Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà - Chương 15: Hài hoà về chuyện bị ốm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà


Chương 15: Hài hoà về chuyện bị ốm


“Một số loại vận động cần hạn chế và tiến hành theo chất lượng, tránh cho tiền mất tật mang” – BY Nguyễn Thần.

Triệu Thiên Cảnh đương nhiên không thử, mặt anh tối sầm, nghiêm khắc mặc hai bộ áo ngủ dài tay cho Nguyễn Thần, bọc cô thật kín rồi nhét vào trong chăn.

Nguyễn Thần vì bánh bao nhỏ trong tương lai, chết cũng không chịu uống thuốc hạ sốt, anh chỉ còn cách chạy ra hiệu thuốc mua túi chườm nước đá và miếng dán hạ sốt.

Từ trong chăn lộ ra nửa cái đầu, hai mắt chớp chớp, Nguyễn Thần sụt sịt mũi, bất đắc dĩ nói: “Đây là miếng dán của trẻ em mà…”

Triệu Thiên Cảnh vội vã chạy vào hiệu thuốc, nhìn lướt qua rồi mua, không kịp nhìn kỹ.

Anh nhìn trên miếng dán hạ sốt có viết hai chữ “trẻ em”, tự mình dỗ dành: “Mèo trắng, mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì là mèo giỏi. Cái này có thể hạ sốt là được, quan tâm gì đến việc nó dành cho trẻ em hay là người lớn.”

Đây quả nhiên là nói dối một cách trắng trợn mà, nên Nguyễn Thần trên trán dán miếng hạ sốt cũng tùy theo ý anh vậy.

Cô không nỡ lãng phí ngày nghỉ cuối tuần, tuy rằng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng vẫn cố mở to mắt, kéo ống tay áo của Triệu Thiên Cảnh bĩu môi: “Em khó chịu…”

Anh đau lòng vuốt ve gò má của Nguyễn Thần, có hơi nóng một chút, nhưng không còn đổ mồ hôi: “Hay là uống nước gừng nhé, để nhanh hạ sốt.”

Triệu Thiên Cảnh lấy một miếng gừng, lại cảm thấy không đủ, lấy thêm vài miếng nữa cho vào. Nghĩ nghĩ một lúc lại lấy đường đỏ từ trong tủ ra.

Nguyễn Thần nhìn nước gừng đỏ rực, mũi ngửi thấy mùi như vậy chỉ muốn hắt hơi một cái, trong lòng buồn bực không biết anh đã cho bao nhiêu gừng vào đấy, lại có thể cay mũi như vậy.

Nhìn vẻ mặt Triệu Thiên Cảnh khẩn trương giục cô nhanh uống, Nguyễn Thần không tình nguyện che mũi uống sạch một hơi, qua nửa ngày đầu lưỡi mới khôi phục cảm giác như trước, cổ họng cay nóng cũng đã đỡ hơn rất nhiều.

Nước gừng đường đỏ là dùng để chữa đau bụng lúc kinh nguyệt mà, với lại Triệu Thiên Cảnh chẳng nhẽ cho cả nửa cân gừng vào đấy, làm cô sặc đến không chịu nổi.

Nguyễn Thần uống hết cốc nước ấm ở trên trên tủ đầu giường, dưới ánh mắt quan tâm của anh không nói câu nào.

Thôi bỏ đi, ai cũng có lần đầu tiên. Cho nhiều gừng, không chừng lại có tác dụng nhanh hơn.

Cô ôm tinh thần AQ* ấy, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

(*) Tinh thần AQ là tinh thần tự tin một cách quá đáng vào bản thân, tự tin mù quáng mà không căn cứ vào thực tế.

Nguyễn Thần vẫn nửa tỉnh nửa mơ, tay chân nặng nề không cựa quậy nổi, cảm giác được có người nâng cô dậy uống nước, có người giúp cô lau mồ hôi, có người ôm lấy cô không buông. Biết được Triệu Thiên Cảnh ngay cạnh mình, cô yên tâm, thả lỏng người, không ngừng chìm vào bóng tối.

Cho đến lúc cô hoàn toàn tỉnh lại trời vẫn còn sáng, nghĩ mình hẳn là không ngủ nhiều.

Bên giường là một đống áo ngủ, chắc là Triệu Thiên Cảnh giúp cô thay ra.

Xem chừng áo ngủ của Nguyễn Thần đã đổi hết, trên người đang mặc đồ của Triệu Thiên Cảnh, vừa rộng vừa dài, lùm xà lùm xụp.

Cô quay người nhìn Triệu Thiên Cảnh đang ôm mình ngủ, sắc mặt tiều tụy, trên cằm còn có màu xanh của râu mới mọc, trên mặt rõ ràng là hai vành mắt thâm quầng.

Nguyễn Thần vuốt mặt anh, sau khi nhìn đồng hồ báo thức đã chỉ đến tám giờ, đã là sáng thứ Hai rồi hóa ra cô ngủ hết hai ngày, Triệu Thiên Cảnh vì lo cho cô, chắc là cũng không ngủ ngon giấc.

Người kia ngủ không sâu, cầm lấy bàn tay Nguyễn Thần, mở mắt ra, vươn tay đặt lên trán cô, anh mỉm cười: “May quá, cuối cùng thì cũng không sốt nữa.”

Triệu Thiên Cảnh ngáp một cái, rời giường, Nguyễn Thần cũng muốn dậy nhưng bị anh bắt trở về giường: “Ngủ thêm lúc nữa, sáng nay anh gọi đến vườn trẻ thay em xin nghỉ một ngày.”

Nguyễn Thần giãy dụa đứng lên, đỏ mặt ngập ngừng: “Em hạ sốt rồi mà, không cần xin nghỉ.”

Thứ năm tuần trước, cô còn dùng vẻ mặt hưng phấn mà lén lút nói cho cô giáo Lương biết ngày ấy sắp đến, vừa hết cuối tuần lại xin nghỉ, cô giáo Lương nếu đoán được chuyện gì Nguyễn Thần có lẽ sẽ thành người đầu tiên vì XXOO quá độ mà bị ốm.

Triệu Thiên Cảnh lo lắng sờ đầu cô, hai ngày nay Nguyễn Thần sốt cao liên tục, rõ ràng nhiệt độ cơ thể đã giảm, không bao lâu lại tăng lên: “Đừng cậy mạnh, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.”

Nhìn thấy hai mắt anh đầy tơ máu, Nguyễn Thần ngoan ngoãn gật đầu, ôm chăn lăn lộn trên giường hai vòng.

Triệu Thiên Cảnh thấy tinh thần cô không tệ, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra, cười nói: “Buổi họp lúc mười giờ ở công ty không thể vắng được, buổi chiều anh mới về, muốn gọi mẹ lên đây với em không?”

“Không cần!” Nguyễn Thần dùng sức lắc đầu, nói đùa à, bị giáo viên ở nhà trẻ trêu chọc còn chưa đủ sao, giờ lại để cho mẹ chồng nhìn thấy, mặt mũi của cô phải làm thế nào.

Thấy cô kiên quyết như vậy, Triệu Thiên Cảnh cũng không ép, dù sao anh cũng định họp xong sẽ trở về ngay lập tức.

Đặt bình thuỷ ở đầu giường, lại cẩn thận dặn cô có việc thì gọi cho mìnhngay lập tức, Triệu Thiên Cảnh lúc này mới thay âu phục, trong lòng đầy lo lắng, bị Nguyễn Thần thúc giục anh mới chậm chạp rời khỏi nhà.

Nguyễn Thần buồn bực trong người, trước kia Triệu Thiên Cảnh trầm mặc ít nói, bây giờ lại càng ngày càng có khả năng trở thành Đường Tăng.

Trác Linh cũng nói tính tình của cô từ hai năm trước lại bắt đầu trở nên trầm mặc.

Chẳng lẽ hai người trầm lặng gặp nhau, một người trong đó sẽ trở nên nhiều lời hơn à?

Triệu Thiên Cảnh đến công ty, phát hiện vẻ mặt nhân viên hoảng sợ lại lo lắng, mấy vị quản lý lại đầy nghiêm trọng.

Gọi người vào văn phòng của anh, vừa vào phòng, phó quản lý liền lập tức nói lại chuyện công ty vừa bị trộm.

“Cửa không có dấu hiệu bị cạy mở, cửa sổ cũng khóa cẩn thận.”

Một người quản lý khác cũng bổ sung: “Tôi đã gọi người đến kiểm tra máy tính và đĩa CD trong công ty, không có dấu vết bị sao chép, không hề mất mát cái gì.”

Triệu Thiên Cảnh khó hiểu hỏi: “Không mất thứ gì, làm sao mọi người biết được là có trộm?”

Một quản lý khác xấu hổ: “Phó quản lý là người cuối cùng tan tầm, kiểm tra cửa sổ xong mới về, sáng nay đến phát hiện giấy tờ trên bàn làm việc bị xê dịch.”

Phó quản lý này vừa có năng lực lại vừa cẩn thận, nhưng lại có tật nghiện sạch sẽ và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ghét nhất bị người khác động chạm đến đồ đạc của mình, sắp xếp và bài trí trong văn phòng đều có vị trí cố định. Cho dù bị người khác dời đi nửa li thôi, anh ta cũng có thể nhận ra.

Nhân viên cũng biết chuyện này, nên không có ai dám vào phòng làm việc của anh ta nửa bước.

Triệu Thiên Cảnh hiểu rõ, lập tức nhíu mày: “Xem ra là một tay lão luyện, chúng ta mất trộm chưa có chứng cứ xác thực, không thể báo án.”

Phó quản lý gật đầu: “Bây giờ chỉ còn văn phòng của Tổng Giám Đốc là chưa kiểm tra qua.”

Bọn họ cho nhân viên kiểm tra toàn bộ một lần, vẫn không phát hiện được mất mát thứ gì, đoán rằng kẻ trộm muốn lấy gì đó trong phòng của Tổng Giám Đốc.

Triệu Thiên Cảnh không nói hai lời ngay lập tức mở ngăn kéo ra kiểm tra, sau cùng bày ra bộ mặt dở khóc dở cười.

Gần đây bọn họ hợp tác cùng một công ty của Mỹ đưa một sản phẩm mới ra thị trường, mấy bản kế hoạch dự thảo đặt trong ngăn kéo, bản thảo sau khi sửa chữa luôn được anh mang theo bên người.

Hiện tại bản kế hoạch bán thành phẩm không thấy, quyển sổ ghi chép của Nguyễn Thần đặt ở bên dưới cũng bị lấy đi.

Hiển nhiên mục tiêu của tên trộm là nhằm vào bản kế hoạch, nghĩ rằng bản kế hoạch và quyển số đặt cùng nhau nên có liên quan, quyết định cầm lấy tất cả không biết cái người đứng sau kia khi nhìn thấy Nguyễn Thần ghi chép một mớ lộn xộn về cách tạo bánh bao nhỏ kia, có thể tức giận mà hộc máu không?

Ý cười trong mắt Triệu Thiên Cảnh làm cho nhóm quản lý nhẹ nhàng thở hắt ra, rốt cuộc cũng có thể buông được tảng đá to trong lòng.

Triệu Thiên Cảnh cân nhắc không bằng tương kế tựu kế: “Báo cho bên bất động sản, bởi vì bọn họ không cẩn thận làm công ty bị mất mấy bản tài liệu cơ mật.”

Phó quản lý vừa thả lỏng, lập tức hăm hở nói: “Lão đại muốn bên bất động sản đổ máu à?”

Triệu Thiên Cảnh lắc đầu, nhịn không được mà buồn cười: “Đừng nói kiểu máu me như thế, giống như chúng ta là xã hội đen vậy.”

Anh và mấy người này cùng nhau gây dựng sự nghiệp, vừa là đồng nghiệp vừa là bạn bè, bình thường cũng hay đùa giỡn trêu chọc nhau.

“Tóm lại là để bên bất động sản lưu ý một chút, đừng để cho chó mèo gì cũng mò vào được công ty.”

Lần này may là anh cẩn thận, bản kế hoạch quan trọng không bị trộm mất, lần sau chắc cũng không có được vận may như vậy.

Nhóm quản lý xoa tay, bọn họ không dễ nói chuyện như Triệu Thiên Cảnh. Bên bất động sản thu phí không nương tay, lại không cẩn thận kiểm tra, bảo vệ cũng không làm đúng trách nhiệm. Cho dù không thể bắt bên đó bồi thường, cũng phải làm cho những người này không được yên ổn.

Nhóm quản lý lén lút nói ra bên ngoài chuyện công ty bị mất trộm, làm cho các công ty khác trong tòa nhà đều lo lắng, trách mắng bên bất đống sản không hoàn thành trách nhiệm.

Bên bất động sản đành phải tăng cường tuần tra ban đêm, mời đến ba quân nhân xuất ngũ, chế độ hai ca đổi thành ba ca, mỗi tầng lầu đều tăng thêm mấy chục camera giám sát.

Bên đó cũng yêu cầu nhân viên trong tòa nhà đeo thẻ công tác, bên trên có ảnh chụp, tên tuổi, tên của công ty, điện thoại liên hệ. Không có thẻ công tác thì không được phép đi vào, thậm chí có khách hàng đến cũng phải có nhân viên công ty xuống xác nhận rồi mới được đi qua.

Công ty bất động sản tốn một khoản tiền lớn mới làm cho những người làm việc cho các công ty trong tòa nhà yên tâm, ai ngờ lại xảy ra một chuyện tương tự, nhưng đây là chuyện sau này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN