Chương 27
Chu Túy Túy cầm điện thoại, tự nhiên cảm thấy thẹn thùng.
Tuy rằng Chu Túy Túy trong mắt Thẩm Nam là hình tượng gì, trong lòng cô tự biết, Thẩm Nam cũng biết bà xã của mình là như thế nào, nhưng loại chuyện này bị vạch trần ra, vẫn có chút ngại ngùng.
Không chừng Thẩm Nam còn nghĩ, bà xã của mình thì ra bá đạo như vậy, thì ra lại đanh đá như vậy, nghĩ nghĩ, trái tim Chu Túy Túy hơi mệt.
Cô khụ một tiếng, rất bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh lại có ảnh này? Ai gửi cho anh?”
Thẩm Nam mím môi, ngẩng đầu nhìn bóng đêm cách đó không xa, hơi híp mắt nói: “Có người đăng trên vòng bạn bè.”
“Cái gì?!”
***
Thẩm Nam có được ảnh chụp này, thật sự không phải là có người cố ý gửi cho anh.
Rốt cuộc thì việc hôm nay ở khách sạn, là người anh không quen biết, cũng không có ai biết Chu Túy Túy là vợ của anh, càng sợ hơn là anh không biết Hạ Văn và Chu Túy Túy sẽ dùng cách này để giải quyết vấn đề.
Mặc dù lúc bắt đầu Thẩm Nam cũng đã nghĩ đến mấy phương án giải quyết, nhưng hình như đều không phải là phong cách của Chu Túy Túy, đến tối nay, anh mới biết được là như thế này, trực tiếp, cũng rất gan dạ.
— Buổi tối, Thẩm Nam vừa mới kết thúc huấn luyện, khi không có nhiệm vụ, bọn họ vẫn duy trì việc huấn luyện mỗi tối, đến 9h kết thúc, sau khi xong, Thẩm Nam và đồng đội cùng đi dạo một vòng. Sau khi đi dạo về, anh lại bị lãnh đạo gọi đến văn phòng giáo huấn, mới thả người về phòng.
Thẩm Nam ở trong đội, không có đối đãi khác biệt với những người khác.
Anh về ký túc vừa mới tắm rửa xong, liền nhìn thấy Cao Trác và Tiểu Đồng đang ghé vào nhau bàn tán cái gì, ba hoa chích chòe, thậm chí còn bảo Thẩm Nam nhận xét.
Thẩm Nam không đến xem trong máy tính của mấy người kia đang mở cái gì, tự bận việc riêng, mãi cho đến khi nghe thấy Cao Trác cao giọng nói.
“Ài, không nói đến cái khác, cô gái chụp ảnh này, thân hình rất đẹp!” Cao Trác chậc chậc hai tiếng: “Nhưng sao lại có chút quen quen nhỉ?”
Tiểu Đồng cũng đến gần nhìn một chút, nghi ngờ nói: “Tôi cũng cảm thấy rất quen.”
Cao Trác vuốt cằm nhìn chằm chằm vào ảnh của Chu Túy Túy: “Đúng không, rất quen nhỉ.”
Một người đồng đội khác liếc nhìn hai người: “Tôi không thấy quen, chưa từng gặp, nhưng mà khá xinh, tóc xoăn dài, vừa nhìn chính là kiểu thục nữ.”
“Có phải còn thục nữ hơn nữ diễn viên trong bộ phim lần trước cậu xem?”
“Nhưng mà có thục nữ hơn nữa, cũng không được, rốt cuộc thì có thể đi bắt gian cùng bạn, chắc là rất mạnh mẽ.”
Tiểu Đồng khá đơn thuần, thành thật đứng ở bên cạnh, im lặng một lát rồi nói: “Vẫn là rất quen.”
Trần Duệ Phong xì một cái, phỉ nhổ hai người: “Cái tật xấu gì vậy, vừa nhìn thấy mỹ nữ là cảm thấy quen quen, vậy không phải mỹ nữ trên thế giới này đều là người quen của hai người hả?”
Anh ta ríu rít: “Ài ài ài, xem tiếp đi, bạn của tôi lại gửi một video nữa, đây là khách sạn gì vậy, sao lại náo nhiệt vậy?”
Vừa mở video ra, Thẩm Nam liền nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh hơi sững lại, ánh mắt sắc bén nhìn qua bên đó: “Đang xem cái gì?”
“Thẩm gia lại đây xem, hai cô gái này đang bắt gian ở khách sạn đó, lợi hại, cô gái này đánh người, thật sự dũng mãnh.”
“Không kém mấy người đàn ông bọn mình chút nào.”
“Tên đàn ông này đáng đời, bà xã xinh như vậy rồi mà còn ngoại tình.”
Thẩm Nam hơi ngừng lại, cúi đầu nhìn video ngắn kia, thật ra trong video đó mặt của Chu Túy Túy chỉ xuất hiện một cái sườn mặt, nhưng động tác đánh người của Hạ Văn rất rõ ràng, anh hơi híp mắt, thấp giọng hỏi: “Còn ảnh chụp?”
Trần Duệ Phong sửng sốt, kinh ngạc nhìn Thẩm Nam, gật đầu: “Có.”
“Đưa tôi xem ảnh chụp.”
Trần Duệ Phong không hiểu tại sao mình lại nghe lời như vậy, trực tiếp lướt tìm ảnh, vừa mới nhìn thấy, Thẩm Nam liền nhìn thấy rõ ràng bộ dáng nghiêm túc cầm điện thoại chụp ảnh của bà xã nhà mình, ảnh toàn thân có, sườn mặt có. Anh nhìn chằm chằm, mặt không biểu tình.
Cao Trác ai lên hai tiếng, đẩy Thẩm Nam: “Thẩm gia, cậu nhìn chằm chằm cô gái khác lâu như vậy, chị dâu sẽ tức giận! Cô gái này dù xinh đẹp hơn nữa thì cậu cũng không thể….”
Chuyện Thẩm Nam kết hôn, đã có tin tức xác thực. Cao Trác còn hỏi đại đội trưởng, vợ của Thẩm Nam trông như thế nào, nhưng mà không hỏi được thì thôi, ngược lại có một hôm nhìn được một bức ảnh mơ hồ từ chỗ Thẩm Nam.
“Câm miệng!” Lời còn chưa dứt, đã bị Thẩm Nam ngắt lời.
Cao Trác: “……” Tủi thân.
Thẩm Nam vỗ vai Trần Duệ Phong: “Gửi ảnh này cho tôi.”
Trần Duệ Phong: “Ồ.”
Sau khi gửi xong, Trần Duệ Phong mới hậu tri hậu giác (*sau khi suy nghĩ xong mới nhận ra): “Thẩm gia, cậu lấy ảnh làm gì?”
Thẩm Nam không để ý mấy người này, nhìn chằm chằm ảnh một lát, mới gửi tin nhắn cho Chu Túy Túy, nhưng không có hồi âm. Đến bây giờ, mới liên lạc được.
***
Sau khi nghe Thẩm Nam giải thích đơn giản xong. Chu Túy Túy cạn lời rồi.
“Còn share nữa? Anh nói là có người ở khách sạn quay rồi đăng lên vòng bạn bè?”
“Ừ.” Thẩm Nam cầm điện thoại dựa vào hành lang, âm thanh áp xuống trầm trầm: “Nhưng mà chắc không có chuyện gì lớn đâu, vòng bạn bè anh đã nhờ bạn xóa đi, nhưng không đảm bảo có còn ảnh chụp của mấy người ở hiện trường không.”
Chu Túy Túy nhíu mày, lúc đó quá gấp, lại quên mất cái này.
Cô nghĩ nghĩ: “Thôi kệ đi, chụp thì chụp.”
Thẩm Nam im lặng một lát, nghiêm túc hỏi: “Không sợ bị bọn họ nhìn thấy?”
Chu Túy Túy hơi sững lại, theo bản năng nghĩ đến bọn họ là chỉ ai, Chu Túy Túy mím môi, đột nhiên hỏi: “Ba mẹ anh sẽ thấy sao?”
Thẩm Nam khẽ cười, an ủi: “Ba mẹ anh không có chuyện gì, mẹ anh không phải là người thích nghe chuyện bát quái, ba anh căn bản không chơi mấy thứ này.” Anh nhắc nhỏ: “Anh sợ ba mẹ em sẽ tìm.”
Chu Túy Túy trầm mặc rồi.
Dựa theo tính cách của ba mẹ cô, nhất định sẽ cảm thấy mình làm cho họ mất mặt, tuy rằng Chu Túy Túy rất hận họ, vô cùng hận, nhưng cuối cùng thì vẫn là máu mủ ruột già, huyết thống, cho dù cô không muốn thừa nhận thế nào đi nữa thì nó vẫn tồn tại. Cô không sợ bị mắng, nhưng cô sợ ảnh hưởng đến Thẩm Nam.
“Bên anh không có chuyện gì chứ?”
Nghe vậy, Thẩm Nam cười một tiếng: “Có chuyện gì. Để cho mọi người biết đây là bà xã của anh, nói không chừng còn khen bà xã của anh hành hiệp trượng nghĩa nữa.”
Chu Túy Túy: “…. Nói chuyện nghiêm túc với anh đó.”
Thẩm Nam khẽ cười, rũ mắt nhìn xuống lầu, phía dưới lầu còn có người đi ngang qua: “Thật sự không có việc gì, yên tâm đi.”
“Vậy không sao.” Chu Túy Túy nói: “Em không sợ bọn họ biết, biết cũng không sao.”
“Có việc gì nhớ gọi anh.”
“Được.”
Hai người nói một lát, Hạ Văn bên này gọi, Chu Túy Túy đáp: “Vậy em qua chỗ Hạ Văn, cuối tuần anh về nhé.”
“Được, tắt đi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Thẩm Nam đứng ở bên ngoài một lát, gửi tin nhắn cho người mới về ký túc, vừa mới vào, đám đàn ông trong phòng đều chưa ngủ, đồng loạt quay đầu nhìn anh, hét lên: “Thẩm gia!”
Thẩm Nam: “…..”
Anh nhếch mí mắt nhìn mấy người, phun ra hai chữ: “Điên à.”
Cả đám cười vang, Cao Trác trực tiếp vọt lại, nhào đến vai Thẩm Nam, ý vị thâm trường hỏi: “Thẩm gia, người mới gọi điện cho cậu là chị dâu hả?”
“Giọng nói hay thật!”
“Chị dâu nói cái gì?”
Đêm nay, ký túc xá của Thẩm Nam náo loạn, bị anh giáo dục một cái, mới ngừng lại.
Đau đầu!
….
Hai ngày sau, Chu Túy Túy cùng Hạ Văn làm xong tất cả mọi chuyện.
Bởi vì có video bắt gian, còn có ảnh chụp, bên Triệu Minh Hiên mặc dù muốn kiện Hạ Văn, nhưng Hạ Văn cũng có chứng cứ, cuối cùng chuyện kiện người này không giải quyết được gì. Mà ly hôn, Triệu Minh Xuyên không tính là trắng tay rời đi, nhưng 80% tài sản đều thuộc về Hạ Văn.
Chuyện này, Hạ Văn không hề để lại cho Triệu Minh Hiên đường lui.
Ngày hôm đó, hai người làm thủ tục ly hôn, sau khi tất cả thủ tục đều xong thì đi ra.
Triệu Minh Hiên thấy Hạ Văn, hung ác nhìn hai người, vừa chỉ vừa mắng: “Hạ Văn, mày chờ đó cho ông!”
Hạ Văn cười lạnh, giơ giơ giấy ly hôn trên tay, lạnh nhạt nói: “Lúc nào cũng đón chào!”
Triệu Minh Hiên trừng mắt nhìn Chu Túy Túy, lúc này mới nổi giận đùng đùng quay người đi.
Hạ Văn xùy một tiếng, quay đầu nhìn về phía người đang chờ mình: “Đi thôi, chị em rốt cuộc khôi phục cuộc sống tự do.”
Chu Túy Túy liếc nhìn giấy chứng nhận ly hôn của cô ấy: “Khá tốt.”
“Đương nhiên rồi, hôm nay mời cậu và Ngải Trạch Dương đi ăn.” Hạ Văn cong môi cười, khoác tay Chu Túy Túy: “Sau này chị em mình có thể tùy ý ăn chơi rồi.”
Chu Túy Túy hừ một tiếng: “Có thể không cần làm việc, ăn chơi tùy thích.”
Hạ Văn ai ya một tiếng, gật đầu: “Có lý, đợi mình từ chức.”
Chu Túy Túy: “….”
Cô chỉ tùy tiện nói thôi.
Hạ Văn xoay đầu nhìn cô: “Cậu thì sao?”
“Cái gì?”
“Lúc trước không phải cậu nói muốn đi tìm việc sao? Bây giờ là tình huống gì, còn tìm không?”
“Tìm.” Chu Túy Túy mím môi nói: “Thứ hai tuần sau đi phỏng vấn.”
Hạ Văn nhìn cô một lát, an ủi: “Cố gắng hết sức là được, đừng miễn cưỡng.”
“Ừm.”
***
Cuối tuần, Thẩm Nam không về nhà.
Anh tạm thời nhận nhiệm vụ, không liên lạc với Chu Túy Túy mấy ngày.
Đến thứ hai, Chu Túy Túy cầm tài liệu đi phỏng vấn, thật ra cô đã đi làm nửa năm, cũng không phải là người cái gì cũng không hiểu. Nhưng tự nhiên, lần phỏng vấn này, trên một mức độ nào đó, cô vẫn hơi căng thẳng.
Cũng may căng thẳng thì căng thẳng, khi gặp người ở phòng phỏng vấn, có mấy câu hỏi vẫn ung dung trả lời được.
Phỏng vấn đầu tiên qua rồi, đến ba ngày sau lại phỏng vấn lần nữa, trên cơ bản, sau khi phỏng vấn một lần nữa, trong lòng cô cũng có kết quả.
Công việc này, không nghi ngờ gì, có thể đậu.
Quả nhiên, Chu Túy Túy vừa mới đi ra khỏi tòa nhà đó không bao lâu, liền nhận được điện thoại.
Ngắt điện thoại, Chu Túy Túy khẽ cười, ngẩng đầu nhìn trời xanh mây trắng, gần đây thời tiết càng ngày càng tốt hơn rồi, mỗi ngày đều có ánh nắng rực rỡ, chiếu đến lòng người cũng ấm áp. Chu Túy Túy khẽ cười, khóe môi cong cong tiếp tục đi về phía trước.
Chu Túy Túy cúi đầu suy nghĩ, vừa mới rẽ, một chiếc xe hơi màu đen liền dừng lại bên cạnh.
“Đại tiểu thư.”
Bước chân của Chu Túy Túy hơi ngừng lại, quay đầu nhìn qua.
Chiếc xe màu đen dừng ở nơi đó, ghế sau là một khuôn mặt quen thuộc, cũng là khuôn mặt mà cô rất căm ghét.
Người đàn ông ánh mắt nặng nề mà nhìn cô, trong mắt đều là ghét bỏ: “Lên xe.”
Chu Túy Túy mím môi đứng yên tại chỗ, cô ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của ông ta: “Có gì thì cứ nói ở đây, tôi còn có việc.”
Người đàn ông ngồi sau hừ lạnh một cái, trách mắng: “Mày còn có thể có việc gì? Ngày nào cũng có việc.”
Chu Túy Túy không lên tiếng, mặc kệ ông ta quở mắng.
Ba Chu nhìn thấy Chu Túy Túy như vậy, giận sôi máu: “Có phải mày muốn tao phải tính nợ cũ với mày không? Lên xe!”
“Nợ cũ cái gì?”
Ba Chu bị cô làm tức giận, giận dữ nói: “Mấy ngày hôm trước náo loạn ở khách sạn, giỏi nhỉ!” Ông ta chỉ Chu Túy Túy: “Sao tao lại có đứa con gái mất mặt như mày, mặt mũi của tao với mẹ mày bị mày làm mất hết rồi!”
Khi người khác cầm ảnh đến hỏi bọn họ, ba Chu trực tiếp gọi điện cho cô, nhưng không ngờ rằng, Chu Túy Túy trước sau như một ngắt máy, thậm chí còn cho ông ta vào danh sách đen.
Chu Túy Túy cười lạnh một cái, ôm tay đứng trên đường nghe ông ta trách mắng, rất lạnh nhạt ồ một tiếng: “Hai người có mặt mũi từ lúc nào vậy?”
Ba Chu: “… Mày!”
“Tôi cái gì?” Chu Túy Túy quay đầu đi hướng khác, hít thở sâu một cái, hỏi: “Nếu như hôm nay ông muốn mắng tôi một trận, vậy được, ông đã đạt được mục đích của mình rồi, nếu như ông không còn gì để nói, vậy tôi đi đây.”
Ba Chu chỉ vào cô, tức đến nổ đom đóm mắt.
Chu Túy Túy liếc nhìn ông ta một cái, xoay người rời đi.
Mãi cho đến khi cách một đoạn, biết xe kia không đi sau mình, cô mới thở ra một hơi, xoa xoa mi tâm, vẻ mặt thất bại.
Đây là chuyện c*t chó gì chứ!!!
Chu Túy Túy đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, trực tiếp móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Nam: “Khi nào anh về?”
Làm cô ngạc nhiên chính là, Thẩm Nam lập tức gọi điện đến.
“Về rồi à?” Chu Túy Túy vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Nam ừ một tiếng, mở cửa xe: “Giờ đang ở đâu?”
Chu Túy Túy xấu xa mà nhìn một vòng, báo một vị trí: “Đang đi dạo ở chỗ này, sao vậy?”
Thẩm Nam cười một tiếng, lời ít ý nhiều: “Tìm một quán nào đó ngồi đợi, anh đến đón em.”
Chu Túy Túy cười, nhìn điện thoại bị ngắt, trong lòng lập tức vui vẻ không ít.
Lợi ích của kết hôn, có lẽ là cái này. Có một người, thay đổi tâm tình, trạng thái cuộc sống của bạn, làm bạn ngày càng tốt lên.
***
Khi Thẩm Nam đến, Chu Túy Túy đang cúi đầu chơi trò chơi Tiêu Tiêu Nhạc – vui đến vô cùng, nhưng nụ cười trên mặt không quá rõ ràng, một bộ uể oải.
Anh đứng ở cửa nhìn chằm chằm một lát, trong lòng đã xác định, mới đẩy cửa tiến vào, ngồi trước mặt cô.
“Thích chơi cái này?” Âm thanh của anh trầm trầm, có một loại cảm giác đặc biệt làm cho người ta an tâm.
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, kinh ngạc nhìn anh: “Nhanh vậy?”
Thẩm Nam gật đầu, ngón tay thon dài chỉ vào màn hình điện thoại của cô: “Còn chơi không?”
“Không chơi nữa.” Chu Túy Túy nhìn anh: “Anh trở về lúc nào vậy? Sao không nói với em?”
Thẩm Nam giải thích: “Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bị cấm cửa một đêm.”
Bình thường mỗi khi bọn họ hoàn thành một nhiệm vụ nào đó, đều bị cấm cửa, sợ bọn họ khống chế bản thân không được, sợ cảm xúc dao động, không thể thoát khỏi nhiệm vụ. Này là vừa lúc lấy điện thoại thì Chu Túy Túy đã gọi cho anh.
Chu Túy Túy ồ lên một tiếng, biểu thị đã hiểu.
“Hôm nay không cần về đội?”
“Vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, được nghỉ nửa ngày.”
Chu Túy Túy cười, cong cong khóe môi, cho Thẩm Nam một ánh mắt sâu xa: “Cho nên mới nhớ đến bà xã bị anh quên lãng đúng không?”
Thẩm Nam bật cười, cong môi, nhướng mày sờ cằm cô, thấp giọng hỏi: “Phỏng vấn thế nào?”
“Qua, thứ hai tuần sau đi làm.”
“Còn mấy ngày.”
“Ừm.”
Hai người ngồi trong quán câu được câu không mà trò chuyện, qua một lúc lâu mới rời đi.
Vừa lên xe, Chu Túy Túy vẫn còn chưa thắt dây an toàn, Thẩm Nam đã ôm eo cô, trực tiếp bế người ngồi lên đùi mình. Không gian xe của anh rất rộng, ngồi như này hoàn toàn không vấn đề.
Chu Túy Túy cười, duỗi tay đặt lên bả vai anh, ưm một tiếng: “Đội trưởng Thẩm, ban ngày ban mặt, anh đây là muốn làm gì vậy?”
Thẩm Nam cười một tiếng, không trả lời.
Chu Túy Túy nhìn người đàn ông này, luôn cảm thấy gần mười ngày không gặp, hình như anh lại càng đẹp trai, thành thục hơn rồi, trở nên càng ổn trọng hơn, khí chất trên người cũng ngày càng mạnh mẽ, rất mê người.
Cô nhìn Thẩm Nam chằm chằm, Thẩm Nam cũng nhìn cô như vậy, ánh mắt thẳng thừng, không chút khách khí.
Hai người đối mắt, Chu Túy Túy vừa muốn hành động, Thẩm Nam đã cúi đầu, ngậm lấy môi cô mà hôn, ép người lên vô lăng, cắn môi cô, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào trong. Tất cả những nhớ nhung trong lòng, đều bộc phát hết.
Xe này của Thẩm Nam, bên ngoài không nhìn thấy bất kỳ ảnh nào bên trong.
Cho nên hai người không chút kiêng kỵ, hôn không biết bao lâu, đến lúc Chu Túy Túy cảm thấy hôm nay mình như phải nộp mạng tại nơi này, Thẩm Nam đột nhiên buông cô ra, hôn lên mắt cô, hỏi: “Thời gian hôm nay và ngày mai, cho anh nhé?”
Chu Túy Túy sững sờ, mắt mơ màng nhìn anh: “Được.”
Thẩm Nam cười, vỗ vỗ đầu cô, ôm người về vị trí, mới nói: “Đi.”
“Đi đâu?”
Thẩm Nam khẽ liếm khóe miệng, liếc mắt nhìn cô: “Mang em đi ngắm sao.”