“Ủa, với vợ mình thì cần gì phải đứng đắn?” Giang Mạc Viễn giơ tay phủ lên tóc cô, trong mắt đầy quyến luyến.
Gương mặt Trang Noãn Thần lại đỏ lên, dưới ánh sáng hình thành nên sự lộng lẫy tuyệt mỹ. Mùi hương nam tính dễ chịu len lỏi vào hơi thở của cô, cô như say; bộ dạng thẹn thùng đỏ mặt của cô, anh nhìn lại thấy say hơn.
“Noãn Noãn, cám ơn em.” Anh đủ đầy như thế, trước khi có con anh cảm giác có người phụ nữ này cuộc đời liền trở nên rất khác, là thỏa mãn là ấm áp. Nhưng từ khi có đứa con này anh mới biết, thì ra lòng người rất tham lam, hiện giờ tâm trạng của anh đã không thể dùng từ ‘thỏa mãn’ để hình dung nữa, là đủ đầy, là đủ đầy và dồi dào chưa từng có, anh có mục tiêu phấn đấu càng rõ ràng hơn, có động lực phong phú hơn, vì Noãn Noãn, vì con của họ.
Trang Noãn Thần chợt thấy hờn mát, “Anh đúng là đồ ngốc mà…” Anh ngốc thật, cô cam tâm tình nguyện mang đứa con của anh mà, còn nói cảm ơn gì chứ.
Trong mắt Giang Mạc Viễn đầy xúc động, cúi đầu, hôn thật sâu lên môi cô…
***
Cuối thu qua đi, đầu đông lại gấp rút mà đến.
Mùa đông Bắc Kinh không ẩm thấp như phương Nam, cũng sẽ không rét buốt như ở Đông Bắc, mùa đông của Bắc Kinh chỉ lạnh, không có mưa dính dớp, không có tuyết rơi dày đặc, tóm lại, nằm ở nhà là lựa chọn tốt nhất, bởi vì, đến mùa đông phương Bắc thì ủ ấm là tốt nhất.
Ba chồng và ba cô sáng sớm đã xuống chăm sóc vườn hoa, sau khi trở vào nhà liền cấp tốc luyện đánh cờ, mẹ chồng và mẹ cô cùng nhau tham khảo sách dạy nấu ăn cho bà bầu, trong không khí lãng đãng mùi hoa thơm, thoang thoảng, là mùi hương Trang Noãn Thần thích nhất, mẹ chồng mỗi ngày đều đích thân đến cửa hàng hoa lựa chọn hoa tươi cô yêu thích nhất về cắm.
Đầu mùa đông, ánh nắng lười biếng chiếu qua song cửa sổ, như vậy buổi chiều thật dễ chịu.
Mấy hôm nay, Trang Noãn Thần lờ mờ cảm thấy có chút không khỏe, chủ yếu là mỗi buổi sáng thức dậy thì tim cô đập cực nhanh, đương nhiên, đây cũng là phản ứng bình thường của thai phụ, chỉ cần phạm vi trị số dao động ở mức bình thường, cô cũng không quá lo lắng, cảm giác nôn mửa cũng tăng mạnh, nhưng cô không phải mấy cô nàng kiểu cách, nôn ra thì lại ăn, tuyệt đối sẽ không để cục cưng trong bụng chịu ấm ức.
Giang Mạc Viễn một ngày có thể gọi về vài cuộc điện thoại, thái độ làm cha ban sơ của anh nhìn qua thật phấn chấn, mỗi ngày đều như được tiêm thuốc kích thích. Cánh cửa của nhà họ Giang cũng gần như bị thân bằng bạn tốt ‘đạp phá’, nhưng mà, thân bằng thiếu chút, chỉ có bác và dượng của Trang Noãn Thần đến, Nhan Minh trước sau không chịu lộ diện, bác cũng ngượng ngùng vì thái độ lúc trước của mình, còn chuyển lời xin lỗi của Nhan Minh đến Giang Mạc Viễn, hàn huyên vài câu tặng bao lì xì xong, rồi cũng ra về.
Bạn bè thì đến rất nhiều: Ngải Niệm, Trình Thiếu Tiên và Cao Quý, nhất là Cao Quý, suốt ngày ở bên tai cô oán trách Ngải Niệm không có tình người, cũng không chịu chơi với anh ta, Trang Noãn Thần dở khóc dở cười, đến nỗi Giang Mạc Viễn tức giận suýt nữa xách Cao Quý đi thẳng ra ngoài, không cho bước vào nhà họ nửa bước.
Chỉ là, vẫn không thấy Mạnh Khiếu, mấy lần trước đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ cũng không thấy anh lộ diện…
Tối nay, sau khi Giang Mạc Viễn về đến nhà, Trang Noãn Thần mới biết rốt cuộc Mạnh Khiếu đang bận cái gì.
“Cưới xin sao có thể nói kết liền kết chứ?” Trong bồn tắm lớn, Trang Noãn Thần giống như con thiên nga nho nhỏ, trên đầu còn dính bọt bảy màu, có chút bọt xà phòng dính lên chóp mũi cô, mở to hai mắt thật đáng yêu.
Chỉ là, tin tức cô nghe được không đáng yêu như vậy.
Giang Mạc Viễn về đến nhà liền nói cho cô một tin tức, Mạnh Khiếu muốn kết hôn, cô dâu, đương nhiên không phải Hạ Lữ.
“Bên nhà gái kinh doanh bất động sản, hai người họ kết hôn chẳng qua chỉ vì lợi ích của gia tộc.” Giang Mạc Viễn đưa tay quẹt đi bọt tắm dính trên mũi cô, nhẹ nhàng kỳ cọ cơ thể giúp cô, trong giọng nói có chút nặng nề.
“Nhưng… trước đó hai người họ chưa từng tiếp xúc với nhau lần nào mà, Mạnh Khiếu hoàn toàn không yêu cô ấy, hai người họ sao có thể chung sống với nhau?”
Giang Mạc Viễn im lặng không nói gì.
“Không còn cách nào sao? Cả đời này Mạnh Khiếu không được hạnh phúc, người làm bạn bè như chúng ta nhìn thấy thì trong lòng cũng không được thoải mái đâu.”
Giang Mạc Viễn cũng thở dài, “Là Mạnh Khiếu chủ động đáp ứng hôn sự này, anh ta đã quyết định thì không ai thay đổi được, ngay ngày mai, giờ anh ta mới cố tình phát thiệp cưới cho chúng ta.”
“Em có thai, người ta làm hỷ sự rất kiêng kỵ có bà bầu tham dự mà.” Cô có chút lo lắng, tư tưởng truyền thống Trung Quốc thực sự còn rất cổ hủ.
Giang Mạc Viễn cười nhẹ, “Không sao, anh ta không quan tâm nhiều vậy đâu, hôn lễ của anh ta, hai chúng ta tất nhiên phải tham dự rồi, nhưng mà anh còn đang lo lắng sức khỏe của em.”
“Em không sao, nếu không được tham gia hôn lễ của Mạnh Khiếu thì mới đáng tiếc đó.” Cô hít sâu một hơi mới đè nén được tiếc nuối trong lòng, có cái tên thực ra cô chưa đề cập với Giang Mạc Viễn, chính là Hạ Lữ.
Lần này Mạnh Khiếu đúng là tuyệt vọng, cho nên mới tùy ý để người nhà sắp xếp hôn lễ đây mà.
***
Hiện trường hôn lễ của Mạnh Khiếu vô cùng long trọng, có thể thấy được hai nhà thật sự hướng tiệc cưới đến mức xa hoa, làm đến người qua đường đều biết, hình thức như vậy gọi là ném tiền qua cửa sổ.
Giang Mạc Viễn bị vài thương nhân quấn lấy, bất đắc dĩ chỉ có thể xã giao vài câu, Ngải Niệm luôn ở cùng Trang Noãn Thần, thấy cảnh tượng này cũng không nén được thổn thức và than thở.
Trang Noãn Thần nhìn Mạnh Khiếu, complet màu đen làm nổi bật vẻ anh tuấn hút hồn, chỉ là hình như anh gầy đi, khuôn mặt kia lộ ra góc cạnh rõ ràng làm người ta phải thương tiếc, nhân lúc không có ai, cô bước đến kéo tay anh lại.
“Noãn Thần, nghe nói em có thai, chúc mừng em.” Mắt anh là một màu tĩnh mịch sâu khó lường được, nụ cười nhàn nhạt lại có vẻ mất tập trung.
Trang Noãn Thần nhẹ nhàng gật đầu, dứt khoát hỏi thẳng, “Anh thật sự quyết định rồi?”
Mạnh Khiếu hơi ngạc nhiên nhưng sau đó chỉ cười nhạt, “Đương nhiên.”
“Vậy còn Hạ Lữ? Anh thật sự buông tay?” Cô nhíu mày.
Mạnh Khiếu hơi ngẩn a, rất nhanh, nụ cười trên môi chuyển thành cứng nhắc, một thoáng trong mắt có hận lại rất nhanh khôi phục bình tĩnh, giọng nói vô cùng lạnh lẽo, “Tôi và cô ấy, không bao giờ có khả năng nữa.”
Lòng cô chùn xuống.
Có ai đó gọi Mạnh Khiếu, anh quay đầu nhìn rồi quay lại nhìn Trang Noãn Thần, “Tóm lại, cám ơn em hôm nay đã đến tham dự hôn lễ của anh, em có thai nên cố gắng ngồi yên, biết chưa?” Anh nhỏ nhẹ dặn dò.
Cô gật đầu, một Mạnh Khiếu quan tâm người khác đến vậy, tại sao lại không thể cùng Hạ Lữ đi đến cuối cùng?
Lúc Giang Mạc Viễn đến vừa lúc Mạnh Khiếu đi, Trang Noãn Thần dựa vào lòng anh, trong lòng ngổn ngang phiền muộn. Anh nhẹ giọng an ủi, hồi lâu cô ngước lên, cắn môi, “Em thật sự rất muốn gọi điện thoại cho Hạ Lữ.”
“Vì Mạnh Khiếu?”
Cô gật đầu.
“Noãn Noãn, hai người họ đã không còn khả năng nữa rồi.” Anh lại nói cùng một câu với Mạnh Khiếu.
Trang Noãn Thần cúi đầu, vẻ mặt tịch liêu.
Giang Mạc Viễn thấy đương nhiên không đành lòng, ôm cô, “Như vầy đi, em và anh ra ngoài gọi nha, bây giờ còn chưa bắt đầu, nên có hơi ồn.”
“Dạ.”
Bên ngoài hiện trường, là bầu trời xanh thẳm.
Không trung xanh ngát gần như có thể chảy ra nước, hơi lạnh lượn lờ quanh mũi, làm người ta có chút lạnh lẽo.
Giang Mạc Viễn sợ cô bị lạnh, đem áo khoác trên người choàng cho cô, lòng cô đang cân nhắc, hiện giờ cô thật sự rất hạnh phúc, cho nên cứ vậy mà hy vọng nhưng người khác cũng có được hạnh phúc.
Điện thoại thông, đối phương cũng nhanh chóng bắt máy, hoàn cảnh bên kia có hơi ồn, chỉ là, tiếng nói của Hạ Lữ lại rõ ràng đến vậy.
“Mạnh Khiếu hôm nay kết hôn, Hạ Lữ, nếu cậu còn yêu anh ấy thì bây giờ đến vẫn còn kịp.” Trang Noãn Thần không nói từ nào dư thừa vô nghĩa cả, gọn gàng dứt khoát.
Bên kia im lặng.
“Hạ Lữ!”
“Tin anh ấy kết hôn mình biết, mình không thể đến đó tìm anh ấy, vì mình đã không còn yêu anh ấy nữa.” Thật lâu sau, giọng thản nhiên của Hạ Lữ mới vang lên, như cơn gió hôm nay.
Trang Noãn Thần nhíu mày, “Cậu nói gì?”
“Chuyện cậu có thai mình cũng biết, chúc mừng cậu.” Hạ Lữ chuyển đề tài, giọng càng lạnh, “Không nói nữa, mình phải đi đăng ký rồi.”
“Cậu định đi đâu à?”
“Mình mệt mỏi quá, rất muốn nghỉ ngơi thật thoải mái, xem như ra nước ngoài giải sầu vậy.” Hạ Lữ nhẹ giọng đáp.
Trang Noãn Thần nghe được có tiếng thông báo mời đăng ký.
“Vậy đi nha Trang Noãn Thần, chúc cậu hạnh phúc.”
Đây là câu cuối cùng Hạ Lữ nói với cô, nhẹ tênh, có chút chân thành còn có chút phóng khoáng.
Trò chuyện kết thúc, Trang Noãn Thần chỉ cảm thấy ngực mình đau nhói.
“Chấm hết rồi, Mạnh Khiếu và cô ấy, hữu duyên vô phận.” Giang Mạc Viễn thở dài, ôm chầm lấy cô.
Cô hít mũi, lại nhìn lên bầu trời.
Đám mây ở phía chân trời, trắng hệt như được ngâm tẩy, như nước mắt của tình nhân, đã định là phải ở một nơi khác…
***
Khoang thương gia.
Hạ Lữ ngồi sát cửa sổ, khoảnh khắc phi cơ ly khai khỏi mặt đất, trái tim cô cũng từng chút bay lên tầng mây mênh mông bát ngát, giờ khắc này, cô thực sự đã thành con diều, không còn sợ dây nào thao túng cô nữa, cô là sợi dây duy nhất điều khiển chính mình…
Đôi mắt sau cặp kính mát, bị lệ tuôn làm mông lung, nhẹ nhàng chớp mắt, nước mắt chảy xuôi xuống hai bên má, rơi vào môi, mằn mặn mà chua sót.
Sau hồi lâu, lấy tấm ảnh vẫn luôn giữ gìn kia ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, lướt qua gương mặt người đàn ông, sợi chua sót kia liền vỡ oà trong lòng.
Dọn khỏi nhà Mạnh Khiếu, cô không mang đi thứ gì, ngoại trừ tấm ảnh này.
Trên đó, Mạnh Khiếu ngước lên trời làm mặt xấu, cô thì cười, sao mà hạnh phúc quá…
Ngón tay khẽ vuốt ve gương mặt của Mạnh Khiếu, trong lòng thầm ghi nhớ tên anh, một lần lại một lần…
Mạnh Khiếu…
Em yêu anh, yêu anh…
***
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ, ai nấy đều vui mừng, đương nhiên, là hai gia đình vui mừng, chứ không phải Mạnh Khiếu.
Trang Noãn Thần nhìn cô dâu, ung dung phóng khoáng, không có xinh đẹp như Hạ Lữ, cũng không có quyến rũ như Hạ Lữ, cô ấy luôn mỉm cười, rất ra dáng một tiểu thư khuê cát, cô ấy nhìn Mạnh Khiếu, nụ cười trong mắt lại như sâu hơn, nhìn ra được đó là sự si mê của phụ nữ dành cho đàn ông, Mạnh Khiếu nhìn cô, thiếu đi ngọn lửa đam mê của tình yêu, lại thêm phần khách sáo tôn trọng như khách.
Trang Noãn Thần còn nhìn ra được, gương mặt Mạnh Khiếu đượm mệt mỏi.
Anh ấy, là yêu nên mệt mỏi sao?