Buổi chiều.
Sau khi tan học, Tạ Hoằng Văn và Hứa Nhan Du về ký túc xá.
Chốc nữa, Hứa Nhan Du phải về nhà họ Tô để gặp Tô Tấn Bằng.
Cô không cảm thấy lo lắng hay bồn chồn gì cả, chỉ là cảm thấy hơi lười khi phải rời khỏi ký túc xá.
Mà bình thường, cô và Tạ Hoằng Văn đều đi ăn cùng nhau.
Hôm nay cô lại về nhà họ Tô, vậy thì Tạ Hoằng Văn phải đi ăn một mình rồi.
Nghĩ như vậy Hứa Nhan Du liền nhìn sang Tạ Hoằng Văn, anh đang ngồi trước máy tính làm việc.
Thế là cô liền dặn dò: “Chốc nữa tôi về nhà rồi thì cậu phải chú ý giờ giấc để còn đi ăn tối nữa nhé.
Đừng có say sưa làm việc quá, nếu không lại quên ăn thì không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì bàn tay đang đánh máy tính liền dừng lại.
Anh quay sang nhìn Hứa Nhan Du, sau đó gật đầu đáp một tiếng: “Ừm.” rồi lại quay lại tiếp tục làm việc.
Chỉ là trong đầu anh lúc này lại chẳng có công việc, mà chỉ có Hứa Nhan Du thôi.
Hứa Nhan Du sắp về nhà rồi, điều đó khiến anh không thể nào vui được.
Mặc dù cùng lắm thì chỉ có tối nay cô không về ký túc xá thôi, nhưng anh vẫn cảm thấy vô cùng trống trải, thiếu vắng.
Mà lúc này, Hứa Nhan Du xem đồng hồ thì thấy cũng đã không còn sớm, thế là cô liền đứng dậy chào Tạ Hoằng Văn: “Thôi! Tôi về nhà đây, bye nhé!”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì cố che giấu cảm xúc không vui, sau đó liền gật đầu, “Ừ.
Cậu về đi.”
…
Hứa Nhan Du gọi xe taxi để về nhà họ Tô.
Ngồi trong xe, cô lấy điện thoại đọc lại tin nhắn giữa mình và Tô Tấn Bằng.
Sau đó, cô lại chợt nghĩ đến kết cục bi thảm của anh ấy.
Anh ấy là anh trai sinh đôi của Tô Thấm Di, nhưng chỉ có ngoại hình giống nhau chứ tính cách giữa anh ấy và cô ta lại hoàn toàn khác biệt.
Cô ta độc ác, ngu ngốc và tham lam.
Anh ấy hiền lành, tài giỏi, lại không ham hư vinh.
Anh ấy chỉ muốn sống một cuộc sống yên bình, vậy mà cuối cùng lại bị hại chết bởi chính em gái ruột của mình.
Nguyên do là Tô Thấm Di đã từng bắt nạt và làm đủ trò xấu hại Tạ Hoằng Văn, cho nên sau khi Tạ Hoằng Văn hắc hóa thì đã tìm cô ta báo thù.
Cô ta đương nhiên rất sợ Tạ Hoằng Văn, bởi vì lúc đó anh đã là cậu chủ nhà họ Tạ, lại còn nổi tiếng là kẻ ra tay tàn độc, nhẫn tâm.
Còn cô ta khi đó lại bị chú ruột đuổi khỏi nhà họ Tô nên chẳng được ai bảo vệ, thế nên phải một mình trốn chui trốn lủi để thoát khỏi anh.
Mà anh vốn đang nhàm chán, tự nhiên lại thấy cô ta hèn nhát chạy trốn giống như một con ngốc thì liền có chút hứng thú.
Thế là anh không trực tiếp bắt cô ta lại mà coi cô ta như trò tiêu khiển để giết thời gian.
Anh ở trong bóng tối nhìn cô ta sợ hãi ẩn nấp, anh nhìn cô ta lúc nào cũng hoảng loạn vì sợ bị anh bắt được, anh nhìn cô ta muốn thoát khỏi anh mà phải chui rúc hết chỗ này sang chỗ khác giống như một con chuột nhếch nhác.
Trông thật là buồn cười!
Thế nhưng, trò nào chơi lâu rồi cũng sẽ chán.
Anh bắt đầu hết hứng thú chơi trò đuổi bắt trốn tìm với cô ta, vì vậy nên liền sai người chuẩn bị bắt cô ta lại.
Cô ta lúc đó đã chạy sang nước ngoài, nhưng có chạy đằng trời thì cũng làm sao thoát.
Ở nước ngoài được vài ngày, cô ta đã nhận được tin nhắn của anh: [Đã đến lúc mày phải xuống địa ngục rồi.]
Cô ta nhận được tin nhắn này thì hoảng loạn đến tột cùng.
Mà lúc này, Tô Tấn Bằng – anh trai cô ta cũng đang ở nước ngoài du học, vậy nên cô ta đã gọi Tô Tấn Bằng đến chỗ cô ta.
Mà Tô Tấn Bằng vừa đến, cô ta đã quỳ xuống van xin, khóc lóc kể khổ đủ điều rồi đưa ra một yêu cầu: “Anh à, Tạ Hoằng Văn sắp đến giết em rồi.
Em biết anh thương em nhất, cho nên anh đóng giả làm em để lừa Tạ Hoằng Văn đi!”
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì đương nhiên do dự, nhưng Tô Thấm Di lại nói chỉ cần anh ấy lừa Tạ Hoằng Văn để cho cô ta trốn đi thôi.
Sau khi cô ta trốn đi rồi, anh ấy chỉ cần nói ra mình không phải Tô Thấm Di thì Tạ Hoằng Văn cũng sẽ không giết anh ấy.
Sau đó, cô ta lại khóc lóc rồi lôi chuyện ngày xưa Tô Tấn Bằng lỡ đẩy cô ta xuống sông ra.
Cô ta nói anh ấy nợ cô ta, vì vậy bây giờ anh ấy phải trả.
Tô Tấn Bằng vì vậy mà cuối cùng cũng đồng ý giả làm Tô Thấm Di.
Nhưng Tô Thấm Di sau đó lại chợt nghĩ, nếu sau khi Tạ Hoằng Văn biết Tô Tấn Bằng không phải cô ta thì sẽ làm thế nào? Chẳng phải vẫn sẽ tìm cô ta, mãi mãi không buông tha cho cô ta sao?
Nghĩ như vậy, Tô Thấm Di liền nổi lên dã tâm.
Cô ta nghĩ nếu Tạ Hoằng Văn tưởng cô ta chết thì sẽ không đi tìm cô ta nữa.
Thế là sau khi Tô Tấn Bằng thay quần áo để giả làm Tô Thấm Di xong, Tô Thấm Di liền nhẫn tâm đẩy anh ấy từ trên cầu thang xuống.
Anh ấy vốn đã yếu ớt, sau khi bị đẩy ngã lại không được cấp cứu kịp thời nên đã chết như ý muốn của Tô Thấm Di.
Tô Thấm Di lại không chút áy náy mà còn rất vui mừng.
Cô ta tưởng rằng sau khi nhìn thấy xác chết của Tô Tấn Bằng, Tạ Hoằng Văn sẽ lầm tưởng rằng người chết chính là cô ta, vì vậy cô ta liền an tâm mà tiếp tục chạy trốn.
Tuy nhiên Tạ Hoằng Văn đâu có ngốc.
Anh nhìn thấy xác chết thì liền sai người kiểm tra nên liền phát hiện người chết là nam chứ không phải nữ, thế là liền sai người tiếp tục đi tìm Tô Thấm Di
Sau khoảng vài ngày, Tô Thấm Di cuối cùng cũng bị bắt.
Tạ Hoằng Văn lại không giết cô ta ngay mà từ từ tra tấn, hành hạ cô ta cho tới chết.
Cái kết đó xứng đáng cho cô ta.
Thế nhưng còn Tô Tấn Bằng, anh ấy không đáng chết.
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì xe taxi cũng đã đến trước cổng biệt thự nhà họ Tô.
Cô xuống xe, trả tiền cho tài xế rồi bước vào cánh cổng.
Người quản gia đứng ở cổng vừa thấy cô thì khuôn mặt đã hoang mang, kinh ngạc mà hỏi cô: “Cậu chủ… Không phải cậu đang ở trong nhà sao?”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền cười, “Quản gia à, tôi là Tô Thấm Di chứ không phải anh Tấn Bằng đâu.”
Nói xong cô liền đi vào trong biệt thự, bỏ lại người quản gia vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác.
Sau đó, cô nhờ hệ thống chỉ đường lên phòng của Tô Tấn Bằng để tìm anh ấy.
Rất nhanh, hệ thống đã dẫn cô đến trước cửa phòng, cô liền nhanh chóng mở cửa bước vào.
Cửa vừa mở ra, cô đã thấy Tô Tấn Bằng đang ngồi đọc sách.
Dáng người anh ấy nhỏ nhắn, mảnh mai, trông rất giống con gái.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ấy liền ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Hứa Nhan Du, mà Hứa Nhan Du cũng đã nhìn thấy rõ gương mặt của anh ấy.
Gương mặt giống cô đến tám, chín phần.
Nếu không nhìn kỹ, chắc chắn mọi người sẽ không thể phân biệt được cô và anh ấy.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì đương nhiên sẽ tìm ra nhiều điểm khác biệt.
Lúc này, anh ấy liền lên tiếng: “Cuối cùng em cũng về nhà rồi.”
“Vâng.” Hứa Nhan Du nhẹ nhàng cười, sau đó đi về phía Tô Tấn Bằng.
Tô Tấn Bằng lúc này đang nhìn Hứa Nhan Du, trong lòng chợt cảm thấy kỳ lạ.
Hứa Nhan Du liền kéo ghế xuống ngồi đối diện với anh ấy.
Anh ấy liền hỏi: “Khuôn mặt em… hình như hơi khác.”
Hứa Nhan Du bật cười, xem ra Tô Tấn Bằng đúng là tinh mắt đấy.
Nhưng cũng phải thôi, anh ấy và Tô Thấm Di là anh em sinh đôi, khuôn mặt hai người họ giống nhau như đúc, cho nên thấy khuôn mặt cô có phần không giống thì đương nhiên là nhận ra ngay.
Tuy nhiên, cô cũng không chút hoạng loạn mà rất bình thản trả lời: “Anh cũng thấy khuôn mặt em thay đổi sao? Đẹp hơn đúng không?” Hứa Nhan Du vô cùng tự tin với nhan sắc trời cho của mình.
Khuôn mặt cô là đẹp 100% tự nhiên.
Nhưng để Tô Tấn Bằng không nghi ngờ, cô liền nói dối: “Em có đến thẩm mỹ viện chỉnh sửa một chút, sau khi làm xong thì thấy khuôn mặt trở nên đẹp hơn, trông cũng tự nhiên hơn, anh thấy có phải không?”
Tô Tấn Bằng nghe vậy thì trầm mặc một lát, sau đó lại nói: “Tính cách của em… hình như cũng thay đổi.”
Trước kia Tô Thấm Di có việc cần nhờ Tô Tấn Bằng thì mới tỏ ra thân thiết, ngoan ngoãn.
Nhưng nếu bình thường thì luôn mặt nặng mày nhẹ, thái độ khinh khỉnh.
Còn Hứa Nhan Du lúc này tuy chưa tiếp xúc với Tô Tấn Bằng được mấy phút, nhưng anh ấy vẫn phát hiện ra cô không giống Tô Thấm Di.
Hơn nữa ngay từ lúc cô bước vào phòng, cách đi đứng của cô so với Tô Thấm Di cũng có khác biệt.
Thần thái cô đoan trang, từng bước đi đều toát lên vẻ tự tin, trang trọng, đó là thứ mà Tô Thấm Di có muốn bắt chước cũng được.