Người này có chuyện gì thế nhỉ?
Nàng nghĩ lại, kiếp trước khi Yến Lâm vừa khải hoàn trở về, lòng nàng bất an, cũng từng nói với Tạ Nguy đại loại như báo ân báo oán xong không ai nợ ai, nhưng đối phương cũng đâu có phản ứng lớn như thế?
Hai lần này, luôn cảm thấy Tạ Nguy hơi kỳ lạ.
Nhưng đến cùng là kỳ lạ ở đâu, Khương Tuyết Ninh lại không nói ra được.
Ngẫm nghĩ, nếu đã không có manh mối, thì dứt khoát vứt mớ hỗn độn này đi. Dù sao Tạ Nguy vốn là hạng người vui giận khó lường không dễ hầu hạ, nếu chỉ tốn thời gian suy xét đã hiểu thấu hắn nghĩ gì, vậy những người khác còn lăn lộn thế nào nơi triều đình sóng gió không ngừng đây?
Quan trọng là Tạ Nguy đã đồng ý!
Mặc dù nàng đã liên hệ với Trịnh Bảo, ở bên ngoài lại tìm thêm Chu Dần Chi, nhưng chút sức lực này nếu muốn thành công có thể xem như là đánh bạc, chưa chắc không xảy ra sai sót. Nhưng nếu được người có sức ảnh hưởng lớn trên triều như Tạ Nguy, bằng lòng giúp đỡ một chút, khả năng thành công sẽ tăng lên rất nhiều. Mà cho dù bại sự, cũng tránh liên lụy những người vô tội như Trịnh Bảo.
Thành công ngay trước mắt!
Khương Tuyết Ninh nghĩ đến đây, suýt chút nhảy lên cao 3 thước*, quay về phòng lại càng được yên tĩnh. Bị lời nói của Tạ Nguy hù dọa một phen, trong phủ từ trên xuống dưới không một ai dám đến làm phiền nàng nữa.
*Thước: Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, 1 thước = ⅓ mét, ở đây dùng phép nói quá, mô tả sự kích động của Ninh Ninh.
Nàng chỉ lo lắng, trong lòng họ Tạ kia không cam tâm tình nguyện thôi.
Có điều hoàn toàn ngoài dự liệu, sau khi đồng ý, đối phương lại vô cùng giữ lời hứa, sáng sớm hôm sau Kiếm Thư đích thân đến phủ mời, nói rằng Tạ tiên sinh nhận sự ủy thác của Khương đại nhân, đương nhiên tận tâm tận lực với Khương nhị cô nương nhiều hơn, lần này mời Khương Tuyết Ninh đi Tạ phủ khảo giáo học vấn.
Ban đầu Khương Tuyết Ninh còn tin là thật.
Sau khi đến Tạ phủ đều thấp thỏm không yên, cố gắng nhớ lại sách đã đọc, đàn đã luyện tối qua. Không ngờ nàng bước vào Chước Cầm Đường, bên trong hoàn toàn trống rỗng, cũng không thấy bóng dáng Tạ Nguy.
Kiếm Thư cúi người nói: “Hôm qua, sau khi quay về tiên sinh giao phó ta thu thập mọi thứ liên quan đến việc hòa thân của Trưởng Công chúa điện hạ, có mấy tờ trình công văn không dám giao cho người khác truyền khắp nơi, vì vậy dứt khoát mời Ninh nhị cô nương qua đây xem. Tiên sinh, tiên sinh đi U Hoàng quán rồi, đã dặn dò rằng, nếu cô nương có việc gì cứ căn dặn, thuộc hạ nhất định sẽ làm thỏa đáng cho cô nương.”
Thế là Khương Tuyết Ninh đã hiểu.
Tạ Nguy rõ ràng chán ghét nên tránh đi mà, có lẽ biết chuyện nàng sắp làm lần này dị thường nguy hiểm, vốn dĩ không muốn vướng vào vũng nước đục này, lại bị nàng lấy chuyện báo ân ra ép buộc, không thể không đồng ý. Dứt khoát mắt không thấy tâm không phiền, quăng cho nàng một Kiếm Thư đắc lực, bản thân thì tránh thật xa.
Nàng cũng chỉ mong thế.
Giả sử họ Tạ kia ngồi bên cạnh nàng như Diêm Vương vậy, mà nàng phải nghiêm túc thương lượng chuyện đánh tráo, cướp người gì đó với hắn, thật là chưa sầu chết đã bị dọa cho chết trước rồi.
Khương Tuyết Ninh vui mừng thoải mái, thoáng chốc cảm thấy không khí căng thẳng trong Chước Cầm Đường đều được thả lỏng, lập tức đâu lại vào đó coi đây thành nhà mình, còn không chút khách khí gọi Kiếm Thư ngồi xuống cùng, xem tất cả những công văn về việc hòa thân trước.
Kiếm Thư nào dám ngồi?
Hắn đứng bên cạnh, Khương Tuyết Ninh muốn xem thứ gì, hắn nhanh chóng trình lên; Khương Tuyết Ninh muốn viết gì, hắn mài mực đưa bút. Từ đầu đến cuối không dám vượt quá khuôn phép chút nào, cũng không vì Tạ Nguy không ở đây mà có chút nào nơi lỏng.
Người bên cạnh Tạ Nguy luôn nghiêm cẩn quá đáng y hệt hắn; Khương Tuyết Ninh còn nhớ kiếp trước có vài lần ngẫu nhiên nói chuyện riêng cùng hai thuộc hạ của Tạ Nguy là Đao Cầm và Kiếm Thư cũng vậy, chỉ cho là tính tình họ vốn thế, kêu vài lần không thấy hắn ngồi, cũng dừng lại, chuyên tâm xem xét đồ vật trong tay.
Chuyện lớn như công chúa hòa thân sẽ do Lễ bộ lo liệu.
Đẩy Tiêu Xu đi hòa thân đã không thể được, Hoàng đế cũng không hề có ý định thay đổi chủ ý. Nói cách khác biện pháp mềm mỏng không được, nhất định phải áp dụng biện pháp cứng rắn. Thời điểm này, hiểu thấu quy trình trước sau đưa Công chúa đi hòa thân trở thành việc vô cùng quan trọng cấp bách.
Ngày Thẩm Chỉ Y đi Thát Đát hòa thân, đã được Khâm Thiên Giám tính đi tính lại, định vào ngày hai mươi mốt tháng ba, cách bây giờ chỉ còn lại chưa tới một tháng. Người của Công bộ đã làm ra xe ngựa vững chắc, tuyển lựa bốn con tuấn mã đến kéo.
Trước một ngày, Công chúa phải cùng Hoàng thượng cúng tế tổ tiên.
Ngày xuất phát, phải dậy thật sớm trang điểm, đội mũ phượng đeo khăn quàng vai, khăn voan trùm đầu, sau khi bái biệt Hoàng đế thân tộc một mạch xuất cung. Lại dựa theo quy củ hòa thân của các triều đại trước, được tám trăm lính tráng của Vũ Lâm Quân đi theo bảo vệ. Thời điểm xuất phát là vào cuối xuân, hướng Tây Bắc mà đi, thời tiết vừa đẹp, sẽ không quá lạnh cũng không quá nóng.
Ở đây tổng thể có hai cách để cứu người:
Một là, đợi sau khi Công chúa rời kinh, thủ vệ buông lỏng, cướp người hoặc là giữa đường đánh tráo đều có cơ hội.
Chỉ có điều nếu cướp người thì thật đơn giản, muốn đánh tráo mà nói, nếu đám thủ vệ trên đường đã thấy mặt Thẩm Chỉ Y, bất kể thế nào sự việc cũng sẽ bại lộ.
Thứ hai, xuống tay trước khi Công chúa rời kinh. Sau khi bái biệt thân tộc sẽ trực tiếp lên xe ngựa xuất cung, người trong hoàng tộc chỉ ở trên cổng thành quan sát đưa tiễn từ xa, nếu to gan một chút, tìm một nữ tử tướng mạo tương đương, hiểu rõ tình hình trong cung tự nguyện thay thế, chỉ cần không bị phát hiện sau khi lên đường hòa thân, đám thủ vệ chưa bao giờ nhìn thấy Công chúa, ngay cả khi thấy thế thân cũng sẽ không nghi ngờ.
Song kế hoạch này cũng có hạn chế cực lớn, chính là quá mức nguy hiểm.
Hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt, chỉ sợ không dễ dàng hành động.
Sau khi Khương Tuyết Ninh ở trong phủ Tạ Nguy suy xét cả một buổi sáng, cân nhắc một chút lực lượng trong tay, cùng với mức độ Tạ Nguy có thể giúp đỡ, dứt khoát loại bỏ phương án thứ hai.
Thỏa đáng nhất là phương án đầu tiên.
Nàng cẩn thận lật giở bản đồ trong phủ Tạ Nguy mang tới, nghiền ngẫm nhiều lần, trong đầu đã vạch ra một tuyến đường, khoanh tròn rất nhiều điểm.
Nhưng trên đường cướp người ắt hẳn phải là một đội ngũ tinh nhuệ mới có thể thành công, tám trăm Vũ Lâm Quân cũng không phải trò đùa.
Mặc dù trong tay nàng còn lại ít tiền, có thể làm tiếp ứng chi viện, cũng đủ để thu xếp tốt cho cuộc sống của Thẩm Chỉ Y trong tương lai. Nhưng nếu muốn từ bên ngoài thu mua người cướp Công chúa hòa thân, có nguy cơ hễ sơ suất sẽ rơi đầu, một là chưa chắc có bản lĩnh này, hai là chưa chắc có dũng khí này, ba là nếu như sự việc bại lộ, không ai gánh nổi.
Tuy có thể dùng Chu Dần Chi, nhưng Khương Tuyết Ninh vẫn kiêng dè người này.
Đây là thời điểm tốt nhất để xin trợ giúp từ Tạ Nguy.
Khương Tuyết Ninh nói tính toán của mình với Kiếm Thư.
Người khác không biết, chỉ nói Tạ Nguy là một văn thần bình thường, nhưng nàng chỉ nhìn bản lĩnh của Kiếm Thư và Đao Cầm liền biết rằng sau lưng hắn không đơn giản như thế, càng không cần nói những việc kiếp trước Tạ Nguy đã làm.
Nếu trong tay hắn không có gì khác để dựa vào, mới là lạ đấy.
Sau khi Kiếm Thư ghi nhớ, nói rằng Tạ Nguy quay về sẽ truyền đạt lại, mời Khương Tuyết Ninh ngày mai lại đến.
Những ngày này, hễ nàng ở trong phủ, Tạ Nguy nhất định không có mặt.
Khương Tuyết Ninh chỉ nói tính nết người này càng kỳ lạ, nhưng đoán rằng chuyện này không quá khó khăn, chắc hắn sẽ đồng ý.
Ai ngờ hôm sau khi nàng đến, Kiếm Thư lại nói: “Tiên sinh nói, nếu như sơn phỉ bình thường cướp Công chúa đi, ắt sẽ khiến triều đình truy xét, Trưởng Công chúa điện hạ chạy trốn được nhất thời nhưng không thể chạy trốn được cả đời. Ninh nhị cô nương đã quyết định dùng nước đi nguy hiểm này, tốt nhất là hai bút cùng vẽ, đồng thời dùng hai kế đánh tráo cùng cướp người. Bố trí Vũ Lâm Quân tiên sinh tự có sắp xếp, tiếp theo chỉ cần đẩy một người chết thay ra đánh tráo với Công chúa, nói rằng chết trong lúc bị cướp, kết hợp với tín vật của Công chúa, bất cứ ai cũng không nghĩ được Trưởng Công chúa điện hạ thật đã kim thiền thoát xác*. Như vậy, mới có thể loại bỏ được mối họa về sau.”
*Kim thiền thoát xác nghĩa đen chỉ con ve sầu phá vỡ vỏ bọc để chui ra ngoài. Trong quân sự, kế này chỉ việc tạo bề ngoài giả tạo nhằm khiến quân địch hoang mang, án binh bất động, còn bản thân thoát an toàn.
Khương Tuyết Ninh nghe mà trong lòng run lên.
Sao nàng có thể không nghĩ tới kế hoạch này chứ?
Suy cho cùng có thể một lần trót lọt, cắt đứt ý nghĩ muốn tìm Thẩm Chỉ Y của hoàng thất.
Chỉ là cướp người còn dễ nói, muốn đẩy một người vô tội ra chết thay cho Thẩm Chỉ Y, một là khó tìm được ứng cử viên, hai là không đành lòng.
Hơn nữa, dựa vào sự hiểu biết sơ lược của nàng về Tạ Nguy kiếp trước…
Khương Tuyết Ninh ngẩng đầu lên nhìn Kiếm Thư, hỏi một câu: “Sợ rằng, những lời này vẫn chưa nói hết đúng không? Hòa thân liên quan đến chuyện nghị hòa của hai nước, nếu Công chúa xảy ra chuyện, hẳn là liên can vào đó rất phức tạp. Tiên sinh đã đồng ý kế hoạch cướp người, chẳng lẽ lại có thể lãng phí cơ hội tốt thế này sao? Đến lúc đó, e rằng kẻ cướp đi “giết” Công chúa, không chỉ đơn giản đóng giả thành sơn phỉ, còn phải lưu lại chút manh mối liên quan đến vương thất Thát Đát, cố ý tung hỏa mù, kích động hai nước nghi kỵ lẫn nhau, thậm chí là nổ ra chiến tranh.”
Kiếm Thư im lặng không nói.
Khương Tuyết Ninh lại cảm thấy trong lòng siết chặt: “Có chiến ắt sẽ dụng binh, Tiêu thị như con hổ giấy không chịu nổi một đòn, chiến sự nguy cấp, cho dù triều đình và dân chúng chỉ trích, hoàng đế không muốn, chỉ sợ cũng khẩn cấp nghìn dặm triệu hồi tướng cũ, lập lại trung dũng.”
Nếu như vậy, Dũng Nghị Hầu phủ sẽ được điều trở về!
Quả thật Kiếm Thư không ngờ Khương Tuyết Ninh có thể nghĩ đến tầng này, hầu như không có gì khác biệt với tính toán của tiên sinh nhà mình hôm qua!
Khương Tuyết Ninh nói: “Phải như vậy không?”
Kiếm Thư không trả lời, chỉ cúi đầu xuống nói: “Tóm lại tiên sinh nói, ngài đã nhờ tiên sinh giúp đỡ, xác thực tiên sinh cũng sẽ giúp đỡ ngài, ngài muốn mưu tính gì cứ việc mưu tính, còn tiên sinh mưu tính việc tiên sinh muốn, cũng không ảnh hưởng.”
Lúc lâu sau, cuối cùng Khương Tuyết Ninh mỉm cười.
So với đại cục mà Tạ Nguy mưu tính, chút cỏn con này của nàng quả thật là tầm nhìn hạn hẹp, hành động nhỏ nhen. Nếu ầm ĩ trở mặt với Tạ Nguy, việc giải cứu Thẩm Chỉ Y hoàn toàn trở nên vô cùng mạo hiểm, còn chưa biết chừng họ Tạ ở sau lưng ngáng chân. Nhưng nếu đồng ý, tuy hướng đi của chuyện này có chút khác biệt với dự liệu của nàng, nhưng chí ít nắm chắc chín phần mười sẽ cứu được Trưởng Công chúa Điện hạ.
Mà Hầu phủ…
Nàng nghĩ tới nghĩ lui cũng không nói gì thêm.
Cuối cùng chỉ nói: “Tiên sinh suy xét chu toàn, đương nhiên làm theo phương án của tiên sinh.”
Thế là tất cả công việc được gấp rút chuẩn bị.
Việc Lâm Truy vương Thẩm Giới tuyển phi quả là náo nhiệt một trận, đồng thời tuyển chính phi và trắc phi khiến cả kinh thành nghị luận một phen. Trong tháng ba lại là lễ hội đèn lồng, du ngoạn đạp thanh, trăm họ cầu phúc cho Trưởng Công chúa điện hạ sắp đi hòa thân, còn ăn mừng rất nhiều ngày…
Dưới vẻ náo nhiệt bên ngoài, một kế hoạch táo bạo đang được tiến hành.
Thời gian chuẩn bị và chờ đợi trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới một ngày trước khi hòa thân.
Mọi việc đều tiến triển vô cùng thuận lợi.
Chỉ có điều sau khi kết thúc làm thư đồng tại Phụng Thần điện, Khương Tuyết Ninh không tìm được lý do thích hợp để vào cung, cũng không có biện pháp gặp được Thẩm Chỉ Y. Nhưng nàng cũng không sốt ruột, việc cần chuẩn bị đều đã xong, chỉ đợi trước khi hòa thân một ngày, cùng mọi người tiến cung bái biệt Công chúa, đến lúc đó nói kế hoạch ra, vẫn sẽ không xảy ra sai sót.
Nhưng Khương Tuyết Ninh tuyệt đối không dự đoán được, ngay thời điểm mấu chốt trước mắt, xảy ra biến cố khiến nàng không kịp chuẩn bị…
“Trong cung mới truyền tin về, Hiền Phi đề nghị với Hoàng thượng, đổi toàn bộ Vũ Lâm quân được chỉ định ban đầu thành Cấm Vệ quân.” Kiếm Thư bám sát toàn bộ việc cứu Công chúa lần này, bây giờ sắc mặt hơi nặng nề, tiếp tục nói: “Vốn dĩ có không ít thuộc hạ cũ của Hầu phủ trong Vũ Lâm quân, đã được tiên sinh an bài thỏa đáng, chuyện thay người giữa đường tuyệt đối không xảy ra sai sót. Nhưng Hiền phi lại dốc hết sức chủ trương, đổi tất cả thành tâm phúc của Hoàng thượng, ra sức đảm bảo việc hòa thân không có sai sót. Nếu vậy, muốn dùng kế vải thưa che mắt thánh, để hoán đổi Công chúa trước mặt nhiều người thế này, chỉ sợ khó như lên trời. Trừ khi…”
Hiền phi, Tiêu Xu!
Xuyên suốt từ kiếp trước đến kiếp này, Khương Tuyết Ninh nghĩ, bản thân rốt cuộc vẫn đối mặt với người này.
Nàng nói: “Trừ khi bỏ đi kế hoạch giữa đường hoán đổi Công chúa. Cấm Vệ quân chưa từng thấy Công chúa, cần phải đánh tráo xong sau khi Công chúa bái biệt, trước khi xuất cung!”
“Đúng là như vậy, nhưng biện pháp này quá nguy hiểm, mà còn…”
Kiếm Thư nói đến đây, tạm ngừng lại.
Khương Tuyết Ninh nhìn hắn.
Kiếm Thư mới nói: “Vả lại tiên sinh cảm thấy, hành động của Hiền phi lần này không bình thường, ngược lại giống như đã phát giác được việc cứu Công chúa, lại thỉnh cầu Hoàng thượng tự mình lo liệu chuyện hòa thân của Trưởng Công chúa, có vẻ như muốn đối đầu trực diện với cô nương.”
Khương Tuyết Ninh hiểu rõ hắn muốn nói gì.
Ý của Tạ Nguy là, mục đích lần này của Tiêu Xu rõ ràng như thế, giống như đã biết phía sau trận nghị luận đẩy nàng ta ra thay Trưởng Công chúa đi hòa thân là ai, lo rằng có phải ngày trước nàng để lộ sơ hở gì không.
Kiếm Thư hỏi: “Tráo người trong cung không thể so với ngoài cung, vô cùng nguy hiểm, Ninh nhị cô nương liệu rằng…”
“Không.”
Trong lòng Khương Tuyết Ninh đang cháy một đốm lửa, đột nhiên đứng dậy, cười gằn một tiếng.
“Nàng ta có can đảm xin tự mình lo liệu việc hòa thân, cũng là có gan! Nhân cơ hội này tặng nàng ta một lễ vật lớn, chẳng phải vừa khéo sao?”
Tự sắp xếp việc hòa thân, nếu như trước mặt nàng ta điện hạ xảy ra chuyện gì, với tính khí của cẩu Hoàng đế Thẩm Lang này, bảo đảm khiến nàng ta gánh không nổi!
Giống như vụ án Ngọc Như Ý khi đó bị người hãm hại, nàng không có chứng cứ gì cũng dám khẳng định sau lưng chính là Tiêu Xu, Tiêu Xu lờ mờ nhận ra nghị luận chuyện hòa thân có người phía sau thúc đẩy, nhận định việc này không thoát khỏi liên quan với nàng, cũng không có gì lạ.
Có bản lĩnh, làm ra được chuyện này, vốn dĩ không nhiều.
Khương Tuyết Ninh kiêng dè Tiêu Xu, Tiêu Xu căm thù Khương Tuyết Ninh, hai bên đều hiểu rõ lẫn nhau, cho dù có che giấu, cũng không khiến bọn họ nghi ngờ lên đầu người vô tội!
Nghĩ cũng biết Tiêu Xu lần này nhất định bày ra một tấm lưới lớn, đợi nàng đi vào.
Nhưng Khương Tuyết Ninh vẫn thật sự muốn xông vào một lần.
Bí quá hóa liều còn có ba phần hi vọng, đến đây buông tay chính là giương mắt nhìn Thẩm Chỉ Y gửi hồn nơi đất khách quê người!