Chẳng ai nghĩ theo hướng khác.
Dù sao người trong sạch liêm khiết, phẩm tính ngay thẳng hiền lương như Tạ thiếu sư, sao có thể dính dáng đến “Luân lý cương thường” gì được?
Lại nói về Khương Bá Du, sau một phen trò chuyện kết thúc trong không vui với Tạ Nguy, trong lòng liền chôn xuống một đám mây đen, mơ hồ cảm thấy nữ nhi nhà mình lại bị người quyền cao chức trọng như thế nhìn trúng, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Vả lại bộ mặt Tạ Nguy biến đổi nhanh chóng trước và sau khi sự việc xảy ra, quả thực khiến ông hoài nghi người này và Tạ Cư An mình quen biết trong dĩ vãng có phải cùng một người hay không.
Cân nhắc hết lần này đến lần khác, cùng ngày, vừa trở về, ông đã đi tìm Khương Tuyết Ninh nói chuyện.
Sau khi tỉnh ngộ vào ban chiều, Khương Tuyết Ninh đã bắt đầu dặn dò nha hoàn kiểm kê đồ đạc hiện có của mình lần nữa, lại trả lời cho Vưu Phương Ngâm, dự định tháng này sẽ lên đường đi đất Thục. Khương Bá Du sai người đến gọi nàng, trái lại vừa đúng lúc.
Trong thư phòng, Thường Trác hầu hạ bên cạnh Khương Bá Du dâng trà lên, sau đó liền lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai cha con.
Khương Bá Du đắn đo một phen mới mở miệng: “Ninh nha đầu à, hôn sự của tỷ tỷ con đến nay đã được định đoạt, chỉ đợi hai ngày nữa sẽ thành hôn. Ta thấy từ sau khi con làm thư đồng trong cung trở về, dường như không còn quá thích ra ngoài nữa. Công tử nhà hào môn huân quý khắp kinh thành, ngoại trừ Định Phi thế tử thực sự không ra hình ra dạng cho lắm kia, không biết con có để ý đến ai không? Trong nhà cũng đến lúc mưu tính một hai cho con rồi.”
Quả nhiên đến tuổi, trong nhà cũng bắt đầu phát sầu vì hôn sự của nàng rồi.
Khương Tuyết Ninh nâng chén trà lên, cúi đầu chỉ nhìn thấy ánh mắt và sóng mắt dao động của mình phản chiếu trong chén nhỏ. Gương mặt hiện ra đầu tiên trong đầu, lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng không hề mang đến cho nàng quá nhiều nhu tình mật ý, ngược lại có nhói đau mơ hồ.
Tay run lên một chút, nàng chậm rãi đặt chén trà xuống.
Khương Bá Du dò xét nét mặt nàng, vội vàng nói: “Phụ thân cũng không phải vội gả con cho ai, nếu như con và vị Định Phi thế tử kia chơi vui, sửa được tật ăn chơi đàng điếm, bất cần đời kia, con lại thật sự yêu mến, cũng không phải không thể được…”
Khương Tuyết Ninh bật cười: “Phụ thân lo quá rồi, con không có ý với người này.”
Khương Bá Du thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ nếu nàng thích Tiêu Định Phi kia, chỉ sợ còn không bằng Tạ Nguy đâu!
Ông hỏi tiếp: “Vậy đúng là con có ý trung nhân rồi?”
Đương nhiên là có.
Chỉ tiếc, ý trung nhân của nàng, dường như không hề có ý với nàng.
Khương Tuyết Ninh cảm thấy mình không nên tiếp chủ đề này, cho nên dứt khoát không tiếp, nói thẳng: “Phụ thân, nữ nhi hiện tại không có tâm tư bàn chuyện cưới gả. Mọi việc trong kinh phiền nhiễu, tháng này nữ nhi dự định đi đất Thục giải sầu một chút.”
“Làm càn!”
Lần này Khương Bá Du bị kinh sợ không nhẹ, mắt cũng trợn tròn lên, quả thật không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.
“Một cô nương mới bao lớn như con, núi cao đường xa đi đất Thục làm gì?”
Khương Tuyết Ninh sớm biết chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, dù sao một cô nương gia chưa xuất giá muốn tự đi xa, nghe thật sự không thể tưởng tượng được.
Khương Bá Du có phản ứng thế này, nàng cũng không kinh ngạc.
Nhưng đã dám nhắc tới lời này, đương nhiên nàng cũng có chuẩn bị.
Chỉ nhàn nhạt tiếp lời: “Đoạn thời gian trước trong kinh xôn xao bàn tán chuyện trưởng công chúa điện hạ hòa thân, sau lưng có nữ nhi dính vào. Đề nghị để Tiêu Xu thay công chúa hòa thân, cũng là chủ ý của nữ nhi.”
Khương Bá Du hoảng sợ đứng bật dậy: “Con nói gì?”
Ông đánh đổ chén trà.
Khương Tuyết Ninh vẫn còn chưa nói xong, bổ sung thêm: “Hôm công chúa điện hạ hòa thân, sở dĩ con về trễ, cũng là vì mưu đồ thay mận đổi đào, hơn nữa giữa đường còn muốn sắp đặt chặn giết đoàn hòa thân. Chỉ có điều điện hạ không muốn, cho nên không thể được như ý.”
“…”
Lần này Khương Bá Du triệt để nói không nên lời.
Bất luận chuyện nào, kéo ra cũng là chuyện đại nghịch bất đạo phải rơi đầu!
Khương Bá Du chỉ cho rằng nữ nhi này của mình ham chơi một chút, thích nghịch ngợm một chút, thế nhưng chỉ giới hạn ở lớp trẻ mà thôi, nào ngờ trong mưa gió gần đây còn có bút tích của nàng?
Lúc nhận thức bị lật đổ, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Khương Tuyết Ninh ngược lại tỉnh táo phân tích lợi – hại cho ông: “Việc này Tiêu Xu biết rõ mồn một, bây giờ nàng là Hiền Phi nương nương trong cung gần đây đang được sủng ái, không biết đang nghĩ bao nhiêu biện pháp trả thù con. Nếu như nữ nhi ở lại kinh thành, thứ nhất không biết còn phải làm ra bao chuyện hoang đường, thứ hai nói năng hành động không nên hồn còn sợ liên luỵ tỷ tỷ đã thành Trắc Phi của Lâm Truy vương, thứ ba nếu Tiêu Xu trả thù nhằm vào nữ nhi, cũng chưa chắc không liên luỵ gia tộc. Như thế nếu không rời kinh một thời gian trước, tránh xa tai họa, người trong kinh lâu ngày không thấy nữ nhi, đương nhiên sẽ dần dần quên đi. Hơn nữa nghe nói, Thiên Phủ địa linh nhân kiệt, nữ nhi đi đất Thục, sửa đổi triệt để sai lầm trước đây, hiển nhiên cũng không ai biết ở kinh thành con ương ngạnh thế nào, biết đâu còn tìm về được con rể hiền cho phụ thân. Xin phụ thân cân nhắc một hai.”
Chẳng qua thực ra Khương Bá Du có đồng ý hay không, đối với nàng mà nói cũng chẳng khác gì.
Nếu đồng ý, mọi chuyện xuất hành tự nhiên đơn giản, nếu không đồng ý, tệ nhất cũng chỉ lén trốn đi như Vưu Phương Ngâm kiếp trước, còn về dẫn đường, Chu Dần Chi có thể giải quyết. Huống chi so với Vưu Phương Ngâm kiếp trước, trong tay nàng còn có nhiều ngân lượng hơn, không hề quẫn bách chút nào.
Ngay khoảnh khắc đầu tiên, thứ xuất hiện trong lòng Khương Bá Du là phẫn nộ.
Nhưng đến khi Khương Tuyết Ninh nói xong, tức giận lại giảm đi.
Ngược lại cũng không phải bị lý do thoái thác gượng ép này của Khương Tuyết Ninh thuyết phục, mà là nghĩ đến Tạ Nguy. Nhị nữ nhi lưu lạc bên ngoài nhiều năm, sau khi trở lại kinh thành, cũng thật là ông không nuôi dạy tốt, như thế đã thua thiệt rất nhiều rồi. Nếu như nàng không có ý gì với Tạ Nguy, mà Tạ Nguy muốn lừa gạt, ông tuyệt đối không nên ngồi nhìn. Nhưng so với người ngoài, ông cũng hiểu năng lực của Tạ Cư An hơn một chút, nếu Khương Tuyết Ninh ở lại kinh thành, tình hình cũng không lạc quan.
Nếu đi đất Thục như thế, chưa hẳn đã không thể.
Tuy núi cao đường xa, vị thế xa xăm, nhưng chí ít tránh đi những việc hỗn loạn của kinh thành, cũng có thể ngoài tầm tay với của Tạ Nguy, nguy cơ gặp phải tiếng xấu “Thầy trò luân loạn” gì đó tự nhiên cũng có thể biến mất.
Ông cau mày nghĩ nửa ngày, rốt cuộc cũng thở dài, hỏi: “Con đã quyết rồi?”
Nghe thấy câu này, Khương Tuyết Ninh biết chuyện đã thành rồi.
Nàng nói chắc chắn: “Không sai.”
Khương Bá Du liền nói: “Đợi ta suy nghĩ một chút, cũng tiện xem thử tình hình bên đất Thục rốt cuộc ra sao, dù con muốn đi, trong nhà cũng phải có chút sắp xếp mới được.”
Khương Tuyết Ninh đứng dậy chỉnh trang thi lễ: “”Đa tạ phụ thân.”
Một phen đàm thoại vốn định thám thính ý nữ nhi để nói chuyện cưới gả cho nàng, cứ như vậy biến mất chẳng kịp nổi tăm hơi vì Khương Tuyết Ninh bỗng nhiên đề nghị muốn rời kinh.
Đương nhiên Khương Bá Du lật công văn xem tình hình ở đất Thục.
Khương Tuyết Ninh thì cáo lui khỏi thư phòng, trở về phòng mình.
Bọn nha hoàn dời tất cả những thứ quý trọng của nàng ra, chỉ vì buổi chiều Khương Tuyết Ninh dặn dò sắp tới sẽ xuất môn, có chút đồ quý giá không tiện mang theo, đều phải lấy ra đi cầm cố.
Chỉ là lúc tìm thấy vòng tay ngọc bích từ trong đồ nữ trang, Đường Nhi, Liên Nhi có chút do dự.
Các nàng không biết vòng tay này từ đâu mà có, cũng không phải thứ cực kỳ quý giá, nhưng vẫn luôn được Khương Tuyết Ninh đặt dưới đáy rương. Hơn nữa năm ngoái sở dĩ Vương Hưng Gia bị cô nương trút giận, gặp xui xẻo chính là vì chiếc vòng tay này.
Hai người thì thầm một lúc, ngược lại không dám đặt vòng tay này vào số đồ vật phải cầm cố, mà bỏ riêng trong một chiếc hộp nhỏ, đặt trên bàn.
Cho nên Khương Tuyết Ninh trở về, vừa nhìn đã thấy.
Liên Nhi vội vàng tiến đến giải thích: “Vừa nãy thấy trong số nữ trang, nô tỳ cùng Đường Nhi cũng không dám tự ý động đến, muốn hỏi một chút ý cô nương xử trí thế nào?”
Ngọc bích Hòa Điền, xanh nhạt ôn hoà, hoa văn tinh tế, giống như sóng nước tẩy sạch.
Khương Tuyết Ninh cầm lên, sinh ra mấy phần giật mình lo lắng.
Đường Nhi, Liên Nhi đều không dám nói gì.
Qua hồi lâu, Khương Tuyết Ninh mới đột nhiên hỏi: “Khi nào Thẩm Giới thành hôn nhỉ?”
Tất cả mọi người đều gọi là “Lâm Truy vương điện hạ”, chợt nghe xong hai chữ “Thẩm Giới”, hai nha hoàn đều không kịp phản ứng, lập tức lại đổ mồ hôi lạnh vì sự lớn mật của Khương Tuyết Ninh, trả lời: “Là tháng này, ngày mười tám, còn chưa đến hai ngày nữa. Cô nương muốn đi sao?”
Khương Tuyết Ninh đặt lại vòng ngọc kia vào trong hộp.
Đáy mắt lại giống thoáng qua mấy phần trống vắng như gió thổi mây tan, chỉ chậm rãi nói: “Vẫn nên đi xem sao.”