Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà
Chương 2: Hài hoà về canh tẩm bổ...
“Mẹ chồng nhiệt tình nấu canh bổ dưỡng, phải uống cẩn thận để tránh tự tìm phiền toái” – BY Nguyễn Thần bị ăn sạch sẽ lần nữa.
“Tiểu Nguyễn, bây giờ con đi ra ngoài hả? Hiếm có một ngày nghỉ ngơi, con nên ngủ thêm chút nữa.”
Nguyễn Thần vừa mới ra cửa thì gặp ngay Ngô Vận,mẹ chồng của cô.
Cô vội bước lên: “Mẹ, sao mẹ đi lên mà không nói trước với con một tiếng?”
Trước đây, lúc Triệu Thiên Cảnh mua nhà thì đã ưng ý khu chung cư được thiết kế theo kiểu một tầng hai căn hộ này, ngay tức khắc mua ngay hai tầng lầu liền nhau, còn muốn sửa lại cho hai tầng này thông với nhau.
Sau khi kết hôn hai vợ chồng ở tầng mười sáu, còn bố mẹ Triệu Thiên Cảnh thì ở tầng mười lăm.
Nguyễn Thần vốn lo lắng, Triệu Thiên Cảnh là con trai độc nhất, hai người sẽ phải ở cùng bố mẹ của anh. Cho dù quan hệ mẹ chồng nàng dâu tốt như thế nào đi nữa, ở chung trong thời gian dài cũng khó tránh xung đột mà nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa tai vách mạch rừng, buổi tối nếu hai người có chuyện gì thì cũng bất tiện…
Nhưng không ngờ trước khi kết hôn Triệu Thiên Cảnh đã chuẩn bị kế hoạch kỹ càng, vừa lưu lại được không gian riêng tư cho hai người sau khi kết hôn, vừa thuận tiện chăm sóc bố mẹ, đúng là một công đôi việc.
Ngô Vận cười cười: “Thiên Cảnh sáng nay có hội nghị, vội vội vàng vàng bảo mẹ lên đây. Thấy con ngủ sâu như vậy, mẹ không nỡ thức con dậy.”
Nguyễn Thần vừa nghe thấy vậy thì mặt đỏ bừng lên, chỉ hận không thể đào hố tại đây mà tự chôn mình.
Nghĩ đến cảnh bừa bộn ở phòng ngủ, Ngô Vận chắc chắn sẽ biết tối qua hai người phóng đãng đến mức nào.
“Vợ chồng mới cưới đều như thế, có gì mà xấu hổ!”
Ngô Vận cười tủm tỉm nhìn Nguyễn Thần: “Đúng là Thiên Cảnh rất sốt ruột, thuận theo tự nhiên là được rồi, mẹ với bố con còn trẻ, không muốn nhanh như vậy đã được ôm cháu đâu”.
Nguyễn Thần ngượng ngùng cúi đầu, màu đỏ trên mặt lan dần xuống cổ, lầm bầm không nói nên lời.
Bị Ngô Vận nhìn thấy như thế, Nguyễn Thần xấu hổ, chật vật mãi mới ra khỏi khu chung cư, vuốt vuốt hai má còn đang nóng bừng, hít một hơi thật sâu.
Đồng nghiệp đã kết hôn thường xuyên oán giận mẹ chồng trong nhà đối xử với các cô vô cùng hà khắc, thích sai bảo các cô làm việc nhà, chỉ một chút việc nhỏ cũng càm ràm mấy ngày, còn liên tục thúc giục các cô nhanh sinh con.
Ngô Vận thì ngược lại, bà không những quan tâm cô, sợ Triệu Cảnh Thiên không chăm sóc chu đáo, còn lo lắng con trai ức hiếp cô. Bất kể chuyện gì, bà luôn đứng về phía Nguyễn Thần.
Thế nhưng Ngô Vận nhiệt tình như vậy lại làm cho Nguyễn Thần thường xuyên cảm thấy khó xử.
Nói cho cùng, chỉ vì bố mẹ Nguyễn Thần là người có tính cách lãnh đạm, cho nên cô mới không quen.
Thay hiệu trưởng giải quyết xong xuôi công việc của vườn trẻ, bên trung gian phát sinh ra một vấn đề nhỏ, chờ Nguyễn Thần giải quyết xong thì đã gần đến năm giờ chiều.
Cô và Triệu Thiên Cảnh thay phiên nhau nấu cơm, ai tan tầm trước thì phải đi mua đồ ăn.
Nguyễn Thần làm việc ở vườn trẻ, bình thường thời gian tan tầm của cô sẽ không quá năm giờ, nên đồ ăn trong nhà thường do cô nấu.
Cô chậm chạp đi trên đường, đang suy nghĩ xem nên mua những thứ gì thì nhận được điện thoại của Triệu Thiên Cảnh.
“Em đang ở chỗ nào?”
Nguyễn Thần nhìn xung quanh rồi báo lại địa chỉ, sau đó anh nhanh chóng dừng xe trước mặt cô.
“Hôm nay anh tan ca sớm hả?”
Triệu Thiên Cảnh gật đầu: “Mẹ bảo chúng ta về sớm một chút, đến nhà mẹ cùng nhau ăn tối.”
Tay nghề nấu nướng của Ngô Vận vô cùng xuất sắc, cách vài ngày bà lại gọi hai vợ chồng xuống ăn cơm, Nguyễn Thần cũng không lấy làm lạ.
Triệu Thiên Cảnh nghiêng người giúp cô thắt dây an toàn, anh cúi đầu lướt nhẹ trên môi cô hôn một cái: “Mẹ nói hầm canh cho con dâu bồi bổ thân thể.”
Sắc mặt Nguyễn Thần lúng túng, Ngô Vận còn bảo là không sốt ruột, buổi sáng hai người vừa gặp nhau, buổi tối đã hầm canh cho cô bỗi dưỡng thân mình.
Đúng là một bát canh lớn mà…
Nguyễn Thần nhìn Triệu Thiên Cảnh, ánh mắt mang theo tia cầu cứu, Triệu Thiên Cảnh vừa muốn múc một ít cho vào bát của mình thì bị Ngô Vận vỗ vào tay.
“Đây là canh hầm riêng cho Tiểu Nguyễn, không cho con uống trộm.”
Triệu Thanh ngồi một bên nói chầm chậm: “Mẹ con đặc biệt đi chợ mua ba ba còn tươi sống, buổi chiều hầm lửa nhỏ hơn hai tiếng đồng hồ, con còn có ý giành ăn với vợ con?”
Triệu Thiên Cảnh sờ sờ mũi, nhìn Nguyễn Thần bằng ánh mắt “lực bất tòng tâm”.
Nguyễn Thần coi thường cái chết mà bưng bát canh ba ba có hương vị kỳ quái kia lên uống sạch, cô còn bị Ngô Vận sốt sắng thúc giục ăn nốt con ba ba đã bị hầm nhừ kia. Cuối cùng cả một bàn thức ăn thơm phức cô chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Nguyễn Thần mang theo một bụng đầy nước canh cùng Triệu Thiên Cảnh về nhà, cuối cùng không thể cố gắng được nữa mà ngã xuống ghế sofa nằm cứng đơ.
Triệu Thiên Cảnh buồn cười nhìn cô, anh bước vào phòng lấy một cái chăn mỏng đắp lên đùi cô rồi mới vào thư phòng, sửa lại một số lỗi sai ở phần mềm mới của công ty.
Đợi đến khi Triệu Thiên Cảnh sửa xong số liệu cuối cùng, anh ngẩng đầu nhìn từ khe hở của thư phòng thấy TV ở phòng khách vẫn chưa bật, anh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Nguyễn Thần thích xem chương trình thiếu nhi vào lúc tám giờ tối, mỗi ngày đều kiên trì đúng giờ ngồi trước ti vi.
Nhưng lúc này đã tám giờ rưỡi rồi mà cô vẫn chưa mở ti vi lên.
Triệu Thiên Cảnh có phần lo lắng, anh lưu lại phần mềm đã chỉnh sửa vào thư mục của nó, rồi đẩy cửa thư phòng đi ra ngoài.
Nguyễn Thần nằm trên ghế sofa mơ mơ màng màng, dần dần cảm giác cơ thể đang nóng bừng lên.
Cô kéo kéo cổ áo của chiếc váy liền, cảm thấy miệng lưỡi khô nóng nên ngồi dậy uống một cốc lớn nước lạnh. Khô nóng trên người giảm xuống một chút nhưng lại nhanh chóng quay trở về.
Nguyên Thần dứt khoát tháo ba cái khuy cài trên cổ áo, một cước đá chăn xuống sàn nhà, nằm trên cái ghế sofa chật chội dành cho hai người mà cọ xát.
Triệu Thiên Cảnh đi ra ngoài, nhìn thấy một màn xuân sắc trên ghế sofa.
Chiếc váy liền áo của Nguyễn Thần là loại váy cao cổ, vốn toàn bộ khuy cài trên cổ áo đều được cài lại, che kín dấu vết đêm qua lưu lại trên cổ cô. Vừa chỉnh tề lại đoan trang, nhưng mang theo hương vị cấm dục.
Lúc này cô tháo khuy cài ra, không chỉ có cổ áo bị mở rộng, mà còn lộ ra dấu vết ái muội của đêm qua, áo ngực ren màu đen cũng lộ ra hơn một nửa.
Làn váy vốn dĩ dài quá đầu gối, chỉ vì Nguyễn Thần vừa cọ xát mà bị xốc lên tận đùi, hai chân trắng nõn thon dài giờ đã phiếm hồng, quần lót màu đen ở dưới váy như ẩn như hiện.
Mái tóc dài của Nguyễn Thần xõa tung ở trên sofa và vai cô, mấy sợi tóc đen dính trên gương mặt, đôi môi đỏ hồng lộ ra vẻ mê người.
Một tay cô kéo cổ áo đến ngực, nhìn thấy Triệu Thiên Cảnh ngây ngốc, hai má như được nhuộm một lớp đỏ ửng: “Nóng quá…”
Giọng nói trầm thấp mà nỉ non như lời mời mọc, Triệu Thiên Cảnh rốt cuộc hiểu được dụng ý của bát canh hầm kia của Ngô Vận, anh cởi khuy áo của chiếc áo sơ mi dài tay, rồi xoay người ôm Nguyễn Thần vào phòng ngủ.
Lồng ngực hơi lạnh của Triệu Cảnh Thiên dán lên cô, vừa đúng lúc có thể hãm cơn nóng đang dâng lên trong cơ thể cô.
Nguyễn Thần thoải mái rên lên một tiếng, không tự chủ được mà càng khát khao cảm giác mát lạnh kia nhiều hơn, hai tay cô ôm lấy cổ Triệu Thiên Cảnh, hai chân cũng theo bản năng vòng qua thắt lưng gầy gò của anh.
Cô bất ngờ chủ động làm cho Triệu Thiên Cảnh thiếu chút nữa không kìm nén được.
Anh vừa cảm thán mẹ mình quả nhiên là gừng càng già càng cay, vừa suy nghĩ trong đầu đem mấy tư thế lần lượt thực hiện, ai bảo lúc Nguyễn Thần tỉnh táo, bởi vì xấu hổ mà không chịu làm.
Buổi sáng ngày hôm sau, tinh thần Triệu Thiên Cảnh vẫn sảng khoái như trước, còn Nguyễn Thần thì lại khóc không ra nước mắt.
Cô không ngờ bát canh ba ba hầm kia lại có tác dụng rõ ràng như vậy, uống vào toàn thân như bốc khói, bản thân cô còn hồn nhiên không biết lại ôm lấy Triệu Thiên Cảnh dập lửa…
Vì vậy lại bị anh ăn sạch sẽ không còn mẩu vụn.
Nguyễn Thần đứng dậy, lấy quyển sổ tay trong ngăn kéo, cô cắn bút cúi đầu thật lâu.
“Em sao thế?” Hai tay Triệu Thiên Cảnh ôm lấy cô từ phía sau, nhẹ nhàng hôn xuống tai Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần xoay đầu, ấp úng nói: “Hôm trước là lần cuối của tuần này rồi, không bằng tính tối hôm qua đến tuần tới đi?”
Nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn dùng cách này để giải quyết.
Cả đêm xuân sắc khôn cùng, vẻ mặt thỏa mãn của Triệu Thiên Cảnh vì câu nói này mà lập tức đen thui như đít nồi.
Ngoại trừ Nguyễn Thần, có lẽ chẳng có ai lại đem chuyện này tính toán rõ ràng như vậy…
Triệu Thiên Cảnh bỗng nhiên mỉm cười: “Được, nghe lời em, tính cho tuần tới đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!