Cho dù khuôn mặt hắn không thay đổi chút nào…
Đừng nói là quan viên trong triều, ngay cả người vô cùng quen thuộc với hắn như Lữ Hiển, cũng nhịn không được nheo mắt, bị hắn làm cho kinh sợ đến mức toàn thân ớn lạnh!
Nhưng mà hắn lại trước sau bình tĩnh như biển sâu không chút gợn sóng, tùy ý dùng một chân nhẹ nhàng đẩy thi thể không có đầu của Thẩm Lang ra xa một chút, dường như đây không phải là thiên tử cao cao tại thượng ngày xưa, mà chỉ là một đồ vật bé nhỏ không đáng kể mặc cho hắn đùa nghịch.
Tạ Nguy nhìn Thẩm Chỉ Y.
Chỉ nói: “Ngươi nói đúng, ta dối trá xảo quyệt, thận trọng từng bước, nơi nơi tính kế. Thế gian sinh linh đồ thán, thế nhân trôi dạt khắp nơi, với ta mà nói, cũng không là gì. Nhưng ta chính là như vậy, Hoàng đế muốn ta dập đầu, ta chém đầu của hắn. Ngay cả khi ta coi mạng người như cỏ rác, thiên hạ sao có thể làm khó dễ được ta?”
Thẩm Chỉ Y bi thương trong lòng, nói: “Tiên sinh năm xưa cũng từng chịu đủ đau khổ, thấy thảm cảnh của 300 nghĩa đồng. Người mất nhà, con mất cha, thế giới điêu tàn, dân chúng khóc than, thế mà không thể khiến tiên sinh động lòng trắc ẩn dù chỉ một chút hay sao?”
Tạ Nguy bình tĩnh mà trả lời nàng: “Không thể.”
Hoàng cung nguy nga này, dưới ánh hoàng hôn đẹp đẽ dần dần buông xuống, giống như nhuốm máu, toát ra một vẻ tinh tế nồng đậm, nhưng hắn cũng không thích một chút nào.
Thậm chí còn lập tức cười một tiếng.
Hắn nói: “Ta từng nghĩ, ta và Thẩm Lang, đều là thân thể phàm thai, vì sao ta phải quỳ trước hắn, còn phải vì hắn mà hy sinh thân mình? Trời sinh vạn dân, mỗi người đều là tử, vì sao chỉ có Hoàng đế mới dám xưng là thiên tử? Rõ ràng mỗi người đều là thiên tử. Nhưng ai cũng đều là cỏ rác. Vạn loại tranh chấp, cũng không lưu tình; muốn giết là giết, muốn hủy là hủy. Nếu người muốn hỏi một câu vì sao, có lẽ nên hỏi ông trời. Rốt cuộc trời sinh ra con người trên cõi đời này, chân chính bình đẳng, trước nay chỉ có ――”
Xung quanh tĩnh lặng, tất cả mọi người nhìn hắn.
Tạ Nguy mặt mày thả lỏng, nhàn nhạt nói tiếp: “Đó là chết!”
Chỉ là cái chết duy nhất qua mọi thời đại.
Có một vài người sợ chết.
Cho nên hắn hôm nay, cố ý tới đưa những người này một đoạn đường mà thôi.
Vốn dĩ thiên hạ này ngoại trừ một chữ “Chết”, thì chẳng có lý lẽ gì để nói, hắn cũng không muốn nói lý lẽ với bất kỳ kẻ nào.
Tạ Cư An giờ này khắc này, rõ ràng bình tĩnh mà lý trí, cũng không biết vì sao, sau khi mọi người nghe lời hắn nói, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.
Thật là một người điên cuồng ――
Dù cho hắn mưu trí trác tuyệt hơn tất cả mọi người, nhưng ai lại dám để cho hắn chấp chưởng thiên hạ?
Thẩm Chỉ Y đứng yên bất động rất lâu.
Yến Lâm tựa như suy tư gì.
Trước điện Thái Cực, hai quân giằng co.
Không khí đột nhiên căng thẳng tới cực điểm, chiến sự chạm vào một cái là nổ ngay!
Nhưng mà vào lúc này, bên trong đại điện bỗng nhiên truyền ra một tiếng cười cực kỳ vui sướng: “Ha ha, Hoàng đế đã chết! Tiểu hoàng đế cũng đã chết! Ngọc tỷ truyền quốc này, cuối cùng rơi vào trong tay bổn tọa!”
Mọi người đột nhiên đều ngẩn ra một chút.
Hai bên đang giằng co thiếu chút nữa căng tới mức động thủ với đối phương, lập tức đồng thời nhìn về phía điện Thái Cực.
Không biết từ khi nào, Vạn Hưu Tử thế mà lên tới điện Kim Loan, đứng ở phía trước ngự án cao cao, trong tay nâng lên một khối ngọc tỷ truyền quốc được điêu khắc tinh xảo!
Ai cũng không chú ý hắn làm thế nào đến được đó.
Bọn họ chỉ có thể nhìn thấy, miệng vết thương trên người hắn rõ ràng còn đang chảy máu, mũi tên chưa được lấy ra, nhưng hắn lại có vẻ không thèm để ý, cười đến phá lệ khoái trá, dường như đã hoàn thành được một tâm nguyện, ngay sau đó thậm chí đi đến long ỷ ở chỗ cao nhất!
Khi nhìn thấy khối ngọc tỷ kia, Khương Tuyết Ninh sững sờ trong giây lát.
Nàng đã quá quen thuộc với thứ này…
Nhưng nàng không có chú ý tới, Yến Lâm đứng ở bên cạnh nàng, cũng nhìn chăm chú vào khối ngọc tỷ này, đáy mắt thậm chí hiện lên một nỗi đau buồn không thể diễn tả nổi.
Giờ khắc này, hắn trầm mặt, thế mà xách theo kiếm, nâng bước đi vào trong điện. Vạn Hưu Tử đang muốn ngồi lên trên cái long ỷ kia.
Yến Lâm nhấc chân đá hắn ngã xuống dưới, một tay bắt lấy ngọc tỷ truyền quốc mà hắn đang ôm rất chặt, một tay kia cầm trường kiếm vung xuống, lập tức đâm một kiếm xuyên qua gáy hắn!
Vẻ mừng như điên trên mặt Vạn Hưu Tử chưa hoàn toàn biến mất.
Thậm chí tay hắn còn đang duỗi về phía long ỷ.
Nhưng Yến Lâm chỉ rút thanh trường kiếm này ra một cách vô tình, vì thế máu tươi không còn lại nhiều lắm trong thân thể hắn cũng phun tung tóe cả ra ngoài, bao phủ toàn bộ bệ long ỷ trong máu đỏ thẫm.
Biến cố bất thình lình, ai cũng không có dự đoán được.
Thậm chí rất nhiều người còn đang mờ mịt. Vì sao Yến Lâm đột nhiên động thủ?
Có triều thần thấy hắn thế mà chạm vào ngọc tỷ, không khỏi gầm lên một tiếng: “Loạn thần tặc tử, còn không mau buông ngọc tỷ truyền quốc ra?!”
Nhưng mà Yến Lâm một tay cầm trường kiếm, một tay nâng ngọc tỷ, bộ kính trang đen sẫm dường như bao trùm một tầng bóng đen dày đặc lên trên người hắn.
Hắn cản bản không quan tâm đến những người đó, thậm chí không quay đầu lại nhìn một cái.
Chỉ là nhìn về phía Tạ Nguy, lại nhìn về phía Thẩm Chỉ Y, nhưng cuối cùng ánh mắt rơi xuống trên người Khương Tuyết Ninh.
Nàng còn không rõ nguyên do.
Đáy lòng Lữ Hiển xẹt qua một chút dự cảm không ổn, đuôi lông mày giật giật, đột nhiên ý thức được cái gì, một khuôn mặt chợt lạnh, chất vấn: “Thế tử đây là muốn làm cái gì ――”
Nhưng giọng nói của hắn mới vừa rơi xuống, đã nghe “Đinh” một tiếng!
Yến Lâm ném thanh trường kiếm ra khỏi tay, nó bị cắm xuống đất cách ba thước trước mặt hắn!
Xôn xao!
Quân Hân Châu xung quanh cơ hồ lập tức giơ lên binh khí trong tay, đồng thời nhắm ngay vào Lữ Hiển ở giữa!
Phía trước cả tòa đại điện, thế cục đột nhiên biến đổi!
Sau lưng quân Hân Châu đương nhiên có Tạ Nguy, nhưng hắn cũng không mang binh tác chiến, cho dù tính toán toàn bộ cục diện, nhưng người có thể chỉ huy quân đội lại là Yến Lâm.
Ở trong quân, hắn nói một không hai.
Cho nên giờ phút này khi kiếm của hắn rơi xuống, lưỡi đao của toàn quân cơ hồ đều giơ lên.
Lữ Hiển sởn tóc gáy. Tạ Nguy mới đầu cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng hắn cũng không phản ứng mãnh liệt như Lữ Hiển, chỉ nhìn chăm chú vào hắn ta, tựa hồ muốn biết hắn ta đến tột cùng muốn làm cái gì.
Một khối ngọc tỷ truyền quốc vuông vức, nếu người ta dùng hay tay để cầm, vừa vặn có thể hoàn toàn cầm được.
Qua các triều đại, chỉ có Hoàng đế mới có thể có được nó.
Nhưng giờ phút này Yến Lâm lại không cúi đầu liếc mắt nhìn nó một cái, thậm chí ngay cả ánh mắt đều chưa từng rời khỏi Khương Tuyết Ninh, hắn chỉ nhẹ giọng gọi nàng: “Ninh Ninh, lại đây.”
Khương Tuyết Ninh ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt mọi người đột nhiên đều tập trung lại trên người nàng.
Một loại sợ hãi khó có thể hình dung bỗng nhiên khiến nàng khẽ run lên, nàng gần như theo bản năng mà nhìn về phía Tạ Nguy.
Tạ Nguy đột nhiên cười, chỉ nói với nàng: “Đi thôi.”
Yến Lâm tựa hồ cũng không thích lời nói của Tạ Nguy cho lắm, căn bản không đợi Khương Tuyết Ninh trả lời, liền lặp lại một lần nữa: “Ninh Ninh, lại đây!”
Khương Tuyết Ninh như rơi vào năm dặm sương mù.
Nàng chậm rãi đi qua, ngước mắt nhìn chăm chú vào Yến Lâm giờ phút này, cái loại cảm giác nói không nên lời đến tột cùng là xa lạ hay là quen thuộc này, lại một lần nữa dâng lên.
Nhưng thanh niên trước mắt, lại dùng một loại ánh mắt vô cùng nghiêm túc thậm chí gần như tham lam nhìn nàng chăm chú, dường như nhìn một cái sẽ bỏ sót cái gì, mắt đen ướt át thậm chí còn lây dính một chút nước mắt.
Hắn thế nhưng đặt ngọc tỷ truyền quốc kia vào trong tay nàng!
Khương Tuyết Ninh run rẩy, run giọng hỏi hắn: “Ngươi là ai?”
Yến Lâm như thể không nghe thấy, dùng một loại thanh âm cực nhẹ dỗ dành nàng: “Là ta sai rồi, ta không bao giờ muốn, không bao giờ cầm, đều đưa cho ngươi, được không?”
Khương Tuyết Ninh nước mắt tuôn rơi.
Một khắc này quả là đau thấu tâm can!
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, đời trước trước khi Thẩm Giới băng hà đã để lại di chiếu, giao ngọc tỷ truyền quốc vào trong tay nàng, để nàng chọn một con cháu thích hợp trong tông thất làm trữ quân tân nhiệm. Có lẽ cái người nhu nhược thiện lương đó, chỉ muốn để lại cho nàng một tấm bùa bảo mệnh. Lại không nghĩ tới, sau khi vào trong tay nàng, ngược lại trở thành bùa đòi mạng nàng.
Một ngày đó, bọn họ tới bức vua thoái vị.
Nàng thật sự không sống nổi nữa, mới buông bỏ ngọc tỷ này và một đạo ý chỉ đó…
Bây giờ, Yến Lâm lại nói với nàng: Đưa cho nàng…
Khương Tuyết Ninh cắn chặt khớp hàm, chỉ có như thế mới có thể khắc chế được sự run rẩy của mình, nàng gằn từng câu từng chữ hỏi hắn: “Ngươi đến tột cùng là ai?”
Hắn muốn giúp nàng lau đi nước mắt, nhưng giơ tay lại rụt trở về.
Yến Lâm giống một đứa trẻ đã làm sai chuyện, đứng ở trước mặt nàng, qua hồi lâu mới nói: “Ta cũng không biết…”
Nhưng rốt cuộc là ai thì có quan trọng không?
Không quan trọng.
Hắn rốt cuộc lại nghĩ tới kế hoạch của mình, kéo nàng đi tới trước cửa đại điện, giơ tay chỉ về phía Tạ Nguy và Thẩm Chỉ Y đứng lặng yên không nói, nói với Khương Tuyết Ninh: “Tới, bây giờ đều do ngươi chọn! Ta đứng về phía ngươi! Ngươi muốn đưa thiên hạ này cho ai, chúng ta sẽ cho người đó! Hoàng hậu có phải là người tôn quý nhất thế gian này đâu? Người chân chính đứng trên tất cả, chỉ có Hoàng đế! Nếu ngươi không muốn chọn ai, ta đây sẽ giúp ngươi, giết sạch bọn họ!”