Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi - Chương 40: 40: Trong Mơ Và Ngoài Đời
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Nhân Vật Phản Diện Chỉ Yêu Mình Tôi


Chương 40: 40: Trong Mơ Và Ngoài Đời


Sau khi xử lý Đàm Vũ Trạch, Tạ Hoằng Văn liền trở về lớp.

Đàm Vũ Trạch sau đó đã gọi người đưa anh ta đi viện.
Giáo viên và các bạn học có hỏi tại sao Đàm Vũ Trạch lại bị thương, Đàm Vũ Trạch liền bảo không cẩn thận bị ngã cầu thang.
Mọi người nghe vậy thì không hỏi gì nữa, nhưng sau đó lại bàn tán rằng mấy học sinh cá biệt gần đây hay gặp báo ứng.

Bởi lúc trước thì mấy tên đầu gấu lớp 12-3 đi chơi đêm đã bị đánh đến bán sống bán chết, Lã Đắc Vũ hay bắt nạt bạn bè thì bị ngã trong nhà vệ sinh trông vô cùng thảm hại.

Hôm nay Đàm Vũ Trạch lại ngã cầu thang, mồm thì chảy đầy máu, trông tàn tạ không khác gì bị người ta đánh.
Hứa Nhan Du nghe mấy bạn học nói vậy thì cũng không suy nghĩ gì nhiều.

Cô chỉ biết mấy tên lớp 12-3 là do Tạ Hoằng Văn đánh để trả thù cho cô.

Còn chuyện của Lã Đắc Vũ và Đàm Vũ Trạch thì cô không biết, cũng không quan tâm.
Đến lúc tan học, cô lại như thường lệ, về căn nhà thuê thay đồ rồi trở lại ký túc xá.

Hôm nay cô còn mua sẵn đồ ăn để cùng Tạ Hoằng Văn ăn tối trong ký túc.

Nhưng khi về đến phòng 101, cô lại phát hiện ra Tạ Hoằng Văn dường như không được vui cho lắm.
Anh lủi thủi ngồi một góc làm việc, đến lúc ăn cơm cũng không nói chuyện nhiều với cô như thường ngày.
Cô cảm thấy rất lạ!
Mà nguyên nhân anh kỳ lạ như vậy là vì đang suy nghĩ đến lời Đàm Vũ Trạch nói hôm nay.
Anh ta nói thật ra cô vẫn thích anh ta, còn cô đối tốt với anh chỉ là do thương hại.
Anh thật sự muốn lên tiếng hỏi cô ,liệu có đúng là cô chỉ thương hại anh hay không.

Nhưng cô tốt như vậy, nếu có thương hại anh thật thì cũng sẽ không nói ra.
Còn nếu hỏi cô có thích Đàm Vũ Trạch không, anh lại cảm thấy lo lắng.

Lo lắng rằng cô vẫn còn thích Đàm Vũ Trạch thật, anh sẽ không chịu nổi.

Anh thật sự không muốn cô thích một người nào khác ngoài anh.
Tám giờ tối.
Tạ Hoằng Văn ngồi trước máy tính làm việc, còn Hứa Nhan Du thì đi tắm,
Vừa tắm, cô lại vừa nghĩ đến tâm trạng của Tạ Hoằng Văn.

Cô không hiểu sao hôm nay tâm trạng anh lại kém như vậy, là do có chuyện gì xảy ra sao?
Hứa Nhan Du nghĩ đến đây thì lại thấy trên tường có một con gián.
Trời ạ! Cô ghét gián, bẩn chết đi được! Thế là cô liền cầm lấy dép, sau đó chuẩn bị đánh chết con gián.
Bụp! Cô đánh rồi, nhưng con gián né được rồi.

Nó lại bò lên cao hơn, cô lại đánh, thế rồi nó vẫn né được, sau đó lại bò lên cao hơn nữa.
Hứa Nhan Du bực mình, nhưng bây giờ nó bò lên cao quá nên không giơ tay đánh tới.

Thế là cô liền lấy đà rồi nhảy lên, sau đó thì…
Bụp! Con gián đã bị đập trúng, sau đó rơi bộp xuống đất.

Nhưng nền nhà tắm lại trơn ướt, cho nên Hứa Nhan Du nhảy lên đánh gián xong thì liền trượt chân, ngã rầm một cái xuống đất rồi kêu “A!” một tiếng.
Tạ Hoằng Văn ở bên ngoài làm việc nghe thấy vậy thì vội vàng đứng lên rồi chạy về phía nhà tắm.

“Nhan Du, cậu sao vậy?”
Hứa Nhan Du bị ngã thì đau ê ẩm, giọng nói thều thào: “Không sao.”
Nhưng vì cô nói quá nhỏ nên Tạ Hoằng Văn đương nhiên không nghe thấy.

Thế là anh hoảng sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì mà đã xông đến trước cửa nhà tắm rồi mở toang cửa ra.
“Cạch!” Vào giây phút tiếng mở cửa vang lên, Hứa Nhan Du mới nhớ ra một chuyện: Khóa cửa phòng tắm vẫn còn chưa sửa!
Nhưng giờ mới nhớ ra thì đã quá muộn, Tạ Hoằng Văn đã mở cửa mất rồi.
Anh đứng trước cửa, nên ngay lập tức nhìn thấy Hứa Nhan Du không một mảnh vải đang nằm sõng soài trên đất.

Hứa Nhan Du chết lặng trong giây lát, sau đó thì hét toáng lên rồi vội vàng lấy tay che đi cơ thể.

Nhưng che chỗ này thì lộ chỗ kia, dù có cố gắng giấu đi cơ thể nhưng cô vẫn đã bị Tạ Hoằng Văn nhìn thấy hết sạch.
Tạ Hoằng Văn lúc này mặt đỏ như gấc, chân tay luống cuống, vội vàng cầm lấy khăn tắm rồi chạy về phía Hứa Nhan Du, che lại cơ thể cho cô.
Nhưng dù được khăn tắm che đậy thì giờ phút này Hứa Nhan Du cũng tuyệt vọng rồi.

Mặt cô đỏ bừng, cơ thể cứng đơ, vừa đau vừa ngượng, đã bị ngã lại còn bị nhìn thấy hết toàn bộ.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại lắp ba lắp bắp: “Xin lỗi… Tôi không cố ý… Tôi vì lo cho cậu nên mới chạy vào..

Không phải tôi cố ý muốn nhìn cậu đâu…”
Tạ Hoằng Văn cố gắng giải thích, nhưng càng giải thích thì Hứa Nhan Du lại càng xấu hổ.

Cô liền lớn tiếng quát: “Cậu ra ngoài!”
Tạ Hoằng Văn lần đầu tiên bị Hứa Nhan Du quát nên đơ người trong giây lát, sau đó liền vội vội vàng vàng đứng dậy ra khỏi phòng tắm.
Hứa Nhan Du thì ôm chặt khăn tắm, sự xấu hổ và ngượng ngùng trong cô đã lên tới đỉnh điểm.

Xong rồi…
Bị nhìn thấy hết rồi…

Tạ Hoằng Văn từ khi ra khỏi phòng tắm thì cứ ngây ngốc, thất thần, bồn chồn, lo lắng.
Không biết qua bao lâu sau, Hứa Nhan Du mới từ trong phòng tắm bước ra ngoài.
Tạ Hoằng Văn không dám nhìn về phía cô, mà cô cũng không dám nhìn về phía anh.
Cô ngồi xuống giường mình, sau đó thì im lặng mất một lúc lâu.

Đến lúc Tạ Hoằng Văn hoang mang, nghĩ rằng cô sẽ không muốn nói chuyện với anh nữa thì cô mới lên tiếng: “Cậu cũng vừa thấy rồi đấy, tôi là con gái.”
Nói xong câu này, Hứa Nhan Du thật sự chỉ muốn độn thổ.

Không ngờ rằng, Tạ Hoằng Văn lại đáp: “Ừm, tôi đã biết… từ trước rồi.”
Nghe thấy vậy, Hứa Nhan Du ngây người trong giây lát rồi liền hỏi: “Cậu nói vậy là có ý gì?”
“Ý là…” Tạ Hoằng Văn khẽ cúi đầu, “Trước khi chuyện vừa rồi xảy ra, tôi đã biết cậu là con gái rồi.”
Nghe đến đây, trong đầu Hứa Nhan Du giống như nổ “đoàng” một cái.

Cô nhìn về phía Tạ Hoằng Văn, sau đó hoang mang mà hỏi anh: “Biết từ bao giờ? Tại sao lại biết?”
Tạ Hoằng Văn mím môi, sau đó thành thật trả lời: “Từ hôm đầu tiên cậu đi học với thân phận Tô Thấm Di, tôi đã bắt đầu nghi ngờ cậu là con gái.”
Hứa Nhan Du nghe vậy thì liền ngây người.

“Vậy là ngay từ hôm đó cậu đã nhận ra tôi là Tô Thấm Di rồi?”
“Ừm.” Tạ Hoằng Văn đáp, “Tôi đương nhiên nhận ra cậu.”
Nghe thấy Tạ Hoằng Văn nói nhận ra mình, thật ra Hứa Nhan Du có chút vui vẻ.

Nhưng nghĩ đến vừa rồi anh nhìn thấy hết cơ thể cô, cô lại không kìm được ngượng ngùng, xấu hổ.
Thế rồi cô lại hỏi anh: “Cậu chỉ thấy tôi làm Tô Thấm Di mà đã nhận định tôi là con gái sao? Tôi có thể là trai giả gái mà.

Cho nên phải có lý do gì đó nữa mới khiến cậu biết tôi là con gái, đúng không?”
Tạ Hoằng Văn nghe vậy thì không khỏi đổ mồ hôi hột.

Nếu Hứa Nhan Du mà biết anh lén chạm vào ngực cô nên mới biết cô là con gái thì cô sẽ làm gì anh đây?
Nói thật, cô đánh anh mắng anh cũng được.

Nhưng lỡ cô giận anh, ghét anh thì phải làm thế nào?
Tạ Hoằng Văn nghĩ như vậy thì đương nhiên không dám khai thật.

Thế là anh liền nói dối: “Tôi thấy cậu chưa bao giờ cạo râu nhưng lại không mọc râu, cho nên mới nhận ra cậu là con gái.”
Nghe được câu trả lời này, Hứa Nhan Du có linh cảm rằng Tạ Hoằng Văn đang nói dối.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì lý do này cũng rất có lý, cho nên cô liền nghĩ có thể bản thân đang quá đa nghi.
Tạ Hoằng Văn lúc này lại lên tiếng xin lỗi: “Vừa rồi… là lỗi của tôi.

Tôi đã biết cậu là con gái mà còn xông vào nhà tắm, tôi xin lỗi.

Nhưng thật sự không phải tôi cố ý đâu.

Tôi…”
“Đủ rồi, cậu không cần nói nữa.” Hứa Nhan Du cắt lời Tạ Hoằng Văn rồi quay mặt đi, sau đó nằm xuống giường, trùm chăn kín mít.

“Tôi không muốn nói về chuyện này nữa, cậu ngủ đi.”
Nghe thấy vậy, Tạ Hoằng Văn đương nhiên chẳng thể nói thêm điều gì.

Anh vô cùng áy náy, lại vô cùng sợ hãi.

Sợ rằng Hứa Nhan Du sẽ vì chuyện này mà ghét anh, thậm chí còn… ghê tởm anh.
Nghĩ đến đây, anh bắt đầu cảm thấy bất an, hoảng loạn.

Kết quả là cả đêm anh đã thức trắng, không tài nào đi ngủ được.
Mà Hứa Nhan Du vì chuyện xấu hổ trong nhà tắm nên cũng thức suốt đêm.

Cô tự mắng mình đúng là ngốc, chỉ vì đập một con gián mà vừa bị ngã vừa bị nhìn thấy hết.
Thế nhưng, cô lại cảm thấy có chút may mắn.

Bởi ít ra người nhìn thấy cô không phải người khác, mà là Tạ Hoằng Văn.
Trong lúc đó, Tạ Hoằng Văn chợt nhận ra một việc.

Đó là cơ thể của Hứa Nhan Du mà hôm nay anh nhìn thấy lại giống y hệt như cơ thể Hứa Nhan Du trong giấc mơ của anh.
Mà trong mơ, anh đã nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ nằm trên ngực cô.

Và hôm nay, anh cũng nhìn thấy trên ngực cô có một nốt ruồi nhỏ y hệt như vậy, nằm cùng một vị trí, không xê dịch một phân nào so với trong mơ.
Không thể nào có chuyện trùng hợp đến vậy.

Anh cảm thấy rõ ràng những giấc mơ kia không phải là ảo ảnh, mà là những ký ức của anh trong quá khứ.

Hứa Nhan Du trong mơ cũng không phải do anh tưởng tượng ra, mà chính là Hứa Nhan Du thật sự.
Trong quá khứ… có lẽ anh và cô đã từng quen nhau.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN