Sau khi Lưu Vũ Thần mệt mỏi từ bên trong phòng tắm bước ra khoắc trên mình một chiếc đồ ngủ màu đen trong rất đơn giãn nhưng không kém phần điễn trai.
Lưu Vũ Thần nhanh chóng trèo lên giường nhanh chóng kép mờ đôi mắt thời gian lại thấm thoát trôi qua , trong cơn mơ màng Lưu Vũ Thần cảm nhận có vật gì đó nặng như một ngọn núi lớn đè lên người làm hắn khó chịu không thôi.
Lưu Vũ Thần đưa bàn tay mình dự tính đẩy cái vật nặng nề kia thì phát hiện được thân thể mềm mại kia đang ôm chầm lấy mình , không cần suy nghĩ thì hắn cũng biết được nếu chẳng phải Nghiêm Á Hiên thì còn ai vào đây chứ.
Lưu Vũ Thần lười biến mở đôi mắt thì phát hiện hình dáng nhỏ nhắn kia của Nghiêm Á Hiên đang nằm trong lòng mình như một con mèo nhỏ , bàn tay mềm mại kia không ngừng vuốt v e lấy thân thể của Lưu Vũ Thần làm hắn như muốn phát điên.
Thấy hắn đã mở mắt nhìn mình , Nghiêm Á Hiên chẳng ngại ngùng mà đặt lên đôi gò má hắn một nụ hôn nhẹ rồi lại duy chuyển xuống ngậm lấy chiếc cỗ dài của hắn mà cắn lấy một cái.
” Ưm.
.
Hiên Hiên , em làm cái gì thế ?”
Lưu Vũ Thần chẳng phải ăn chay , khi thấy được động tác như muốn khơi dậy con thú trong người hắn tĩnh dậy liền sợ hết hồn mà phát ra âm thanh nỉ non có chút khó hiểu hỏi.
Mà Nghiêm Á Hiên nghe hắn nói như thế bàn tay vẩn vuốt v e lấy thân thể rắn chắt của hắn chẳng chịu dừng miệng nhỏ nỉ non.
” Tôi muốn ăn anh ? Anh không được kháng cự , phải thuận theo tôi có biết không ?”
Câu nói đầy bá đạo kèm theo sự ngang ngược này truyền đến bên tai làm cho Lưu Vũ Thần cười khổ trong cơn bất lực những vẩn nghe theo lời của Nghiêm Á Hiên để mắt cô tùy ý.
Nghiêm Á Hiên hiện tại chỉ muốn cùng Lưu Vũ Thần sinh con mà thôi , theo Nghiêm Á Hiên nghĩ một người chẳng có người thân như Lưu Vũ Thần chỉ cần cô có con với hắn thì có thể trói buộc được hắn , cả đời này trói hắn lại với mình không thể rời xa được.
Lưu Vũ Thần như muốn phát điên vì chẳng biết từ từ khi nào bộ đồ ngủ trên người của mình đã bị Nghiêm Á Hiên lột chẳng còn miếng vải che thân trông rất khó chịu.
Nghiêm Á Hiên lại cúi đầu nghe nhàng nằm trên người hắn mà đưa cái miệng nhỏ ngậm lấy chiếc cỗ dài không thèm buông ra.
Lưu Vũ Thần cảm nhận được đôi gò bông đào căn tròn chạm thẳng vào lòng mình làm cho trái tim của hắn đập loại một cái đáng sợ , hắn dám chắc làm Nghiêm Á Hiên muốn quyến rũ hắn bỡi vì bên trong người cô chỉ mặt một chiếc đồ ngủ không hề mặc đồ l.
ót làm cho cái vật t0 lớn đầy gân guốc kia ở dưới thân đã ngẩm cao đầu.
Lưu Vũ Thần thân thể rung rẩy thở gấp gáp mở miệng hỏi nhỏ.
” Hiên Hiên , em muốn như thế nào ?”
Nghiêm Á Hiên đưa bàn tay nhỏ nhắn kia đưa xuống cầm lấy cái vật t0 lớn đầy gân guốc kia của hắn mà vuốt v e , khóe miệng cô nở một nụ cười yêu mị mà trả lời một cách chắn chắn.
” Anh là chồng tôi , đương nhiên là tôi muốn sinh con cho anh rồi ?”
Nghe đến hai từ sinh con này bất giác làm Lưu Vũ Thần sững sờ mất vài giây như muốn thất thần vậy , hắn thật sự muốn có con hay sai chứ ? Trước giờ Lưu Vũ Thần cô độc chẳng có ai ở bên cạnh cả nên nghe đến việc sinh con có chút lặng người.
Lưu Vũ Thần trong ánh mắt có một tia sáng kiên quyết nói.
” Hiên Hiên , tôi không muốn sinh con ! “