“Công tử nói đùa rồi…” Mỉm cười lắc đầu, thái độ của Trường Ninh vẫn rất hòa ái: “Ý của Trường Ninh là, chỉ cần công tử có thể ra tay giúp đỡ, thì chỉ cần sống sót được qua ngày hôm nay, Trường Ninh nhất định sẽ hậu tạ công tử…”
“Ruộng vườn thành trấn, vàng bạc châu báu, phong vương ban tước gì đó, đều không phải là không được.”
Miên Dương tin tưởng, những lời này của Trường Ninh cũng đều là nói được làm được, mà không phải chỉ là cố tình vẽ bánh nướng cho mình.
Những vết thương trên người Trường Ninh, chính là do An Mạc Diễn dùng đinh nhọn đâm bị thương.
Mặc dù nhìn qua máu me bê bết, vô cùng đáng sợ, nhưng trên thực chất, sau khi cầm máu xong, cũng chẳng thể gây ra nguy hiểm tính mạng gì.
Sau khi trao đổi một hồi, xem như cũng đã quen biết lẫn nhau, bầu không khí trong mật thất đã trở nên bình thản hơn rất nhiều, ngay cả An Dạ Vũ cũng đều nghe lời thê tử mà thu liễm ác ý với Miên Dương.
Chủ động đi tới trong góc tường, ngồi xuống bên cạnh Miên Dương, An Vũ Hiên liền yên lặng quan sát y.
Tiểu thiếu gia tuy rằng vẫn kiêu ngạo như lúc ban đầu, nhưng vẫn là không nhịn được mà nhỏ giọng uy hiếp: “Nói cho ngươi biết, ngươi tốt nhất nên gạt bỏ tâm tư xấu xa đó với mẫu thân ta đi.
Ta tuyệt đối sẽ không cho phép ngươi làm kế phụ của ta đâu…”
“Nhưng mà, mẫu thân ta nói rất đúng, ân cứu mạng cao lớn hơn trời…” Giọng nói có phần ngập ngừng, An Vũ Hiên liền không khỏi đỏ mặt rũ mắt: “Nếu ngươi nhất quyết muốn lấy thân báo đáp…”
“Vậy thì gả cho ta đi.”.
Ngôn Tình Xuyên Không
“???”
Không ngờ rằng đối phương lại đột ngột tới một câu như vậy, Miên Dương nhất thời cũng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Ngoại trừ ngạc nhiên, còn lại cũng chỉ có bất mãn: “Tại sao lại là ta gả cho ngươi mà không phải là ngươi gả cho ta?”
Không biết vì cớ gì, rõ ràng đã biến thành một tiểu hài tử, An Vũ Hiên tựa hồ vẫn rất chấp niệm với việc cưới y.
Đúng vậy, là “cưới”, mà không phải “gả”, xin nhấn mạnh một lần nữa.
“Thật đáng tiếc, xem ra ta chỉ có thể cô phụ sự thành tâm của ngươi rồi.
Bởi vì trong lòng ta, kỳ thực đã sớm có người khác…” Rõ ràng chỉ là muốn trêu chọc, lừa gạt hắn một chút, nhưng vừa cất lời, cảm xúc của Miên Dương cũng đã có phần trầm xuống.
“Bởi vì hắn, ta mới có thể mạo hiểm, bất chấp hết thảy đi đến nơi này…”
“Cũng bởi vì hắn, ta mới sẽ không màng đến sống chết của bản thân, cứu vớt các ngươi…”
Đương nhiên, y vẫn biết rõ, so với những gì hắn đã làm cho mình, những điều này căn bản chẳng đáng là gì cả.
Y chỉ cảm thấy, trước kia đều là hắn bảo vệ y, bây giờ, cho dù chỉ là một giấc mộng, thì cũng đã đến lúc y đứng ra, bảo vệ những thứ mà hắn muốn bảo vệ rồi…
Không biết người trước mặt đang ưu tư chuyện gì, An Vũ Hiên lại làm ra một hành động mà y không ngờ tới được.
Đó chính là xụ mặt, nắm lấy tay y, bất ngờ dùng giọng điệu khẩn thiết nói.
“Ta không biết kẻ đó là ai, cũng chẳng cần biết đối phương quan trọng với ngươi đến dường nào.
Ta chỉ biết, so về tài hoa, dung mạo, thân phận cho đến gia thế, kẻ đó nhất định đều sẽ không thể sánh bằng ta…”
“Cho nên, Miên Dương, ngươi từ bỏ người đó đi, đợi ta lớn rồi lại gả cho ta, có được không?”
“…”
Cái này…có xem như là tự đào góc tường của mình không nhỉ?
Hắn xác định muốn y từ bỏ “người đó” thật sao?
Chỉ cần đến lúc đó hắn đừng khóc là được rồi.
“Đợi đến khi ngươi lớn rồi nói tiếp.” Đối với việc tự mua dây buộc mình, Miên Dương chỉ có thể tỏ vẻ: y cự tuyệt.
Thời gian tích tắc thoi đưa, đối với những người bị “giam” trong mật thất như bọn họ, mỗi một giây trôi qua, đều chẳng khác gì đã qua nửa đời người.
Nếu không phải có chiếc đồng hồ hiển thị trên màn hình hệ thống, Miên Dương có lẽ cũng đã không thể xác định được thời gian cụ thể.
“Chỉ còn hai tiếng nữa, giấc mộng này liền sẽ kết thúc rồi.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Miên Dương biết, nếu mọi chuyện thật sự đơn giản như thế, thì y cũng đã không tử vong nhiều lần đến vậy.
Hai tiếng này, có lẽ chính là khoảng thời gian an bình cuối cùng của bọn họ.
“An Vũ Hiên, cho ta mượn chiếc trâm cài trên đầu ngươi đi, có được không?”
Bởi vì đã là đêm khuya, nên ngoại trừ An Vũ Hiên vẫn còn cài phát quan ra, thì những người khác ở đây cũng đều chỉ dùng trâm gỗ cùng dây vải để búi tóc.
Mặc dù không biết Miên Dương muốn lấy trâm cài để làm gì, nhưng An Vũ Hiên vẫn là không chút do dự gỡ nó xuống, đưa cho y.
Trong nháy mắt đó, hắn đã vô thức sinh ra một suy nghĩ…
Chẳng lẽ đây chính là tín vật định tình trong truyền thuyết sao?
Nói như vậy, chẳng lẽ…y đồng ý gả cho hắn rồi?
Rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu thí hài, gò má của An Vũ Hiên ngay tức khắc liền bị ý niệm này của mình làm cho đỏ bừng, lập tức cúi đầu, vội vã nhìn sang nơi khác, không dám đối mặt với Miên Dương, sợ bị y nhìn thấu tâm tư.
Không biết chỉ vì một hành động nho nhỏ của mình mà đối phương lại suy diễn ra nhiều thứ như vậy, lúc này, cầm trâm bạc trong tay, Miên Dương cũng đã có cảm giác an toàn hơn rất nhiều.
Bởi vì một kế hoạch có thể đánh bại An Mạc Diễn cũng đã bắt đầu sinh sôi trong đầu của y.
**Chuẩn bị cho lão phụ thân lĩnh cơm hộp lần 1 nha mọi người..