Chương 33
Sao lại không thể cơ chứ?
Hai người chưa đến tầng 5, Thẩm Nam liền thả Chu Túy Túy xuống, trước khi cô kịp phản ứng lại, bàn tay anh đã giữ chặt gáy cô, để cô đứng thấp hơn mình một bậc thang, cúi đầu hôn xuống.
Anh không nhịn lâu, cho nên lần này hôn rất kiên nhẫn, dỗ dành Chu Túy Túy hé miệng, đầu lưỡi liếm cánh môi ướt át của cô, tiến vào trong khoang miệng, hô hấp hai người nóng bỏng, dây dưa bên nhau.
Hơi thở đều nóng, thiêu đốt lòng người.
Chu Túy Túy bị kiểu hôn sắc tình này của Thẩm Nam, làm cho toàn thân mềm nhũn, khẽ “ưm” một cái đẩy bả vai của Thẩm Nam ra.
Thẩm Nam cười nhẹ một tiếng, mút khóe môi cô, tiếng nói khàn khàn hỏi: “Xuy Xuy.”
Thân hình Chu Túy Túy cứng đờ, bàn tay nắm quần áo anh lại càng chặt hơn. Cô sợ nhất chính là Thẩm Nam gọi tên thân mật của mình, tên thân mật có rất ít người gọi, những người khác gọi Chu Túy Túy cũng không có cảm giác gì lắm, nhưng âm thanh của Thẩm Nam lại khác, giọng anh vốn là trầm thấp, hơn nữa lúc này lại cố ý đè thấp xuống, lúc gọi lên vô cùng mê người, Chu Túy Túy dám chắc, lỗ tai mình nhất định đỏ ửng.
Hơn nữa, đỏ như máu.
Sau khi gọi xong, Thẩm Nam còn cảm thấy chưa đủ, vươn đầu lưỡi, giống như lúc nãy cô làm trên lưng anh, liếm liếm.
“Anh…” Chu Túy Túy vùi đầu vào cổ anh, cọ cọ, có chút không nói nên lời.
“Hửm?” Hô hấp Thẩm Nam phả lên cổ Chu Túy Túy, nóng nóng, còn hôn lên mặt một cái: “Sao vậy?”
“Không có gì.”
Chu Túy Túy cạn lời đánh anh một cái: “Còn lên không?”
“Đợi lát nữa.”
Thẩm Nam thong thả ung dung, nhéo nhéo vành tai mềm mại của cô, chưa đã thèm nói: “Mặc quần áo này hôn môi với em, luôn có cảm giác không giống nhau.”
Chu Túy Túy: “…..”
Cùng với lời nói, Thẩm Nam lại cúi đầu tìm môi cô, hôn lên một lần nữa.
Đứng trên cầu thang, một trên một dưới, hôn môi ai cũng không mệt, cứ đứng như vậy mà hôn… Thẩm Nam nói không hề sai, mặc quần áo này, đứng nơi đây hôn môi, có cảm giác không giống nhau, kích thích… Tất cả thần kinh đều căng chặt, làm cho tất cả các cảm quan của người ta đều phóng đại.
Chu Túy Túy híp mắt có thể cảm nhận hết thảy động tác của Thẩm Nam.
Chỗ đầu lưỡi anh đảo qua, nơi tay anh chạm vào, còn có hô hấp càng ngày càng nặng nề của anh, chính mình bị ép ngẩng đầu, tay nắm quần áo anh buông ra, dần dần ôm lấy cổ anh, bị anh ôm lên, ép lên tường trắng.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào, dừng trên mặt cô, có chút chói mắt, lông mi cô khẽ run rẩy, mà hình như Thẩm Nam cũng nhận ra, ôm cô nghiêng người, ngăn lại tất cả ánh mặt trời.
Hai người hôn có chút quên mình, đến khi hô hấp không thông, cô mới hậu tri hậu giác nhận ra, thân hình người đàn ông trước mắt cũng là nóng bỏng, nóng hơn rất nhiều so với lúc trước, hô hấp cũng nặng nề hơn.
Chu Túy Túy há miệng, cắn Thẩm Nam, đối diện với ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy của anh, nuốt nước miếng nói: “Không thể hôn nữa.”
Nếu hôn nữa… Sẽ xảy ra chuyện.
Đây vẫn là trường học đó, hai người bọn họ còn trèo tường vào.
Thẩm Nam dừng một chút, nhìn cánh môi cùng gương mặt hồng hào của cô, không chút suy nghĩ há miệng cắn một cái, tiếng nói khàn khàn: “Ừm. Hôn một cái cuối cùng.”
Chu Túy Túy bị đau, đối với nụ hôn biến thành cắn của anh, rất cạn lời, cũng mặc anh.
Qua hồi lâu sau, cô cúi đầu nhìn, duỗi tay chọc chọc bả vai Thẩm Nam: “Anh… tự tìm.”
Thẩm Nam kéo tay cô, nhướng mày: “Nói thêm câu nữa.”
Chu Túy Túy nghẹn lại, vội vàng rụt tay về: “Không nói không nói, em tự đi lên.”
Nói xong, cũng không đợi Thẩm Nam phản ứng lại, một tay đẩy người ra, chạy lên trên. Nhưng vừa mới trải qua chuyện tương đối kích thích, chân cô hơi mềm, vừa chạy chân liền không có sức, vẫn là Thẩm Nam nhanh tay lẹ mắt kéo cô lên, mới không bị ngã ở cầu thang.
Thẩm Nam cười một tiếng, Chu Túy Túy khụ một cái, sau khi đứng vững cũng không chạy nữa.
Người đàn ông ở đằng sau đôi mắt trầm trầm mà nhìn hồi lâu, mới cúi đầu nhìn chính mình, Thẩm Nam chửi thề một câu, bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, mới đi lên theo.
Đối với cô, hình như lúc nào cũng không khống chế được bản thân.
Vô phương cứu chữa.
***
Khi Thẩm Nam đến tầng 5, Chu Túy Túy đang phơi nắng trên hành lang.
Đôi tay cô chống lên lan can, mặt hướng ra ngoài không trung, lưng thẳng tắp, người khá cao, cho dùng là quần áo đồng phục rộng thùng thình, mặc trên người cô, cũng có một loại cảm giác rất đẹp, loại xinh đẹp từ trong xương cốt, cho dù đồng phục xấu xí cũng không che được.
Thẩm Nam dựa tường, nhìn cô chằm chằm một lúc.
— Nếu hai người lúc ấy thật sự học cùng một trường, thì thế nào nhỉ.
Hơi tò mò.
Chu Túy Túy quay đầu lại, nhìn người đàn ông kia, cười: “Anh học lớp nào, một tầng rất nhiều lớp nha.”
Thẩm Nam đi về phía cô, nhoẻn miệng cười: “Dẫn em qua đó, anh có chìa khóa.”
Chu Túy Túy bật cười, lắc lắc tay anh: “Cho nên cậu nhóc đẹp trai buổi sáng đưa cho anh chính là chìa khóa lớp?”
Nghe vậy, bước chân Thẩm Nam hơi ngừng, rũ mắt nhìn cô.
“Anh làm gì?” Chu Túy Túy không rõ nguyên nhân.
Thẩm Nam nhướng mày, âm điệu vô cùng chậm, không dám tin hỏi: “Đẹp trai, cậu nhóc?”
“Rất đẹp trai?”
Chu Túy Túy: “….” Cô nhớ lại nam sinh hồi sáng kia, gật đầu: “Khá được, sao vậy?”
Thẩm Nam khẽ cười, rất bình thường: “Không thấy.”
Chu Túy Túy cười: “Nói nghiêm túc với anh đó, cậu bé là bạn anh?”
“Không phải.” Thẩm Nam giải thích một câu: “Tìm hỏi Lục Gia Tu, cậu ta quen biết một đàn em, tìm đàn em ấy tìm người mượn chìa khóa.”
Quan hệ móc nối như vậy, hơi xa. Chu Túy Túy không quan tâm quan hệ như thế nào, dù sao cũng đã mượn được chìa khóa.
Thẩm Nam ngựa quen đường cũ lấy chìa khóa, mở cửa ra, nắm tay Chu Túy Túy tiến vào.
Trong phòng học có đầy sách vở, Chu Túy Túy vừa đi vào liền cảm nhận được, là lớp 12, bây giờ vẫn là lớp 12 như cũ. Tuy rằng sắp thi đại học, nhưng trường của anh cũng không có lịch học thêm thứ bảy, rốt cuộc thì có những lúc cần phải kết hợp học tập và nghỉ ngơi hiệu quả.
Khi cô nhìn chằm chằm vào con số đếm ngược ở trên góc bảng, còn có chút xúc động.
“Anh ngồi ở đâu?”
Thẩm Nam chỉ: “Chỗ gần cửa sổ bên kia.”
Chu Túy Túy nhìn theo, là hàng cuối cùng, gần bên cửa sổ. Nhìn, Chu Túy Túy không nhịn được cười: “Anh là học sinh kém sao, tại sao lại ngồi bàn cuối cùng.”
Thẩm Nam nhướng mày, đi qua nói: “Chủ yếu là do quá cao, che mất tầm mắt của mấy bạn phía trước.”
Chu Túy Túy cười, đi theo ngồi ở bàn trước anh, nhịn không được nói: “Tầm nhìn khá tốt, khi không muốn nghe giảng còn có thể nhìn ngắm bên ngoài.”
“Lại đây ngồi bên cạnh.” Thẩm Nam ngước mắt nhìn cô, cười khẽ: “Không muốn ngồi cùng bàn với anh?”
Chu Túy Túy: “….. Muốn.”
Thật sự muốn.
Cô đang nghĩ nếu như mình học cấp ba gặp phải Thẩm Nam thì sẽ như thế nào, kiểu người như Thẩm Nam, lúc học cấp ba, nhất định là nhân vật phong vân, nếu không thì Lăng Tình đã không thích anh, thích nhiều năm như vậy mà vẫn còn nhớ thương.
Chu Túy Túy ngồi bên cạnh Thẩm Nam, nhìn người đàn ông đang lật sách ở bên cạnh, tự nhiên lại bị hấp dẫn.
Cho dù bây giờ đã từng này tuổi, mặc đồng phục ngồi ở nơi đây, cũng vẫn có cảm giác bọn họ thật sự là học sinh cấp ba, ngồi chỗ này yên lặng nghe giáo viên giảng bài, khi thất thần khi nhìn ngoài cửa sổ, khi tan học thì đùa giỡn với bạn bè, đều là hưởng thụ.
Nghĩ, cô cong môi, nở nụ cười.
“Cười cái gì?” Thẩm Nam duỗi tay, bắt lấy tay cô viết chữ: “Dạy em làm bài.”
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn anh: “Bạn học sẽ có ý kiến.”
“Không đâu.” Thẩm Nam nói: “Lát nữa anh sẽ viết một tờ giấy để lại cho bạn ấy.”
Chu Túy Túy: “….”
Đến cuối cùng, Thẩm Nam đúng thật nắm tay cô, hai người viết từng nét trên tờ giấy trắng, này còn chưa đủ, Thẩm Nam như là chưa chơi chán, nắm tay cô đi lên bảng đen viết chữ, để lại mấy chữ rất soup gà*, viết xong, mới cảm thấy thỏa mãn.
*Ý chỉ những câu nói khuyên răn sáo rỗng.
Chu Túy Túy cầm điện thoại chụp mấy tấm trong phòng học, luôn cảm thấy thời gian cấp ba này đã cách bọn họ quá xa, khi cô chụp ảnh, còn nhân tiện chụp người đàn ông đang cúi đầu viết ở dãy bàn cuối cùng kia. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ánh nắng màu vàng nhạt bao phủ, tia nắng nho nhỏ khẽ đậu trên sườn mặt anh, phác họa gương mặt mặt, nhìn qua là lạnh lùng cứng rắn, lại đẹp trai anh tuấn.
Thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu nhìn cô một cái, giống như một ánh mắt dài đến vạn năm.
Chìm đắm trong ánh mắt kia, sa vào trong thế giới của anh.
Khi đi, Thẩm Nam thật sự để lại cho bạn học ở vị trí cuối cùng một tờ giấy, ý đại khái là thật xin lỗi bạn học đã ngồi chỗ của bạn, dùng của em một tờ giấy cùng bút linh tinh gì đó, hơi dài dòng.
Hai người ở trong phòng học hồi lâu mới rời đi, khi cửa một lần nữa khóa lại, Chu Túy Túy cảm thấy cuộc sống cấp ba cũng không cách mình quá xa.
Lúc ấy, cảm giác thanh xuân, hình như đã tìm về được một chút.
***
“Tiếp theo đi đâu?”
Thẩm Nam nhướng mày, nắm lấy tay cô chỉ: “Học sinh cấp ba yêu sớm đều đi đâu?”
Chu Túy Túy bật cười, bất đắc dĩ liếc nhìn anh một cái: “Xem ra hôm nay anh muốn làm hết những việc học sinh cấp ba muốn làm sao?”
“Không sai.” Thẩm Nam hợp tình hợp lý nói: “Như vậy, bà xã của anh sau này cũng sẽ không phải vì những bạn học cùng trường không liên quan khác mà tức giận.”
“Hừ.” Chu Túy Túy bĩu môi nói: “Sân thể dục đi, hình như lúc nãy em nghe thấy có âm thanh chơi bóng, cuối tuần có phải là có người đến trường chơi bóng không?”
Vừa mới ở phòng học nghe được.
Thẩm Nam gật đầu: “Có học sinh ở gần đây đến chơi bóng, chúng ta đi qua nhìn xem.”
“Được, hình như em hơi muốn nhìn anh chơi bóng.”
Giáo thảo* cao trung các cấp bậc, chơi bóng hình như đều rất lợi hại. Ít nhất trong trường học của Chu Túy Túy, có mấy bạn học khá đẹp trai, chơi bóng cũng không tồi.
Này xem như kỹ năng hạng nhất, có thể hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Bà xã muốn xem, Thẩm Nam nhất định sẽ thỏa mãn.
Hai người mặc đồng phục đi đến sân bóng rổ, dưới ánh mặt trời chóng chang, thật đúng là có đám học sinh đang chơi bóng, nói cười. Sau khi nhìn thấy Thẩm Nam và Chu Túy Túy, mấy người đều trừng mắt nhìn hai người họ.
“Anh em.” Có một nam sinh mặc áo thun ngắn tay nhìn bọn họ, dừng một chút hỏi: “Hai người đến đây chụp ảnh cưới sao?”
“????”
Vẻ mặt Chu Túy Túy mờ mịt mà nhìn về phía người nọ.
Cậu nam sinh nọ khụ một cái nói: “Không phải học sinh trong trường chứ?”
Tuy rằng nhìn xa thì hơi giống, nhưng khi nhìn gần, tuổi tác khá lớn, đặc biệt là Thẩm Nam, vừa nhìn là khí chất của một người đàn ông thành thục chín chắn.
Chu Túy Túy cong môi cười, giải thích: “Gần giống vậy, hai bọn chị là học sinh cũ, về trường trải nghiệm một chút.”
Nam sinh mặc áo thun nhìn Chu Túy Túy, nhịn không được cười nói: “Là đàn anh đàn chị! Mời ngồi ạ!”
“Cảm ơn.”
Thẩm Nam liếc nhìn cậu nam sinh ân cần một cái, gật đầu: “Cảm ơn.”
“Không khách khí.” Nam sinh áo thun ngắn tay nói nhiều, cũng rất nhiệt tình: “Hai anh chị mới đi dạo khu lớp học sao?”
“Đúng vậy.” Chu Túy Túy trả lời: “Nghe thấy bên này có âm thanh, cho nên lại đây.”
Cô nghiêng đầu nhìn về phía nam sinh trẻ: “Mấy em học lớp mấy?”
“Lớp 11 ạ.” Nam sinh nói: “Nhà em ở gần trường, cuối tuần đến đây chơi.”
Chu Túy Túy tỏ vẻ đã hiểu, chống tay nhìn đám người thi đấu cách đó không xa: “Bọn họ đang thi sao?”
“Muốn tham gia ạ?” Nam sinh cười nhìn Thẩm Nam: “Đàn anh, có muốn lên thử không ạ?”
Thẩm Nam giương mắt nhìn, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Chu Túy Túy, gật đầu: “Có thể..”
Không lâu sau, nam sinh kia liền gọi bạn của mình lại, sau khi bàn bạc, Thẩm Nam gia nhập đội nào, rồi bắt đầu chơi.
Thẩm Nam mặc đồng phục, thân hình cao lớn đi qua, nhìn qua làm cho người rất có áp lực. Nam sinh mới vừa nói chuyện với Chu Túy Túy vẫn không thi đấu như cũ, ngồi bên cạnh cô ríu rít nói chuyện.
Không thể không nói, người đàn ông ở trên sân bóng, vô cùng có mị lực.
Chu Túy Túy không biết rốt cuộc Thẩm Nam chơi bóng có giỏi không, nhưng cô đoán chừng cũng không tệ lắm, dù sao cũng là một người thích vận động, chơi bóng khẳng định không kém. Chỉ là cô không nghĩ đến lại giỏi như vậy, bóng vừa đến tay Thẩm Nam, liền giống như có linh hồn vậy.
“A hay!” Nam sinh ngồi bên cạnh kích động hô lên.
Chu Túy Túy nhìn quả bóng ba điểm của Thẩm Nam, cũng cổ vũ mà vỗ tay.
Ánh mắt của cô, toàn bộ đều đi theo những bước chạy, nhảy, ném rổ của người trong sân kia. Lúc này, trong mắt cô dường như cũng chỉ chứa được một người.
Chu Túy Túy nghĩ —
Thẩm Nam thời thanh xuân, nhất định là một nam sinh rất có mị lực.
Có chút tiếc nuối không được tham dự vào thanh xuân của anh, nhưng lại có chút may mắn, có lẽ, lúc đó gặp được Thẩm Nam, Chu Túy Túy cũng không nhất định có liên quan đến anh, như bây giờ, khá tốt.
Ít nhất, cô cũng đã được trải nghiệm cuộc sống học sinh đã từng của Thẩm Nam.
***
Một trận bóng rổ đơn giản qua đi, những nam sinh chơi bóng cùng anh đều vây quanh: “Anh Nam, anh giỏi quá!”
“Đúng vậy, quả bóng kia ném vào như thế nào, tập bao lâu?”
“Dạy bọn em đi, anh Nam, cuối tuần anh lại đến chứ?”
Thẩm Nam cười cười, khi nói chuyện với mọi người cũng không nghiêm túc như vậy, nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Cuối tuần hẳn là không có thời gian lại đây, quả bóng kia, luyện nhiều là được.”
Anh đi về phía Chu Túy Túy ở bên này, nhìn về đám người trẻ tuổi nói: “Mấy đứa chơi tiếp đi, anh dẫn bà xã đi.”
Mọi người ồn ào, huýt sáo nhìn về phía hai người: “Vâng, anh Nam và chị dâu đi thong thả.”
Chu Túy Túy: “….”
“Có thời gian nhớ đến chơi!”
Chu Túy Túy bật cười, nhìn về phía Thẩm Nam đổ đầy mồ hôi, cầm khăn giấy lau mặt cho anh, dở khóc dở cười hỏi: “Sao anh chơi bóng cái mà đã quen thuộc với mọi người vậy?”
Thẩm Nam nhướng mày, cong môi cười nói: “Rất đáng yêu.”
Chu Túy Túy gật đầu, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh lúc cấp ba cũng đáng yêu như vậy sao?”
Thẩm Nam nghĩ nghĩ: “Hẳn là không đáng yêu như vậy, lúc đó anh khá mê chơi.”
Tuy rằng thành tích không tồi, nhưng khi Thẩm Nam học cấp ba cũng là tính cách nghịch ngợm, không giống bây giờ. Thật ra trong xương cốt anh đều có chút phản nghịch, chỉ là loại phản nghịch này trải qua nhiều năm mài dũa, đã giảm đi nhiều.
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam chằm chằm, đại khái của thể tưởng tượng được. Rốt cuộc thì cô vẫn luôn cảm thấy Thẩm Nam không phải là một người thực sự đứng đắn, thỉnh thoảng anh sẽ ngả ngớn, cũng nói giỡn… Đương nhiên, ở lúc nào đó, càng lưu manh.
Nghĩ, cô khụ một cái: “Khá tốt, có chút đẹp trai.”
Chu Túy Túy lau mồ hôi trên mặt anh, đưa cho anh một chai nước: “Uống nước.”
Thẩm Nam vặn ra, trực tiếp xuống.
Chu Túy Túy ánh mắt sáng ngời mà nhìn, nhìn mồ hôi trên trán anh, nhìn hầu kết chuyển động kia, tự nhiên miệng lưỡi hơi khô.
“Em cũng muốn uống.”
Tiếng nói vừa dứt, Thẩm Nam đang cầm chai nước hơi ngừng lại, cứ đứng ở sân thể dục như vậy, ngậm một ngụm nước, trực tiếp hướng lên môi cô.
“Ưm…” Nước uống một nửa rớt ra, một nửa vào trong.
Thừa dịp hỗn loạn, Thẩm Nam cúi đầu hôn cô mạnh mẽ, dán lên trán cô, khàn khàn hỏi: “Uống ngon không?”