Nói nói, nữ tử lại tựa như ảo thuật, từ trong không trung lấy ra một chiếc gương đồng to bằng bàn tay đã bị vỡ tan tành, ném thẳng xuống đất.
Không biết có phải vì quá bực tức hay không, đứng tại chỗ lải nhải mắng chửi một lúc lâu, nữ tử mới chịu cam lòng mang theo ba lô rời đi.
Cho đến khi đối phương đã hoàn toàn đi xa, từ phía sau một tảng đá lớn gần đó, Tiểu Nhạc mới dám xuất hiện, nhanh chóng chạy đến chỗ của chiếc gương đồng bị vứt bỏ kia.
Tựa như đối đãi trân bảo, Tiểu Nhạc liền đem một mảnh gương cầm lên.
Thậm chí không kịp phủi bụi đất dính bên trên, hắn cũng đã làm ra một hành động mà không ai ngờ được, đó chính là há miệng, đem nó nhét vào!
Linh dị vật phẩm rất chắc chắn, tuy rằng đã hư hại, nhưng mức độ cứng rắn cũng không phải là hợp kim hay sắt thép có thể so sánh được.
Nhưng thời khắc này, lại bị hàm răng tưởng chừng như vô hại của Tiểu Nhạc nhẹ nhõm cắn đứt.
Răng rắc Răng rắc
Tiếng mảnh gương bị nhấm nuốt vang lên mười phần giòn giã.
Biểu tình trên mặt Tiểu Nhạc cũng vô cùng hưởng thụ, tựa như là rất ưa thích món điểm tâm nhỏ này.
Thế nhưng, cũng đúng vào lúc này, theo một tiếng bang vang lên, một tia lửa lướt qua, trong nháy mắt liền đã xuyên thủng đầu của Tiểu Nhạc, khiến nửa người trên của hắn trực tiếp nổ tung, hóa thành lượng lớn hắc khí bay tán loạn trong không trung.
“Một con bạch y lệ quỷ mà thôi, thật sự cho rằng bản thân có thể trốn khỏi mắt của ta sao? Cho dù có là đồ ta vứt bỏ đi nữa, đó cũng là rác của ta, đến lượt thứ đồ chơi như ngươi ăn à?”
Cơ thể vô thanh vô tức xuất hiện trong không trung, tựa như vừa rồi đã mặc áo ẩn thân, trên vai nữ tử vẫn còn vác theo khẩu súng lấp đầy đạn trừ linh, đang bốc lên một chút khói trắng của mình,
Nàng tên Lưu Nghi, đã từng là một sát thủ.
Bởi vì giết quá nhiều người, sát nghiệp quá nặng, nên mới bị chủ thần tuyển chọn đưa vào thế giới này, trở thành người chơi.
Bản thân rốt cuộc đã đến thế giới này bao lâu, Lưu Nghi cũng đã không còn nhớ rõ nữa.
Nhưng khẳng định là rất lâu, bởi vì hiện tại, bản thân nàng cũng đã xếp hạng thứ 82 trên BXH toàn sever, thực lực xem như tiêu chuẩn.
“Một viên đạn trừ linh chỉ cần 80 tích phân, giết một con bạch y lệ quỷ sẽ nhận được 100 tích phân, như vậy vẫn còn lời được 20 tích phân, không tính là lỗ.”
Trong lòng tính toán một chút, Lưu Nghi liền mỉm cười tiến tới, chuẩn bị đem tấm gương đã vỡ nát kia nhặt lên.
Nhưng chưa để nàng kịp hành động, thì hình ảnh xuất hiện ở trước mắt cũng đã đủ để nàng kinh nghi không thôi, bước chân đều vô thức ngừng lại, con ngươi hơi hơi mở to.
Chỉ thấy, cơ thể không đầu đang bốc lên hắc khí của tiểu quỷ kia cũng đã giống như đột ngột sống lại, từ từ đứng dậy.
Chưa tới một giây sau, chiếc đầu bị bắn nát của hắn cũng đã một lần nữa mọc ra, hoàn hảo không tổn hao y như lúc ban đầu.
Lạnh lùng nhìn xem nữ tử, dưới ánh mắt khó tin của nàng, âm khí trên người Tiểu Nhạc cũng đã càng ngày càng trở nên nồng đậm.
Sau khi bất động thanh sắc cầm lấy một mảnh gương to, tiếp tục nhai nuốt, khí tức của hắn cũng đã trực tiếp đột phá, đạt tới cấp bậc của ác quỷ!
“Cái gì?” Là người từng trải qua rất nhiều sóng gió, nhưng Lưu Nghi xin thề, đây là lần đầu tiên bản thân gặp được chuyện quỷ dị như vậy.
Viên đạn trừ linh này có sức công phá thế nào, không ai có thể hiểu rõ hơn nàng.
Cho dù là nửa người hồng y, bị bắn nổ đầu như vậy, cũng tuyệt đối không có khả năng lập tức khôi phục, còn khỏe mạnh tựa như không có chuyện gì xảy ra.
Quan trọng nhất là, rõ ràng vừa rồi, con tiểu quỷ này cũng chỉ là một bạch y.
Thế mà chỉ trong chớp mắt liền đã trở thành ác quỷ…
Lệ quỷ ở Linh Vực muốn thăng cấp, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.
Lâm vào hoảng loạn, Lưu Nghi liền không chút do dự bóp cò súng, bắn thêm một phát về phía Tiểu Nhạc.
Phập
Không chút huyền niệm, viên đạn này vẫn là xuyên thẳng vào trong của Tiểu Nhạc, mang đi một tảng lớn hắc khí.
Thế nhưng, chung quy vẫn chỉ có vậy.
Chưa nói đến việc lần này bởi vì nổ súng quá gấp rút, không kịp nhắm kỹ, nên viên đạn của nàng cũng đã có chút chệch hướng, không trúng vào đầu, mà lại bắn thẳng vào trên lồ ng ngực của hắn.
Thì việc hắn đột ngột tấn thăng thành ác quỷ, cũng đã đủ khiến uy lực của viên đạn này bị suy giảm vô số lần.
Viên đạn cứ như vậy mắc kẹt ở trong ngực hắn, đã không hề xuyên thấu sang bên kia.
Cúi đầu, nhìn xem lỗ thủng trên ngực mình, Tiểu Nhạc liền cau mày, từ từ thò tay vào trong miệng vết thương đang rò rỉ hắc khí kia, chưa đến nửa phút liền đem một đầu đạn to hơn ngón cái, được khắc đầy chú văn móc ra.
Kế tiếp, lại trực tiếp đem nó nhét vào miệng, răng rắc răng rắc nhấm nuốt, tựa như đang ăn một viên kẹo.
Chứng kiến việc này, chỉ có cảm giác da đầu nổ tung, không dám chần chừ nữa, Lưu Nghi liền đem toàn bộ đạn còn sót lại đánh hết lên người hắn, khiến cả không gian đều chìm trong tiếng súng inh ỏi.
Bị sức giật của súng làm hai tay tê cứng, nhưng nhìn xem cơ thể đã bị bắn thủng như cái sàn của đối phương, Lưu Nghi vẫn cảm thấy vô cùng đáng giá.
Chỉ tiếc, vừa vui mừng chưa được bao lâu, giây kế tiếp, nàng liền đã biết được thứ gì gọi là không có tuyệt vọng nhất, chỉ có tuyệt vọng hơn, đi từ tuyệt vọng này đến tuyệt vọng khác.
Bởi vì, tất cả viên đạn bắn vào người Tiểu Nhạc, đã giống như bị lực lượng vô hình nào đó cưỡng bách đẩy ra, lạch cạch lạch cạch rơi xuống đất.
Mà miệng vết thương đang tỏa ra hắc khí của hắn, cũng đã lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, nhanh chóng khép lại.
**Bất ngờ không bà zà.
Người ta có bất tử chi thân đó…