Nghe Tạ Hoằng Văn nói vậy, Hứa Nhan Du cũng không bất ngờ hay ngạc nhiên gì cả.
Cô biết rõ anh đã bị nhiều người chửi rủa, nhục mạ, thậm chí chính bản thân anh cũng cảm thấy mình không sạch sẽ.
Nhưng đứng trước sự tự ti của anh, cô lại vờ như không hiểu rõ mà nói với anh: “Cậu sạch lắm, người còn tỏa ra mùi thơm mát dễ chịu.
Không hề có xíu mùi mồ hôi nào luôn, tôi rất hài lòng với một người bạn cùng phòng như cậu.”
Tạ Hoằng Văn nghe thấy vậy thì cứ nhìn Hứa Nhan Du chòng chọc.
Anh cảm thấy Hứa Nhan Du quả đúng là mắc chứng đa nhân cách, rõ ràng hôm qua lúc đầu còn không ngừng xúc phạm anh, vậy mà ngã đập đầu một cái thì lại trở thành một người tốt.
Tạ Hoằng Văn thật không biết cái nhân cách người tốt của Hứa Nhan Du sẽ tồn tại bao lâu, không biết bao lâu sau thì cái nhân cách xấu xa như hôm qua sẽ trở lại.
Tuy nhiên cũng chẳng liên quan gì đến anh.
Anh quay người rời đi.
Hứa Nhan Du ở phía sau gọi anh: “Hoằng Văn, chờ tôi đi chung với!”
Thế nhưng anh vẫn bước đi, không quay đầu lại.
Hứa Nhan Du thấy anh cố tình không chờ mình thì hơi bực mình nên cũng chẳng buồn đuổi theo anh.
Cô từ tốn đeo kính, cầm cặp sách rồi rời khỏi phòng ký túc xá.
Phòng ký túc xá của cô ở ngay tầng một cho nên không phải lên xuống cầu thang nhiều.
Đến lúc đi ra cổng ký túc xá, Hứa Nhan Du bỗng nhiên nghe thấy có người gọi: “Đàm Vũ Trạch!”
Đàm Vũ Trạch là tên của nam chính, cho nên Hứa Nhan Du liền quay người về phía phát ra tiếng gọi.
Thế là cô liền thấy một nam sinh đeo kính chạy đến bên cạnh một nam sinh cao lớn, sau đó hỏi nam sinh cao lớn rằng: “Đàm Vũ Trạch, chiều nay có đi chơi bóng rổ không?”
Nam sinh cao lớn trả lời: “Có.”, Hứa Nhan Du liền biết nam sinh cao lớn đó chính là Đàm Vũ Trạch – nam chính của thế giới này.
Đàm Vũ Trạch nhuộm tóc màu nâu đen, khuôn mặt điển trai trông có vẻ bất cần đời.
Nhưng Hứa Nhan Du cảm thấy so với Đàm Vũ Trạch thì Tạ Hoằng Văn vẫn đẹp trai hơn.
Khuôn mặt của Tạ Hoằng Văn thật sự là kiệt tác của tạo hóa, khiến cho cô nghi ngờ rằng toàn bộ may mắn của anh đều quy đổi thành nhan sắc rồi, cho nên cuộc đời của anh mới bất hạnh như thế.
Mà lúc này, Đàm Vũ Trạch – người đang bị Hứa Nhan Du âm thầm so sánh đã phát hiện ra cô đang nhìn mình.
Thế là anh ta nhếch môi cười, trong lòng coi thường Hứa Nhan Du, bởi vì anh ta nghĩ Hứa Nhan Du chính là Tô Thấm Di.
Hôm qua, lúc Tô Thấm Di giả trai đến trường thì đã đến tìm Đàm Vũ Trạch và hỏi số phòng ký túc xá của anh ta, sau đó cô ta còn tiết lộ cả thân phận nữ giả nam của mình.
Đàm Vũ Trạch vì thế mà coi thường cô ta, liền nói cho cô ta số phòng của Tạ Hoằng Văn.
Anh ta nghĩ bây giờ chắc Tô Thấm Di nhất định phải tức giận và không cam tâm lắm, nhưng anh ta không biết rằng người đang đứng trước mặt anh ta đã chẳng phải Tô Thấm Di, mà là Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du nhìn Đàm Vũ Trạch bằng con mắt đánh giá.
Sau khi đánh giá nhan sắc Đàm Vũ Trạch còn kém Tạ Hoằng Văn, Hứa Nhan Du liền ngay lập tức quay đầu bỏ đi, không thèm chào hỏi Đàm Vũ Trạch lấy một lời.
Đàm Vũ Trạch thấy thái độ của cô như vậy thì hơi bất ngờ: Hôm qua cậu ta còn quấn lấy mình, ra sức lấy lòng rồi đòi nằm cùng phòng với mình, vậy mà hôm nay đã thay đổi thái độ? Chẳng lẽ hôm qua bị mình lừa nên tức giận rồi? Hay là… Cậu ta định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt?
Đàm Vũ Trạch nghĩ đến đây thì cười nhạt, trong lòng lại càng thêm coi thường Hứa Nhan Du.
Trong lúc đó, Hứa Nhan Du đang nhờ hệ thống dẫn đường đến lớp học.
Một lúc sau, theo lời chỉ dẫn của hệ thống, Hứa Nhan Du đã tìm được lớp 12-1.
Cô bước vào lớp, các bạn học đều không để ý gì nhiều.
Bây giờ cô sống trong thân phận của Tô Thấm Di, nhưng lại đang giả trai nên trong mắt mọi người cô là Tô Tấn Bằng.
Tô Tấn Bằng là người trầm lặng ít nói, lại không thường xuyên đến lớp nên trong lớp chẳng có lấy một người bạn.
Các bạn trong lớp đều không để ý đến Tô Tấn Bằng, nhưng cũng chẳng ai dám bắt nạt anh, bởi vì anh là người thừa kế của nhà họ Tô – một trong những gia đình có máu mặt nhất thành phố.
Lúc này, Hứa Nhan Du nhìn một vòng quanh lớp thì liền thấy Tạ Hoằng Văn đang chăm chú đọc sách ở dưới bàn cuối.
Không chút do dự, cô liền xách cặp xuống bàn cuối, sau đó ngồi xuống ngay bên cạnh Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn quay lại, nhìn thấy cô thì đơ người.
Còn các bạn trong lớp vốn không chú ý đến Hứa Nhan Du, nhưng thấy cô ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn thì ai ai cũng há hốc mồm kinh ngạc.
Người thừa kế của nhà họ Tô lại ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn ư?
Dù không phải người thừa kế của nhà họ Tô, mà có là bất cứ ai đi nữa thì cũng không nên ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn.
Tạ Hoằng Văn là ai chứ?
Là con trai của một người đàn bà làm nghề mại d.â.m, mà người đàn bà đó còn chết vì căn bệnh HIV AIDS.
Một nam sinh trong lớp lúc này kinh ngạc, nói với Hứa Nhan Du: “Này Tô Tấn Bằng, cậu… Cậu không sợ bị lây bệnh à?”
Hứa Nhan Du vốn đang nhìn Tạ Hoằng Văn để xem biểu cảm của anh, kết quả lại nghe được câu hỏi khiếm nhã của nam sinh kia.
Cô nhíu mày, quay đầu lại nhìn nam sinh kia chằm chằm, khuôn mặt cô như tỏa ra một luồng khí lạnh khiến nam sinh kia phải rùng mình, những lời còn muốn nói đều nghẹn trong cổ họng.
“Tôi ngồi ở đâu không ai có quyền được lên tiếng.” Hứa Nhan Du lạnh nhạt nói, nhưng trong lời nói lại như chứa lưỡi dao bén nhọn.
Mấy người bạn đứng xung quanh lúc này liền quay mặt đi, không dám dùng ánh mắt soi mói để nhìn Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn nữa.
Hứa Nhan Du thấy vậy thì mới thu lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt.
Cô vốn là một tiểu thư có tiền lại có quyền, từ nhỏ đã chẳng phải sợ bất cứ ai.
Sống trong giàu sang đã khiến cô có tư thái hơn người, cũng cho cô có khí thế áp bức khiến người khác phải sợ hãi.
Mặc dù cô năm nay 19 tuổi, chỉ hơn mấy học sinh xung quanh một tuổi, nhưng cô trưởng thành và có nội tâm sâu xa hơn họ rất nhiều.
Quay lại nhìn Tạ Hoằng Văn, cô lại phát hiện ra anh đang nhìn cô không rời.
Sau đó anh lại nói: “Đây không phải chỗ của cậu.”
“Nhưng chỗ này cũng đâu có người ngồi.” Hứa Nhan Du nói, cô biết rằng chẳng có ai muốn ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn cả.
“Cậu đi ra chỗ khác, tôi không muốn ngồi cạnh cậu.” Tạ Hoằng Văn nhíu mày, kiên quyết muốn đuổi Hứa Nhan Du đi.
Lại không ngờ rằng Hứa Nhan Du liền nói: “Nhưng tôi cứ muốn ngồi cạnh cậu đấy!”
Mấy bạn học xung quanh nghe đến đây thì đều không thể tin nổi.
Tô Tấn Bằng muốn ngồi cạnh Tạ Hoằng Văn, sau đó bị Tạ Hoằng Văn hắt hủi nhưng vẫn mặt dày muốn ngồi cạnh?
Tạ Hoằng Văn lúc này lại tiếp tục muốn đuổi Hứa Nhan Du đi, nhưng Hứa Nhan Du lúc này lại than thở: “Hoằng Văn này, dù sao chúng ta cũng là bạn cùng phòng, cậu đâu cần phải xua đuổi tôi vậy chứ.
Hôm qua tôi còn mặc quần áo của cậu, vậy mà có thấy cậu bắt tôi cởi đồ ra trả cậu đâu.”
Nghe đến đây, mọi người trong lớp đều kinh hãi.
Ngay cả Tạ Hoằng Văn cũng bị lời nói của Hứa Nhan Du làm cho kinh hoàng.
Lúc này trong lớp đã có tiếng thì thầm bàn tán:
“Tô Tấn Bằng là bạn cùng phòng của Tạ Hoằng Văn? Trời ạ!”
“Cậu ta còn mặc cả quần áo của Tạ Hoằng Văn? Không khéo… cậu ta cũng nhiễm HIV rồi đấy!”
“Tô Tấn Bằng không sợ dơ à? Thật là kinh khủng!”
Nghe thấy những lời này, Tạ Hoằng Văn siết chặt nắm đấm.
Trong lòng anh thầm mắng Hứa Nhan Du điên rồi, thật sự là điên rồi mới dám nói ra những lời như vậy.
Trong khi đó, Hứa Nhan Du nghe thấy lời bàn tán thì lại nở một nụ cười rồi nhẹ nhàng nhắc nhở: “Chú của tôi – chủ nhân của nhà họ Tô đã ủng hộ cho các lớp học không ít trang thiết bị phục vụ cho việc học.
Tòa nhà mới xây năm ngoái trong trường cũng là do chú của tôi dùng tiền của nhà họ Tô để ủng hộ trường học xây dựng.
Mục đích là để tôi được học trong môi trường tốt nhất, đầy đủ tiện nghi nhất, thoải mái nhất.”
Hứa Nhan Du nói đến đây, mọi người đều im bặt.
Họ đều ngầm hiểu rằng nhà họ Tô có quan hệ lớn với trường học, nếu bản thân đắc tội với người nhà họ Tô thì rất có thể sẽ bị đuổi học.
Vì vậy, không còn bất cứ ai dám lên tiếng bàn tán nữa.
Mà lúc này, Đàm Vũ Trạch đứng ngoài cửa lớp đang quan Hứa Nhan Du và Tạ Hoằng Văn.
Những lời Hứa Nhan Du nói, anh ta đã nghe thấy rõ.
Anh ta nhanh chóng đi vào lớp, sau đó bước xuống cuối lớp rồi dừng lại trước mặt Hứa Nhan Du.
Hứa Nhan Du đang định nói chuyện với Tạ Hoằng Văn, thấy Đàm Vũ Trạch đến thì liền hỏi: “Có chuyện gì?”
Đàm Vũ Trạch nhếch môi cười, sau đó cúi đầu xuống nói thầm với Hứa Nhan Du: “Cậu tỏ ra thân thiết với cái tên bẩn thỉu kia như vậy, xem ra là vì muốn thu hút sự chú ý của tôi, phải không?”
Hứa Nhan Du nhíu mày: “Hả?”
Đàm Vũ Trạch liền đứng thẳng người dậy, sau đó nhìn thẳng vào Hứa Nhan Du rồi nói: “Chúc mừng, cậu đã thành công lấy được sự chú ý của tôi rồi đấy!”
Nói xong, Đàm Vũ Trạch liền quay người rồi bước về chỗ của mình.
Hứa Nhan Du nhìn theo Đàm Vũ Trạch, trong miệng liền lẩm bẩm hai chữ: “Đồ khùng.”.