Minh Thận không biết nguyên nhân: “Đúng thế!.
Lần này cũng không nói tên ta, danh dự chỉ là vật ngoài thân.
“
“Vậy lần này bệ hạ xuôi nam đến Vân Lang, chỉ đích danh muốn ngủ lại nhà bọn ta, tiên sinh muốn tham dự yến tiệc không?” Âu Dương Tịch Chiếu quan sát vẻ mặt của y, nói: “Ta thấy tiên sinh không cầu công danh nhưng gặp mặt bệ hạ một lần cũng không liên quan lắm, công lao của ngài lớn như vậy, kết quả đều bị Âu Dương gia ta ôm đi, trước mặt bệ hạ ta cũng khó nói.
“
“!.
” Minh Thận ngây người hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì, đầu tiên là lắc đầu sau đó lại gật đầu một cái.
Thật lâu sau, y mới nhỏ giọng nói: “Được, ta muốn tới.
Nhưng có thể đừng để ta ngồi cùng một chỗ với các ngươi được không?”
“Ta muốn ngồi ở bên cạnh, hoặc là bên ngoài bức bình phong!.
Nhìn hắn một lát, có được không?”.