”

Hứa Tắc gật đầu, còn tưởng rằng Lục Hách Dương hẳn là không thấy cậu gật đầu, vì vậy nói: “Ừm, cách cũng gần.”
“Khu phố cũ đúng là cách trường dự bị khá gần.” Lục Hách Dương nói.
Hứa Tắc nhất thời không dám tùy tiện trả lời, cậu không biết Lục Hách Dương nhớ cậu sống ở khu phố cổ là bởi vì lần trước mình giúp anh sửa xe, hay là bởi vì tối thứ ba anh đưa mình về nhà.
Nếu như là vế sau, có nghĩa đêm đó ở trước mặt Lục Hách Dương cậu là Hứa Tắc, không phải số 17.
Trên thực tế ký ức của Hứa Tắc về đêm hôm đó không rõ ràng lắm, cậu đã uống quá nhiều, lại còn ngủ thiếp đi trong xe, khiến cho rất nhiều tình tiết đều trở nên mơ hồ.

Cậu chỉ nhớ rằng thái độ của Lục Hách Dương không giống bình thường, là thứ mà chỉ xuất hiện trước mặt số 17.

Tuy rằng không rõ ràng, nhưng mỗi lần Hứa Tắc đều có thể cảm nhận được chút chút.
Hứa Tắc quyết định thăm dò một lần.
Tuy nhiên cậu lại không có chút kinh nghiệm nào trên phương diện ‘thăm dò’ này, thế nên cuối cùng sự thăm dò mà Hứa Tắc đưa ra là —— cậu nói: “128 tệ.”
(128 tệ ≈ 437k VND)
128 tệ là tiền thuốc kháng sinh và thuốc nước lần trước Lục Hách Dương mua cho cậu, tổng cộng là 128 tệ.
Sau khi nói xong, Hứa Tắc mới nhận ra điều này ngu xuẩn muốn chết.
Lục Hách Dương sửng sốt một chút, nhưng anh lại đi thêm mấy bước nữa mới quay đầu lại hỏi: “Cái gì?”
Chiều cao của anh và Hứa Tắc chênh lệch chừng ba bốn centimét, cho nên khi nhìn qua có hơi cụp mắt xuống, nhưng Hứa Tắc lại có cảm giác như mình đang bị nhìn xuống, trong lòng tràn đầy áp lực, không biết nên giải thích như thế nào.
“Không có, không có gì.” Hứa Tắc nói.
“Ừm.” Đã đi đến bồn hoa của toà nhà dạy học, hai người không học cùng một khu, Lục Hách Dương nói: “Tôi đến phòng học trước.”
Hứa Tắc đứng tại chỗ: “Được.”
Cậu nhìn theo bóng lưng của Lục Hách Dương cho đến khi anh đi đến cầu thang.

Hành động này đối với một alpha không thân thiết lắm này thực sự vô cùng kỳ quái, chỉ là Hứa Tắc không nhận ra điều đó.

Buổi chiều trước khi tan học, Lục Hách Dương nhận được tin nhắn từ Tiểu Phong, là danh sách võ sĩ tối nay tham gia thi đấu.
Sau khi nhìn từ trên xuống dưới, Lục Hách Dương hỏi: Số 17 không lên sàn à?
Tiểu Phong: À, anh và số 17 không phải là bạn bè hả, anh ấy không nói với anh sao? Hôm nay anh ấy đánh trận khởi động, là một trận giải trí thôi, không lấy tiền, không công thôi.
Tiểu Phong: Còn nữa… Nghe nói số 17 hình như đắc tội với đại boss, không những mấy trận tuần này đánh không có tiền, hơn nữa nghe nói đối thủ đánh với anh ấy thứ sáu tuần sau là một võ sĩ cực kỳ hung ác, trước đây từng đánh chết người.
Tiểu Phong: Hay là anh khuyên anh ấy đi… tuần sau đừng đánh nữa, em thấy nguy hiểm quá.
Lục Hách Dương nhìn chằm chằm vào trang đó một lúc, không nói gì, chỉ yêu cầu Tiểu Phong đặt trước hai ghế.

Hôm nay Hạ Uý bị cưỡng chế về nhà ăn tối, không đi đến phía Tây thành phố được, vì vậy chỉ có hai người Lục Hách Dương và Cố Quân Trì đi.
Lại là một ngày Cố Quân Trì không đến trường, Lục Hách Dương ra khỏi cổng trường, Cố Quân Trì cũng vừa mới đến.

Lục Hách Dương lên xe nói: “Đưa tôi đi mua đồ trước đã.”
Sự khác biệt lớn nhất giữa Cố Quân Trì và Hạ Uý là hắn không có tính tò mò thái quá, cũng không đào sâu tìm gốc rễ của vấn đề của từng chuyện lớn nhỏ.

Hắn “ừm” một tiếng, bảo Lục Hách Dương báo địa chỉ cho hệ thống định vị.
Trên đường đi, Lục Hách Dương nhận được điện thoại từ nhà, bảo mẫu nói Lục Thừa Dự sẽ lên máy bay vào buổi tối nên bảo anh về sớm một chuyến.
“Được thôi, quay lại ngay đây.”
Lục Hách Dương cúp điện thoại, thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Anh thừa hiểu Lục Thừa Dự không muốn nói chuyện với anh để củng cố mối quan hệ giữa hai cha con, chỉ là vệ sĩ đã báo hành tung của anh cho ông một lần nữa, vì vậy Lục Thừa Dự mới ra lệnh cho anh về nhà theo cách này.
“Chú Lục về rồi à?” Cố Quân Trì hỏi.
“Ừm.”

Cố Quân Trì nhìn anh một cái: “Vậy xem một lát rồi về nhà đi.”
Lục Hách Dương gật đầu không nói gì.
Lúc đến sàn đấu thì trận khai mạc vừa kết thúc, Lục Hách Dương cũng không đến ngồi trong khán phòng mà nói với Cố Quân Trì một tiếng rồi đi vào hậu trường.
Tiểu Phong không có ở đó, vì vậy Lục Hách Dương đi bộ đến hậu trường theo lối đi lần trước, hậu trường này hẳn là được dùng chung bởi toàn bộ câu lạc bộ, các đấu trường khác đều có một lối đi thông thẳng đến đây, hai bên hành lang đều là nhà kho, phòng hoá trang, phòng thay đồ.

Bởi vì vẫn còn sớm nên sau hậu trường có rất nhiều người, phần lớn đều trang điểm rất đậm hoặc đang hút thuốc, Lục Hách Dương đứng ở đây trông quá sạch sẽ, có người không nhịn được đánh giá anh, còn bởi vì anh là alpha cấp S nên mới không tiếp cận dễ dàng như thế.
Lục Hách Dương đi thẳng đến phòng thay đồ ở cuối dãy, gõ cửa rồi đẩy vào.
Bên trong có hai võ sĩ đang đứng, bọn họ quay đầu lại cảnh giác nhìn anh: “Ai đó?”
“Tìm số 17.” Vẻ mặt Lục Hách Dương bình thản nói: “Có đồ muốn đưa cho cậu ấy.”
Một võ sĩ hất cằm về phía cánh cửa cạnh tủ quần áo: “Ở bên trong.”
“Cảm ơn.” Lục Hách Dương nói.
Anh đi tới đẩy cửa ra, bên trong là một nhà vệ sinh nhỏ cùng với buồng tắm, ánh đèn rất mờ, số 17 đang đứng quay lưng về phía anh khom người đứng trước bồn rửa mặt, trên vai vắt một chiếc khăn tắm.

Vòi nước đang mở, số 17 hình như đang rửa mặt, Lục Hách Dương bước sang một bên, nhìn thấy bên trong chiếc bồn rửa ố vàng toàn là máu đang chậm rãi chảy xuống theo dòng nước có hơi tắc lại.
Số 17 tắt vòi nước, hơi đứng thẳng người lên, lúc tay cậu rời khỏi mặt, máu mũi vẫn không ngừng chảy xuống.
Lúc cậu ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của Lục Hách Dương trong tấm gương lấm tấm bụi bẩn, số 17 hơi mở lớn mắt, lập tức quay đầu lại, xác nhận xem Lục Hách Dương có thật sự đang đứng sau lưng mình không.
“Cậu…” Số 17 xoay người, dùng mu bàn tay lau mũi, dừng lại một giây mới hỏi: “Mới tới sao? Lúc nãy không nhìn thấy cậu.”
“Đúng vậy.” Lục Hách Dương nhìn cậu, như cười như không cười, “Cậu đang tìm tôi à?”
Số 17 tự đạp vào bẫy của chính mình, cậu phản ứng lại, cụp mắt xuống, lại lau mũi một cái, nói: “Chỉ là hỏi chút thôi.”
Lục Hách Dương liếc nhìn thời gian trên vòng tay, sau đó đem hộp carton trong tay đưa cho số 17: “Cho cậu.”
Dây tóc bóng đèn trên đầu giật lên, phát ra tiếng kêu lách tách.

Số 17 nhìn hộp giấy, lại nhìn Lục Hách Dương, cuối cùng cầm khăn tắm trên cổ xuống, lau sạch hai tay rồi nhận lấy hộp carton.
“Xem xem có thích không.” Lục Hách Dương nói.
Số 17 như một người máy được lập trình sẵn, lặng lẽ làm theo chỉ thị của Lục Hách Dương, mở hộp carton ra.

Một mùi da mới tinh tỏa ra, số 17 cúi đầu nhìn đôi găng tay màu đỏ đen, lúc nhìn thấy tên hãng in trên mép găng tay thì cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Gương mặt cậu rất bẩn, lớp thuốc màu kém chất lượng cùng lớp máu dính đầy bùn đất chưa rửa sạch, nhưng đôi mắt kia vẫn vô cùng sạch sẽ, màu xám đậm, dưới ánh đèn công suất cực thấp gần như ánh lên một chút màu xanh lam khó có thể nhìn thấy.
Là một món quà quá đắt tiền — bất kể là bản thân món quà hay người tặng nó, đắt đỏ đến mức người ta không dám nhận, nhưng cũng muốn nhìn nó thêm vài lần.

Hầu kết của số 17 khẽ động, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại tặng cho tôi?”
“Chúc mừng cậu thắng lợi.” Lục Hách Dương nói.
Trong đầu số 17 chợt lóe lên một suy nghĩ cực kỳ xấu xa, cậu muốn nhận món quà này để ăn mừng chiến thắng, nhưng rất nhanh đã gạt bỏ đi ý nghĩ này —— giống như một đứa trẻ lần đầu định nói dối, bởi vì lương tâm cắn rứt và thiếu kinh nghiệm nên cuối cùng vẫn quyết định ngoan ngoãn nói ra sự thật.
“Tôi không thắng, trận đấu khai mạc tôi thua rồi.” Số 17 trầm giọng nói, nghe có chút tiếc nuối, cậu từ trước đến nay vẫn luôn không để ý chuyện thắng thua.
Nhưng Lục Hách Dương trông có vẻ không bất ngờ hay ngạc nhiên, chỉ mỉm cười: “Không sao, không quan trọng, xem như ăn mừng chiến thắng tiếp theo của cậu trước là được.”
Số 17 không thoái thác nữa, cậu nhìn cặp găng tay, duỗi tay ra chạm vào bề mặt da trơn bóng, sau đó nói với Lục Hách Dương: “Cảm ơn cậu.”
Mặc dù biểu hiện của số 17 không rõ ràng, không cười, hai mắt cũng không phát sáng, nhưng Lục Hách Dương có thể cảm nhận được sự vui vẻ của cậu.

Số 17 vẫn luôn nhìn cặp găng tay, đối với nó là cảm giác trân trọng và yêu thích, cảm giác đó khó có thể che giấu được.
Điện thoại trong túi rung lên, không cần nhìn cũng biết là bảo mẫu đang thúc giục.

Lục Hách Dương mặc kệ, nhưng cũng biết là mình không còn thời gian nữa, đến lúc phải đi rồi.
“Tôi đi trước đây.” Lục Hách Dương nói, “Tuần sau gặp.”
Không chỉ nhận được đôi găng tay đấm bốc mới đắt tiền mà còn được hẹn gặp lại vào tuần sau, mái tóc rối tung lên vì trận đấu của số 17 trông có vẻ thoải mái và vui vẻ hơn.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Lục Hách Dương, mím môi như một nụ cười rất nhạt.
Số 17 nghiêm túc nói: “Tuần sau gặp.”

Lời tác giả: Ờm… số 17, đừng có vui vẻ sớm quá, tuần sau gặp thì áo may ô của cưng không còn nữa đâu..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN