Nhật Ký Vợ Chồng Hài Hoà
Chương 35: Hài hòa về bánh bao
“Mua sắm phải thật cẩn thận, coi chừng gây ra tai nạn chết người”– BY Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần liếc nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, kim đồng hồ vừa chỉ đúng mười giờ, thế mà cô lại đói bụng.
Cũng may ngày hôm qua đi siêu thị mua hai túi bánh quy nhỏ đặt trong ngăn kéo, đợi đến lúc đói bụng lập tức có thể lấp đầy dạ dày.
Thấy Nguyễn Thần vụng trộm nhanh chóng muốn đưa bánh quy nhỏ vào miệng, cô giáo Lương ở bên cạnh chế giễu: “Không giảm cân nữa sao?”
“Không giảm nữa.” Nguyễn Thần bị bắt ngay tại trận, thiếu chút nữa bị bánh quy làm nghẹn, uống một cốc nước mới thở phào: “Người khác càng giảm càng đẹp, em càng giảm lại càng béo, nào dám tiếp tục giảm?”
Cô giáo Lương lắc đầu: “Em đúng là thiếu nghị lực, còn chưa được một tháng, đương nhiên không có tác dụng, thỉnh thoảng tăng cân là chuyện bình thường, chị cũng từng thử rồi mà.”
Nguyễn Thần nghe cô nói xong bắt đầu chộn rộn, nhưng nhớ lại tối hôm đó sắc mặt của Triệu Thiên Cảnh đen như bao công, vẫn lắc đầu: “Quên đi, đói bụng khó chịu lắm, về nhà đành phải ngủ sớm, nếu không lại không nhịn được mà thèm ăn.”
Cô giáo Lương nghe thấy đã biết Nguyễn Thần giảm béo, khiến hai vợ chồng buổi tối không được thân mật, cười tủm tỉm nói: “Vậy thì không giảm nữa, đến lúc đó chọn một bộ áo cưới phù hợp là được rồi.”
Nguyễn Thần cúi đầu ủ rũ: “Cũng chỉ được như vậy.”
Thế nhưng với sức ăn bây giờ của cô, dù áo cưới phù hợp đến mấy mặc lên người cũng thành tròn vo…
Nguyễn Thần cực kỳ buồn bực, gần đây cô rất thèm ăn!
Cô không phải là không nghĩ đến có thể việc giảm béo xảy ra vấn đề hay không, hoặc là cô đã có thai.
Nhưng ý thứ hai lập tức bị Nguyễn Thần bác bỏ, cô và Triệu Thiên Cảnh mỗi lần đều dùng TT*, nòng nọc nhỏ từ nơi nào đi vào?Chẳng lẽ còn có một không gian ma thuật, “vèo” một cái vào trong tử cung?
(*TT: BCS:”>
Hơn nữa hai người có ba tuần không làm chuyện ấy, cũng không thể ăn không nói có chứ?
Hơn nữa hai ngày nay bụng dưới của cô có chút căng đau, giống như dấu hiệu trước khi kinh nguyệt xuất hiện.
Xem ra giảm béo khiến sức ăn tăng lên không ít…
Nguyễn Thần thở dài, cúi đầu xuống nhìn gói bánh quy nhỏ mà mình vừa ăn xong, trong lòng sợ hãi đem gói bánh còn sót lại nhét sâu vào ngăn kéo.
Nếu còn tiếp tục ăn thêm nữa, Nguyễn Thần sợ mình sẽ biến thành heo mẹ, đem Triệu Thiên Cảnh dọa sợ mà bỏ chạy mất…
“Chúng mình đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé,” Mấy ngày nay tuyNguyễn Thần không dám ăn nhiều, nhưng lại luôn luôn đói, bộ dạng khó chịu đó Triệu Thiên Cảnh nhìn thấy trong mắt, không tránh khỏi vô cùng lo lắng, anh liền đề nghị đến gặp bác sỹ.
Nguyễn Thần không thích mùi thuốc khử trùng ở bệnh viện, không thèm để ý lắc đầu: “Giảm béo hơi quá mức một chút thôi, cố chịu hai ngày là ổn mà. Em đang khống chế sức ăn, sẽ nhanh khôi phục như lúc đầu.”
Triệu Thiên Cảnh thấy cô ghét đi bệnh viện, nhíu mày một cái, thương lượng: “Để mẹ lên kiểm tra cho em, anh cũng yên tâm hơn.”
Tuy rằng Ngô Vận là bác sỹ phụ khoa, thế nhưng làm bác sỹ đối với đa số chứng bệnh vẫn có chút hiểu biết nhất định, tìm bà kiểm tra qua lúc nào cũng tốt.
Nguyễn Thần nghĩ chút chuyện nhỏ này không cần thiết phải phiền toái đến mẹ chồng, cuối cùng cũng không lay chuyển được ý định của Triệu Thiên Cảnh.
Ngô Vận rất nhanh đã lên lầu, hỏi đồ ăn thức uống và sinh hoạt gần đây của Nguyễn Thần, cơ thể có một chút không thoải mái.
Bà kéo Nguyễn Thần nhìn xung quanh, thấy vậy Nguyễn Thần trong lòng sợ hãi.
“Mẹ, con không sao, Thiên Cảnh lo lắng quá thôi mà.”
Ngô Vận cười lại hỏi: “Lần kinh nguyệt trước của con vào lúc nào?Cùng Thiên Cảnh một chỗ… lại vào hôm nào?”
Nguyễn Thần xấu hổ, ấp úng trả lời, tuy rằng mẹ chồng là bác sỹ, thế nhưng trực tiếp hỏi thẳng chuyện này, cô vẫn còn có chút ngượng ngùng.
Ngô vận tươi cười vui vẻ, quay qua nói với Triệu Thiên Cảnh: “Mẹ đề nghị con đưa Tiểu Nguyễn đến bệnh viện khám, làm kiểm tra tỉ mỉ. Đúng lúc hôm nay mẹ phải đến bệnh viện, một lúc nữa để Tiểu Lý giúp khám một chút.”
Bác sỹ Tiểu Lý là học trò của Ngô Vận, ở bên cạnh bà đã hơn mười năm, kinh nghiệm ở phương diện phụ khoa vô cùng phong phú.
Triệu Thiên Cảnh hiểu được ý của Ngô Vận, trong lòng vừa kinh ngạc vừa mong chờ.
“Dạ, con đi lấy xe ngay đây.”
Anh cầm chìa khóa xe lên liền bước ngay ra cửa, Nguyễn Thần cũng mơ hồ hiểu ra ý của Ngô Vận, thế nhưng trong lòng luôn có cảm giác kỳ diệu nhỏ bé.
Trên xe chở theo ba người vừa chạy ra khỏi tiểu khu không xa thì gặp phải tai nan giao thông làm tắc đường.
Triệu Thiên Cảnh lại nôn nóng đến bệnh viện, cũng không thể lái bay qua, chỉ có thể thành thật ngồi chờ, bật radio trong xe lên cho đỡ buồn.
Vừa đúng lúc chương trình về tình cảm vợ chồng, giọng nói dịu dàng đầy sức hút người dẫn chương trình vang vọng trong xe.
So sánh với giọng đàn ông cao ngạo mạnh mẽ gọi điện thoại đến chương trình, tức giận chửi bới vô cùng khó nghe.
“… Chúng tôi vẫn luôn thực hiện biện pháp an toàn, cô ấy bỗng nhiên mang thai, trời mới biết đứa con là của ai?”
“Tôi thường xuyên đi công tác, cô ấy có bao nhiêu ngày cuối tuần không ở cạnh tôi, sao đột nhiên lại có thai, ai biết được có phải hay không ở sau lưng tôi có người đàn ông khác!”
Người dẫn chương trình cố gắng xoa dịu, nói rằng trong chuyện này có lẽ có một chút hiểu lầm, để cho người đàn ông kia yên tâm không nên nổi nóng nữa.
Tiếc rằng người đàn ông đang trong cơn giận dữ hoàn toàn không nghe lọt tai, tự mình gào lên trút giận vài câu, dưới giọng nói điềm đạm của người dẫn chương trình thì tâm trạng mới dần dịu đi, sau cùng thất vọng mà dập máy.
Nguyễn Thần nghe vậy trong lòng sợ hãi, không có cảm giác gì liếc nhìn Triệu Thiên Cảnh đang ngồi bên cạnh một cái.
Nếu đúng như Ngô Vận dự đoán, cô thực sự có thai.
Hai người quả thực vẫn luôn sử dụng biện pháp an toàn, Triệu Thiên Cảnh có phải cũng nghĩ như vậy hay không? Nghi ngờ đứa nhỏ không phải là của anh?
Suy cho cùng trong vòng ba tuần gần đây, lúc bọn họ ở cùng nhau, Nguyễn Thần cũng vì lý do quá mệt và buồn ngủ mà vài lần từ chối Triệu Thiên Cảnh.
Nguyễn Thần cúi đầu, bởi vì có Ngô Vận ở đây, cô không dám mở miệng hỏi.
Xe kéo rất nhanh đã đến, cảnh sát giao thông khẩn trương khai thông làn đường, xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện.
Trong lòng Ngô Vận vui mừng đến mức khó mà kiềm chế được, thấy đồng nghiệp bà đều mặt mày rạng rỡ chào hỏi, cũng không quên giới thiệu với mấy người quen con dâu Nguyễn Thần của bà.
Những đồng nghiệp kia đều là bác sỹ lâu năm ở bệnh viện, trước kia đã từng gặp qua Triệu Thiên Cảnh, đều thấy anh tuấn tú lịch sự, chỉ tiếc trong nhà không có con gái đến tuổi, nếu không đã sớm muốn cùng Ngô Vận làm người một nhà.
Bây giờ nhìn thấy Nguyễn Thần, cũng hết lòng khen ngợi, khiến Ngô Vận càng thêm vui vẻ.
Chờ Triệu Thiên Cảnh lấy số, Nguyễn Thần nắm tay ngại ngùng không dám đi, vẫn là do Ngô Vận kéo cô đi vào.
Bác sỹ Lý hơn ba mươi tuổi, trên gò má trắng nõn mang theo nụ cười nhẹ nhàng, nhìn qua rất ôn hòa.
Sau khi dùng dụng cụ kiểm tra, bác sỹ vui mừng nói cho hai người biết: “Chúc mừng em đã mang thai, đã được bốn tuần rồi nhé.”
Ngô Vận thấy kết quả kiểm tra, so với Nguyễn Thần còn kích động hơn: “Tốt quá, mẹ sắp được ôm cháu nội rồi!”
Bác sỹ Lý vẻ mặt tươi cười chúc mừng cô giáo của mình, rồi hướng về phía Triệu Thiên Cảnh nói: “Nhưng mà thai nhi phát triển hơi chậm, chắc là dinh dưỡng không đủ, sau này cậu cần để ý đến tình trạng của Tiểu Nguyễn nhiều hơn đấy nhé.”
Triệu Thiên Cảnh ngây ngô gật đầu, vẫn còn trong trạng thái vui mừng của người được làm bố mà không kịp phản ứng.
Ở khoa Phụ khoa thấy có rất nhiều người chuẩn bị được làm cha mẹ, bác sỹ Lý cũng đã quen nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc và khó tin của bọn họ, thấu hiểu mỉm cười, làm hết trách nhiệm dặn dò: “Người sắp làm mẹ phải nhớ kỹ không được mang vác vật nặng, không nên hoạt động mạnh, không được trèo cao, không thể tắm nước lạnh, đừng ngồi xe quá xóc nảy, cẩn thận không được đè ép lên bụng.”
Nguyễn Thần cũng ngơ ngác gật đầu, có cảm giác không phải là sự thật.Cô vuốt ve bụng mình, ở trong này thật sự có bánh bao sao?
Vốn nên vui vẻ nên kích động, nhưng tâm trạng của cô bây giờ rất phức tạp.
Trước đây vô cùng chờ mong một đứa con, Nguyễn Thần luôn luôn nghĩ mọi cách để có được, bây giờ tạm thời không muốn, muốn cùng Triệu Thiên Cảnh bồi dưỡng tình cảm thật tốt, đứa nhỏ này lại đột nhiên xuất hiện.
Đúng là một đứa nhỏ không xuất hiện theo lẽ thường, chờ khi sinh ra, cô nhất định phải đánh mông đứa nhỏ vài cái mới được.
Lúc bảo con đến thì không đến,lúc mẹ chờ đợi muốn chết không đến, ở lúc không nên xuất hiện lại xuất hiện!
Chờ Triệu Thiên Cảnh xuống lầu trước để lấy thuốc, lúc Ngô Vận cũng vào phòng làm việc, Nguyễn Thần mới dám lặng lẽ hỏi: “Bác sỹ, trong lúc mang thai, buổi tối em và Thiên Cảnh có thể làm cái kia không?”
“Cái kia” là cái gì, bác sỹ Lý vừa nghe đã hiểu, mỉm cười tự nhiên: “Theo lý thuyết không cấm phụ nữ có thai và chồng cùng chung chăn gối, thế nhưng nếu xuất hiện sinh non, xuất huyết và dấu hiệu sinh non thì không thể được. Thai nhi của em bây giờ còn chưa ổn định, trước nhất không nên ở cùng một chỗ, chờ đến tháng thứ hai làm tiếp một lần kiểm tra nữa rồi mới quyết định được.”
Nguyễn Thần nghĩ đến Triệu Thiên Cảnh làm sao sau khi cấm thịt ba tuần, nếu như ở trong thời gian mang thai cũng không thể được, từ đầu đến cuối cũng phải đến chín, mười tháng —— anh có thể chịu được không?
Cô nghe nói có không ít người vợ trong thời gian mang thai, người chồng ở bên ngoài làm chuyện vượt quá giới hạn, dù sao lâu như thế, thực sự nhiều người không thể nhịn được.
Thời gian gần một năm, đối với một người đàn ông khỏe mạnh mà nói thật đúng là chịu đựng quá khó khăn…
Sau khi trở về Nguyễn Thần vẫn hết sức bất an, buổi tối hôm sau tự mình xuống dưới lầu tìm Ngô Vận.
Cô ấp úng một lúc lâu, nói năng đứt quãng, trên mặt còn mang theo xấu hổ đỏ ửng lên, Ngô Vận nghe xong hồi lâu mới hiểu được ý của Nguyễn Thần, không nhịn được mà bật cười: “Sử dụng biện pháp an toàn không chắc chắn sẽ an toàn một trăm phần trăm, thỉnh thoảng có sai sót cũng là chuyện bình thường. Còn con cứ yên tâm đi, Thiên Cảnh sẽ không nghĩ lung tung đâu.”
Nguyễn Thần ngượng ngùng cố gượng cười, cô chỉ nói một chút chuyện hai người sử dụng biện pháp an toàn, Ngô Vận lập tức đoán được tâm tư nho nhỏ ấy của cô, còn nhanh chóng an ủi mình, để cho cô không tự làm khó mình, không lâu sau cô liền mượn cớ chạy về trên lầu.
Triệu Thiên Cảnh ở trong phòng bếp nấu cơm, lúc thì cười, lúc thì cau mày bộ dạng vô cùng buồn phiền.
Nguyễn Thần nhìn lén một hồi, vẫn cảm thấy chuyện này nên thành thật nói với nhau thì tốt hơn.
Chờ sau khi cơm nước được bưng lên, cô nhẫn nhịn cầm lấy đôi đũa, dè dặt hỏi: “Anh không cảm thấy em đột nhiên mang thai có chút khác lạ sao, có phải là bác sỹ Lý kiểm tra nhầm lẫn gì rồi không?”
“Bác sỹ Lý là bác sỹ phụ khoa có kinh nghiệm, không có khả năng nhầm lẫn.” Triệu Thiên Cảnh chu đáo thay cô gắp rau vào bát, lại thay Nguyễn Thần múc một bát canh cá.
“Bây giờ em mang thai, ăn nhiều một chút, đừng để bị đói.”
Nguyễn Thần chưa từ bỏ ý định vẫn kiên trì: “Nhưng chúng mình sử dụng biện pháp an toàn, làm sao có thể mang thai chứ?”
Triệu Thiên Cảnh vội vàng gắp rau cho cô, không tập trung trả lời: “Ai nói sử dụng biện pháp an toàn thì nhất định sẽ an toàn?”
Lời của anh và Ngô Vận nói giống nhau như đúc, Nguyễn Thần biết Triệu Thiên Cảnh thực sự không để ý, người để ý chính là cô.
Nếu như vậy, cô còn suy nghĩ nhiều như thế để làm gì?
Nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, Nguyễn Thần cầm lấy đôi đũa vui vẻ mà ăn lấy ăn để.
Trong bụng có đứa nhỏ, cô có thể thoải mái ăn, cũng không cần lo lắng chuyện có béo lên hay không.
Hơn nữa dù cho béo hết cỡ thì sao, Nguyễn Thần cũng không dám để đói đứa nhỏ trong bụng không dễ dàng gì mới có được này…
Buổi tối Nguyễn Thần nằm dài, Triệu Thiên Cảnh làm hết việc nhà, cô ngay cả tìm thứ gì đó cũng bị mắng bắt dừng lại, ngoại trừ nằm trên ghế sofa xem ti vi, việc gì cũng không được làm.
Cô buồn chán lục lọi đống tạp chí dưới bàn trà, lại có thể phát hiện ra chiếc bao cao su vị sầu riêng kia… Hóa ra Triệu Thiên Cảnh dấu ở chỗ này, chẳng trách Nguyễn Thần tìm mãi cũng không thấy.
Cô chớp mắt, bỗng nhiên nghĩ ra một ý. Xé thứ này ra, đi vào phòng tắm cho nước vào đầy bên trong, rồi mở to mắt nhìn chằm chằm vào dưới đáy cái TT kia.
“Em làm cái gì vậy, không được đứng, quay về sofa ngồi ngay.” Triệu Thiên Cảnh rửa bát xong đi ra không nhìn thấy Nguyễn Thần, sợ đến mức tìm khắp mọi chỗ, vừa vào phòng tắm thì nhìn thấy Nguyễn Thần liền kéo cô ra phòng khách.
“Bác sỹ nói không thể đứng nhiều, ngồi hoặc nằm là tốt nhất.”
Nguyễn Thần bực mình, hôm nay cô không nghe thấy bác sỹ Lý nói như thế, không tin đưa mắt nhìn anh.
Triệu Thiên Cảnh sắc mặt xấu hổ: “Đây là mẹ nói, chúng ta chỉ cần làm theo là được.”
Anh sợ không chăm sóc tốt Nguyễn Thần đang mang thai, tự mình chạy đi tìm Ngô Vận, hỏi hết tất cả chuyện lớn chuyện bé một lượt, còn viết vào trong sổ.
Ngô Vận nhìn thấy Triệu Thiên Cảnh nghiêm túc như vậy, cười tủm tỉm nói một lần, Triệu Thanh ở bên cạnh còn chen vào nói vài lời kinh nghiệm, chỉ thiếu nước không có bút ghi âm ghi lại tất cả.
Nguyễn Thần cười cười dựa vào lòng anh: “Anh xem chúng ta sử dụng nhiều biện pháp an toàn như vậy, đứa nhỏ vẫn cứng đầu xuất hiện, chứng tỏ đứa nhỏ mạnh mẽ như thế nào, đừng quá lo lắng như vậy.”
Triệu Thiên Cảnh ôm cô, ngoài miệng tuy rằng không nói, nhưng là lần đầu tiên làm bố, anh không muốn căng thẳng cũng rất khó.
Hai người nằm cùng một chỗ, anh liền chán chương đề nghị: “Hay là đến sofa ngồi nhé, anh mới yên tâm…”
“A ——” Nguyễn Thần đang nằm trong lòng đột nhiên kêu lên sợ hãi, dọa Triệu Thiên Cảnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Em sao vậy?Đau ở đâu?Khó chịu ở chỗ nào?”Anh ôm lấy Nguyễn Thần, sắc mặt trắng bệch, ai ngờ cô chỉ vào cái TT đầy nước treo ở trên tường, gương mặt buồn bực cau lại.
“Em không sao, anh nhìn cái kia đi!”
Triệu Thiên Cảnh ngẩng đầu, liếc mắt một cái đã nhìn thấy bên dưới cái TT kia có một giọt nước nho nhỏ, liền ngạc nhiên cúi đầu chăm chú nhìn Nguyễn Thần.
Nguyễn Thần đỏ mặt, liều mạng lắc đầu: “Không phải là em, em tuyệt đối không gian lận!”
TT rỉ nước, ai nhìn thấy cũng sẽ nghi ngờ Nguyễn Thần động tay chân.
Nhưng cô cũng rất oan uổng mà, ngày ấy mua về là do Triệu Thiên Cảnh ký nhận, chính cô còn chưa kịp chạm vào.
Nguyễn Thần nhìn chằm chằm vào cái TT vị sầu riêng nghiến răng nghiến lợi, lát nữa nhất định phải viết lời phê bình cho người bán hàng kia—— đây tuyệt đối là vấn đề chất lượng, thứ này chắc chắn là sản phẩm giả mạo bất hợp pháp, nếu không sao có thể giá rẻ như vậy được?
Cô khóc không ra nước mắt, đây đúng là bài học kinh nghiệm hiếm có.
Của rẻ đúng là không tốt mà!
Nhất là mua sắm trên mạng xã hội phải thật cẩn thận mới được!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!