Lãng Mạn Của Anh - Chương 47
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Lãng Mạn Của Anh


Chương 47


 
Chương 48
 
Chu Túy Túy  rõ ràng cảm nhận được ngữ khí của Thẩm Nam có chút không đúng, nhưng lúc này cô không có tâm trí để nghĩ nhiều.
 

Cô im lặng một lát, uống hai ngụm nước, sau đó mới nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt.
 
Anh đang mặc đồng phục khi mở họp, nhìn qua rất mạnh mẽ và cool ngầu, nhìn rất khác so với mặc đồ thường ngày. Nhưng cho dù là cái gì, Chu Túy Túy đều rất thích.
 
Hai người không tiếng động liếc nhau, Chu Túy Túy chớp chớp mắt, mới duỗi tay sờ đầu mình hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Cả một ngày.” Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi: “Sao không gọi điện cho anh?”
 
Chu Túy Túy há miệng thở dốc, có chút không biết nói gì.
 
“Em sợ anh đang bận.” Chu Túy Túy nhẹ giọng, “Hơn nữa em cũng chỉ là bị sốt, không có vấn đề gì lớn.”
 
Những việc mà cô có thể tự mình giải quyết, Chu Túy Túy tuyệt đối sẽ không nhờ đến Thẩm Nam. Cho dù anh là chồng mình, nhưng hai người vẫn là những cá thể độc lập.
 
Thẩm Nam mím môi, sắc mặt lạnh lùng.

 
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong phòng bệnh có chút khác thường. Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy hối lâu, đè nén sự tức giận của mình, hỏi: “Nhưng em có biết, mình sốt tận 39 độ? Nếu không phải đồng nghiệp đưa em đến đây, có phải em còn không muốn đến bệnh viện?”
 
Giữa trưa, Thẩm Nam phải đi theo đại đội trưởng và chính ủy đi họp, cho nên thuận tay gọi điện cho Chu Túy Túy, báo cáo rằng tối mình sẽ về sớm, có lẽ còn có thể đón cô tan ca, kết quả vừa mới gọi, Lâm Hựu lại nghe máy.
 
Sau khi hỏi tình hình, Thẩm Nam liền vội vã đến đây.
 
Khi Lâm Hựu nhìn thấy Thẩm Nam, cũng hơi ngẩn người, đại khái là không nghĩ đến Thẩm Nam có thể kịp thời đến bệnh viện.
 
“Chào cô, làm phiền rồi.”
 
Lâm Hựu lắc đầu: “Không khách khí, đội trưởng Thẩm, Túy Túy sốt khá cao.” Cô ấy hơi dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Hơn nữa, hình như bị bóng đè.”
 
Thẩm Nam ngẩn người, có chút ngạc nhiên: “Được, tôi đã biết.”
 
Lâm Hựu tiếp tục nói: “Tuy rằng không biết cô ấy có áp lực gì, nhưng mà có thể thấy Túy Túy không thích làm phiền đến người khác, buổi sáng hôm nay cô ấy còn không quá muốn đến bệnh viện.” Cô ấy dừng một chút: “Bên  bác sỹ tôi đã hỏi qua, không có chuyện gì, bây giờ cô ấy còn đang ngủ, nếu thật sự có gì thì anh hỏi một chút.”
 
Thẩm Nam đều hiểu, gật đầu liên tục.

 
Lâm Hựu cũng không tiện nói nhiều, rốt cuộc hai người chỉ xem như đồng nghiệp, còn có quan hệ thầy trò, cho nên mới đến thôi.
 
Sau khi Lâm Hựu đi, Thẩm Nam cũng đi qua văn phòng bác sỹ hỏi một chút, sau khi nhận được kết quả, mới trở về canh chừng người, vừa canh chừng là cả một buổi trưa.
 
Buổi chiều, Chu Túy Túy ngủ quả thật không yên ổn, vẫn luôn nắm chặt tay Thẩm Nam, rất thiếu cảm giác an toàn. Nghĩ, Thẩm Nam liền vô cùng tự trách.
 

 
Chu Túy Túy nhìn Thẩm Nam hồi lâu, mới kéo tay anh làm nũng: “Anh hung dữ với em vậy làm gì?”
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô một cái, duỗi tay nhéo mặt cô: “Anh hung dữ với em khi nào?”
 
Chu Túy Túy không chớp mắt, nói rất hợp tình hợp lý: “Vừa nãy có phải anh tức giận không?”
 
Thẩm Nam nhìn gương mặt tươi cười này của cô, quả thật không thể tức giận được. Huống chi cũng không phải là tức giận với Chu Túy Túy, càng nhiều hơn lại giận chính mình.
 
“Xuy Xuy.”
 
“Em đang nghe nè.” Chu Túy Túy ngồi dậy, chớp mắt nhìn anh: “Anh nói đi.”
 
Thẩm Nam nghẹn nghẹn, rất bất đắc dĩ hỏi: “Vì sao bị bệnh không muốn đi bệnh viện?”
 
Chu Túy Túy hơi giật mình, không nghĩ đến Thẩm Nam sẽ hỏi cái này. Cô cúi đầu, nghĩ nghĩ, mới nhẹ giọng nói: “Hơi sợ.”
 
Chu Túy Túy không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ bệnh viện. Chu Túy Túy rất mâu thuẫn với bệnh viện, khi còn nhỏ tới bệnh viện, ba mẹ cô tuyệt đối không ở cùng, cho dù cô sốt cao không ngừng, khi sốt như sắp hỏng đầu, cũng chỉ là người giúp việc trong nhà đưa đến, sau khi lớn lên cũng đến bệnh viện mấy lần, cũng không phải là bản thân bị bệnh, một lần là đưa bà nội đi, còn có lần là đến chăm sóc Thẩm Nam.
 
Cô không biết nên nói thế nào, dù sao cũng không thích bệnh viện, luôn cảm thấy, bệnh viện đều mang người mình thích đi.
 
Một lần ấn tượng sâu nhất là, cô nằm viện, em gái bị người bắt cóc. Lúc ấy, Chu Túy Túy đang nằm viện, tất cả chuyện trong nhà đều không biết, ba mẹ một tuần không đến thăm cô, Chu Túy Túy cũng đã thành thói quen, cho nên không hỏi nhiều, mỗi ngày chỉ có người giúp việc ở bệnh viện chăm sóc, TV không bật, cái gì cũng không có.
 
Sau khi Chu Túy Túy về nhà, đã không thấy em gái.
 
Cho nên từ nhỏ cô đã cho rằng, bệnh viện là nơi mang người cô thích đi. Tuy là bây giờ đã trưởng thành, cũng biết có rất nhiều chuyện không thể tránh được, nhưng mâu thuẫn trong lòng vẫn rất nhiều, đã ăn sâu bén rễ, khó có thể thay đổi.
 
Thẩm Nam sửng sốt, nhìn cô chằm chằm một lúc, mới duỗi tay ôm người vào trong lòng, vỗ lưng cô trấn an: “Bây giờ thì sao?”
 
Chu Túy Túy khẽ cười, thân thể còn hơi mệt mỏi: “Bây giờ đỡ rồi, có đội trưởng ở bên cạnh bảo vệ.”
 

Thẩm Nam ừ một tiếng, ghé mắt hôn lỗ tai cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng sợ, anh ở chỗ này.”
 
“Được.” Chu Túy Túy đồng ý, cảm nhận sự ấm áp của cái ôm này.
 
Một lát sau, Chu Túy Túy mới hỏi: “Sao anh lại đột nhiên ở bệnh viện, trực tiếp đi từ đội ra sao, xin nghỉ hả?
 
Thẩm Nam dở khóc dở cười, cúi đầu hôn cô một cái, mới nghẹn họng nói: “Theo lẽ là hôm nay đến thành phố họp, cho nên gọi điện thoại cho em, là Lâm Hựu nghe máy.”
 
Nghe vậy, nháy mắt Chu Túy Túy đã hiểu được.
 
Chu Túy Túy à một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nam, lo lắng đều hiện lên trên mặt anh, có thể nhìn thấy rõ ràng. Cô nhấp nhấp môi, lúc này mới cọ cọ cổ Thẩm Nam, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, em cho là không có chuyện gì lớn.”
 
Thẩm Nam ừ một tiếng, sờ đầu cô: “Nói anh nghe, mơ thấy cái gì?”
 
Chu Túy Túy kinh ngạc chớp mắt,  ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Nam: “Em nói mớ?”
 
“Ngủ không yên.” Thẩm Nam nói trắng ra: “Nói hai câu.”
 
Chu Túy Túy im lặng một lát, mới rũ mắt nói: “Mơ thấy chuyện khi còn nhỏ.”
 
Chu Túy Túy nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mặt trời bên ngoài rất đẹp, từ ngoài cửa sổ chiếu vào, xinh đẹp lộng lẫy, hoàng hôn đẹp như vậy, khi còn nhỏ cô chưa từng xem.
 
Thời thơ ấu của cô, khổ hơn rất nhiều so với người khác. Cho dù là kết bạn hay là đi học, đều bị sắp xếp rõ ràng, ba mẹ vẫn luôn xem cô như một công cụ, vì mặt mũi mà cho cô phát triển tất cả các phương diện, nhưng trước nay chưa từng hỏi rốt cuộc Chu Túy Túy có thích hay không, có muốn cái gì không.
 
Bọn họ đều dựa theo yêu thích của mình, chỉ muốn Chu Túy Túy làm cho bọn họ hãnh diện.
 
Có đoạn thời gian Chu Túy Túy phản kháng, mẹ Chu còn nhốt cô trong tầng hầm, là kiểu không thấy ánh mặt trời, sau khi ở một tuần, Chu Túy Túy cuối cùng cũng thành thật, học tập theo sắp xếp, sau khi tan học không dám la cà, chạy về nhà đầu tiên.
 
Thời thơ ấu với cô mà nói, là ác mộng. Đại khái là tối qua quá nhớ em gái, cho nên bị gió thổi cả đêm, phát sốt, mới mơ thấy hồi nhỏ.
 
….
 
Chu Túy Túy nhìn ánh mắt của Thẩm Nam, tràn đầy đau lòng. Ánh mắt tuyệt vọng đã từng thấy một lần, lại một lần nữa nhìn thấy.
 
Hầu kết Thẩm Nam chuyển động, thật sự không chịu đựng Chu Túy Túy đau khổ như vậy, theo bản năng duỗi tay che mắt cô lại, ôm người trong lòng an ủi, tiếng nói khàn khàn: “Đều đã qua rồi.”
 
Anh nhẹ giọng nói: “Bây giờ em đã tự do.”

 
Thẩm Nam nói: “Quá khứ đã qua, em không nên để hoàn cảnh sinh hoạt của quá khứ làm cho bối rối, chúng ta phải bước về phía trước, được không?”
 
Chu Túy Túy ừ một tiếng, “Được.”
 
***
 
Chu Túy Túy nằm viện, thật ra chỉ là phát sốt.
 
Chu Túy Túy không muốn qua đêm ở bệnh viện, cho nên sau khi kiểm tra đã hạ sốt, liền về nhà với Thẩm Nam.
 
Sau khi về nhà, Thẩm Nam nhét người vào trong chăn nằm, lại tìm túi chườm nóng để cho cô ôm, tư thế muốn ép Chu Túy Túy chảy ra mồ hôi mới thôi, làm xong mấy cái đó, Thẩm Nam xuống phòng bếp pha trà gừng, để cho Chu Túy Túy uống.
 
Làm xong tất cả, mới bắt đầu đi nấu cháo.
 
Chu Túy Túy ăn cháo, Thẩm Nam cũng ăn cháo, không hề ghét bỏ.
 
Chu Túy Túy nhìn, hơi buồn cười: “Anh đừng ăn cháo, nếu không gọi đồ ăn ngoài đi?” Cô nói: “Anh ăn cháo nhìn đáng thương quá.”
 
Một người đàn ông như vậy, buổi sáng khẳng định vẫn còn huấn luyện, chỉ ăn một chút cháo, chắc chắn không chống đỡ nổi.
 
Thẩm Nam nhướng mày, cong môi nhìn cô: “Sao, còn ghét bỏ cháo của anh?”
 
Chu Túy Túy trợn mắt nhìn anh: “Ai ghét bỏ cháo của anh?” Cô cười: “Em sợ anh đói.”
 
“Không đâu.” Thẩm Nam thề son sắt: “Anh nấu rất nhiều, sẽ không bị đói.”
 
Chu Túy Túy: “….” Được rồi, nếu anh đã kiên trì như vậy, cô cũng không tiện nói nhiều.
 
Sau khi ăn cháo xong, Chu Túy Túy thật sự không chịu được trên người mình nhiều mồ hôi như vậy, kiên trì muốn tắm. Sau khi tắm xong, lại bị Thẩm Nam nhét vào trong chăn nằm, giữa mùa hè ôm một cái túi chườm nóng, làm cô dở khóc dở cười, nhưng lại không từ chối được.
 
Sự chăm sóc của một thẳng nam như Thẩm Nam, kỳ thật, còn làm cô rất vui vẻ.
 
Cả cuối tuần, hai người đều ngọt ngào dính nhau ở nhà, không ra cửa, mãi cho đến khi Chu Túy Túy hoàn toàn khỏi, buổi chiều chủ nhật Thẩm Nam mới dẫn cô ra ngoài, đi siêu thị.
 
“Mua cái gì?”
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô: “Mấy ngày nay tiếp tục ăn cháo đi. Anh mua cho em ít xương sườn để tủ lạnh.”
 
Chu Túy Túy: “… Không cần.”
 
Chu Túy Túy phản đối kịch liệt, đã ăn hai ngày cháo, cô cũng không muốn ăn thanh đạm như vậy nữa. Chu Túy Túy giờ phút này, khao khát chính là một nồi lẩu cay, còn có tôm hùm đất.
 
Nghĩ đến cái này, Chu Túy Túy nuốt nước miếng, mắt trông mong nhìn về phía Thẩm Nam: “Ông xã.”
 

“Hửm?” Thẩm Nam liếc nhìn cô: “Đừng nghĩ đến kem, em mới bị bệnh.”
 
Chu Túy Túy nghẹn lại, vẫy vẫy tay: “Không không không, em không muốn ăn kem.”
 
“Vậy em muốn ăn cái gì?”
 
Chu Túy Túy khụ một cái, khẽ cười nói: “Em muốn ăn… Tôm hùm đất, mùa hè ăn tôm hùm đất vô cùng ngon, đặc con to còn rất ngon nữa.” Cô kéo ống tay áo Thẩm Nam, làm nũng: “Tối nay chúng ta ăn tôm hùm đất đi, được không?”
 
Thẩm Nam nhíu mày, nhìn bộ dáng hiện tại của cô: “Đêm nay không được!”
 
“Vì sao!!!” Chu Túy Túy trợn mắt nhìn anh: “Tại sao không được?”
 
Thẩm Nam bật cười, cong môi nói: “Bây giờ em mới khỏi bệnh, cuối tuần sau dẫn em đi ăn, hôm nay không ăn.”
 
“Vậy anh mua kem cho em.”
 
Thẩm Nam: “….”
 
Cuối cùng, Thẩm Nam vẫn mua cho Chu Túy Túy hai hộp sữa chua, để bồi thường, kem và tôm hùm đất, đều xa mãi không về.
 
Sau khi rời khỏi siêu thị, Chu Túy Túy còn lưu luyến không thôi mà quay lại nhìn, biểu tình kia…. Còn không nỡ hơn với lúc chia xa Thẩm Nam. Thẩm Nam nhìn mà ghen tị.
 
Đương nhiên, đội trưởng Thẩm vẫn nhịn xuống.
 
***
 
Sau khi nghỉ ngơi cuối tuần, Chu Túy Túy thật sự đã khỏi hoàn toàn, khi thứ hai đi làm, khỏe như trâu.
 
Lâm Hựu nhìn cô cười: “Khỏe?”
 
Chu Túy Túy gật đầu, cong cong khóe miệng cười: “Đúng vậy, hoàn toàn khỏe mạnh.”
 
Lâm Hựu thấp giọng cười: “Nhìn dáng vẻ, đội trưởng Thẩm chăm sóc em rất tốt.” Cô ấy chớp mắt nhìn Chu Túy Túy: “Đội trưởng Thẩm rất lo lắng cho em nha.”
 
Chu Túy Túy a một tiếng, vừa định nói, lại bị đồng nghiệp gọi.
 
“Túy Túy, chủ biên gọi cô đến văn phòng.”
 
“Được.”
 
Chu Túy Túy đi theo qua, ba phút sau, Chu Túy Túy mặt mày khiếp sợ nhìn chủ biên, giọng cao hơn hỏi: “Cho em đến bộ đội trải nghiệm nửa tháng? Nhân tiện phỏng vấn luôn???”
 
 

 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN