Cô hạ quyết tâm, đột nhiên tiến lên hai bước vượt qua anh đi vào phòng sách, chắn vững vàng giữa hai người Tống Nghiên và cậu.
Ôn Diễn không biết cô muốn làm gì, nhíu mày: “Cháu ra ngoài chờ trước đã, để cậu nói chuyện riêng với Tống Nghiên.”
“Tại sao phải nói chuyện riêng? Anh ấy là chồng cháu, cậu là cậu cháu.” Ôn Lệ nói một cách chắc nịch, chân thật đến đáng tin, “Hai người nói chuyện gì mà cháu không thể nghe được?”
Nói xong cô ôm tay trước ngực ngồi xuống, hơi ngửa cao đầu, dáng vẻ như mình là nhất.
Ôn Diễn nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, Ôn Lệ không sợ tí nào, lớn gan nhìn lại.
“Muốn làm gì?” Tự dưng anh ta thấy buồn cười, quay sang nhìn Tống Nghiên, nhướn mày hỏi, “Sợ cậu làm gì cậu ta?”
Ôn Lệ khinh thường: “Hừ. Nếu hai người động tay động chân, cậu à chưa chắc cậu đã là đối thủ xứng tầm của thầy Tống đâu? Thầy tống nhà cháu đánh đấm khi đóng phim rất giỏi đấy.”
Tống Nghiên giật mình, ung dung thản nhiên cụp mắt, khóe môi hơi gợn lên tạo thành một độ cong rất nhỏ, kiềm chế cắn chặt môi.
Ôn Diễn à một tiếng: ‘‘Thế cháu đang thể hiện dáng vẻ muốn bao che người khác này cho ai xem?”
“Trước kia cậu nói rất nhiều lời không dễ và nghe không tốt với thầy Tống.” Ôn Lệ nói, “Là do trước đây thần kinh cháu thô nên mới để thầy Tống nhà cháu chịu nhiều tủi thân nhưng bây giờ đã có cháu bảo vệ anh ấy. Đừng nói đến việc động thủ, chỉ cần cậu nói một câu nặng lời với anh ấy thôi thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này.”
Ôn Diễn thấy khá ngạc nhiên, không để ý nói: “Không ngờ cháu cũng biết bảo vệ người khác?”
Rõ ràng khi đó ngăn cản cô yêu sớm, cô đã mang ra một đống thư tình chưa được mở có thể chất thành một ngọn núi nhỏ rồi đưa hết cho anh ta, bảo anh ta giải quyết mấy bạn nam đáng ghét này giúp mình. Cũng chính vì thế anh ta mới thấy được bức thư mà Tống Nghiên gửi cho cô năm đó.
Ôn Diễn còn nhớ rất rõ khi mình nói chuyện này cho Ôn Hưng Dật biết, giọng điệu khi ấy của ba chột dạ đến mức nào, kèm thêm nhiều sự bối rối, hỏi một mạch liên tiếp mấy vấn đề.
Nhà họ Tống muốn làm gì? Con của ông ta muốn làm gì? Tiếp cận cháu gái mình nhằm mục đích gì?
Lúc ấy cả anh ta và ba đều kiên định cho rằng, bọn họ phải bảo vệ Ôn Lệ.
Mà nha đầu được người nhà bảo vệ năm đó, giờ đây đang đứng trước mặt người nhà mình lên tiếng phản đối để bảo vệ một người đàn ông khác.
“Cậu, cháu biết cậu và ông ngoại lo lắng gì cho cháu, từ trước đến nay hai người luôn tự đưa ra quyết định làm cái này cái kia mà chưa từng hỏi ý kiến cháu, cháu không hề giận hai người. Nhưng bây giờ cháu không ăn trong nhà, không dùng đồ trong nhà, mọi người kiếm được nhiều tiền, cháu cũng kiếm được nhiều, cháu có suy nghĩ và phán đoán riêng của mình.”
Ôn Lệ nói đến đây thì hơi nghẹn lại, hít sâu để hòa hoãn lại rồi nói tiếp: “Bà ngoại cháu mất sớm và rời xa ông ngoại từ lâu khiến ông đau lòng buồn bã nhiều năm; mẹ cháu cũng rời xa ba cháu chỉ vì tai nạn xảy ra ngoài ý muốn, biến ba cháu thành người cô đơn. Nhưng cháu dám khẳng định, cho dù kết cục không thay đổi, cho dù cho bọn họ thêm một cơ hội nữa, cả ông ngoại và ba cháu vẫn sẽ lựa chọn bà ngoại và mẹ là người sống chung cả đời. Nếu chỉ vì lo lắng trong tương lai sẽ phát sinh biến cố nào đó dẫn đến việc lo sợ thay đổi tình cảm thì cháu nghĩ sống như thế chẳng có ý nghĩa gì.”
Lời cô nói như gãi đúng chỗ ngứa, Ôn Diễn cau mày, duy trì sự im lặng.
“Người đàn ông này tốt đến mức nào, mọi người không biết nhưng cháu biết.” Ôn Lệ nói một câu chuẩn xác, “Cháu còn có câu này, có cháu ở đây bảo vệ anh ấy, nếu hai người muốn làm chuyện đánh người phá vỡ đôi uyên ương thì cầm gậy đánh cháu trước đây này, để xem cháu có buông tay không.”
Ánh mắt Ôn Diễn phức tạp, im lặng lúc lâu không thấy nói chuyện.
Ôn Lệ nắm tay Tống Nghiên từ sau lưng, anh cứ tưởng do cô sợ cậu mình nhưng muốn tiếp tục nói lại, tìm anh để tiếp thêm sự tự tin. Nhưng không ngờ cô nắm ngược lại tay anh, làm giống những lần anh an ủi cô, vỗ vỗ mu bàn tay anh, nói bằng cách không phát ra tiếng “Có em ở đây”.
“…….”
Tống Nghiên không nhịn nổi nữa, dù đang cắn môi nhưng vẫn không kìm được bật ra tiếng cười.
Ôn Diễn cũng cười mấy tiếng: “Nói xong rồi? Về nhà đi.”
Trong lúc Ôn Lệ đang chuẩn bị mắng to ba chữ ‘Đồ cổ hủ’, Ôn Diễn lại thản nhiên bổ sung thêm: “Xe ở dưới tầng, ông cháu cố ý dặn dò cậu đưa hai đứa về nhà đón năm mới cùng gia đình.”
“Hả?” Tạm thời đầu óc Ôn Lệ không thể xoay chuyển nhanh đến thế, “….À.”
Đang trong trạng thái sẵn sàng nói một đống lớn để cãi nhau khuyên bảo, không ngờ đột nhiên đầu óc người cổ hủ này suy nghĩ lạ thường, khiến cô trở tay không kịp.
Mấy người ngồi trên xe riêng của Ôn Diễn đi về nhà họ Ôn, lúc này Ôn Lệ mới phát hiện hóa ra hôm nay cậu không chỉ đến đưa cô và Tống Nghiên về, mà còn đưa cả Từ Lệ về nhà để đón năm mới.
Thật ra Ôn Diễn đã liên lạc với Từ Thời mậu nhưng cuối năm vé máy bay rất thiếu và khó mua. Từ Thời Mậu buồn phiền ở lại bên nước ngoài, chỉ có thể đợi đến Tết âm lịch mới về được.
Ôn Diễn vừa về nhà đã đi vào phòng ba mình, ngay trong lúc Ôn Lệ đang làm tốt các công tác chuẩn bị đấu tranh tiếp một trận nữa với ông ngoại thì Ôn Diễn đi ra, bảo cô vào trong nói chuyện.
Nhưng lần này Ôn Hưng Dật không tiếp tục gọi Tống Nghiên vào nói chuyện riêng mà chỉ gọi Ôn Lệ.
Ôn Lệ thấy khá kỳ lạ: “Ông ngoại tìm cháu ạ? Không tìm thầy Tống nhà cháu nói á?”
Khó có dịp Ôn Diễn nổi tính hài hước thích trêu đùa: “Có cháu bảo vệ Tống Nghiên, nào ai dám tìm cậu ta nữa.”
“…..Cũng đúng.” Ôn Lệ không nghe ra ý ngầm trong câu của cậu, còn đắc ý nói, “Có cháu ở đây, ai dám tìm anh ấy làm phiền, ông ngoại cũng không được.”
Kết quả sau khi Ôn Lệ đi vào, cô nói lại hết một lượt những lời mà cô vừa nói với Ôn Diễn lúc nãy cho Ôn Hưng Dật nghe.
Cô không thể hiểu nổi tại sao bọn họ lại có thành kiến lớn với Tống Nghiên như vậy.
Cháu gái đang gặng ép cố hỏi, cuối cùng Ôn Hưng Dật không muốn giấu diếm thêm nữa, nói ra chuyện nhiều năm về trước giữa cô và Tống Nghiên, là chuyện hai người từng có hôn ước khi còn nhỏ.
Ôn Lệ im lặng một lúc, dùng giọng điệu bình tĩnh tổng kết lại: “Cho nên ông ngoại có thành kiến với anh ấy thật ra là do mình chột dạ đúng không?”
Bị nói trúng tâm sự, trên khuôn mặt già nua của Ôn Hưng Dật xuất hiện nụ cười nhạt.
“Mấy tháng trước cháu đến Úc Thành gặp ba mẹ anh ấy.” Ôn Lệ nói, “Cháu rất may mắn vì họ không có thành kiến gì với cháu chỉ vì quan hệ giữa họ và ông ngoại của cháu không tốt.”
Ôn Hưng Dật hoảng sợ mấy máy môi, không biết nên nói gì.
“Được rồi, sau lần nói chuyện cùng ông và làm rõ mọi chuyện này, đến bây giờ cháu càng yêu Tống Nghiên hơn.” Vẻ mặt Ôn Lệ thách thức hệt như đứa trẻ con, ngữ khí kiêu ngạo, “Nếu ông tiếp tục bắt nạt Tống Nghiên nữa thì đừng trách cháu phải đưa ra lựa chọn giữa tình thân và tình yêu trước mặt mọi người.”
“…..Cháu muốn lựa chọn thế nào?”
“Vì yêu mà từ bỏ thân phận thiên kim nhà giàu, dẫn theo anh ấy bỏ trốn.”
Sắc mặt Ôn Hưng Dật đen xì: “Có phải nha đầu cháu diễn phim thần tượng diễn đến nghiện rồi không, không thể thoát ra nổi không?”
“Ông cũng biết mấy kiểu này hay xuất hiện trong phim thần tượng luôn ạ? Bây giờ mấy nội dung kịch bản như thế có làm cũng không ai xem đâu.” Ôn lệ nói đến đây, tiếp tục bênh vực kẻ yếu lên tiếng thay Tống Nghiên, “Nói đến chuyện giống phim thần tượng cháu lại muốn cười nhạo, lúc trước ông bảo cậu đi đảm nhận vai người chia cắt đôi uyên ương, tốt xấu gì cũng phải đưa cho cậu chi phiếu năm trăm vạn để cậu cho đối phương chứ?”
Vẻ mặt Ôn Hưng Dật hiện rõ sự khó hiểu: “Thế là có ý gì?”
Ôn Lệ nói xâu xa: “Cháu bảo này, nhà chúng ta có nhiều tiền như vậy, ông ngoại đừng keo kiệt bủn xỉn quá thế.”
“……..”
“Ông ngoại, năm đó ông cũng không xem trọng ba cháu nhưng đổi lại, ba cháu có làm ông thất vọng không ạ?” Tự nhiên Ôn Lệ nói chuyện nghiêm túc, “Cháu biết ông không thích ba cháu không phải vì khi ấy ba cháu không thành công, không có năng lực hay không có tiền mà là vì năm ấy mẹ cháu đi cùng ba ra nước ngoài, kết quả xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, mẹ cháu qua đời, nhưng ba cháu còn sống, ông đang trách ba cháu gián tiếp hại chết mẹ. Nhưng nếu năm đó có thể lựa chọn người sẽ mất đi tính mạng, cháu tin chắc rằng ba sẽ không hề do dự chọn bản thân mình.”
Hai ông cháu ở trong phòng nói chuyện mất khoảng một tiếng, về phần bọn họ đã nói gì ở trong đó, người ở bên ngoài không ai biết. Chỉ biết sau khi Ôn Lệ đi ra ngoài, trong tay cầm tờ giấy, còn Ôn Hưng Dật gọi y tá trong nhà mang thuốc giảm huyết áp vào cho mình.
—
Ôn Lệ bị ông ngoại gọi vào phòng nói chuyện riêng, Tống Nghiên cũng bị cậu em vợ Từ Lệ gọi vào phòng cậu nhóc nói chuyện.
Cậu em vợ tìm anh rể không có chuyện gì khác ngoài một chuyện, chủ yếu là trước đấy Tống Nghiên có ý định mời cậu viết bài hát, cậu vẫn luôn ghi nhớ chuyện này trong lòng.
Bây giờ gần như cậu viết đã viết xong hết những ca khúc đơn sẽ làm trong album, dạo này bớt được chút thời gian để viết nhạc giúp anh rể.
“Khung nhạc em đã biên xong rồi, còn thiếu mỗi lời bài hát.” Từ lệ nói, “Hai ngày nữa em sẽ gửi demo cho anh, về phần lời bài hát, anh muốn thử tự mình viết lời không?”
Về những lĩnh vực mà mình không am hiểu, từ trước đến này Tống Nghiên không bao giờ mạnh miệng.
“Anh chưa viết lời bài hát bao giờ?”
“Không có gì to tát đâu anh, anh thử viết trước đi, em sẽ sửa lại giúp anh.” Từ Lệ động viên anh, còn nói thêm. “Có điều em nghĩ bất kể nó được sửa hay không được sửa thì chỉ cần là anh viết, nhất định chị em sẽ thích.”
“Thôi vẫn nên mời em sửa lại giúp anh thì hơn.” Tống Nghiên cười bảo, “Không thể vì chị em dễ dỗ dễ thỏa mãn mà không chuẩn bị món quà thật nghiêm túc và cẩn thận được.”
Chả hiểu sao Từ Lệ thấy hơi chua chua.
Bị thồn cơm chó vị ngọt vào miệng làm dấy lên lòng ghen tị.
“Anh A Nghiên, lúc anh học cấp ba, anh…..chị em……” Từ Lệ muốn hỏi lại thôi.
Tống nghiên gật đầu: “Vậy thì sao?”
Từ Lệ nhìn anh, giọng điệu phức tạp: “Không thế nào ạ, chỉ là thấy anh giấu kỹ quá đi mất.”
Thật đó, trước kia không phát hiện ra chút manh mối nào dù là nhỏ nhất, hôm đó khi vừa xem hotsearch trên Weibo, thề luôn, mức độ cậu hoảng sợ đến ngỡ ngàng không thua kém gì quần chúng ăn dưa.
Mười năm trước, cả chị và anh rể chỉ là những học sinh cấp ba ngây ngô đơn thuần, chưa nói đến lúc đó Từ Lệ chỉ là một cậu bé nhỏ xấu xa.
“Ấy nhưng mà em không nhìn ra được thì không có gì lạ, dù sao em với anh chỉ gặp mặt nhau sau khi tan học, anh đến nhà dạy học thêm cho em.” Sắc mặt Từ Lệ mê man, thấy vô cùng khó hiểu, “Còn anh Bách Sâm, tại sao anh ấy không nhìn ra được nhỉ?”
Trong lúc hai anh em chìm vào im lặng thì Ôn Lệ đến gõ cửa phòng.
“Nhóc con, thầy Tống, xuống tầng đi, anh Bách Sâm đến nhà chúng ta.”
Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Hôm nay Bách Sâm không báo trước đã đột nhiên đến đây, khiến mấy người nhà họ Ôn giật nảy cả mình.
Anh ấy uống chút rượu, dáng vẻ lười nhác cà lơ phất phơ, may mà thái độ khi ở trước mặt các trưởng bối coi như không tồi. Sau khi đi vào nhà, việc đầu tiên là chào hỏi Ôn Hưng Dật trước xong mới nói chúc mừng năm mới với Ôn Diễn.
Bách Sâm nghi hoặc hỏi: “Ơ? Cậu Ôn Chinh đâu?”
“Đón năm mới cùng bạn gái nó.” Ôn Diễn nhìn cực kỳ không quen dáng vẻ ba lăng nhăng này của Bách Sâm, dùng giọng lạnh lùng hỏi, “Cậu uống rượu?”
“Tất cả mọi người đều có đối tượng, chỉ có mình cháu là người cô đơn.” Bách Sâm nói chuyện ảm đạm sâu xa, rồi bỗng dưng nhớ đến gì đó, nhìn núi băng mang khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi trước mặt mình, vẻ mặt vui mừng, “À, suýt chút nữa quên mất còn có cậu nữa.”
Mặt Ôn Diễn càng khó coi hơn khi nãy, đúng lúc này Ôn Lệ và mấy đứa nhỏ trong nhà đi xuống.
Nhìn Bách Sâm không thấy đàng hoàng được chỗ nào, anh ta ghét bỏ nhìn lướt qua rồi nhìn về phía Tống Nghiên. Người cậu như núi băng bỗng nhiên thấy lúc này nhìn đứa cháu rể trước mặt thuận mắt hơn nhiều.
“Cậu ta giao lại cho mấy đứa.”
Ôn Diễn để lại một câu rồi đi thẳng lên tầng về phòng mình.
Cậu vừa đi, Từ Lệ vội vàng chạy lên chào hỏi Bách Sâm: “Anh Bách Sâm? Sao tự nhiên anh lại đến đây?”
“Anh nghe nói hôm nay mọi người trong nhà em định đón năm mới cùng nhau nên chạy đến đây hội họp góp vui cho náo nhiệt.” Bách Sâm quay đầu, nhìn hai vợ chồng Tống Nghiên đang đứng ở một bên, nói, “Hai người lại đây.”
Nếu như là ngày bình thường, chắc chắn hai người kia sẽ không thèm để ý đến anh ấy nhưng không biết hôm nay bị cái gì, Bách Sâm gọi hai bọn họ lại đây, mà hai người ngoan ngoãn đi đến đó thật.
Bách Sâm chỉ vào đầu mình hỏi: “Đây là cái gì?”
Ôn Lệ: “Tóc?”
“Không đúng.” Bách Sâm nói một cách nghiêm túc, “Đồng cỏ xanh.”
Tống Nghiên: “…….”
“Xanh cái rắm ý.” Ôn Lệ không nhịn được bác bỏ, “Quan hệ giữa hai chúng ta còn thuần khiết hơn cả sữa bò tinh khiết, anh đừng có chụp mũ loạn linh tinh cho em, ai không biết còn tưởng em với anh có gì thật.”
“Anh biết quan hệ hai ta thuần khiết hơn cả sữa bò tinh khiết nhưng người khác người ta không biết đó! Nha đầu chết tiệt kia, chỉ vì em mà mấy hôm nay ông đây bị mấy thằng bạn cười cho thối mũi!” Tự dưng Bách Sâm kích động lên, “Lúc học cấp ba em vẫn là vợ chưa cưới của anh đấy biết không, còn cả cậu nữa! Tình anh em plastic, là đang nói cậu đấy! Tống Nghiên! Hôm nay hai người phải giải thích rõ cho mình biết, rốt cuộc đã ở bên nhau từ lúc nào? Cho dù đến với nhau nhưng vẫn không nói tiếng nào cho ông đây biết? Thanh mai trúc mã cái chó gì, tình anh em con mẹ gì, hai người không có miệng à?”
Đối mặt với lời chỉ trích dài như sớ này, Ôn Lệ không nhận, nói như đúng lý hợp tình lắm: “Hai năm trước bọn em đã ở bên nhau, lúc kết hôn không phải đã thông báo một tiếng cho anh biết rồi à? Gì mà kêu không có miệng?”
“Nha đầu chết tiệt kia em đừng có nghĩ trong nhà ông đây không lắp mạng?! Lúc học cấp ba nếu không phát sinh chuyện gì thì cái chuyện nụ hôn đầu là quái quỷ gì?! Mập mờ ám muội yêu sớm sau lưng anh, lại còn trao nhau nụ hôn đầu!!!”
Hai vợ chồng Tống Nghiên cạn lời không còn gì để nói, mà cậu em vợ Từ Lệ thấy khá xấu hổ khi chứng kiến tình cảnh hiện tại.
Đối mặt với chuyện tình tay ba của chị mình, phận làm em trai không nên nhúng tay vào, nghĩ muốn rời đi nhưng lại sợ với tình trạng này nhỡ may anh Bách Sâm và anh A Nghiên một lời không hợp lao vào chiến nhau thì chị gái không tốt lành gì của cậu sẽ không khuyên và cản lại được. Cho nên cậu đang cố chống lại cảm giác xấu hổ, tiếp tục đứng tại chỗ làm khán giả tham dự, đợi lúc nào hai người đánh nhau thì nhảy vào khuyên can đúng lúc.
Tống Nghiên thở dài, bất lực: “Cậu mất trí nhớ? Quên luôn chuyện mình bị cậu cười mất mấy ngày luôn?”
Bách Sâm sững người mất mấy giây, đại não hỗn độn bắt đầu lục lọi phần ký ức lưu trữ trong đầu.
“Mẹ, hóa ra lúc đó miệng của cậu bị nha đầu Ôn Lệ làm cho chảy máu….Hóa ra chân tướng ở ngay trước mặt mình.” Bách Sâm bỗng nhiên ngộ ra, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha, suy sụp vô cùng, “Người đóng vai thằng hề lại chính là mình.”
“……”
“……”
Từ Lệ đợi thêm một lúc, hai người đàn ông không bắt đầu cuộc chiến, thấy cũng may nhưng trong lòng hơi thất vọng.
Sức quyến rũ của cô chị này không nhiều.
Bách Sâm im lặng bình tĩnh trong chốc lát, thể hiện rất giống phong độ hào phóng của nam phụ trong phim, nói câu “Chúc hai người hạnh phúc.”, bị Ôn Lệ dùng một câu vô tình “Mau biến” phá vỡ thể diện cuối cùng, anh ấy đón gió lạnh thấu xương của tháng mười hai, bi thương rời đi.
“Kỳ lạ, hai chúng ta kết hôn được hai năm rồi mà bây giờ anh ấy mới thể hiện dáng vẻ như người thất tình này để diễn cho ai xem?” Quả thực Ôn Lệ thấy khó hiểu ghê luôn, “Không lẽ anh ấy cũng thầm mến em.”
Đương nhiên Tống Nghiên nhận ra hôm nay Bách Sâm có gì đó khác thường nhưng sau khi nhìn thấy vòng bạn bè trong WeChat của Ôn Lệ, bà chủ của cô, Trương Sở Thụy đã đăng tấm ảnh mình đi uống rượu với mấy trai trẻ đẹp trai phong độ trong một quán bar nào đó thì anh đã hiểu được tất cả mọi chuyện.
Làm loạn nửa ngày rồi bày ra dáng vẻ chật vật đó không phải vì bị thanh mai trúc mã và người bạn thân thiết nhất của mình ‘phản bội’. Mà là bị bạn gái cũ làm cho tổn thương nhưng lại không có tư cách quản bạn gái cũ đi uống rượu giao lưu với những người khác. Vì muốn phát tiết nỗi buồn khổ cùng cực trong lòng nên mới chạy đến đây tìm bọn họ gây chuyện.
Sự việc đến thăm bất ngờ xong đi ngay của Bách Sâm không gây ra sóng gió gì lớn cho nhà họ Ôn.
Tiếp đó mọi người trong nhà ngồi xung quanh bàn ăn để ăn bữa cơm đoàn viên, ông ngoại lớn tuổi không thức khuya được nên ăn xong cơm tối được một lúc thì quay lại phòng mình, trước khi đi còn hỏi Tống Nghiên.
“Tết âm lịch năm nay cậu và Lệ Lệ định tính thế nào? Cậu đưa con bé quay về Úc Thành hay cả hai đứa ở lại Yến Thành đón năm mới?”
Tống Nghiên trả lời: “Nghe theo ý cô ấy.”
Ôn Lệ: “Hai năm trước đều đón năm mới ở Yến Thành, năm nay về Úc Thành đi.”
Cứ tưởng ông ngoại sẽ không vui khi cô chọn đến Úc Thành đón năm mới nhưng không ngờ ông cụ không hề ngăn cản, còn gật gật đầu nói: “Được, nếu năm nay không có họ hàng thân thích gì đến nhà, ông cũng đến Úc Thành.”
Ôn Lệ và Tống Nghiên ngạc nhiên như nhau.
Cuối cùng vẫn là cô cháu gái không sợ đắc tội với ông cụ, nhỏ giọng hỏi: “Ông ngoại, ông muốn đến Úc Thành tìm đòn ạ?”
Bình thường Ôn Diễn làm ông chủ với khuôn mặt vô cảm mà giờ lại không nhịn được phụt cười thành tiếng.
“Ôn Diễn, mày cười cái khỉ gì! Tao là bố mày đấy” Ôn Hưng Dật mắng xong đứa con trai rồi quay sang quát cháu gái, “Ông đi xin lỗi! Xin lỗi!”
Ôn Lệ: “…….”
Nói thẳng ra vẫn là đi tìm đòn đấy thôi.
Ôn Hưng Dật nổi giận đùng đùng quay về phòng, không bao lâu sau, tự nhiên Từ Lệ có linh cảm viết nhạc, mấy thứ như linh cảm này không thể chờ lâu được mà phải làm ngay lập tức nên vội vàng chạy về phòng.
Chẳng mấy chốc trong phòng khách chỉ còn lại ba người.
Ôn Diễn coi như không thấy ánh mắt của cháu gái, anh ta vẫn nguy nga đứng sững không động ngồi trong phòng khách.
Ôn Lệ không thể nhịn nổi nữa, mở lời nói năng uyển chuyển hỏi: “Cậu, cậu có cảm giác trên trán mình đang phát sáng không?”
Ôn Diễn thản nhiên trả lời: “Chê cậu như vật chướng ngại, sao hai đứa không chịu về phòng đi?”
“……” Hóa ra người cổ hủ này cái gì cũng biết, nhưng cố tình ngồi đây làm bóng đèn nhằm mục đích khiến cô ngột ngạt.
“Có trừng mắt hay lườm nguýt thì cậu cũng không biến mất nổi đâu.”
Ôn Diễn nhàn nhã dựa vào sau ghế, hôm nay là đêm giao thừa, không có công việc quấn vào người, hiếm khi có những lúc rảnh rỗi dễ chịu như bây giờ, tâm trạng tốt đấu võ miệng cùng cháu gái.
Ôn Lệ thu hồi ánh mắt, chợt nói như thể mình rất hiếu thuận: “Cậu, cháu quyết định sang năm mới sẽ đến chùa cầu nhân duyên giúp cậu.”
Ôn Diễn nhướn mày, không thèm để ý: “Thay vì làm mấy trò vô dụng như cầu duyên đó giúp cậu thì không bằng cầu thêm nhiều tài vận cho nhà mình, công ty làm ăn phát đạt vào năm sau thì hơn.”
Ôn Lệ từ chối thẳng thừng: “Cháu không, nhà chúng ta đã có quá đủ tiền rồi, cháu sẽ cầu duyên giúp cậu.”
Ôn Diễn: “…..”
Ôn Lệ hừ hừ cười: “Xin cho cậu năm tới gặp được một cô gái, cô ấy không yêu cậu nhưng cậu yêu người ta thảm thiết, nhà tư bản lạnh lùng vô tình vì yêu mà chạy theo, bám theo xong đến cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng.”
Ôn Diễn bị mấy lời nói ác độc này chọc tức đến mức hai bên huyệt thái dương nhảy giần giật, cười giễu cợt: “Với khả năng tưởng tượng này của cháu mà đi làm diễn viên quả đúng là lãng phí, không bằng đổi nghề đi làm biên kịch đi.”
“Cậu chờ mà xem, ngôi chùa kia linh lắm.”
“Mê tín dị đoan.”
Hai cậu cháu đấu võ mồm, Tống Nghiên ngồi một bên nghe mà đau cả lỗ tai, xem TV nhưng không biết nó đang chiếu gì. Mày mà Ôn Diễn không muốn lãng phí thời gian vào mấy chuyện tranh cãi vô vị, đơn phương ngừng chiến, đứng dậy đi lên tầng.
Tống Nghiên suy nghĩ một lát rồi quyết định chạy theo sau.
Ôn Diễn quay đầu nhìn anh: “Có việc gì?”
Tống Nghiên hỏi thẳng điều mình muốn: “Tại sao lại giấu chuyện hợp đồng giúp chúng tôi?”
Phản ứng hôm nay của ông cụ rất bình thường, điều đó chứng tỏ Ôn Diễn đã không nói cho ông ấy biết chuyện hợp đồng của hai người.
“Con bé nói muốn chia rẽ đôi uyên ương thì phải đánh lên người nó trước.” Ôn Diễn nói, “Tôi là người chứng kiến nha đầu lớn lên, nỡ lòng nào ra tay được.”
Đợi Tống Nghiên quay lại phòng kạch, Ôn Lệ hơi ngạc nhiên hỏi: “Anh đi vệ sinh nhanh vậy?”
“Chỉ đi rửa tay thôi.”
“À.” Ôn Lệ không nghi ngờ gì, vẫy vẫy tay gọi anh lại, “Đến đây ngồi.”
Sau khi anh ngồi xuống, cô lập tức dán sát lại gần.
Lúc này Tống Nghiên không còn tâm trạng đâu để xem TV, anh nắm tay cô, vừa chơi đùa nhéo nhéo thịt trên đó vừa nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay em ở trong phòng nói chuyện với ông ngoại rất lâu, hai người đã nói những gì?”
Ôn Lệ tựa vào vai anh, không cho là đúng: “Không nói chuyện gì hết, em đã chỉ dạy ông ngoại đấy. Không phải em đã nói rồi à, ở nhà họ Ôn có em bảo vệ anh, tuyệt đối sẽ không để anh chịu một chút tủi thân nào!”
Tống Nghiên cười, nói cảm ơn cô.
Ôn Lệ thấy mình không nhận nổi lời cảm ơn này, thì thào: “Ông ngoại nói cho em biết chuyện trước đây hai chúng ta từng có hôn ước. Vì để ba mẹ anh nhận em, anh đã phải nói rất nhiều lời hay ý đẹp giúp em phải không?”
“Không hề.”
“Không cần phải dỗ dành em, chuyện thường tình thôi mà.” Ôn Lệ nghĩ hiểu hết mọi chuyện.
“Không có thật mà, không tốn nhiều sức lực.” Anh nói, “Tại em dễ khiến người khác thích.”
Ôn Lệ không tin, cắt ngang hỏi: “Vậy tại sao trước kia ông ngoại cho anh xem ảnh chụp em lúc nhỏ, anh nói anh không muốn lấy em làm vợ mình.”
Trước kia tính anh đúng kiểu đại thiếu gia con nhà giàu, cao ngạo kiêu căng mắt cao hơn bây giờ. Dù là cô bé khác anh nhìn cũng sẽ thấy chướng mắt chứ không phải nhằm vào Ôn Lệ.
Nhưng ngàn lần không thể nói mấy lời nói thật, nên anh trả lời: “Do trước kia mắt anh mù.”
Ôn Lệ rất hài lòng với câu trả lời này, ngạo mạn ừ một tiếng: “Tự mình nhận thức rất chính xác.”
Được Tống Nghiên khơi dậy lòng tự tin, Ôn Lệ lại bắt đầu tự luyến: “Hôm nay em giúp anh phản dame cậu em mấy cái liền, có ngầu không?”
“Có.” Tống Nghiên ghé sát vào bên tai cô nói, “Ngầu đến mức khiến anh mất hồn mất vía.”
Cả người Ôn Lệ nổi da gà, ngơ ngốc nở nụ cười.
Cô cọ xát vào người anh, giờ TV cũng biến thành bóng đèn.
Tống Nghiên ám chỉ với cô: “Về phòng không? Hử?”
Ôn Lệ: “Nhưng còn chưa đến mười hai giờ, em muốn đếm ngược thời gian.”
Tống Nghiên: “Đếm ở trên giường.”
“……..”
Sự thật chứng minh ở trên giường thì ai còn thời gian đâu mà đếm ngược đón năm mới. Vừa qua mười hai giờ, là Tống Nghiên nhắc nhở cô năm mới đến rồi.
“Chúng ta làm từ năm trước đến năm sau.” Ôn Lệ giơ một ngón tay cái về hướng Tống Nghiên, “Anh quá mạnh.”
Đối mặt với lời khen của Ôn Lệ, Tống Nghiên luôn biết cách hưởng thụ nhưng không có sức lực chống đỡ, yết hầu khẽ nhúc nhích, ừ một tiếng.
“Đúng rồi.” Bỗng nhiên Ôn Lệ nhớ đến gì đó, bọc chăn đứng dậy đi tìm quần áo, lấy ra một mảnh giấy từ trong tủ đưa cho Tống Nghiên, “Cho anh.”
Tống Nghiên nhận lấy, là chi phiếu ghi năm trăm vạn.
“Cái này là gì?”
“Ông ngoại em thiếu anh.” Ôn Lệ chớp mắt nhìn anh, cười hì hì, “Cầm đi mua que cay.”
Tống Nghiên dở khóc dở cười, cầm chi phiếu đặt tạm lên tủ đầu giường, kéo cô ôm vào lòng, vỗ vỗ đầu cô: “Đàn em, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới, đàn anh.” Ôn Lệ cười tủm tỉm, “Năm mới anh càng phải yêu em nhiều hơn.”
“Được.”
Tống Nghiên biết mình đang nói dối.
Bởi vì anh biết rõ tình yêu mà anh dành cho cô đã đạt đến cực hạn tối đa, bản thân anh đã không thể yêu cô nhiều hơn cả bây giờ.
—
Sau mấy ngày nghỉ Tết dương ngắn ngủi, Ôn Lệ và Tống Nghiên tiếp tục dồn hết sức lực và tinh thần vào trong đoàn làm phim.
Trước khi bắt đầu kỳ nghỉ Cừu Bình đã giao bài tập để Ôn Lệ nghĩ về cảnh diễn khóc. Vốn Cừu Bình không ôm hy vọng gì nhiều nhưng không ngờ qua mấy ngày nghỉ, cô thật sự hiểu rõ được.
Trong máy giám sát, Ôn Lệ khóc đến mức nước mắt nước mũi hòa vào nhau rơi đầy trên mặt, có thể thấy một số nhân viên có khả năng đồng cảm tương đối lớn đã khóc theo.
Đến khi ông hô cắt xong, bọn họ vẫn chưa thể lấy lại tâm trạng lúc đầu, Tống Nghiên ôm vợ mình dỗ dành an ủi không ngừng thì tiếng nức nở mới dần ngừng lại.
Cừu Bình thấy mình đã đánh giá thấp khả năng đọc hiểu cảm xúc của Ôn Lệ, sau khi diễn xong cảnh này ông cố ý chạy đến hỏi cô đã làm cách nào để có thể hiểu ý cảnh quay.
“Giống như những lời mà đạo diễn Cừu nói, tôi tự nghĩ vào giây phút đó người chết sẽ là mình, đó là lần cuối cùng tôi và thầy Tống được gặp mặt.”
Cổ họng Cừu Bình nghẹn lại, ánh mắt rung động.
“Tôi nghĩ sau khi tôi đã chết, không biết anh ấy có chịu đựng được vài năm hay là sẽ tìm người khác kết hôn lần hai không.” Ôn Lệ than, “Khó chịu, đàn ông đều không đáng tin, tôi còn phải tranh thủ sống thêm mấy năm để giám sát anh ấy mới được.”
“……”
Một câu “Cô yêu cậu ta thật đấy” cứ thế nghẹn lại trong cổ họng của Cừu Bình.
————