Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele - Quyển 8 - Chương 34: Tin hay không tin
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele


Quyển 8 - Chương 34: Tin hay không tin


Sa Lâm nhìn chằm chằm vào cô hơn nửa ngày mới chỉ lên trên lầu, “Ở phòng ngủ.”

Phòng ngủ…

Từ ngữ đen tối làm sao.

Nếu đổi lại nhà cô thì hai từ kia tuyệt đối nghe rất ấm áp.

Cô quay đầu đi lên lầu, Sa Lâm nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo lên lầu.

Phòng ngủ ở trên tầng hai không khó tìm, sau khi đẩy cửa phòng ra, Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy một cơn chóng mặt. Ngoài cửa sổ là bóng đêm huyễn hoặc, từ độ cao này nhìn xuống có thể dễ dàng nhìn thấy cảnh đêm mộng ảo của Bắc Kinh. Ánh đèn từ những toà nhà cao tầng đủ để khiến cho thị giác rung động, nhưng cảnh đêm dù có đẹp thế nào cũng không thể so sánh được với sự rung động mà người đàn ông trên giường mang lại.

Bên trong tràn đầy mùi hương của anh, từng đợt quấn lấy cô, đủ để khiến cô đau đớn tới mức hít thở không nổi.

Còn có thoang thoảng mùi rượu.

Chẳng lẽ…

Trang Noãn Thần nghĩ cũng chưa kịp nghĩ liền bước tiến lên, đứng ở đầu giường, từ trên cao nhìn xuống Giang Mạc Viễn. Anh đang ngủ một cách nặng nề, đầu mày nhíu chặt lại, chiếc chăn mỏng che đi một nửa thân người anh, hơi thở theo lồng ngực mà phập phồng lên xuống, lồng ngực dày rộng rắn chắc khiến người khác phải nhớ nhung. Quần áo trên người đã bị cởi sạch, tất cả đều được đặt trên sô pha ở bên cạnh, nhất là áo sơ mi được xếp gọn gàng, dễ nhìn ra là do Sa Lâm làm.

Bởi vì người tài giỏi như anh, nhưng trong cuộc sống hằng ngày lại không học được cách gấp áo sơ mi như thế nào, cho nên cô luôn ở trước mặt anh kiêu ngạo về điểm này, đưa áo sơ mi đã được gấp gọn gàng mà khoe khoang với anh.

Anh ngủ ở trong phòng ngủ của Sa Lâm, ngay cả đồng hồ cũng tháo xuống đặt trên tủ đầu giường, tự nhiên như là đang ở trong phòng của mình.

Trang Noãn Thần nhẹ nhàng ngồi xuống, khẽ vuốt lên hai má anh, trái tim đau nhói, hình như anh ngủ lâu rồi, rất say sưa.

Là do say rượu sao?

Anh đã uống rất nhiều rượu?

Anh uống say rồi làm gì với Sa Lâm?

Bình thường anh vẫn hay tới nơi này hay là cũng giống cô đây là lần đầu tiên tới?

“Anh ấy uống nhiều rượu lắm sao?” Cô biết Sa Lâm đứng ở cửa.

Sa Lâm đang đứng ở cửa, cũng nghe thấy câu hỏi này của cô, lần này cô ta không trả lời câu hỏi của Trang Noãn Thần mà lại nói, “Trang Noãn Thần, chúng ta nên nói chuyện với nhau.”

Trang Noãn Thần quay đầu nhìn ra cửa, ánh đèn ngoài hành lang như thực như ảo, trong khoảng khắc đó cô như mơ hồ thấy được chính mình.

***

Phòng khách lầu một, không khí có chút lạnh lẽo.

Không biết là do nhiệt độ bên ngoài hạ xuống hay sao mà Trang Noãn Thần cảm thấy như có gió lạnh lùa vào, từng chút ăn mòn trái tim cô, làm cách nào cũng không ấm lên được.

Toàn bộ phòng khách được trang trí rất đẹp, khắp nơi tràn ngập mùi phụ nữ.

Mối quan hệ của cô với Sa Lâm trước giờ vốn không tốt, căn phòng này mọi thứ đều xa hoa, còn nhà cô việc trang trí lấy màu trắng làm chủ đạo, bởi vì cô thích sự đơn giản, càng đơn giản càng tốt.

Trên bàn trà được đặt hai ly trà nóng, mùi trà nóng phả ra, tao nhã tịch mịch, chỉ tiếc là không hợp với căn nhà này.

Trang Noãn Thần không am hiểu về trà, nhưng từ lúc gả cho Giang Mạc Viễn thì cũng bắt đầu biết một chút, bình thường những lúc rảnh rỗi Giang Mạc Viễn cũng hay dạy cô về trà đạo, cứ mỗi ngày lại có người giảng dạy như thế thì ít nhiều cũng hiểu được vài phần.

Trà ở trước mắt này là loại trà mà Giang Mạc Viễn thích uống nhất.

Trang Noãn Thần vẫn im lặng, cầm lấy tách trà lên khẽ nhấp một ngụm, đắng chát…

Đắng chát này không phải ở trà, mà là ở tim.

Còn Sa Lâm là người mở miệng trước phá vỡ không khí căng thẳng, giọng nói không hề khoe khoang, ngược lại bình tĩnh kể, “Mạc Viễn đã quyết định ở bên cạnh tôi, chúng tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi Bắc Kinh.”

Ngón tay cầm tách trà của Trang Noãn Thần hơi cứng đơ, đột nhiên có chút đau đớn xẹt qua ngón tay, là bị trà nóng sánh ra làm bỏng một chút. Sau khi Sa Lâm nói xong lời này thì không nói tiếp nữa, chỉ quan sát biến hóa trên mặt cô.

Hàng mi dài vừa vặn che khuất ánh mắt chợt biến đổi, lúc giương mắt lên thì Trang Noãn Thần đã bình tĩnh trở lại, “Tôi nghĩ nếu Mạc Viễn thực sự có quyết định này thì anh ấy sẽ nói với tôi, những chuyện đáng khinh như thế này anh ấy sẽ không làm.”

“Đây cũng là chuyện anh ấy vừa quyết định.” Sa Lâm uống ngụm trà, sau khi buông tách trà lại nói một câu, “Tôi và anh ấy cũng đã từng lên giường, giờ cô cũng thấy anh ấy ngủ ở trong nhà tôi mà.”

“Nếu đúng như lời cô nói thì thật ra tôi có thể tin.” Trang Noãn Thần gắt gao áp chế sự đau đớn trong lòng, nói ra nghe thật nhẹ nhàng, “Nhưng mà tôi lại có cảm giác rằng đây là ảo giác của mình cô.”

Sa Lâm sửng sốt, nhíu mày, “Cô có ý gì?”

Trang Noãn Thần giống như nhàn nhã đùa nghịch tách trà, thản nhiên nói, “Chỉ sợ sau khi anh ấy say coi cô là tôi, chuyện này cũng không phải là không thể xảy ra.”

Cho dù đau lòng, cô cũng không thể yếu đuối ở trước mặt kẻ địch được, phụ nữ nếu có đâu lòng cũng sẽ thẳng lưng hơn nữa trước mặt tình địch, sự thật đúng lý hợp tình cũng được hay là do người bày trò cũng thế, ít nhất không thể để đối phương được thoải mái trong lòng. Tình địch quyết đấu, nói trắng ra chính là thử thách rèn luyện tâm lý mà thôi.

Ai tự tin đến cuối cùng thì sẽ là người chiến thắng, đạo lý này như một câu nói: ‘Lời nói dối nói mười ngàn lần chính là sự thật’.

Cho nên, lúc này, Trang Noãn Thần cố gắng để cho mình thật tự tin, cho dù cô nói lung tung, nhưng Giang Mạc Viễn uống rượu là thật, đàn ông lúc say rượu thì ai có thể biết được tâm tư của họ chứ?

Quả nhiên, sau khi Sa Lâm nghe được những lời như vậy thì sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, khoé môi nhếch lên, qua một, hai phút mới hừ lạnh, nói một câu, “Trang Noãn Thần, dường như cô quá đề cao bản thân mình rồi, với cảnh ngộ bây giờ của Mạc Viễn thì cô thực sự chẳng giúp được gì cho anh ấy cả.”

Như hình ảnh ở trong quá khứ lại một lần nữa xuất hiện trước mắt, lời nói của Sa Lâm lúc này khiến cô nghĩ đến Hứa Mộ Giai.

“Cô muốn nói gì?” Tuy là hỏi vậy nhưng cô cũng đã mơ hồ đoán ra được tiếp theo Sa Lâm sẽ nói gì.

Sa Lâm chỉnh lại tư thế ngồi, sắc mặt khó coi vừa rồi cũng rất nhanh được điều chỉnh lại, không khó để nhìn ra cô ta đã chuẩn bị kỹ càng buổi nói chuyện này, ít nhất là bây giờ cô ta đã không còn xấu hổ và bị động như lần đầu tiên chạm mặt với Trang Noãn Thần, “Cô ở bên cạnh Mạc Viễn căn bản là không giúp gì được cho anh ấy, tuy hiện tại cô là tổng giám đốc của Vạn Tuyên nhưng nói về khả năng cô không bằng tôi, nói về gia thế thì cô đương nhiên không thể nào bằng nhà họ Nam. Tuy hiện giờ họ Nam bị Tiêu Duy kiềm hãm, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, ba tôi vẫn luôn mong muốn tôi và Mạc Viễn có thể ở bên nhau, có sự hỗ trợ từ ba tôi nghĩ Mạc Viễn sẽ rất nhanh làm lại từ đầu.”

Trang Noãn Thần nhẹ nhàng cười, “Điều kiện đầu tiên đó là tôi phải rời khỏi Mạc Viễn.”

“Cô đúng là người thông minh.” Sa Lâm gật đầu.

Trang Noãn Thần cười cười, lại tự mình rót thêm một tách trà, cử chỉ thong dong, bình tĩnh.

“Trang Noãn Thần, sự nghiệp của Mạc Viễn gặp phải nguy cơ, cô cũng không giúp được gì, tôi không hiểu cô còn bám lấy anh ấy làm cái gì.” Sa Lâm hơi cao giọng nói.

Mùi trà vẫn thom như trước.

“Tôi nghĩ chuyện thế này vẫn nên đợi sau khi Mạc Viễn tỉnh lại chính miệng nói với tôi thì tốt hơn.”

“Trang Noãn Thần, cô có ý gì!”

“Ý tứ rất đơn giản, lời này từ miệng Mạc Viễn nói ra thì tôi sẽ tin, nhưng từ miệng cô nói ra thì tôi không tin.” Ánh mắt Trang Noãn Thần bình tĩnh.

Sa Lâm đột nhiên nắm tay thành nắm đấm, “Cô là quá tự tin hay là bị váng đầu rồi? Chẳng lẽ tin tưởng Mạc Viễn đến vậy? Cô một chút cũng không lo lắng đây là ý của anh ấy, chẳng qua là anh ấy không biết nên mở miệng nói với cô thế nào?”

“Mạc Viễn là người đàn ông rất có nguyên tắc, anh ấy từng nói với tôi, anh ấy và cô vĩnh viễn cũng không thể nào ở bên cạnh nhau, lúc đó tôi đã tin rồi. Anh ấy là người đàn ông kiêu ngạo sao có thể ở trước mặt phụ nữ giở trò chân đứng hai thuyền đáng khinh như vậy chứ?” Trang Noãn Thần nói đến anh cảm thấy quyến luyến, “Tôi không giúp được Mạc Viễn gì nhiều, nhưng tôi cảm thấy, là vợ chứ không phải là siêu nhân cái gì cũng làm được, miễn là lúc anh ấy gặp chuyện tôi không làm gánh nặng của anh ấy là được rồi. Tính tình Mạc Viễn như thế nào tôi nghĩ cô cũng hiểu rất rõ, nếu anh ấy thực sự mệt mỏi, thực sự muốn buông bỏ đoạn hôn nhân này, hoặc là vì lợi ích mà quyết định buông bỏ đoạn tình cảm này thì tôi nghĩ với thái độ làm người của anh ấy nhất định sẽ nói thẳng, như lời tôi nói đó, ngay cả đến việc biểu lộ ra cũng không có thì chỉ có thể chứng mình rằng, cô đang nói dối.”

“Cô…”

“Về việc hôm nay vì sao anh ấy ở nhà cô, thật ra chờ sau khi anh ấy tỉnh rượu thì tôi sẽ biết thôi, có vài chuyện anh ấy sẽ cảm thấy không cần phải giấu tôi.” Trang Noãn Thần nói xong đứng dậy, “Tóm lại, vẫn phải cảm ơn cô đã chăm sóc cho chồng tôi, nhưng mà đến đây thôi, tôi đến là để đưa anh ấy về.”

“Từ từ.” Thấy cô muốn lên lầu, Sa Lâm gọi cô lại.

Trang Noãn Thần dừng bước, quay đầu nhìn Sa Lâm.

Sa Lâm ngồi tại chỗ, rất nhanh ánh mắt sâu thẳm cũng không thể nào che đi được sự mệt mỏi, thở dài một hơi, cô nói, “Cô không nên hỏi anh ấy vì sao lại ở nhà của tôi, vì ngay chính anh ấy cũng không biết.”

Trang Noãn Thần giật mình.

“Anh ấy ở câu lạc bộ uống rất nhiều rượu, tôi đến câu lạc bộ để gặp bạn vừa lúc thấy anh ấy, lúc đó anh ấy đã uống đến say mèm, tôi quen biết Mạc Viễn nhiều năm như vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy uống say đến thê.” Sa Lâm dựa người vào ghế, lẳng lặng đối diện cùng cô, “Là tôi đưa anh ấy trở về, bởi vì tôi không biết địa chỉ nhà của hai người bây giờ ở đâu, càng không thể hỏi anh ấy được, điện thoại của Châu Niên thì gọi không được, cho nên tôi chỉ có thể đưa anh ấy về nhà tôi trước.”

Giọng nói của cô ta rất nhẹ, như là mặt hồ không gợn sóng, tĩnh lặng như mặt gương, bao gồm đôi mắt của cô ta.

Một mặt này của Sa Lâm lại khiến Trang Noãn Thần tạm thời dừng bước không lên lầu nữa, cô một lần nữa ngồi xuống, biết Sa Lâm hẳn là còn có lời muốn nói.

“Nói không có ý đồ là nói dối, lúc để Mạc Viễn nằm trên giường mình tôi thực sự rất muốn lợi dụng cơ hội này để anh ấy phạm sai lầm, chỉ tiếc, trong miệng anh ấy toàn gọi tên cô.” Khoé mắt Sa Lâm hơi đỏ, nhưng rất nhanh lại quật cường ngăn cho nước mắt chảy xuống, giương mắt lên nhign vào mắt cô, “Thật ra lần đó Mạc Viễn đi công tác tôi cũng rất muốn tìm cơ hội này, tôi thực sự đi theo Mạc Viễn, thậm chí còn ở cùng phòng với anh ấy.”

Trang Noãn Thần biết cô ấy nói đến chuyện nào, lại nghe cô ấy thừa nhận ở cùng phòng với Giang Mạc Viễn thì trong lòng ít nhiều có chút không vui.

“Cô tin không? Tôi thừa lúc anh ấy đang ngủ thì cởi hết quần áo rồi nhào vào trong lòng anh ấy.” Sa Lâm nói đoạn thì cười khổ, “Buồn cười chính là anh ấy rất nhanh thức giấc, biết tôi không phải là cô thì thiếu chút nữa đã dùng nước lạnh xối chết tôi.”

Trang Noãn Thần choáng váng, cô cũng không biết có chuyện như vậy xảy ra.

Sa Lâm vẫn còn khóc.

Cô nhìn Sa Lâm, có chút đau lòng.

“Tôi yêu Mạc Viễn nhiều năm, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy liền yêu, tôi đã nghĩ đến chuyện ở bên anh ấy, rồi sẽ trở thành vợ chồng, lúc yêu đương với anh ấy tôi liền mong chờ đến ngày anh ấy cầu hôn với tôi, đáng tiếc tất cả đều sai rồi. Trong lòng anh ấy, nặng nhất vẫn là tình anh em, mà có lẽ là do tôi không thể chiếm trọn vị trí quan trọng trong lòng anh ấy. Mạc Thâm yêu tôi, anh ấy vì không muốn để em trai mình thất vọng nên đã chủ động buông tay tôi và nuông bỏ tình cảm này, giữa anh em và phụ nữ thì anh ấy đã chọn anh em…” Nói đến đây giọng nói của Sa Lâm càng nghẹn ngào.

Trang Noãn Thần khẽ thở dài một hơi, lấy khăn tay đưa cho cô ấy, cô im lặng.

“Cho nên tôi vẫn thường hay nghĩ, nếu lúc ấy đổi lại là cô thì anh ấy có thể đẩy cô ra hay không?” Sa Lâm nhận lấy khăn tay, lau nước mắt trên mặt, nức nở vài tiếng rồi lập tức lắc đầu, khoé mắt đuôi mày lộ ra khổ sở, “Không, anh ấy sao có thể làm thế với cô? Tôi không thể không thừa nhận rằng, Mạc Viễn thực sự yêu cô.”

Trang Noãn Thần im lặng lắng nghe, cô nên xin lỗi không? Không, trong tình yêu thì cả đàn ông lẫn phụ nữ đều rất ích kỷ.

“Lúc tôi biết có tồn tại một người là cô, cô có biết tâm trạng của tôi như thế nào không?” Sa Lâm như là tự hỏi tự đáp, “Tôi thật ra rất vui vẻ, bởi vì bộ dáng bên ngoài của cô rất giống tôi, tôi cứ tưởng Mạc Viễn không quên được tôi nên mới chọn cô. Thực ra, nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ ngừng quan tâm tới chuyện của anh ấy, tôi biết cô là tình nhân của anh ấy, thường xuyên đi theo anh ấy tham dự các buổi tiệc xã giao, tôi cũng biết anh ấy vì muốn đỡ đần kinh tế cho cô nên lén lút sau lưng cô liên lạc với hai cửa hàng chuyên môn mua lại các bộ váy lễ phục mà cô rao bán trên mạng, cho nên một khắc đó tôi có chút sợ hãi, chỉ cảm thấy Mặc Viễn hình như đang nghiêm túc.”

Lời nói của Sa Lâm ngoài dự liệu khiến cô giật mình, hơn nửa ngày mới bật thốt ra được câu hỏi, “Cô nói… Hai cửa hàng chuyên mua lại lễ phục của tôi là do Mạc Viễn liên lạc?”

“Cô không biết chuyện này?” Lần này đến lượt Sa Lâm ngây ngẩn cả người.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu…

Nếu Sa Lâm không chủ động đề cập đến chuyện này chỉ sợ là cả đời này cô cũng không thể biết được, rõ ràng là Giang Mạc Viễn không muốn để cô biết chuyện này, cho nên ngay từ đầu anh đã không biểu lộ ra, lúc ấy… Cô chỉ nhớ anh ở nhà cô nhìn thấy cô rao bán lễ phục, anh chỉ bình tĩnh hỏi cô có phải thiếu tiền hay không, sau đó có hai cửa hàng chủ động liên hệ với cô, cô mừng rỡ nhắc tới chuyện này trước mặt anh, còn anh thì có biểu hiện gì đâu? Tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn.

Ngực đau âm ỷ…

Giang Mạc Viễn dường như rất thích dùng phương thức này đối đãi với cô, nếu vậy, còn có bao nhiêu chuyện anh lặng lẽ làm mà cô không biết?

Sa Lâm thấy vẻ mặt của cô không giống như đang nói dối, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, “Tôi thật sự rất hâm mộ cô, có lẽ là anh ấy sợ cô biết sẽ không được tự nhiên.”

Trang Noãn Thần nắm chặt tay lại, vì những quan tâm của anh. Đúng là nhờ số tiền đó mà số tiền gửi ngân hàng của cô mới dần tăng lên.

“Tôi không thể không thừa nhận là mình đã thua, bại dưới tay Trang Noãn Thần cô.” Rốt cục Sa Lâm cũng ngừng khóc, khoé mắt hồng hồng như con thỏ, sụt sịt hít mũi.

“Cũng khó cho cô khi phải nói cho tôi những điều này, tôi đã nghĩ cô vĩnh viễn sẽ không nói những điều này với tôi.” Thật lâu sau, Trang Noãn Thần mới nhẹ giọng nói.

Sa Lâm giương mắt, “Thực ra từ đầu đến cuối tôi không thừa nhận là mình thua, lần lượt luôn muốn tranh thủ cơ hội. Lần đó ở câu lạc bộ đêm tôi biết mình đã hoàn toàn mất đi Giang Mạc Viễn, tôi nghĩ lần đó ở câu lạc bộ đêm, cô cũng có vấn đề muốn hỏi tôi.”

Trang Noãn Thần nhớ tới lần ở câu lạc bộ đêm đó, cụp mắt xuống thản nhiên nói, “Tôi nghĩ đã không còn quan trọng nữa.”

Có thể nghe được từ trong miệng một tình địch những điều này, cô trong lòng Mạc Viễn như thế nào cô một chút cũng không nghi ngờ.

“Đã nói đến vậy rồi thì cứ nói ra hết tất cả đi, cất giấu một vài chuyện càng khiến tôi không vui vẻ gì.” Sa Lâm nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một hơi, “Khi đó Ben để tôi ở bên cạnh Mạc Viễn, thật ra tôi biết ý của Ben, con cáo già kia mặt ngoài thì đối với Mạc Viễn rất tốt, nhưng thực tế chẳng phải muốn hại Mạc Viễn sao? Lợi dụng anh ấy xong rồi lại hung hăng dẫm nát dưới chân. Lúc trước tôi, vì tiếp cận Mạc Viễn nên mặc kệ tâm tư của ông ta, nhưng thời gian dài tôi cũng nhìn ra được, nói thật, Ben cũng rất thích cô, tôi nghĩ Mạc Viễn cũng biết chuyện này.”

Trang Noãn Thần nhớ tới khoảng thời gian Ben liên tục tặng hoa cho cô, ngực liền nghẹn lại.

“Nếu nói Mạc Viễn là loại người chỉ vì tiến về phía trước mà không từ thủ đoạn, vậy lúc đó anh ấy có thể đá cô đi rồi.”

Cô giật mình, không biết lời nói của Sa Lâm là thạt hay giả.

“Câu chuyện của tôi dường như đi xa quá rồi, tất nhiên vừa rồi cũng chỉ là do tôi suy đoán mà thôi.” Sa Lâm mệt mỏi vuốt tóc một cái, sau khi uống một ngụm trà liền nhìn về phía Trang Noãn Thần, “Ngày đó ở câu lạc bộ đêm, Mạc Viễn thật ra phải đi bàn hạng mục hợp tác với với Cao Quý, sau đó tôi lại đến, lại bị Cao Quý hiểu lầm cho là bạn gái của Mạc Viễn, lúc tôi đi lấy rượu thì cô tới, có lẽ Mạc Viễn đang giận cô mới làm như vậy, người như anh ấy lại bị một người phụ nữ khống chế cảm xúc vẫn là lần đầu tiên, tôi chỉ biết là tôi đã mất đi anh ấy.”

Trang Noãn Thần cười khổ trong lòng.

“Từ lâu tôi đã biết mình và Giang Mạc Viễn không còn khả năng nữa, cũng biết tôi nên kiềm chế lại hành vi của mình mới không khiến anh ấy thấy phiền, Cát Na mắng tôi rất đúng, nếu như tôi không làm điều sai quấy thì tôi có thể lợi dụng sự áy náy của Mạc Viễn để thay đổi cục diện, nhưng mà bây giờ thì không có khả năng ấy nữa rồi. Tôi sai quá nhiều, ví dụ như chuyện lấy trộm quà sinh nhật mà anh ấy chuẩn bị cho cô.” Sa Lâm cắn cắn môi, ngón tay khẽ run lên, “Nhưng mà tôi không ngờ tới là cô cũng không phải kẻ ngốc, không hề đề cập đến chuyện này.”

Nghe đến đây Trang Noãn Thần rốt cục cũng sáng tỏ, trong lòng cất giấu những khúc mắc cũng tự nhiên được cởi bỏ, nhưng mà cô không rõ, Sa Lâm hoàn toàn không cần thiết phải tháo bỏ nút thắt trong lòng giúp cô, “Cô bẩm sinh kiêu ngạo vì sao phải nói với tôi chuyện này? Nếu như cô không nói thì có thể tôi vẫn tiếp tục hiểu lầm, nếu vậy thì cô mới rửa hận được chứ.”

Sa Lâm hít mũi, “Cô cũng nói tôi bẩm sinh kiêu ngạo, nên chỉ thừa nhận một mình cô là đối thủ.” Nói xong lời này cô ấy giương mắt lên nhìn cô, ánh mắt sáng quắc, “Trang Noãn Thần, cô nhớ kỹ lấy, cô lấy tôi ra làm bàn đạp để ở cạnh Giang Mạc Viễn, cho nên hạnh phúc của hai người có liên quan rất lớn đến tôi, bất kể như thế nào cô cũng không được phép rời xa Giang Mạc Viễn, nếu sau này hai người chia tay hoặc sống không hạnh phúc thì cô phải xin lỗi tôi!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN