Ôn Hưng Dật không nói chuyện một lúc.
Ông lão tuổi tứ tuần đầu hai thứ tóc, khuôn mặt mạnh mẽ đầy uy nghiêm đã hơi dịu xuống vì đủ các loại bệnh lớn nhỏ khác nhau. Không biết ông đang nghĩ cái gì rồi bỗng nhiên nói: “Nhà họ Ôn chúng tôi chỉ có một đứa cháu gái.”
Cho nên mọi người trong nhà rất yêu thương cô, cho dù mấy người họ cho rằng phương thức yêu thương là dùng cách đơn giản trực tiếp và thô bạo nhất. Đó là cho cô mọi thứ vật chất tốt chất, dung túng cô về chuyện này, sắp xếp tất cả mọi chuyện trong cuộc sống thay cô, bao gồm cả sự nghiệp và hôn nhân, muốn để cô không phải bận tâm gì hết.
Nhưng đứa cháu gái này rất phản nghịch, không quan tâm bất kể sự nghiệp hay hôn nhân, miễn là thứ gì người lớn trong nhà cảm thấy tốt thì cô không thích toàn bộ.
Không khác gì mẹ mình và bà ngoại khi còn sống.
Con gái nhà họ Ôn bọn họ đều bướng bỉnh ngang ngược y như nhau, không ai quản được.
Vì nhớ đến người vợ đầu và cô con gái nên ánh mắt Ôn Hưng Dật dịu dàng hơn, giọng điệu khi nói cũng bất giác thả lỏng và nhẹ nhàng hẳn.
“Về chuyện ba mẹ cậu phá sản năm đó, mặc dù không phải trách nhiệm ở tôi nhưng nói về tình cảm, quả thực tôi là người vô tâm.”
Ôn Hưng Dật phải thừa nhận chuyện này, dù sao lúc trước ông ta và ba mẹ Tống Nghiên đã có quan hệ rất thân thiết, thậm chí còn hứa hẹn hôn ước.
Đúng là do ông ta đã làm tổn thương ba mẹ anh.
Nhưng đây là chuyện cũ giữa ông và ba mẹ Tống Nghiên, không liên quan gì đến Ôn Lệ.
“Không cần biết cậu cưới cháu gái có phải vì chuyện của ba mẹ mình hay còn lý do nào khác nữa, cậu Tống, tôi vẫn không tin tưởng cậu nhưng đây là quan điểm của tôi. Tôi không đả động được cô cháu gái này, tôi biết rõ tính cách con bé thế nào. Năm đó con bé vì muốn huỷ hôn với Bách Sâm mà náo loạn nhiều không kể, đến cùng hai năm trước không nói không báo, ngay cả việc đến gặp người nhà là chúng tôi đây cũng không sắp xếp đã quẳng lại một tiếng muốn kết hôn với cậu. Nếu không phải do cậu sử dụng thủ đoạn gì đấy để lừa gạt con bé thì chắc chắn nó yêu cậu thật.”
Ôn Hưng Dật vừa nói sang chuyện này, ánh mắt sắc bén, trong đó hiện rõ sự uy nghiêm: “Tốt nhất là vế sau.”
Sắc mặt Tống Nghiên vẫn thế, hình như đang suy nghĩ gì đó, anh không lên tiếng.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
Ôn Hưng Dật: “Ai?”
“Ba.” Ngoài tiếng gõ cửa còn cả tiếng nói chuyện của Ôn Diễn, giọng nói lộ rõ vẻ bất đắc dĩ, “Ba và Tống Nghiên nói chuyện xong chưa?”
“Sao vậy? Con có chuyện gì?”
“Con không trị được Ôn Lệ, nha đầu kia ầm ĩ quá.” Ôn Diễn day day đầu lông mày, dáng vẻ bất lực, “Để Tống Nghiên đến ứng phó đi.”
Ôn Hưng Dật buồn cười nói: “Sao nào? Ngay cả cháu gái mình mà cũng không nói lại được?”
“…….”
Không phải không nói được mà tại nha đầu kia cứ khăng khăng bám chặt lấy vấn đề anh ta không có bạn gái để nói. Anh ta giải thích do công việc của mình bận rộn thì cô nói có ai mà không bận chuyện công việc, anh ta nói không có ý định tìm bạn gái thì cô hỏi anh ta có phải thích đàn ông không, nhưng không dám come out ra ngoài nên vẫn độc thân đến bây giờ.
Ôn Diễn bị làm phiền đến không chịu nổi, nếu đổi lại là Từ Lệ thì đã bị đánh từ lâu. Nhưng Ôn Lệ là cô gái trưởng thành, tuổi tác của hai cậu cháu không kém nhau mấy, anh ta không có năng lực ra tay dạy dỗ cô.
Ôn Hưng Dật không biết mọi chuyện nhưng hiếm khi đứa con này bày ra dáng vẻ bất lực và vẻ mặt buồn bực, khoát tay cho Tống Nghiên đi: “Được rồi, những gì cần nói tôi nói xong rồi, cậu đi đi.”
Tống Nghiên gật đầu, đứng dậy rời khỏi phòng.
Đợi Tống Nghiên đi rồi, Ôn Diễn mới hỏi ba mình: “Ba vừa nói gì với Tống Nghiên.”
“Không có gì, chỉ nói về chuyện ba mẹ cậu ta.” Ôn Hưng Dật hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Khá ngạc nhiên, đứa nhỏ Tống Nghiên này……ngày trước lúc có duyên gặp được Lệ Lệ đã thấy chướng mắt con bé, không biết tại sao về sau cậu ta lại thích Lệ Lệ.”
Ôn Hưng Dật nhớ rõ chuyện của hai mươi năm trước, Tống Nghiên đi theo ba mẹ đến nhà họ Ôn làm khách.
Đứa trẻ nam bé nhỏ khôi ngô sáng sủa, tuy các đường nét trên khuôn mặt còn non nớt nhưng có thể nhìn ra đợi đến tương lai, chờ sau khi cậu bé này lớn lên sẽ cực kỳ đẹp trai.
Trong lòng Ôn Hưng Dật rục rịch, lấy ảnh chụp của cháu gái ra chỉ vào nha đầu nhỏ trong ảnh hỏi Tống Nghiên.
Sau này ông để cháu cưới cháu gái ông làm vợ được không?
Tống Nghiên bé nhỏ liếc mắt nhìn ảnh, nói từ chối thẳng thừng, không muốn.
Ôn Hưng Dật nghĩ đến chuyện này lại thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
“Nếu cậu ta có mục đích nào khác.” Ánh mắt Ôn Diễn chuyển lạnh, “Con không ngại làm người chia rẽ đôi uyên ương thêm lần nữa.”
“Vậy nếu cháu gái con lại oán giận con thì sao?”
Ôn Diễn không thèm để ý, thản nhiên nói: “Tùy con bé, có oán giận con còn tốt hơn bị người đàn ông khác lừa.”
Ôn Hưng Dật gật đầu, bắt đầu nói sang chuyện của con trai nhỏ.
“Nghe nói Ôn Chinh đang tìm bạn gái, con đi điều tra xem hoàn cảnh nhà bên kia thế nào.”
“Vâng.”
Ôn Hưng Dật chuyển ánh nhìn sang trên người Ôn Diễn, đột nhiên hỏi câu: “Con thì sao? Có tính toán gì chưa? Trước đây ba sắp xếp xem mắt cho con tại sao con không đi lần nào?”
“Con?” Ôn Diễn nhíu mày, nghĩ đến những lời vớ vẩn linh tinh Ôn Lệ vừa nói khi nãy, khinh thường xùy thành tiếng, “Con gái rất phiền, ảnh hưởng con làm việc.”
Ôn Hưng Dật không nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ.
Có khi nào đợi đến lúc ông lão này già rồi xuống mồ, tất cả con cháu đỡ quan tài đưa ma nhưng đứa con trai lớn này vẫn một mình cô đơn không.
—
Tống Nghiên quay lại phòng khách, đưa mắt tìm một vòng xung quanh không thấy bóng dáng Ôn Lệ đâu.
Dì giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh ở phòng khách nói cho anh biết Ôn Lệ đã về phòng ngủ.
Anh nói cảm ơn xong quay người lên tầng hai.
Ôn Lệ đang gọi điện thoại nhìn thấy anh vào phòng, vẫy vẫy tay về hướng anh.
Tống Nghiên đến gần cô ngồi xuống.
Ôn Lệ mỉm cười nhìn anh, ngoài miệng còn đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia: “Vâng, đến lúc đó đẩy đi hết ạ, đợi tập cuối Thế Gian quay xong sẽ vào đoàn làm phim luôn.”
Chắc đang nói chuyện với quản lý.
“Mấy hoạt động trong mấy ngày sau sau khi quay xong tập cuối cũng bỏ bớt đi ạ.” Ôn Lệ nhìn Tống Nghiên, “Chắc em sẽ ở lại Úc Thành thêm mấy ngày….Làm gì á, đi gặp ba mẹ chồng.”
Không biết ở bên kia người đại diện trêu chọc cái gì, Ôn Lệ mím môi, nói năng oai hùng rất đúng đắn: “Thì từ giờ trở đi sẽ có thêm lịch trình này, còn nữa về sau sẽ có theo định kỳ.”
Cô vừa nói xong câu đó, bỗng nhiên một bên má cảm nhận được độ ấm.
Tống Nghiên hôn nhẹ lên mặt Ôn Lệ.
Ôn Lệ ngạc nhiên, Lục Đan gọi cô này này mấy cái trong điện thoại, mãi cô mới lúng ta lúng túng lấy lại được tinh thần: “Không có việc gì đâu chị, em cúp máy trước đây.”
Cúp điện thoại xong, Ôn Lệ dùng tay che chỗ vừa bị hôn ở trên mặt.
“Anh lộn xộn phá phách gì đấy.”
“Anh vui mà.”
“Vui nên thích phá rối người khác? Anh là trẻ con đấy à?” Ôn Lệ tỏ vẻ không vui, mím môi nói, “Bỏ đi, em không so đo với anh.”
Sau đó cô đứng dậy, đi lấy quần áo mặc ở nhà đã mang theo trước khi về đây, chuẩn bị vào phòng tắm để tắm rửa.
Bình thường những hôm bận phải làm việc, không phải Ôn Lệ về nhà lúc hơn nửa đêm thì cũng là Tống Nghiên về lúc khuya muộn, khó có dịp hôm nay cả hai được nghỉ, đợi hai người tắm rửa xong lên giường nằm còn chưa đến mười giờ tối.
Giờ Ôn Lệ không còn bận tâm nữa, thoải mái nằm trên giường quay lưng về phía Tống Nghiên chơi điện thoại.
Chời được một lúc, cô cảm giác giường hơi rung, vừa quay đầu lại Tống Nghiên nói anh đi gọi điện thoại.
Cô không để ý: “Đi đi”. Tiếp tục chơi điện thoại.
Các khách mời của chương trình << Thế Gian Có Người >> lén lập một nhóm chat riêng của bọn họ, chương trình chuẩn bị quay hình cho tập cuối của mùa này, tất cả mọi người quay lâu với nhau nên thành bạn, mấy người đang nói về chuyện đi Úc Thành, lúc nào quay xong nhân tiện đi chơi cùng nhau luôn ở trong nhóm.
Dù sao đợi chương quay xong, bọn họ sẽ có ít cơ hội được tụ tập lại một chỗ.
Úc Thành không lớn, trước kia vì công việc cũng đã đến đây công tác mấy lần, những địa điểm tham quan lớn nổi tiếng đã đi hết rồi, vậy nên tất cả mọi người muốn nhân dịp đến Úc Thành lần này, sẽ được đi đến một số nơi khác.
Khâu Hoằng: “Người địa phương có đề cử gì không @Tống Nghiên.”
Tề Tư Hàm: “Thầy Tống, anh đưa ra mấy đề nghị đi @Tống Nghiên”
Ôn Lệ trả lời thay Tống Nghiên: “Anh ấy đang nghe điện thoại, bây giờ không tiện xem tin nhắn WeChat, không trả lời được.”
Mọi người hiểu, tiếp tục nói chuyện về đề tài khác.
Đợi hơn mười phút sau, Khâu Hoằng lại vào nhóm hỏi: “Vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong?”
Ôn Lệ: “Dạ.”
Khâu Hoằng: “Nói lâu thế à, cậu ta nấu cháo điện thoại với ai đấy?”
Vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi nhưng nó khiến Ôn Lệ để ý.
Ngoài cô ra, Tống Nghiên còn có thể nói chuyện điện thoại lâu với ai được nữa ?
Ôn Lệ nhìn bóng dáng đang đứng trên ban công.
Gọi điện thoại cho ai mà còn cố ý tránh cô ra tận ban công?
—
Lúc này Tống Nghiên không biết Ôn Lệ đang âm thầm lặng lẽ quan sát ở sau lưng anh.
“Nếu như con về nhà, chắc chắn ba con sẽ vui chết đi được.” Người phụ nữ ở đầu điện thoại bên kia cười ha hả, “A Nghiên, lần này về có đưa theo bé Ôn về không?”
“Có ạ, lần này về để quay chương trình nữa nên cô ấy cũng sẽ đi.”
Người phụ nữ cảm thán: “Người đến rồi, không biết gặp mặt nhau có cảm giác gì nhỉ?” Dừng lại chút rồi bà đổi lại nói tiếng phổ thông, “A, mà con bé có hiểu bạch thoại không?”
(*) Chỗ này mẹ Tống Nghiên đang nói tiếng địa phương chứ không phải tiếng phổ thông.
“Chắc nghe hiểu được ít.”
Nhưng nguyên nhân chính mà Tống Nghiên gọi điện thoại cho mẹ không phải nói về chuyện này.
Trước đây lúc quyết định kết hôn không nghĩ nhiều được như vậy, bây giờ cuộc sống hai người đang ổn định và phát triển hơn, đương nhiên có nhiều thứ phải suy nghĩ.
“Người lớn nhà họ Ôn không chào đón khi gặp con, nói thật, trong lòng con thấy hơi khó chịu.” Tống Nghiên cười cười, dịu giọng nói, “Cho nên con hy vọng khi con đứa bé Ôn về nhà, mẹ và ba sẽ đáp lại cô ấy nhiều chút, biểu hiện thích cô ấy nhiều hơn.”
Từ trước đến nay, con thiên nga luôn cao ngạo chỉ vì lần này đến Úc Thành gặp ba mẹ anh mà đã chuẩn bị trước rất nhiều thứ, nào là chọn quần áo nào là đẩy bớt công việc đi, có thể thấy cô để ý đến lần đi này như thế nào.
Dù giọng điệu Tống Nghiên nhẹ nhàng bâng quơ nhưng mẹ Tống ở bên kia nghe ra được tâm trạng của anh.
Bà cười nói: “Không lẽ bé Ôn không khiến người khác yêu thích hả?”
Tống Nghiên nói nhỏ: “Được rất nhiều người thích.”
“Đúng vậy, con xem chính bản thân con đã thích bé Ôn nhiều năm, điều đó chứng tỏ con bé có năng lực khiến người khác yêu quý mình.” Mẹ Tống nói thêm, “Thế nên con phải tin tưởng vào con bé, hiểu không.”
Tống Nghiên: “Vâng.”
“Vậy lần này các con về đây quay chương trình, liệu có phỏng vấn mẹ và ba con không? Mẹ xem mấy tập trước bọn họ đi đến trường cấp ba con học còn phỏng vấn cả chủ nhiệm lớp.”
“Xem tình hình đã mẹ, nếu hai người đồng ý thì có thể sắp xếp.”
Hai mẹ con nói chuyện phải đến hơn nửa tiếng.
Ôn Lệ đợi nửa ngày trong phòng ngủ, Tống Nghiên vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong. Cuối cùng cô không thể nhịn được lòng hiếu kỳ đứng dậy đi đến gần, dán sát người vào cửa kính trên ban công.
Đúng lúc nghe thấy Tống Nghiên cúi đầu cười mấy tiếng với người trong điện thoại.
Cô thầm nghĩ không đúng, không nói hai lời đẩy cửa thủy tinh ra, gió đêm tràn vào thổi tan cảm giác mát mẻ trên da thịt khi vừa ở trong phòng điều hoà. Cô chưa kịp mở lời mà Tống Nghiên đã phát hiện ra cô trước, ngón trỏ đặt trên môi, ra dấu hiệu ‘suỵt’ bảo cô đừng lên tiếng.
Ôn Lệ đứng bên cạnh nghe anh nói chuyện điện thoại, nghĩ lại vừa nãy lúc cô đang nói chuyện với người khác anh đã đánh úp mình bất ngờ, khiến cô ngơ ngơ mất một lúc, kiểu gì cũng thấy mình mất mặt quá đi. Giờ cô có thể trả thù lại nha, trả lại cho anh gấp bội mới khiến cô hết giận được.
Tống Nghiên không biết lúc này trong đầu cô đang mưu tính những ý đồ xấu xa, còn đang nghe mấy lời dặn dò của mẹ Tống.
Sau đó người vốn đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh bỗng nhiên dang tay ôm eo anh, Tống Nghiên không có phản ứng gì lớn, chỉ cúi đầu nhìn cô với vẻ khó hiểu.
Ôn Lệ cắn môi, cười rất chi là hư hỏng xấu xa, gãi gãi phần eo anh.
Người đàn ông nhột theo bản năng, bắt lấy tay cô, dùng môi nói: “Đừng làm loạn.”
Cô không có nghe, tiếp tục gãi nhẹ ở chỗ đó.
Tống Nghiên không nhịn được, nói nhỏ “Hự”
Ôn Lệ nhạy bén nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại, là giọng của con gái.
“A Nghiên?”
Ôn Lệ kiễng chân, hai tay kéo mặt anh thấp xuống dưới, đưa mặt mình dán sát vào mặt anh, ngăn cái miệng của anh lại không cho phép anh nói.
Cái này gọi là trả lại gấp đôi.
Khóe miệng Tống Nghiên cong lên, đẩy cô ra, bàn tay đặt lên gò má cô làm bộ vỗ vỗ nhẹ.
Ôn Lệ trừng mắt, uy hiếp trong im lặng, anh dám đánh em?
Anh vẫn đang cười, nói với người bên kia: “Là Ôn Lệ.”
“Vâng? Cô ấy mang bữa ăn khuya đến cho con.”
Hai tay Ôn Lệ trống trơn, cảm thấy anh đang mơ mộng hão huyền trong đêm tối.
“Con đi ăn khuya đây.” Tống Nghiên nói, “Mẹ ngủ ngon.”
Mẹ?
Ôn Lệ trầm tư mất mấy giây, phát hiện mình vô cùng ngu ngốc khi hiểu lầm gì đó.
Tống Nghiên cúp điện thoại, ý định nghịch trò đùa dai của Ôn Lệ cũng biến mất, hiếm khi chấp nhận lấy lòng hỏi: “Anh muốn ăn khuya à? Để em đi lấy cho anh bát mì nước nhé?”
Tống Nghiên cười nhẹ nhìn cô, muốn biết để nói sang chuyện khác cô còn nói được những gì.
Ôn Lệ có lòng tốt khuyên nhủ: “Nhưng mà buổi tối ăn khuya sẽ béo phì, hay anh không nên ăn thì hơn ha?”
Tống Nghiên cười khẽ, giọng điệu như rất đứng đắn: “Không sao cả, ăn em sẽ không béo.”
————–
Lời tác giả:
Không cần nghi ngờ Mỹ Nhân đã trải qua mấy lần bóng hồng, nam chính Tấn Giang nói không được, nhất định phải thế.
Câu bạch thoại có ý là “Nhiều năm qua, chỉ gặp nhiều trong phim truyền hình, không biết cảm giác khi gặp mặt sẽ thế nào”.
– —–oOo——