Có người nói, có những thứ dù là nắm chặt trong tay hay ôm chặt trong lòng cũng sẽ có một ngày biến mất.
Dù là người cũng thế, nếu người đã quyết tâm rời đi, muốn giữ cũng khó có thể.
“Kình Linh đâu?”
“Lão gia… Đại tiểu thư trốn rồi!”
“Trốn ư? Nó dám làm vậy sao?”
Kình Hân vừa mới tỉnh dậy đi từ trên phòng xuống, tóc đuôi ngựa cột cao mỏng đung đưa theo dáng người nhỏ nhắn, mười năm trước cô mới chỉ là đứa trẻ bảy tuổi.
Thân hình nhỏ con đi xuống cầu thang, Kình Hân khi nghe được chị gái đã bỏ đi, khuôn mặt non nớt dần trở nên gấp gáp, cô chạy xuống bậc thang, chạy tới chỗ ba.
Nắm lấy tay áo ông, ánh mắt đượm nước, mếu máo nói:
“Chị gái con đâu rồi!?”
Ngọc Thuận ray trán ngồi trên ghế, không phải ông ta lo cho con gái, mà là cảm thấy phiền toái vì đây không phải lần đầu con gái ông làm vậy.
“Chị gái chị gái.
Nó bỏ đi rồi!” Ngọc Thuận tỏ ra phiền toái, gạt cô cho bà nhũ mẫu.
“Đưa con bé trở về phòng, đừng để nó lại làm loạn.”
“Ba! Mấy người buông tôi ra!”
Ngày hôm đó Kình Linh bỏ đi, trong nhà cũng không ai có ý muốn đi tìm.
Ngọc Thuận là ba ruột, ông còn lười quan tâm, chẳng ai dám nhắc đến hai chữ Kình Linh trong nhà.
“Nếu nó muốn đi, tốt nhất đến chết cũng đừng về! Đâu phải lần một lần hai nó bỏ đi, đứa hư hỏng ấy muốn tới cái thành phố rác rưởi đó thì để nó đi.
Ta thà không có đứa con như nó.”
Một tháng, hai tháng,…!Một năm sau đó, Kình Linh đã đi mất một năm cũng không một lần trở về.
Người duy nhất luôn nhớ đến cô ấy cũng chỉ có Kình Hân.
“Cô có biết chị cháu bao giờ mới về không?”
“Cô chủ hãy chú ý vào bài học hôm nay đi.”
“Cháu muốn tìm chị.”
“Đừng nhắc đến cô ấy trước mặt ba cô nhé, không cô chủ sẽ lại bị mắng đấy.”
“Cô giáo, cô có biết chị ấy đang ở đâu không?”
“…”
Không một ai trả lời cho Kình Hân biết chị gái của cô đã đi đâu.
Rõ ràng bọn họ ai cũng biết nhưng lại luôn nói với cô rằng đừng hỏi quá nhiều…
“Ba à, con muốn đi tìm c…”
“Con có thôi đi không? Rốt cuộc Kình Linh có cái quái gì mà con lúc nào cũng nhớ đến nó thế?”
Ngọc Thuận đã quá chán với việc Kình Hân liên tục nhắc đến Kình Linh.
Ông giận Kình Hân một thì giận Kình Linh mười.
Cô càng nhắc đến Kình Linh, ông ta lại càng cảm thấy đứa con kia vô cùng ngỗ nghịch.
“Chị ấy là chị gái con, cũng là người bạn duy nhất của con! Chị ấy bỏ đi đã rất lâu rồi, ba còn không tìm chị ấy về là chị ấy đi mất luôn đấy!”
“Bạn đúng không? Con muốn có một người bạn thì đợi tới ngày mai, Ngọc Uyên Đình và gia đình cậu ta đến chỗ ông ngoại con nhận họ, tới lúc đó con sẽ có bạn.”
…
Ngày hôm sau, Ngọc Uyên Đình cùng vợ và con gái đến chỗ ông cụ Lưu để thăm hỏi, cốt là để đưa đứa con nhỏ của ông ta đến thăm ông cụ đã gần đất xa trời.
Uyên Thư bện tóc hai bên cột bằng hai dây buộc tóc màu xanh, ngây thơ nhìn ông cụ, được mẹ đứng đằng sau nhắc nhở thúc nhẹ vào vai mới lễ phép cúi đầu.
“Dạ cháu chào ông ạ!”
“A, cháu ngoan của ta.
Uyên Thư phải không? Thật là đáng yêu!”
Ông cụ ho khan, khuôn mặt thiếu sinh khí nhìn mấy đứa cháu trước mặt trìu mến.
Tình trạng ông cụ lúc đó đã trở nặng, không bao lâu nữa sẽ rời đi trên giường…
“Ông ơi đừng có bỏ ống thở ra như thế chứ.”
Bác gái Du Hồng lo lắng mắng ông, còn định đem ống thở ông đã tháo ra đeo lại.
Nhưng ông chối bỏ, còn nói bỏ ống thở ra sẽ dễ thở hơn.
Người chồng đã mất của bác Du là anh của mẹ cô – Lưu Phương, nhưng sớm đã mất trong một vụ tai nạn, mẹ cô là con gái duy nhất của ông hiện lại không có nhà, nên bây giờ nhà họ Lưu cũng chỉ có bác gái chăm sóc cho ông cụ.
Ông cụ Lưu còn có một người anh, Ngọc Uyên Đình là con rể của ông Lưu cả, ông ta mang họ Ngọc cũng chỉ là trùng hợp, chứ cũng chẳng có quan hệ gì với nhà cô.
Không đúng, tính về đằng họ lằng nhằng đó đối với cô cũng là xa có họ hàng xa rồi.
Kình Hân bị Ngọc Thuận quăng tới đây, lẳng lặng bỏ ra ngoài, Uyên Thư tám tuổi thấy thế cũng đi theo cô.
Bọn họ đi ra vườn phía sau, ở đó còn có một cái xích đu lớn.
“Chào em, chị là Uyên Thư.”
“Chị đi ra đi, tôi không muốn quen chị, ba tôi bắt tôi phải chơi với chị, tôi không muốn, tôi chỉ muốn chơi với chị gái thôi!”
Uyên Thư gãi đầu không hiểu, nhưng cũng không cảm thấy ác ý.
“Không sao đâu, hay là chị nghe em kể về chị Kình Linh được không?”
“Chị muốn nghe ư?”
“Ừm.”
“Mọi người đều hạn chế nhắc về chị ấy, còn cấm tôi nói về chị ấy.
Sao chị lại muốn nghe về chị ấy?”
Uyên Thư cụp mắt lại, tủi thân đáp:
“Chị không có anh chị em gì cả, nên chỉ cảm thấy tò mò thôi.”
“…” Kình Hân nhìn Uyên Thư một lúc, lại dùng tay vỗ vào vai Uyên Thư.
“Tôi mới là người buồn lại không buồn, chị tự nhiên u sầu như thế làm gì chứ.”
Kình Hân ăn nói như bà cụ non, mắt nhắm mắt mở thượng cái mặt lên nói:
“Thấy chị cũng đáng thương, để tôi kể cho chị nghe nhá.”
Uyên Thư hai mắt sáng trưng, ngồi lên xích đu chăm chú nghe cô kể chuyện.
Nói đến Kình Linh, Kình Hân có thể soạn thành một cuốn sách chỉ để ca ngợi hết thảy nhan sắc xinh đẹp và sự tử tế của chị mình.
Dễ dàng nhận thấy, Kình Hân chính là fan cuồng của Kình Linh, cô từ nhỏ đã sùng bái chị mình hết mực.
Nghe Kình Hân thao thao bất tuyệt kể về chị gái, Ngọc Uyên Thư không khỏi có chút hiếu kì.
“Chị ấy tuyệt vậy sao?”
“Chị em mà, đương nhiên là tuyệt nhất rồi! Nếu chị mà gặp được chị ấy, chị cũng sẽ nhất định yêu thích chị ấy cho xem!”
Uyên Thư ngưỡng mộ, cũng nói:
“Chị cũng muốn một lần được gặp chị ấy quá.
Không biết là chị ấy có thể như thế nào…”
Kình Hân nở mũi heo, cực kỳ hãnh diện nói tiếp:
“Chỉ tiếc chị ấy bây giờ đã bỏ đi rồi, nếu không em nhất định giới thiệu chị ấy cho chị biết.”
“Chị Kình Linh đi đâu rồi sao?”
“Ừm, chị ấy đi đã một năm rồi.
Em đã cố gắng tìm, nhưng cũng chỉ biết chị ấy đã đến thành phố A.
Còn những chuyện khác hoàn toàn không biết.”
“Em nói là thành phố A nước Z?”
Thấy Uyên Thư tự nhiên nhổm dậy, Kình Hân cũng hơi tò mò lý do.
“Đúng thế.
Có chuyện gì sao?”
“Gia đình chị đang ở đó.”
Hai đứa trẻ đi lâu quá, mẹ Uyên Thư đứng từ trong nhà hô gọi Uyên Thư:
“Con gái ơi, chúng ta sắp phải trở về rồi!”
Kình Hân bỗng nhiên nắm lấy tay Uyên Thư, ánh mắt van nài nói:
“Chị giúp em, hãy để em đi cùng với chị!”.