Tiểu Hồ! Cuối cùng cũng nhìn thấy anh ta.
Tào Lưu và Trần Hoài đã sớm quen với tính khí hung bạo của mẹ già, hi hi ha ha vươn tay chia sẻ hành lý.
Còn Trần Lộng Mặc sửng sốt mấy giây mới lộ ra nụ cười chân thành.
Cuộc sống tương lai! dường như tốt hơn nhiều so với cô nghĩ.
Thấy cô gái nhỏ cười, mặt mày Tào Thu Hoa dịu dàng hơn mấy phần, đưa tay kéo cô lại:”Đi thôi, nơi này lạnh lắm, chúng ta về nhà trước, anh Trần Quân và Trần Nghĩa của con cũng nháo nhào muốn đi đón con, nhưng bị mẹ bắt ở nhà chuẩn bị đồ ăn, trở về có thể ăn thịt rồi, là con hươu hôm qua cha Tông của con săn được trên núi đó, tươi mới! Bao no!”Trần Lộng Mặc bất lực, thật ra cô không tính là gầy lắm, chỉ là khung xương nhỏ.
“Cảm! ” Lời vừa ra đến miệng, thấy ánh mắt không đồng ý của người phụ nữ, cô gái nhỏ ôm bánh ngọt mỉm cười: “Dạ, mẹ Thu Hoa, con sẽ cố gắng ăn thịt.
“”Duật Duật ngoan!”Trần Lộng Mặc: “! ”Thôn Sơn Thuận chiếm diện tích rất lớn.
Môi trường tốt, được bao quanh bởi núi và sông, đất đai màu mỡ.
Khuyết điểm là dân số ít, tác động của thảm họa nhân tạo hơn hai mươi năm trước vẫn chưa suy giảm cho đến tận bây giờ.
Mọi thứ đều có tính hai mặt, bởi vì nhân khẩu ít hơn gấp đôi thôn bên cạnh, cho nên thôn dân rất đoàn kết, nhưng cũng rất bài xích người ngoài.
Đương nhiên Trần Lộng Mặc không tính người ngoài, bởi vì cha cô Trần Đức Mậu chính là người sinh ra và lớn lên ở thôn Sơn Thuận.
Hầu hết mọi người trong thôn đều họ Trần, nghe nói gia phả có thể được truy nguyên từ đầu thời nhà Minh.
Vào thời điểm ấy, có một cặp anh em thương nhân họ Trần đi qua đường tắt thôn Sơn Thuận, gặp được cô gái mình thích, vì không có nơi ở cố định nên hai người dứt khoát định cư ở đây.
Trải qua mấy trăm năm thời thế đổi thay, hậu duệ của hai anh em đã phát triển thành một thôn làng lớn.
Cho nên tất cả đều là thân thích.
Trần Lộng Mặc đúng là thân thích, là máu mủ của nhà họ Trần, nhưng sự xuất hiện của cô vẫn thu hút sự chú ý của mọi người.
Không những vậy, khi mẹ Thu Hoa dẫn đầu bắt mấy chuyến xe, trải qua bảy tám tiếng trằn trọc, khó khăn lắm mới đến thôn Sơn Thuận, đã bị bao vây bởi những thôn dân biết tin.
Đám người mồm năm miệng mười vây quanh cô gái nhỏ, như thể đang nhìn một giống loài quý hiếm:”Đây chính là con gái của Đức Mậu à? Sao lại gầy thế này? Mặt còn bé hơn lòng bàn tay của tôi, không phải trong thành phố có lương thực cung ứng, sung túc hơn nhiều so với nông thôn chúng ta sao?”.