Mà Lưu Vũ Thần nghe thấy cô nói như thế cũng chẳng sợ hãi gì mà chỉ nở nụ cười lưu manh ôm thân thể nhỏ nhắn của Nghiêm Á Hiên vào lòng trêu chọc nói.
” Hiên Hiên em thật bá đạo nha , lại có tính chiếm hữu điên cuồng như thế có phải là xem phim ngôn tình quá rồi hay không ? Em lại giám uy hiếp chồng của mình cơ à , có tin tôi đánh mông em hay không ?”
Nói xong hắn chẳng cần biết nơi này là đâu mà muốn chiếm tiện nghi của Nghiêm Á Hiên nhưng bị cô nhanh chóng ngăn cản lại.
Nghiêm Á Hiên giọng nói vẩn như thế.
” Chỉ cần anh không bỏ rơi tôi , thì mông của tôi cả đời này đều cho anh đánh !”
Lưu Vũ Thần nghe câu nói này liền cứng họng chẳng biết trêu chọc như thế nào nữa , nhưng thấy được vẽ mặt nghiêm túc kia của cô hắn cũng ôn hòa nói.
” Hay là chúng ta về nhà đi , Nếu khi nào em thích tôi đều cho em trói !”
Nói xong Lưu Vũ Thần nhẹ nhàng mà chậm rãi cùng Nghiêm Á Hiên đứng dậy mà đi vào trong xe , Nghiêm Á Hiên vẩn ở vị trí chủ tài xế mà phóng xe lao đi.
Thời gian lại thấm thoát trôi qua được một lác lâu khi chiếc xe đã chạy ra đến đường lớn Nghiêm Á Hiên lén lút nhìn hắn một chút lại chẳng kiềm lòng được mà mở mời.
” Vũ Thần , nếu anh thấy khó chịu thì có thể không đến nơi đó làm gì cả ! Số cổ phần của Đại Hoa không cần phải vì ai mà làm khó mình cả !”
Nghiêm Á Hiên lo sợ hắn vì thân phận hoặc vì cô làm làm bản mình khó chịu nên mới nói như thế , mà Lưu Vũ Thần nghe thế lại chỉ nợ nụ cười lắc đầu thành thật nói.
” Hiên Hiên một phần là tôi vì em ! Nhưng mà bản thân tôi cũng muốn lấy lại những thứ thuộc về mình !”
Nghiêm Á Hiên nghe thế liền im lặng tập trung mà lái xe chẳng nói thêm lời gì cả giây phút này vô thanh thắng hữu thanh , thấm thoát thời gian lại trôi qua chiếc xe màu đen sang trọng lại dừng ở căn biệt thự rộng lớn Nghiêm Á Hiên và Lưu Vũ Thần lại bước vào nhà một đêm không có việc gì lại trôi qua.
Thấm thoát thời gian lại trôi qua được ba tháng tình cảm của Nghiêm Á Hiên và Lưu Vũ Thần lại thấm thiết hơn rất nhiều , về phần Nghiêm Á Hiên thì đã mang thai được hai tháng theo mong muốn của cô.
Vì thế nên ba mẹ Nghiêm Á Hiên chẳng cho cô đi làm nữa mà chỉ ở nhà rảnh rỗi cũng hay sang chơi với hai người.
Còn về Lưu Vũ Thần thì trở lại Đại Hoa tiếp đoán hắn là sự phản đối kích liệt của người nhà và các cỗ đông nhỏ kia , nhưng mà mấy người đó thì chỉ biết lợi ích mà thôi chứ nào quan tâm ai là lãnh đạo cơ chứ.
Đối với những cỗ đông thì ai là người đem lại lợi ích cho tập đoàn thì được trọng dùng mà thôi.
Sau khi hắn vào thì giúp cho Đại Hoa hợp tác cùng với Nghiêm gia càng thêm gắn kết và tập đoàn công nghệ có cỗ phần của Lưu Vũ Thần vậy nên chỉ vài tháng đã có được niệm tin của mấy người bên trong.
Nhưng có một điều vẩn không thay đổi đó là những người được gọi là gia đình kia chẳng thèm nhìn hắn , mà đương nhiên là Lưu Vũ Thần chẳng thèm để tâm lắm.
Ánh mắt trời xuống chiều tà không khí có một chút mát mẽ , cơ gió nhẹ nhàng thổi vào khung cửa sổ rơi vào hình dáng nhỏ nhắn của Ngiêm Á Hiên đang ngủ ngoan lành.
Nằm bên cạnh cô là hình dáng Lưu Vũ Thần đang vuốt v e mái tóc mềm mại của Nghiêm Á Hiên bằng ánh mắt yêu thương vô hạn.
Nghiêm Á Hiên cảm nhận được cái tên kia vẩn như thế trong lòng cô có chút vui vẽ mà vuốt v e chiếc bụng nhỏ của mình nói.
” Anh thích sinh con trai hay gái vậy ? Sau này sinh nó ra nên đặt tên gì đây ?”