Chẳng phải nói, khi còn sống, việc hắn thích làm nhất chính là nghe mẫu thân mình hát sao?
Nếu bây giờ y hát, có thể hay không sẽ khiến hắn nhớ lại hồi ức tươi đẹp lúc sinh thời mà tha cho y?
Được rồi, tưởng tượng một chút là đủ, nếu không muốn chết nhanh hơn một chút thì vẫn là thôi đi.
Nói đến năng lực ca hát của mình, dù là một người tự tin như Miên Dương, thật sự cũng không dám khen tặng.
Y hát…nói thế nào nhỉ? Không phải rất khó nghe, nhưng tuyệt đối sẽ không dính dáng gì đến chữ hay…
A Thất không biết, ở trong mắt Miên Dương, thời khắc này, bản thân đã trở nên đáng sợ dường nào.
Bất kể là cơ thể hư ảo, tản mát ra hàn khí, hay vô số sương đen đang chuyển động sau lưng, đều chẳng khác gì lệ quỷ đến đòi mạng.
Nhìn thấy hắn tiến về trước một bước, Miên Dương liền lập tức lùi về sau, bàn tay siết chặt truyền tống phù, chuẩn bị cho bất kỳ tình huống xấu nào.
Cho đến khi bóng người đó ngừng lại ở trước mặt mình, âm khí trên người cũng đem chính mình bao phủ, Miên Dương mới không thể không ngừng lại, ngồi yên bất động.
Cố ép chính mình phải bình tĩnh, không thể bị khí thế của đối phương áp đảo, Miên Dương liền ngẩng đầu, có chút do dự thử gọi một tiếng :”A Thất…”
Có trời mới biết, lúc này, dây thần kinh của Miên Dương đã căng cứng như thế nào.
Y khẩn trương đến mức tim đều sắp ngừng đập đến nơi.
Trong vô thức, y liền li3m li3m cánh môi khô khốc của mình, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Nhìn xem hành động vô thức này của y, A Thất cũng không biết, loại xung động đang bắt đầu len lỏi trong người mình rốt cuộc là gì.
Cảm giác này rất xa lạ, cũng khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, giống như trong cơ thể có thứ gì đó muốn bộc phát, nhưng lại không biết phải làm thế nào.
Dựa theo bản năng cơ thể của mình, A Thất liền chầm chậm đưa tay về phía Miên Dương, nhẹ nhàng chạm vào mặt y.
A Thất có thể cảm nhận được, từ trên thân của người đối diện đang truyền đến cảm giác sợ hãi.
Y run sợ, tựa như con thỏ nhỏ gặp phải sói hoang trong thoại bản mà mẫu thân từng kể.
Móng tay của A Thất rất dài, hơn nữa còn vô cùng nhọn, nên khi lướt qua trên da thịt, luôn mang theo cảm giác lành lạnh cùng nguy hiểm, khiến Miên Dương phải thấp thỏm lo sợ, hắn sẽ bởi vì trượt tay, rạch nát gương mặt vốn đã không được anh tuấn này của y.
Có lẽ nhìn ra lo lắng của y, nam nhân liền hơi cong ngón tay, đổi thành dùng khớp xương nhẹ nhàng ma sát gò má của y, dần dần di chuyển về phía trên, khiến y bởi vì nhột mà hơi hơi nheo mắt lại.
Miên Dương có lẽ không biết, phản xạ trong lúc vô thức này của mình đáng yêu như thế nào.
Thành công khiến vị hung thần nào đó càng thêm khó chịu…
Rốt cuộc, nghĩ tới cảm giác thoải mái khi được y truyền dương khí vừa rồi, ánh mắt hắn liền bắt đầu dán chặt vào trên môi của y…!
Tựa hồ đã biết mình muốn gì, A Thất liền từ từ cúi đầu.
Chỉ có điều, động tác này của hắn, lại khiến Miên Dương sợ hết hồn.
Vị hung thần này cần kiệm đến thế cơ à? Còn muốn hút cạn dương khí trước rồi mới giết?
Đương nhiên sẽ không ngồi yên chờ chết, Miên Dương liền lựa chọn liều mạng đánh cược một lần, dùng tốc độ nhanh nhất xé rách tấm phù lục trong tay.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, giây phút môi của hắn chỉ còn cách môi y chưa đến một cen ti mét, cơ thể của y cũng liền đã đột ngột bị một vầng sáng bao phủ lại.
Mà nhìn thấy một màn này, không chút do dự, A Thất cũng đã nhanh chóng điều khiển quỷ vực, muốn thông qua đó cắt đứt quá trình truyền tống của y.
Nhưng rất tiếc, do vừa rồi bị cảm xúc kỳ quái kia chi phối, phản ứng của hắn vẫn là chậm một bước.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn xem màu sắc duy nhất trong thế giới của mình không ngừng tan biến, tựa như hết thảy chỉ là một hồi mộng ảo…
Đứng giữa quỷ vực, xung quanh là hắc ám vô biên vô tận, nắm tay của A Thất cũng đã bắt đầu siết chặt lại.
Đã nhìn thấy qua khung cảnh tươi đẹp, muốn hắn quay về, tiếp tục chịu đựng chuỗi ngày tối tăm như trước kia, đó căn bản là không có khả năng.
Việc hắn muốn làm nhất bây giờ, chính là đem ánh dương rực rỡ đó tìm về, giam cầm trong thế giới của mình, chỉ có mình có thể nhìn thấy, có thể chạm tay vào.
“Các người là ai? Tại sao lại bắt chúng ta? Đây là bắt giữ người trái phép đó, chúng ta sẽ kiện các người ra tòa…”
Trong tiếng chửi bới, đứng trên đài cao, một đám người mặc trường bào màu tím sẫm cũng đã mặt không biểu tình vây quanh mười lăm tên người chơi đang bị treo ngược trên xà ngang.
Vị trí mà bọn họ đang đứng là một quảng trường vô cùng rộng lớn, tuy rằng cảnh vật xung quanh đã bị thời gian bào mòn trầm trọng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, nơi đây trước kia có lẽ chính là nơi tướng sĩ dùng để duyệt binh.
“Đều là do chúng ta đã quá ngạo mạn, không ngờ được rằng, hung thần đó lại khó đối phó đến vậy.
Không chỉ không thể giam giữ, mà còn bám theo chúng ta không bỏ.
E rằng hôm nay, cũng chỉ có thể bỏ ra đại giới, thỉnh cầu đại nhân hiện thân, giúp chúng ta ngăn chặn đối phương…”
Đám người mặc trường bào này, kỳ thực cũng là một nhóm người chơi lâu năm.
Không giống những người chơi khác, chật vật làm nhiệm vụ, đối kháng với lệ quỷ, bọn họ lại lựa chọn bán đứng linh hồn và thân phận nhân loại của mình cho hung thần, thờ phụng đối phương để nhận được sức mạnh và sự bảo vệ, tựa như giáo chúng trong tà giáo.