Dịch: Nhị GiaĐúng lúc này, từ trong rừng sâu truyền đến một tiếng rống vô cùng thê lương, lập tức tất cả yêu thú điên cuồng lao vào trong rừng sâu.Con yêu thú cấp năm không quan tâm đến việc thoát khỏi Chỉ Dao nữa, nó nhanh chóng chạy sâu vào trong rừng cùng với Chỉ Dao trên lưng.Nửa canh giờ sau, lại một lần nữa tiếng rống thê lương vang lên, đàn yêu thú đột nhiên dừng lại, tựa hồ muốn tiến lên lại không dám.Chỉ Dao ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy con đang gầm rú thực sự là một con rồng đen.
Lúc này trên người Giao Long đầy vết thương sâu dày khác nhau, một cái sừng bị thứ gì đó cắt đứt, hung ác nhìn chằm chằm phía trước.Chỉ Dao nhân cơ hội nhìn sang thì thấy một vị nam tử mặc hắc y đang đứng với thanh kiếm trong tay, nàng không thể nhìn rõ diện mạo của hắn ta, nhưng vẫn bị khí thế của hắn chấn nhiếp.Thấy mình bị dồn vào đường cùng, Giao Long đột nhiên phun yêu đan về phía nam tử, trong mắt lóe lên một tia kiên định.Nam tử dường như đã cảm nhận được ý định của nó và vung kiếm chém vào yêu đan.Kiếm quang chém vào yêu đan với khí thế vô thượng, nhưng vẫn không thể ngăn nó phát nổ.“Ầm” một tiếng, yêu đan nổ tung, cả bầu trời nhuộm đỏ, xung quanh cây cối bị đốt thành tro bụi, nam tử không kịp né tránh, bị vụ nổ ảnh hưởng, phun ra một ngụm máu tươi.Lúc này, Chỉ Dao chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh mạnh mẽ nghiền nát lục phủ ngũ tạng của mình, sau đó nàng đã bất tỉnh.Ba ngày sau.Chỉ Dao từ trong hôn mê tỉnh lại, có chút ngây người, trí nhớ của nàng vẫn là lúc rồng đen thổi ra yêu đan và phát nổ.“Đây là ở đâu?”Chỉ Dao ngồi dậy, nhìn xung quanh và thấy mình đang ở trong một cái hang động.
Mà vết thương cực kỳ nghiêm trọng bên trong cơ thể đều đã khỏi hẳn, chỉ để lại chút vết thương ngoài da.Đây là có người cứu mình? Chỉ Dao vui mừng trong lòng, cảm thấy may mắn vì mình đã sống sót sau thảm họa.
Suýt chút nữa là chết.Ngay khi Chỉ Dao đang cảm thán, có tiếng bước chân phát ra từ cửa hang.
“Ngươi tỉnh rồi!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.Chỉ Dao men theo âm thanh và nhìn thấy một nam tử đang đi vào hang động với ánh sáng sau lưng, ánh mặt trời chiếu vào người hắn ta, như thể nó đã mang lại cho nam tử một lớp quyến rũ.Đợi hắn đến gần, ngay cả Chỉ Dao, người đã từng nhìn thấy nhiều tuấn nam mỹ nữ, cũng nhất thời thất thần.
Nam tử mặc y phục màu đen của Vạn Kiếm Tông, với mái tóc đen dày, khuôn mặt trắng trẻo, lộ ra góc cạnh rõ ràng lãnh tuấn, một đôi mắt đen sâu thẳm có chút lạnh lùng, đôi môi mỏng hơi mím lại.Chỉ Dao lấy lại tinh thần, vội vàng đứng lên hành lễ: “Đa tạ tiền bối đã cứu giúp.”Lạc Xuyên ném cho Chỉ Dao một hộp ngọc: “Trong này có một viên Tố Thể đan, ngươi có thể uống.”Chỉ Dao vội vàng từ chối: “Tuyệt đối không thể, tiền bối đã có ân cứu mạng, Chỉ Dao nên báo đáp tiền bối, làm sao có thể nhận vật quý như vậy?”“Chuyện này vốn là ta gây ra, bất quá đối với ngươi mà nói, cũng chỉ là tai bay vạ gió.” Lạc Xuyên giải thích nói: “Mục đích cứu ngươi lần này, cũng chỉ là vì kết thúc nghiệp chướng này thôi.”Ngay cả một người tu luyện trẻ tuổi như Chỉ Dao cũng biết tầm quan trọng của nhân quả.
Tiền bối trước mặt hiển nhiên không muốn cùng nàng có bất kỳ nhân quả gì.“Đi thôi!” Lạc Xuyên không đợi Chỉ Dao trả lời, liền quay người bước ra ngoài.“Đa tạ tiền bối!” Chỉ Dao thành khẩn nói lời cảm tạ, nhận lấy đồ vật, sau đó vội vàng đi theo.“Lên đi!” Lạc Xuyên ném phi kiếm ra, phi kiếm ngược gió bay lên, ước chừng rộng đến mười thước thì dừng lại.Chỉ Dao vừa bước lên phi kiếm, còn chưa kịp đứng vững, cả phi kiếm đã nhanh chóng bay ra khỏi khu rừng.Qua một lúc, phi kiếm dừng ở trước cửa tông môn.“Còn chưa hỏi cao tính đại danh của tiền bối là gì?” Chỉ Dao nhìn bóng lưng của nam tử hỏi.Dù nói thế nào đi nữa, vị tiền bối này đã cứu mạng nàng, về sau có cơ hội nhất định nàng sẽ báo đáp hắn ta.“Lạc Xuyên.” Nam tử hờ hững liếc nhìn Chỉ Dao một cái, sau đó nháy mắt biến mất..