Cho tới bây giờ, Lãng Ý đã rời xa ta được bảy năm rồi.
Vô số ngày xuân rực rỡ, vô số ngày hè chói chang, vô số vô số ngày, bất kể tuyết rơi dày đặc hay mùa thu mát mẻ, chỉ cần ta vừa nhắm mắt lại, câu nói kia sẽ vang lên trong đầu ta.
“Ngủ đi, tỉnh dậy rồi chúng ta sẽ kết hôn.”
Hóa ra chỉ là nói dối, chẳng trách nó lại dễ nghe đến vậy, khiến người ta mỗi lần nghĩ đến đều không khỏi đau thương xúc động.
Ta vẫn không biết, rốt cuộc là từ khi nào mà cuộc đời của ta lại lặng lẽ đi lệch khỏi quỹ đạo đã định.
Lần đầu tiên “gặp” nàng, là ở trong thư phòng của Triệu Linh Dư.
Thiếu nữ nho nhỏ xinh đẹp và tươi tắn, cười toe toét một cách vô tư.
Những suy nghĩ phức tạp quay cuồng trong đầu ta lập tức bình tĩnh lại.
Đây là nụ cười thoải mái mà ta sẽ luôn hâm mộ.
Ta bị nụ cười của nàng cảm hoá, thử cong khóe môi lên, nhưng rồi lại cứng ngắc thu về.
1
Ta là Triệu Linh Việt, ta sống chung với sự sỉ nhục, chửi bới và nguyền rủa.
Có lẽ thái phi chỉ muốn nuôi một con chó, mà con chó như ta đây, lại khiến ngoại tôn nữ quý báu của bà ta động lòng, cuối cùng thái phi không thể không nhìn kỹ ta một lần nữa, cũng cho ta cơ hội được học văn luyện võ.
Làm sao để một người yêu mình, có lẽ đây là kỹ năng duy nhất từ bé đến giờ mà ta “không thầy dạy cũng tự hiểu”.
Khi còn nhỏ ta không ngừng giả vờ đáng thương, cầu xin cho ta nhiều cơm canh một chút, lại nhiều một chút, ôi thiu cũng không sao, có thể ăn là được, ta phải sống.
Khi trưởng thành, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, ta đều nắm bắt kỹ càng, nhưng cứ cố ý làm ra vẻ, ngoài mặt ta thờ ơ bình thản, trong lòng lại như sắp nôn ra.
Ta hận bản thân mình, ta hận sự sống còn méo mó và giả tạo như vậy, lại càng hận mỗi một người trong hoàng cung.
Ta sinh ra đã mang ý chí sống sót cực kỳ mạnh mẽ.
Khi ta còn nhỏ có tên thái giám nói rằng cái này gọi là mệnh tiện dễ nuôi.
Nhớ lại, ta nở nụ cười, dù mệnh có tiện, nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn tế thiên bái địa, làm nhân quân, làm thiên tử đấy sao.
2
Ta chủ động xin đến Tây Bắc cầu thân.
Lão thái phi và Nhạc Bình cực lực phản đối.
Ta cũng hơi sợ hãi trước sự liều lĩnh của mình, ta tự an ủi mình rằng, người trong lòng của Triệu Linh Dư, hoàng hậu tương lai của Bắc Ngụy, ta nhất định phải gặp nàng.
Nàng sẽ trở thành một trong những quân cờ tốt nhất trong tay ta.
Ta không chút nghi ngờ.
Lần đầu tiên ta thực sự gặp nàng, nàng đang uyển chuyển nhảy múa dưới cờ Kinh.
Thành thật mà nói, nàng cũng không mang vẻ ngoài mà người Trung Nguyên thích, đôi mắt không đủ to, làn da không đủ trắng, nhưng một người bắt bẻ như ta lại không thể không thừa nhận rằng nàng là một mỹ nhân.
Vẻ đẹp của nàng hơn ở nét tự tin kiêu căng, đó là thứ ánh sáng độc nhất làm lu mờ những người còn lại.
Sự mạnh dạn và bộc trực của nàng khiến ta kinh ngạc, ta chưa bao giờ gặp qua một nữ tử ngây thơ thẳng thắn như thế.
Ngay cả một người đã được nuông chiều từ bé như Nhạc Bình cũng biết phải cẩn thận kiềm chế.
A Đạt nói cho ta, nàng bất bình trước sự phân biệt đối xử mà ta đã phải chịu đựng, ta chỉ cười nhạt.
Học cách tỏ ra yếu kém, là bài học đầu tiên trong cuộc đời ta.
Khi không đủ mạnh mẽ, ta sống bằng cách xin xỏ sự cảm thông của kẻ mạnh, nhưng ta lại ghét những người tuỳ tiện đồng cảm với người khác.
Mà Ô Mộc Lãng Ý, chính là loại người này.
3
Trước những hành động cố ý của ta, nàng nhanh chóng yêu ta, nhưng ta lại biết rằng nàng chẳng qua là yêu tiểu vương tử của nàng thôi, ta cũng không phải vương tử ngây thơ lương thiện gì, ta là con chuột già bẩn thỉu hôi hám nhất, ta ngủ đông hơn mười năm trời, ảo tưởng đoạt rồng thế chỗ.
Khi nàng đè trên người ta, hôn lên mặt ta một cách bừa bãi, thậm chí ta còn muốn giết người.
Trong lúc bốc đồng, ngay lúc ta chạm vào thanh đao, ta lại nhìn thấy đôi mắt của nàng, trong sáng ngây thơ như vậy, khi màn đêm hạ xuống, nàng giống như một ngôi sao lấp lánh rơi xuống nhân gian.
Để dỗ nàng ngủ, ta đếm sao, nhưng dù thế nào ta cũng không thể quên được đôi mắt sáng ngời ấy.
Ngôi sao, đêm ấy rơi vào trái tim ta, mà lúc đó ta lại hoàn toàn không biết gì cả.
Khi nàng nói mình muốn một đóa hoa Cách Tang, ta gần như đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu ngay tức khắc.
Triệu Linh Dư vốn yếu ớt từ lúc mới sinh, thân thể gầy yếu, nếu y có thể tiếp tục đổ bệnh như thế…
Vốn ta định tùy tay hái một đóa, nhưng khi ta nhìn thấy một gốc cây Cách Tang cứng cỏi thẳng tắp trên vách đá kia, ta không còn muốn nhường nhịn nữa.
Ta thậm chí còn tự an ủi mình rằng, phẩm cách của đóa hoa này giống ta biết bao, có lẽ nàng sẽ giữ đóa Cách Tang này thật lâu… thật lâu.
Thời khắc lơ đãng ấy, ta ngã xuống vực sâu, tay vẫn nắm lấy đóa hoa.
Ý nghĩ đầu tiên của ta lại là, liệu nàng có khóc không, đôi mắt sáng ấy, cũng sẽ rơi những giọt nước mắt thuộc về Triệu Linh Việt sao?
Ta rời xa Tây Bắc như đang chạy trốn, ta nhận ra thì ra mình không phải là người không tim tuyệt tình, ta cũng sẽ yêu người khác.
Tình yêu, chính là thứ mà ta đã hắt hủi và khinh thường trong quá khứ, ta cũng có một ngày bị thứ ngu xuẩn này gông cùm đùa bỡn sao?
Nhận thức này khiến ta vô cùng sợ hãi, vô cùng hoảng loạn, ta chỉ muốn dập tắt ánh lửa chợt nhen nhóm trong lòng.
4
Ta giúp Triệu Linh Dư bước lên đế vị, chỉ có bản thân ta mới biết, ta khát vọng được cầm quyền trong tay, nắm giữ sống chết tới cỡ nào.
Đó là khát vọng khắc sâu trong xương ta, là mục tiêu duy nhất để ta sống tạm nhiều năm như vậy.
Ta sẽ vứt bỏ tất cả quá khứ, nhưng ta sẽ không bao giờ vứt bỏ con dao tàn sát.
Liễu Thanh Vân âm thầm đuổi giết nàng, ta ngăn cản rất nhiều lần, thậm chí còn đích thân chạy đến khu vực tiếp giáp của Tây Bắc và Bắc Ngụy, nhìn đoàn xe mênh mông cuồn cuộn, trăm dặm hồng trang của nàng.
Nhìn thấy nàng nhảy nhót chạy vào điện Thái Cực, thấy nàng mỉm cười gọi ta Đoan vương mà không phải Triệu Linh Việt, không phải gậy châm lửa, không phải tiểu vương tử.
Ta cảm thấy khiếp sợ vì sự đau lòng của mình.
Nàng, sớm muộn gì cũng trở thành kẻ ngáng đường của ta.
Ta cùng với Triệu Linh Thành ủ mưu hành sự tại chùa Bạch Mã, ta nói với hắn ta.
Nhất định phải giết Ô Mộc Lãng Ý.
Giết nàng, cũng xin hãy giết đi góc sáng trong trái tim ta.
Ta sinh ra trong địa ngục.
Cũng cần phải sống trong địa ngục.
5
Đêm đó, ta ngồi trong phủ, tay chân dần dần lạnh lẽo.
Ta ra khỏi cửa phủ, nhìn thấy ánh trăng như nước, vì sao lấp lánh, sau đêm nay, sẽ không còn đôi mắt sáng ngời trong suốt nữa sao?
Cuối cùng lòng ta không nhịn được mà trào dâng cảm xúc, chạy về phía chùa Bạch Mã.
Nàng quỳ trên đệm hương bồ, lẩm bẩm cầu xin bệ hạ khoẻ mạnh.
Ta tựa vào cửa lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của nàng.
6
Triệu Linh Thành tức giận vì ta không giữ lời, chúng ta đánh nhau một phen, cuối cùng ta rơi vào tình thế bất lợi.
“Việt đệ à…” Triệu Linh Thành châm chọc: “Sao ngươi lại tàn phế rồi?”
Ta sờ chân trái cứng đờ, chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.
Thời khắc ấy, ta nghĩ, may mà ta lừa Lãng Ý đi rồi.
Nàng ngốc này, thật dễ lừa mà…
Cơn đau nhói xuyên qua vai, ta nhắm mắt cẩn thận khắc hoạ mặt nàng trong tâm trí.
Vào thời khắc ấy, trong đầu ta chỉ có nàng, không có quyền lợi, không có tính kế, không có âm mưu quỷ kế tranh luận không ngừng.
Chỉ có nàng.
7
Nàng loạng choạng chạy về phía ta.
Ta biết, ta xong rồi.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp
2.
Chiếc Hộp Ánh Trăng
3.
Quái Vật – Hiểu Bạo
4.
Vật Lộn Với Ảo Mộng
=====================================
Nàng cố nén sợ hãi, cố gắng quyến rũ Triệu Linh Thành, trái tim ta tan nát, chỉ hận không thể lăng trì Triệu Linh Thành.
May mà công chúa của ta, thông minh đâm một ghim khiến hắn ta hôn mê.
Ta nhìn hắn ta quỳ rạp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
9
Vào ngày đại hôn của nàng, ta leo lên cổng thành, lẳng lặng ngồi một đêm.
Cơn gió nhẹ lướt qua môi ta, liệu có thể hôn lên mặt nàng được không?
10
Ta lấy thuốc giải từ chỗ Nhạc Bình, nàng ta vừa ngạc nhiên vừa tức giận, “Ngươi định bỏ cuộc ư? Từ bỏ chân của ngươi để đổi lấy hết thảy? Hiện tại ngươi muốn thuốc giải, ngươi… ngươi yêu nàng ta rồi?”
Ta cũng không trả lời, ta nhớ trong ba tháng nằm liệt giường, không có ngày nào là ta ngừng nhớ đến nàng.
Thôi bỏ đi.
Ta không muốn lợi dụng nàng, thật sự, ta ti tiện, ta bỉ ổi, nhưng ta cũng có tình yêu, ta không đành lòng khiến cho tình yêu của mình bị lây dính những mặt xấu xí tăm tối.
Quan trọng hơn, ta muốn một cơ hội, một cơ hội cạnh tranh bình đẳng, để ta tranh đấu với Triệu Linh Dư đi.
Ta cũng khao khát quang minh chính đại.
Dù là ngôi vị hoàng đế này, hay là nàng.
11
Nhạc Bình khóc lóc tâm sự hết thảy với ta, ta đã có dự cảm không lành, nhưng chưa kịp ngăn lại đã nghe thấy một tiếng động lớn.
Ta cuống quýt đỡ lấy Lãng Ý, vừa buồn cười vừa đau lòng, sao nàng lại ngốc vậy chứ, nghe lén mà cũng chẳng biết trốn kỹ một chút, ngã đau rồi đúng không?
Từ từ, nàng… nghe thấy hết rồi?
Ta giận dữ trừng mắt nhìn Nhạc Bình, Nhạc Bình lại lặng lẽ nhoẻn miệng cười: “Đây là do ngươi nợ ta.”
Ta không biết phải nói thế nào với Lãng Ý, xin nàng đừng khóc thút thít vì ta, đóa hoa Cách Tang xinh đẹp hạnh phúc ấy, cất giấu sự dối trá và dơ bẩn của ta.
Ta không đủ can đảm để nói với nàng, nàng khóc rất dữ dội.
Ta rất muốn ôm nàng một cái, nói với nàng rằng tất cả mọi thứ là lỗi của ta, là ta đê tiện vô sỉ lợi dụng nàng.
Nhưng ta không thể.
Cuối cùng, ta an ủi nàng, lại giống như tự an ủi chính mình hơn.
Có lẽ vẫn còn cơ hội, vẫn còn cơ hội để ta có thể quang minh chính đại yêu nàng.
Cũng chưa biết chừng.
12
Ta chưa lấy được thuốc giải, dịch hạch ở Vân Châu lại không thể áp chế được nữa.
Sự nghi ngờ của Triệu Linh Dư đối với ta cũng càng ngày càng mạnh, thậm chí y còn quyết định đích thân đến Vân Châu trước.
Dịch hạch vốn là một cái bẫy mà ta tạo ra cho y, nhưng không ngờ lại xuất hiện nhiều sự tình cờ sớm thế.
Đây là một cơ hội tuyệt vời, nếu y chết vì dịch hạch, từ đây ta sẽ không bao giờ phải lo lắng Lãng Ý biết hết mọi chuyện.
Ta cùng với nàng, mới có thể ở bên nhau một cách đường đường chính chính.
Ta phái rất nhiều người lặng lẽ đi theo, chờ đợi cơ hội.
Sau đó ta lại thường nghĩ, nếu ta không bị thương nặng ở chùa Bạch Mã, có lẽ ta sẽ không bỏ sót việc bố trí ở Vân Châu, như vậy cái bẫy này cũng sẽ không bắt đầu nhanh như vậy, ta cũng có thời gian lặng yên không một tiếng động đưa thuốc giải cho Triệu Linh Dư, y cũng sẽ không bởi vậy mà suýt chút nữa mất mạng, Lãng Ý cũng sẽ không dứt khoát như vậy…
Nhưng ngay lúc đó ta nào có biết được, trên đời này, có những thứ gọi là vận mệnh, một vòng so le với một vòng tiến về phía trước, tạo thành một cái kết không thể tránh khỏi.
11
Trong thuỷ lao tối tăm, ta giơ tay chém xuống, tự tay giải quyết người khởi xướng vận mệnh bi thảm của ta.
Lại có một tiếng gọi kinh hoàng, vang lên bên tai ta.
Ta quay đầu lại nhìn, như thể thân ở Tu La tràng, nhưng vẫn có một tia sáng, vì ta mà đến.
Ta giỏi ngụy trang, nhưng khi những gì chân thật nhất bị phơi bày trước mắt nàng, ngoài sự sợ hãi ra ta lại cảm thấy vui sướng nhiều hơn.
Phải chăng điều này có nghĩa là, ta và nàng, không cần phải có khoảng cách xa như vậy nữa, ta không cần phải ngụy trang, không cần phải che giấu.
Nhưng mà, nàng sẽ thích dáng vẻ này của ta sao?
Một kẻ máu lạnh vô tình, lại còn ti tiện dơ bẩn như vậy nữa…
12
Ta nằm ở trên đùi nàng, bàn tay ấm áp của nàng che kín đôi mắt của ta.
Cuối cùng ta không kìm được nữa, nước mắt chảy không ngừng, làm cho tay nàng ướt đẫm.
Đêm hôm đó, chóp mũi ta là mùi máu tanh khiến con người ta buồn nôn, nhưng ta lại ngủ rất ngon.
Ta mơ thấy ta nằm ở trên cỏ, hương cỏ xanh thơm ngát động lòng người, giống như chiếc túi thơm mùi hương thảo mà ta thường đeo.
Ta mơ thấy Lãng Ý táo bạo mà lại ngây thơ, hỏi ta: “Ta đây chọn ngươi, được không?”
Ta không hề do dự, cúi người hôn nàng, môi nàng, mềm mại ngọt ngào, giống như trong tưởng tượng của ta.
Lúc tỉnh lại, ta chợt cảm thấy có thứ gì đó rất lạ nơi thân dưới mình, một thứ gì đó nóng hổi đặc quánh đang lặng lẽ chảy xuôi…
Ta cố giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại chỉ cảm thấy mình thật thảm hại và ghê tởm.
Ta như thể phát điên mất kiểm soát, cố gắng nói với nàng, nàng không yêu bệ hạ, nàng không yêu y, nàng phải yêu chính mình, nàng không được yêu y… Không được…
Nhưng nàng lại dễ dàng đánh nát giấc mộng đẹp của ta.
“Ta không yêu y, chẳng lẽ yêu ngươi à?”
Tim ta thắt lại, đau lòng tỉnh dậy, rồi sau đó chìm xuống đáy hồ lạnh giá.
13
Triệu Minh Nguyệt làm khó dễ ta, ta mặc kệ.
Nhưng trong nháy mắt nàng định quay đầu lại, ta ôm lấy bả vai nàng rồi lao đi.
Nàng đang quan tâm ta, ta giống như chìm vào giấc mộng đẹp, trầm mê không muốn tỉnh lại.
Cái trán có máu tươi chảy xuống, ta nhìn thẳng vào nàng, hy vọng nàng có thể thương ta thêm lần nữa.
Nàng lại lùi ra phía sau một bước, gọi ta Đoan vương.
Tình yêu, quả nhiên là thứ khiến con người ta lên trời xuống đất, chợt vui chợt buồn.
Ta cảm thấy tim ta rất đau, không có khắc nào là ngừng chua xót.
14
Ta lôi Nhạc Bình xuống khỏi xe ngựa của nàng ta, thậm chí còn hung hăng tát nàng ta một bạt tai.
Nàng ta che mặt lại nhìn ta một cách không thể tưởng tượng được.
Ta cười lạnh nói: “Nếu ngươi biết ta không phải hạng người tốt lành gì, ngươi cũng không cần giả bộ kinh ngạc gì cho cam, nếu có lần sau, ta sẽ khiến ngươi…” Ta nhẹ giọng lẩm bẩm: “Muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Ta cười nhẹ nhàng, nói tiếp: “Đối với ta, nàng là khác với tất cả các ngươi, ngươi cần gì phải so sánh bản thân với nàng chứ? Tự rước lấy nhục mà thôi.”
Ta có thể có lỗi với bất cứ ai, có thể không từ thủ đoạn đối xử với bất kỳ kẻ nào.
Ngoại trừ nàng.
Nàng là mộng tưởng cháy bỏng duy nhất trong cuộc đời này của ta, khi nhớ tới nàng, ta mới cảm thấy trái tim của mình, thì ra cũng biết đập.
15
Ta bị thuốc của Triệu Minh Nguyệt làm hại, suýt chút nữa đã làm ra chuyện sai trái.
Ta nhìn nàng với dáng vẻ quyến rũ dịu dàng dưới thân, thậm chí trên môi nàng còn dính cả máu của ta…
Đệ đệ và tẩu tử, một mối quan hệ xấu hổ và cũng kỳ quặc tới cỡ nào.
Ta suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc không nhịn được mà cúi đầu, nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Môi của nàng, quả thật là hương vị mà ta đã nghĩ.
Ta mút sạch máu của ta trên khóe môi nàng, nhẹ nhàng mỉm cười.
Chờ ta, chờ một ngày ta quang minh chính đại.
Ta sẽ không để nàng bị người trong thiên hạ chế giễu.
Còn có.
Ta yêu nàng.
16
Cuối cùng Triệu Linh Dư vẫn trúng độc.
Ta nhìn mặt y, thảng thốt nghĩ, cuối cùng ta vẫn không thể thoát khỏi một kiếp này.
Tranh đấu nội loạn Tây Bắc đã bắt đầu, ta nhanh chóng nhận được tin vui của Ô Mộc Đạt.
Đối với ta, Ô Mộc Đạt đúng là một “ta” thứ hai ở trên đời, cũng giả ngây giả dại, cũng dã tâm bừng bừng.
Lần đầu tiên gặp mặt, chúng ta đã biết được gương mặt thật của đối phương.
Ta cưỡi khoái mã, mấy ngày mấy đêm chưa từng chợp mắt.
Sau khi khiến cho vô số con tuấn mã bị mệt chết, cuối cùng ta cũng đến Tây Bắc.
Ta tham gia lễ tang của cha Lãng Ý thay cho nàng, bảo vệ hai người ca ca của Lãng Ý thay cho nàng.
Trong lúc ngỡ ngàng, ta gần như nghĩ rằng mình đã là trượng phu của nàng, là áo giáp vững chắc của nàng.
Ta an ủi bản thân, tuy rằng không phải là trượng phu, nhưng ta có thể làm áo giáo cho nàng, ta đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
17
Đợi đến khi ta chạy về Bắc Ngụy, nàng ngồi xổm trên mặt đất ngây ngốc nhổ củ cải.
Lòng ta nghĩ, nàng mạnh mẽ hơn tưởng tượng của ta nhiều.
Mọi thứ sắp kết thúc rồi, mọi thứ đều sắp được vẽ thêm một dấu chấm câu tròn trịa, ta không nhịn được mà lòng vui phơi phới, trong tim trong mắt tràn ngập hình bóng nàng.
Nàng lại nói với ta, hôm nay ta thật kì quặc.
Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, trước kia ta đối xử với nàng nhiều sự giả tạo hơn là chân thành, nàng ngây ngốc cảm động rơi lệ.
Hiện giờ cuối cùng ta cũng buông bỏ mọi thứ, chỉ muốn yêu nàng một cách trọn vẹn, nàng lại cho rằng ta đang đóng kịch.
Quả nhiên, là báo ứng của ta.
18
Nàng bấu vào cửa, yêu kiều quay đầu, hỏi ta, sao mới chỉ mấy ngày ngắn ngủi không gặp, sao điện hạ có thể đi được một chuyến vậy?
Ta lẳng lặng nhìn nàng, không đáp.
19
Ta ôm lấy eo thon của nàng, nhẹ giọng tỏ tình với nàng.
Có lẽ chỉ có trời cao mới biết, ta đang khát khao tới cỡ nào.
Nàng lại từ chối ta.
Ta nở nụ cười nhạt.
Ta và nàng, tương lai còn dài.
Nhưng tương lai còn dài thật sao, lòng ta khủng hoảng.
Trên đường trở về, ta gặp được một nữ tử.
Chính là nữ tử đã âm thầm khiến Lãng Ý bị mất mặt.
Ả ngả ngớn vịn lên bả vai ta, ánh mắt khát khao vô hạn.
Ta cảm thấy ghê tởm, cực kỳ ghê tởm.
Từ nhỏ đến lớn, cái túi da khiến người ta thèm thuồng này thật sự khiến vô số người phát cuồng vì nó, khiến ta không khỏi nhớ tới nam nhân kia, bởi vì một túi da mà hủy diệt mẫu thân ta.
Hơn nữa là còn huỷ hoại ta.
Lòng ta nôn nao, hung hăng bóp chặt cổ ả, cho đến sắc mặt ả tím tái, không còn hơi thở.
Ta hít sâu một hơi, cẩn thận chà lau ngón tay, nghênh ngang rời đi.
Ta không nhịn được mà nghĩ, nếu có một ngày nàng biết được người mà nàng vẫn luôn yêu thương và thương tiếc, lại là một kẻ ác độc bệnh hoạn như thế…
Ta không dám nghĩ.
20
Nàng nhanh chóng phát hiện ra chuyện ta đã âm thầm hạ độc.
Nhưng nàng chỉ bình tĩnh nằm trên đùi ta, cầu ta thả y, cười đùa mắng mỏ, mềm mại đáng yêu.
Thậm chí còn nhìn ta với ánh mắt tràn ngập tình yêu.
Lòng ta sợ hãi, nhưng lại không biết nên nói cái gì, ta muốn nói cho nàng, dáng vẻ này của nàng, giống y hệt bộ dạng quyến rũ Triệu Linh Thành năm đó.
“Thế tỷ tỷ gả cho ta đi.” Ta nhắm mắt lại, vô sỉ đưa ra điều kiện.
Một tiếng chế nhạo với Triệu Linh Thành năm đó, cuối cùng lại đáp xuống người ta một cách vững chãi.
Nếu không có cách nào thay đổi, như vậy xin hãy cho ta đắm chìm trong đó đi.
Thám tử đến báo, toàn bộ hành tung của nàng, đều nằm trong tầm kiểm soát của ta.
Ta lẳng lặng nói: “Sau này không cần theo dõi nàng nữa.”
Ta che đôi mắt lại, che hai tai lại, không muốn nghe gì, cũng không muốn nghĩ gì nữa.
Ta nhốt bản thân lại, nhốt thêm cả nàng nữa.
21
Ta và nàng, đã trải qua hai tháng tuyệt vời nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của ta.
Nhiều năm sau, ta bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng vô số lần, vuốt ve nhiệt độ lạnh lẽo bên gối, tưởng tượng khuôn mặt đang ngủ của nàng, tưởng tượng mình đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng.
Thậm chí còn thủ dâm điên cuồng hàng đêm, thở hổn hển gọi tên nàng, cầu xin nàng yêu ta.
Ta có bệnh, ta không nhịn được mà tự giễu.
Hai tháng ngắn ngủi này.
Ta mới biết rằng hóa ra người ta không phải chỉ có thể sống vật vờ như cái xác không hồn, mà cũng có thể ngọt ngào ấm áp ôm lấy một người khác, cũng có thể tùy hứng làm nũng xin nàng yêu ta, còn có thể rửa mặt vẽ mày cho nàng, làm hết mọi thứ.
Nàng bưng thuốc lên, lòng ta có dự cảm, nhưng lại không muốn tin tưởng.
Thấy nàng cúi đầu nhấp qua cái thìa kia, lòng ta chợt động nhẹ…
Uống một ngụm, chỉ một ngụm thì chắc là không sao đâu…
Ta không nói cho nàng, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này, ta được người đút cho, giống như một đứa trẻ.
Trước nay… trước nay ta chưa từng được làm một đứa trẻ.
Lần đầu tiên, hôn lên cái thìa mà nàng đã hôn qua.
Gián tiếp vượt qua ranh giới giữa ta và nàng.
Ta bắt đầu ảo tưởng, nếu chúng ta có con thật, cuộc sống sẽ hạnh phúc tới cỡ nào chứ.
Ta sẽ không để con ta, có một thời thơ ấu bi thảm như ta vậy, ta sẽ dạy cho chúng biết, yêu một người là như thế nào.
Sẽ không bao giờ để chúng giống như ta năm đó, nghiêng ngả mò mẫm, cách để yêu một người.
Ta mê luyến chút dịu dàng tĩnh lặng này, nhưng lại chỉ có thể đau đớn bất lực nhìn nàng rời đi.
Ta cuống quýt đuổi theo, cơ thể cứng đờ đến mức không thể cử động, trái tim cũng vậy.
Nàng lạnh lùng tàn nhẫn ngồi trên lưng ngựa, nhìn xuống ta, ta nằm trong bùn, ngẩng đầu tang thương nhìn nàng.
Ta rất giỏi đóng kịch, nhưng lại sa vào vở kịch của nàng, màn kịch kết thúc, cả đời này ta không muốn tỉnh lại.
Nàng bỏ đi mà không thèm ngoái lại, ta tuyệt vọng bất lực, suốt đêm lẩm bẩm cầu xin.
Xin nàng, xin nàng trở về…
Xin nàng, xin nàng hãy nhìn ta…
Xin nàng, xin nàng đừng đi…
22
Ta ốm rất nặng, gần như nằm trên giường bệnh mấy tháng.
Cầm quốc tỷ hàng thật lên, ta vẫn không nhịn được mà đau lòng khóc thành tiếng.
Nàng để lại quốc tỷ hàng thật cho ta.
Nàng chúc ta chính đồ vô lượng.
Ta bạo ngược thành tánh, thị huyết ái chiến.
Hồ quốc nhanh chóng đầu hàng, ta cười khinh miệt.
Quần thần sợ hãi sự tàn bạo của ta, cũng không dám nhúng tay vào hậu cung trống rỗng của ta.
Ban ngày ta vô hạn phong quang.
Ban đêm ta lại vô hạn thảm hại.
Ta nhớ nàng, mỗi đêm, nhớ đến mức gần như sắp phát điên.
23
Bảy năm.
Thám tử tới bẩm, nói rằng đã tìm được nơi ở của nàng và y, vào đúng ngày sinh nhật của nàng.
Ta quanh quẩn ở một nơi cách nàng rất xa, lần đầu tiên hiểu thế nào là hèn nhát.
Có pháo hoa bắn tung rất đẹp, đó là ta đích thân bắn lên vì nàng.
Cầu xin các vị thần phù hộ, chúc nàng hạnh phúc mãi mãi.
Pháo hoa cô đơn thoáng qua trong giây lát, cũng như cuộc đời ngắn ngủi của ta.
Ta nằm trên mặt đất lạnh băng, nhìn pháo hoa trên bầu trời, rốt cuộc không nhịn được mà cúi đầu xuống, rạch đứt máu thịt, đánh gãy gân mạch.
Ta rất muốn biết, ta rốt cuộc còn sống, hay là đã chết từ lâu rồi?
Ta nhìn máu chảy ào ào trên tay, nhắm mắt lại, ta yên lặng mỉm cười.
Có thị vệ xông vào lộn xộn kêu la.
Ta lẳng lặng tự hỏi, độ ấm dần dần rời khỏi cơ thể.
Có lẽ ta đã chết từ lâu rồi, chết trong mùa đông lạnh giá ấy, chết trong đống bùn trên cánh đồng quê.
Ta đã chết từ lâu, chỉ là đến giờ mới được chôn cất.
23
Lãng Ý, chúng ta sẽ không gặp lại, sẽ không kết hôn, sẽ không ôm nhau mà ngủ, sẽ không cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn, sẽ không nắm tay nhau đi đến đầu bạc, sẽ không có tương lai nữa.
Cuộc sống của nàng, từ nay không còn liên quan gì đến ta nữa.
Ta nhắm mắt lại, tưởng tượng ngày đêm luân phiên, thời gian chảy xuôi khi ta ở bên nàng.
Ta ngừng thở, lắng nghe âm thanh trong gió, liệu có nụ cười của nàng không.
Nếu như có kiếp sau, mong nàng đừng gặp phải ta, cũng mong nàng đừng chạm mặt ta.
Ta yêu nàng, đây là điều duy nhất vượt quá dự tính trong cuộc đời ta.
Như lần đầu tiên ta gặp nàng, cờ Kinh tung bay trên trời cao, báo trước kết cục xót xa trong cuộc đời này của chúng ta.
Công chúa của ta, tội nghiệt của ta.
Ánh sáng duy nhất của cuộc đời ta..