Ninh Như Thâm nghe vậy thì run rẩy, suýt nữa quẳng thằng nhóc chân ngắn đi.
Đây là lời thì thầm của ác quỷ gì vậy!
Cậu gượng gạo, “Quần áo của thần bị dính mùi trầm hương.”
Lý Cảnh Dục chớp mắt, “Sao quan bào của Ninh đại nhân lại dính mùi của trầm hương của hoàng h…” Một bàn tay lớn vươn ra bịt miệng nó lại, “Ư ư ư!”
Lý Vô Đình tiến lên một bước rồi cúi đầu, “Lý Cảnh Dục.”
Hắn cảnh cáo đầy đủ cả họ tên, cuối cùng thì Lý Cảnh Dục cũng biết sợ, ngoan ngoãn rời khỏi vòng tay của Ninh Như Thâm rồi cúi đầu nhận lỗi, “Thần đệ biết sai rồi.”
Lý Vô Đình quay lại, thấy Đức Toàn đang cười toe toét.
Đức Toàn lập tức ngậm hàm răng trắng bóng lại, nói một cách rất hiểu ý: “Nô tài sẽ dẫn tiểu điện hạ tới thiện đường.”
Lý Cảnh Dục tung tăng hai cái chân ngắn đi theo sau Đức Toàn.
Ninh Như Thâm vẫn còn thấy nóng nực một cách kỳ lạ, cậu cúi đầu tự ngửi áo mình, “Rõ ràng là thần đã thông gió rồi mà…”
Lúc ngoái đầu lại, cần cổ trắng nõn lộ ra ngoài.
Xương quai xanh xinh đẹp chuyển động theo động tác của cậu, thoáng tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt ấm áp.
Lý Vô Đình đứng ngay trước mặt cậu, hắn gõ tay xuống mặt bàn, “Sao vậy, cảm thấy mùi trầm hương của trẫm không thơm?”
Ninh Như Thâm suýt thì sái cổ:
Thơm hay không thơm là vấn đề à?
Cậu mím môi, “Thơm lắm ạ, thần sắp không chịu nổi rồi.”
Lý Vô Đình, “…”
Hắn không nói gì nữa, cất bước ra khỏi cửa, “Đi thôi.”
Ninh Như Thâm bèn kéo vạt áo lại rồi đi theo.
Trong nhà ăn, các quan viên của Lễ bộ đã có mặt đông đủ.
Thấy Lý Vô Đình đến, họ lần lượt đứng lên hành lễ đầy cung kính.
Lý Vô Đình, “Cứ ngồi tự nhiên, không cần câu nệ.”
Hắn vừa dứt lời thì thấy Ninh Như Thâm phóng vù một cái từ phía sau ra phía trước, ngồi xuống bên nồi cơm đầy thành thạo rồi xắn tay áo lên.
“…”
Đức Toàn trợn mắt lên tằng hắng: “Khụ khụ!!!”
Rút kinh nghiệm đi chứ Ninh đại nhân!
Bệ hạ còn không bằng cái nồi cơm ấy của ngài hay sao?
Ninh Như Thâm xắn tay áo lên chuẩn bị xới cơm, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh cảnh báo rất quen thuộc.
Cậu quay đầu lại, đối diện với Đức Toàn đang nháy mắt như điên để ra hiệu:
Ngài để ý tới bệ hạ một chút đi!
“…”
Cậu ngẩng đầu nhìn, lúc này mới phát hiện ra các quan viên khác đều dè dặt ngồi xuống xung quanh Lý Vô Đình theo cấp bậc.
Chỉ có cậu chăm chăm ngồi cạnh nồi cơm, tạo thành một đường chéo hoàn hảo với Lý Vô Đình.
Muốn xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.
Ninh Như Thâm nuốt nước miếng: Ực.
Gì chứ, đã bảo là cứ ngồi tự nhiên mà.
Nhà ăn chìm vào im lặng.
Đức Toàn đang nhìn cậu, Lý Cảnh Dục đang nhìn cậu, tất cả các quan viên Lễ bộ cũng đang nhìn cậu…
Lý Vô Đình không nói gì cả, hắn cũng chỉ thản nhiên nhìn cậu.
Ninh Như Thâm thấy hơi chột dạ.
Cậu cân nhắc trong giây lát, sau đó nhanh nhẹn đứng dậy, xới một bát cơm bưng đến trước mặt Lý Vô Đình:
“Thần…!đi xới cơm cho bệ hạ thôi ạ.”
Bát cơm xới đầy đến mức có chóp.
Mọi người, “…”
Lý Vô Đình đánh giá, “Ninh khanh có lòng quá, trẫm không biết phải ăn từ đâu.”
Hắn còn nhẹ nhàng nhận xét, “Đây không giống xới cơm mà giống như đang thử thách trẫm hơn.”
Ninh Như Thâm:.
Cậu ngượng ngùng cúi đầu, “Thần thất lễ quá, để thần đi xới lại bát khác cho bệ hạ.”
Cậu nói xong, đang chuẩn bị đi thì bị gọi lại:
“Thôi.
Trẫm đâu có khó chiều đến thế.”
“?”
Ninh Như Thâm quay lại, thấy Lý Vô Đình cầm lấy một chiếc bát không ở bên cạnh rồi tự mình xới nửa bát cơm.
Cả nhà ăn lặng ngắt như tờ.
Quan viên xung quanh đều nhìn hành động tự hạ thấp mình của đế vương với ánh mắt kinh hoàng.
Lý Vô Đình xới cơm xong thì đặt bát xuống chỗ ngồi bên cạnh hắn, nói với Ninh Như Thâm, “Ăn đi.”
Ninh Như Thâm ngẩn ngơ, “Nhưng mà…”
Lý Vô Đình, “Trẫm nói rồi, không cần câu nệ.”
Ninh Như Thâm nuốt lại lời định nói, tiện thể ngồi xuống ngay bên cạnh hắn.
Cậu bưng cái bát ấy lên:
Nhưng mà, mỗi tý cơm thế này chẳng bõ dính răng…
Lý Vô Đình cũng cầm đũa lên.
Lúc này các quan viên mới ngập ngừng bắt đầu dùng bữa.
Ở bên kia của Lý Vô Đình, Lý Cảnh Dục nhìn Ninh Như Thâm rồi nhìn cái bát rỗng tuếch trước mặt:
Quả nhiên là không giống nhau.
– —
Sau bữa cơm trưa, Lý Vô Đình còn công việc khác cần xử lý nên dẫn Lý Cảnh Dục chuẩn bị ra về.
Ninh Như Thâm tiễn họ đến cổng Lễ bộ.
Lý Cảnh Dục nhìn chăm chú, “Ninh đại nhân, hôm nay Cảnh Dục học được rất nhiều thứ, đa tạ đại nhân đã chỉ giáo.”
“…”
Lời thì thầm của ác quỷ lại hiện lên trong đầu.
Ninh Như Thâm thở dài, “Thần không dám nhận đâu, đó là năng khiếu bẩm sinh của tiểu điện hạ.”
Lý Cảnh Dục còn muốn nói tiếp gì đó nhưng đã bị xách cổ lên.
“Ấy da!”
Lý Vô Đình thản nhiên, “Học tốt lắm, thưởng cho đệ quay về chép bài tập ba lần.”
Ninh Như Thâm thảng thốt như trở về thời học sinh:
“Sinh nhật vui vẻ, tặng cho mày một cuốn 5:3 để làm đề nè.” [1]
[1] 5年高考3年模拟: 5 năm thi Đại học 3 năm mô phỏng, tên một cuốn sách phân tích các hình thức của kỳ thi tuyển sinh đại học và các kiểu đề thi mô phỏng.
Người của hoàng thất đúng là đen từ trong ra ngoài.
Tâm trạng rất phức tạp, cậu đưa tiễn Lý Cảnh Dục bấy giờ đang ú ớ bị nhét lên xe ngựa.
Sau khi chào tạm biệt, đột nhiên Lý Vô Đình vén rèm xe lên nhìn cậu:
“Mấy ngày sau là thi Đình rồi, Ninh khanh đừng quên đấy.”
Nói xong, ánh mắt hắn lướt qua bộ quan bào của cậu.
Rèm thả xuống, chiếc xe ngựa trúc xanh rời đi.
Ninh Như Thâm kéo chặt vạt áo ngực theo phản xạ: Suýt nữa thì quên thật, cuối tháng Năm chính là kỳ thi Đình.
– —
Thi Đình của Đại Thừa sẽ diễn ra ở Bảo Hòa Điện.
Quan Ngũ phẩm trở lên đều có thể vào điện để quan sát.
Ngày diễn ra thi Đình, Ninh Như Thâm theo các quan viên khác cùng đi vào Bảo Hòa Điện.
Đại điện rộng lớn sáng sủa, vừa hoành tráng vừa nguy nga, rấtcó khí chất hoàng gia.
Quan viên đứng ở hai bên đại điện, để trống khu vực chính giữa.
Ninh Như Thâm vừa hay đứng ở chỗ gần cửa nhất, có thể tận mắt nhìn thấy các thí sinh bước vào điện.
Cậu vô thức sờ xuống đai lưng:
Xếp hàng đứng xem trò vui, tiếc là không có đậu phộng hay hạt hướng dương…
Đang mải nghĩ thì tiếng chuông vang lên.
Lý Vô Đình mặc bộ long bào màu vàng sáng ngồi ở trên cao, Đức Toàn cất giọng lanh lảnh:
“Cho các cống sinh vào điện diện thánh…”
Các thí sinh theo Lễ quan tiến vào từ bên ngoài đại điện.
Ninh Như Thâm thử nhìn, toàn là những khuôn mặt xa lạ.
Cậu chỉ biết một người hy sinh đời cha củng cố đời dân trong số đó – Triệu Soái.
Đang hóng hớt, cậu chợt cảm nhận được ánh mắt của ai đó đang liếc nhìn mình.
“…?”
Ninh Như Thâm cúi đầu tự kiểm tra: Đại lưng bị tuột ư?
Binh bộ Thị lang đứng cạnh không nhịn được nữa, “Ninh đại nhân, ngài là tiền Trạng Nguyên Lang đấy.”
Ninh Như Thâm bừng tỉnh, “Uầy có chuyện như vậy cơ á.”
Binh bộ Thị Lang, “…”
Tất cả mọi người vào đại điện để tranh giành cái danh hiệu ấy, vậy mà ngươi còn không thèm quan tâm?
Binh bộ Thị lang nhìn cậu không nói gì.
Ninh Như Thâm không hiểu lắm: Bây giờ cậu đâu còn là Trạng Nguyên Lang gì đó nữa, cậu chỉ là một thanh đao èo uột của Lý Vô Đình mà thôi.
– —
Trước khi chính thức thi thì phải tổ chức một màn lễ nghi vô cùng rườm rà.
Sau đó, cuối cùng các thí sinh cũng bắt đầu.
Lý Vô Đình ngồi trên cao, dùng hình thức rút đề bài ngẫu nhiên để hỏi các thí sinh.
Ninh Như Thâm đứng thất thần ở dưới.
Đại điện vang lên tiếng bàn luận kinh thư sách luận, cậu nghe chẳng hiểu gì cả.
Không biết bao lâu đã trôi qua, khi cậu đang lén lút ngáp một cái thì chợt thấy âm thanh lật giấy ở phía trên đã ngừng lại,
Lý Vô Đình cất giọng điểm danh ba thí sinh một lúc: “Các ngươi hãy đưa ra nhận xét về hệ thống tuyển chọn quan viên của Đại Thừa.”
Dứt lời, cả đại điện đều kinh hãi:
Điểm danh ba người cùng lúc?
Lại còn nhận xét về hệ thống tuyển chọn quan viên, đúng là đòi mạng!
Ninh Như Thâm cũng tỉnh táo hẳn lên, cậu nhìn về phía Lý Vô Đình.
Cậu thấy hắn không tỏ rõ thái độ, chỉ thản nhiên nhìn ba thí sinh đang bước ra khỏi hàng.
Ba người đó hoảng sợ đến nỗi toát mồ hôi, chưa có câu trả lời mà đầu óc đã quay cuồng.
Một lát sau, một trong ba thí sinh lên tiếng trả lời trước với tâm thái như đi trên băng mỏng.
Ninh Như Thâm nghe giọng của người đó, cảm thấy rất quen tai.
Nhưng cậu nhớ là mình không hề quen biết người này.
Cậu đang mải mê ngẫm nghĩ, chợt thấy Cảnh Nghiễn “xì xì” ra hiệu cho cậu cách một khoảng không.
Hắn nháy mắt càng lúc càng mạnh, khóe mắt sắp nứt ra mất, bàn tay dưới ống tay áo làm động tác như xúc cát.
Ninh Như Thâm:…?
Cảnh Khuyển đang lên cơn gì vậy.
Đúng lúc này, các thí sinh đã trả lời xong.
Bên trên im lặng trong chốc lát, sau đó đế vương cất giọng đầy bình thản, “Vậy sao, chứ không phải ngươi đang nghĩ rằng triều ta luôn lựa chọn những người sắc nước hương trời để làm quan?”
Tim Ninh Như Thâm đập thật mạnh!
Mấy thí sinh ở phía trước cũng ngơ ngác, sau đó họ tái mặt đi, quỳ rạp xuống đất mà run rẩy, “Thánh thượng bớt giận! Tất cả, tất cả chỉ là những lời nói năng bừa bãi…!Xin Thánh thượng khai ân!”
Cuối cùng Ninh Như Thâm cũng nhớ ra:
Đây chẳng phải là mấy tên nói cậu trúng Trạng Nguyên nhờ cái mặt hay sao?
Cậu nhìn Cảnh Nghiễn, hắn tiếp tục nháy mắt với cậu trong sự hả hê: Nhớ ra chưa?
“…”
Hóa ra cái tay nhúc nhích dưới áo ấy là động tác ném ngói.
Thi Đình đột nhiên xảy ra sự cố, mọi người đều thầm phỏng đoán trong lòng, Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng xem thái độ của Thánh thượng, mấy tên này trượt chổng vó rồi.
Cùng lắm chỉ giữ lại được danh hiệu cống sinh, sau đó tùy tiện sắp xếp tới một nơi nào đó để làm việc.
Cảnh Nghiễn lại nói với Ninh Như Thâm bằng khẩu hình: Trút giận.
Ninh Như Thâm hé môi: Ở đấy mà mơ.
Cảnh Nghiễn:…
Ninh Như Thâm quay đi, không nhìn Cảnh Nghiễn nữa.
Tên Tiểu Khuyển này quá vớ vẩn, suốt ngày nghĩ những chuyện phi lý.
Từ trước tới giờ Lý Vô Đình chưa từng dùng việc chung để tư lợi tình riêng.
Với lại…!Cậu nhìn người đang ngồi vững vàng ở trên cao: Hai người bọn họ…!cũng đâu có tình riêng gì.
– —
Cuối cùng thi Đình cũng kết thúc.
Từ Trạng Nguyên, Thám Hoa đến Bảng Nhãn đều do Lý Vô Đình đích thân khâm điểm: “Cống sinh Phàn Uyển văn tài xuất chúng, phong làm Trạng Nguyên; Cống sinh Trang Cần, phong làm Bảng Nhãn; Cống sinh Tề Tư Ích, phong làm Thám Hoa.”
Ba vị trí đầu đã được quyết định.
Lý Vô Đình phong tiếp vài chức vị nữa rồi sai Lễ bộ và Hàn Lâm Viện tiếp quản.
Tiệc mừng kết thúc khoa cử sẽ được chọn ngày lành rồi tổ chức sau.
Thi Đình kết thúc, Lý Vô Đình rời khỏi vị trí.
Ninh Như Thâm nhớ lại những cái tên vừa rồi.
Trong đầu thoáng hiện lên một cảnh tượng ở Ngự Thư Phòng:
Sau khi danh sách những người đỗ thi Hội được trình lên Lý Vô Đình, cậu thấy vài cái tên trên đó được hắn đánh dấu bằng chu sa.
Ba người giành vị trí đầu vừa rồi hình như đều là những cái tên được đánh dấu?
A, không ổn rồi.
Đầu óc chập chờn nhấp nháy…
Đang trầm tư suy nghĩ, Cảnh Nghiễn đột nhiên thò đầu tới trước mặt cậu, “Ninh Sâm, ngươi nói xem…”
Âm lượng bỗng nhiên tăng lên đã cắt đứng dòng suy nghĩ của cậu.
Ninh Như Thâm đẩy mặt hắn ra, “Ngươi ồn ào quá.”
Cảnh Nghiễn cứ như đang lên cơn, “Rảnh không?”
“Không.” Ninh Như Thâm nhớ tới ba người vừa rồi, “Ta phải đi gặp bệ hạ cái đã.”
“Ồ ồ ồ! Nên thế, nên thế~”
“…”
Ngứa tay quá, thật là muốn vặn cái đầu chó của hắn xuống.
Tạm biệt Cảnh Nghiễn, cậu đi thẳng tới Ngự Thư Phòng.
Vào trong phòng, cậu thấy Lý Vô Đình vừa rửa tay xong, hắn đang dùng khăn để lau ngón tay.
Ninh Như Thâm thò đầu vào, “Bệ hạ.”
Lý Vô Đình quay đầu ra nhìn cậu: “Thập thò làm gì đấy.”
“…” Ninh Như Thâm rụt cổ lại, “Lắng nghe giọng nói của bệ hạ ạ.”
Lý Vô Đình vén vạt áo rồi ngồi xuống Ngự án, “Ninh khanh muốn nghe cái gì.”
Ninh Như Thâm sắp xếp câu từ, “Ba kẻ trên đại điện vào sáng nay đã phạm tội gì vậy?”
“Sao lại hỏi như thế.”
“Nếu không có tội gì, vì sao bệ hạ phải xử lý bọn họ?”
Cậu hỏi xong, người trước mặt im lặng không đáp.
Lý Vô Đình ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Trẫm làm vậy vì lý do gì, Ninh khanh không biết sao?”
Ninh Như Thâm đối diện với ánh mắt sâu thẳm của hắn, tự dưng cảm thấy chột dạ.
Cậu sờ mũi: “Chắc không phải bởi vì họ đã bàn tán về thần đâu nhỉ.”
“Trẫm…”
Lý Vô Đình muốn nói gì đó nhưng dừng lại.
Hắn nhìn vẻ mặt chột dạ thấp thỏm của Ninh Như Thâm, bỗng dưng khẽ nhếch miệng cười.
Lý Vô Đình nói bằng giọng điệu đầy hàm ý:
“Ồ, sao lại không?”.