Ngay sau khi tế tổ ở lão trạch xong, vừa qua Giao thừa, các chủ tử của Tô gia đã chuẩn bị lên đường hồi kinh.
Tô Hồng Mông cố ý mua thật nhiều đặc sản ở đây, còn sai người sáng sớm thu mua tranh chữ đồ cổ, cộng thêm sáu đầu heo địa phương, đợi sau khi trở về tặng cho đồng liêu.
Bởi vì quá nhiều đồ đạc nên phải mướn thêm một chiếc thuyền chất đầy vào. Thời điểm bọn họ ra bến thuyền, bến đã neo đầy thuyền đang chờ xuất phát từ sớm.
Đến Giao thừa là bến thuyền sẽ có quang cảnh như thế này, thương khách khắp trời nam biển bắc sẽ đi đến bến bờ bên kia trong những ngày nghỉ Tết.
Tuy nhiên Tô Hồng Mông vừa mới xuống xe đã nghe thấy tiếng hối hả nhộn nhịp ở bến thuyền.
Tô Thải Tiên từ một chiếc xe ngựa khác cũng thò đầu ra: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ phía trước có biểu diễn hí khúc? Sao đông người vây xem thế?”
Có gã sai vặt đến đó dò hỏi chạy về, thở hổn hển nói: “Quan binh phái người phong tỏa bến thuyền, nói là truy nã đồng đảng của bọn phản quân, đang lục soát từng thuyền. Thuyền của chúng ta cũng bị giữ lại, tạm thời không vào được.”
Tô Hồng Mông vội vàng dẫn mọi người đến xem. Còn không phải sao! Quan binh từng đội từng đội xuống thuyền, không biết đang bắt trọng phạm nào.
Đúng lúc này, Tô Quy Nhạn đang ngồi cùng xe ngựa với hai đệ đệ quay đầu nhìn sang, không thấy xe ngựa của Lạc Vân tỷ tỷ đâu.
Hắn lệnh gã sai vặt cưỡi ngựa quay trở về tìm, mới biết xe ngựa của Tô Lạc Vân đi được nửa đường thì bị mất bánh, phu xe phải sửa một hồi mới có thể chạy được.
Tô đại gia sợ chậm trễ hành trình, không quan tâm đến đại nữ nhi tới trễ, bảo gã sai vặt đi hỏi ý thống lĩnh, có thể dàn xếp cho Tô đại nhân của Các Dịch viện một chút, kiểm tra thuyền của Tô gia trước để xuất phát sớm hơn không.
Đáng tiếc mặc dù thanh danh đại nhân của kho viện kiếm không dễ, nhưng đối với thống lĩnh của bọn lính kia cũng chỉ là một cái rắm, căn bản không để ý đến mấy lời ngu ngốc của gã sai vặt.
Không đợi Tô đại nhân phát huy quan uy đầu năm mới, Đinh thị đã đưa mắt phân phó cho gã sai vặt một ít bạc để thăm dò lại.
Kiểm tra trước kiểm tra sau, rồi chen ngang dàn xếp là cả một vấn đề. Chỉ là bọn họ tới quá muộn, phía trước đã có không ít người chờ, nếu xếp theo thứ tự thì phải xếp phía sau, e rằng bọn họ phải qua đêm ở bến thuyền.
Quả nhiên vàng bạc là món đồ khiến thiên hạ thông suốt, chỉ với vài thù lao gửi tới, vị thống lĩnh vốn thờ ơ kia lại xem qua văn thư gã sai vặt đưa đến, mở miệng nói: “Nếu là đại nhân kinh thành muốn về kinh báo cáo nhiệm vụ, vậy thì không thể bị dở dang, ngươi tới đó kiểm tra hai đầu thuyền của Tô phủ trước đi!”
Bởi vì chiếc thuyền thuê sau còn có mấy món đồ cổ và tranh chữ mà Tô Hồng Mông mua với số tiền lớn, cho nên hai quản sự cũng đi theo lên thuyền, nhìn thấy bọn họ tay chân vụng về thì hoảng hốt, vội vàng theo phân phó của Đinh thị cho đám quân tốt một vài nén bạc, khẩn cầu đám này cầm nhẹ để nhẹ.
Đám quân tốt kia được lợi, lúc lục soát lại cũng rất vui vẻ bỏ qua.
Thế là Tô gia bằng tài đại khí thô, cuối cùng từ trong đám người đang xếp hàng mắng chửi, sớm khởi hành.
Thống lĩnh kia còn nhỏ giọng thông báo với người của Tô gia, muốn đi thì đi nhanh chút, không thì lát nữa sẽ không tìm được người, rất có thể sẽ phong tỏa toàn bộ đường sông, thuyền ai cũng không được cho đi. Tô Hồng Mông nghe xong, vốn không muốn trễ nải thời gian báo cáo nhiệm vụ của ông ta, không thể chờ đợi được nữa mà lập tức lên đường.
Xe ngựa của Tô Lạc Vân vì phải thay bánh xe mà lên thuyền quá muộn. Tô Hồng Mông chỉ để thuyền thứ hai chờ một lúc, sau khi phân phó người giúp đại tiểu thư ngồi ở đầu thuyền thứ hai, liền sai người nhổ neo xuất phát trước.
Cho nên khi Tô Lạc Vân đến nơi, thuyền thứ nhất đã đi rất xa rồi, nàng chỉ có thể cùng Điền ma ma và nha hoàn Hương Thảo lên đầu thuyền thứ hai.
Chiếc thuyền này không đuổi kịp thuyền của Tô gia, bốn phía hở, trong khoang thuyền thì chất đầy hàng hóa, khoang sau còn có tiếng heo kêu ụt ịt, mùi không được thơm tho lắm.
Hương Thảo vất vả giúp cô nương thu xếp một chỗ, tức giận nói: “Làm gì phải vội như vậy, không thể đợi một chút sao? Nơi này… sao có thể ở được?”
Bởi vì chỗ quá nhỏ, Điền ma ma cùng Hương Thảo chỉ có thể sang bên buồng nhỏ mát hơn ở bên cạnh dọn ra một cái phản, nếu không sẽ không thể ngủ được trong suốt bốn ngày hành trình.
Chỉ là khi thuyền đi được một lúc, bệnh cũ say sóng của Điền ma ma lại tái phát, nôn mửa dữ dội. Tô Lạc Vân nhanh chóng bảo Hương Thảo đỡ Điền ma ma vào khoang thuyền của nàng nghỉ ngơi, cho bà ta uống chút thuốc chống nôn.
Hương Thảo không an tâm về tiểu thư, nhưng Tô Lạc Vân lại nói: “Chỉ cách nhau vài tấm ván gỗ thôi mà, nếu ta có chuyện, ta sẽ gọi ngươi. Nhanh đi nấu thuốc cho Điền ma ma đi, lần trước bà ấy uống chén thuốc đó thì ngủ ngay lập tức, cũng đỡ phải mệt mỏi.”
Đợi sau khi Hương Thảo đỡ Điền ma ma đi, Tô Lạc Vân an tĩnh ngồi bên cạnh bàn nhỏ, mò mẫm lấy xuống rương sách từ trên xe ngựa, dùng bút lông chấm hộp mực, rồi luyện chữ trên chồng giấy.
Trước kia một tay chữ viết của Lạc Vân trong nhu có cương, có thể xưng nhất tuyệt. Sau chuyện ngoài ý muốn hai năm trước, thư pháp của nàng cũng phế dần.
Về sau, nàng nghĩ ra biện pháp, dùng cành trúc là thành các khung nhỏ, đặt ở trên giấy xác định vị trí, sau đó luyện chữ, dần dà quen tay, không cần khung trúc cũng có thể viết thành hàng.
Nhìn kiểu chữ như mây trôi nước chảy, thoải mái uyển chuyển, ai dám tin là do một người mù viết?
Luyện một hồi, nàng thấy hơi lạnh, nhớ tới Hương Thảo có nơi cái rương nhỏ đựng y phục nằm ở bên trái xe ngựa, liền đứng dậy đi lấy.
Thế nhưng đang đi về phía trước, hơi thở của nàng khẽ dồn dập, đột nhiên ngửi thấy một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Từ sau khi bị mù, khứu giác của Tô Lạc Vân trở nên nhạy bén lạ thường, nàng có thể chắc chắn mùi máu tươi này đột nhiên bay tới… hoặc là nó vốn đã có sẵn ở chỗ này, chỉ là khi nàng đến rất gần mới ngửi thấy được…
Tô Lạc Vân không khỏi dừng lại bước chân, chần chừ nói: “Có người ở đây sao?”
Lặng im một hồi lại không nghe thấy chút động tĩnh mảy may, đầu óc Lạc Vân nhanh chóng hoạt động, sau đó bình tĩnh quay người, mò mẫm theo vách thuyền đi ra ngoài, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nha đầu chết tiệt Hương Thảo kia, không biết ta không nhìn thấy sao! Còn không mau chuẩn bị một bình trà cho ta. Thôi được rồi, vẫn là tự ta đi ra ngoài lấy!”
Nói xong nàng liền dò theo vách tường đi ra ngoài.
Tô Lạc Vân nhớ rõ, ở bến tàu đang tìm một trọng phạm, nghe nói trọng phạm này đang bị thương. Nếu nàng đoán không sai, kẻ liều mạng đó hiện giờ… đang trốn ở trong khoang thuyền của nàng!
Tô Lạc Vân không thể nhìn được tình hình trong khoang thuyền, lại không dám hô người tới, nếu không tên hung tàn này sẽ giơ tay chém nàng trong giây lát.
Nàng chỉ có thể để lộ ra khuyết điểm của mình, loạng choạng đi tới, để cho cái tên hung tàn kia biết, nàng là một người mù, không biết hắn đang trốn ở trong khoang thuyền, có lẽ sẽ khiến ác ý của hắn lắng xuống, tự mình thoát ra ngoài.
Chỉ là nàng không biết, lúc này ánh trời chiều vừa vặn từ cửa sổ chiếu đến mạn tàu, rơi trên gương mặt nàng, hào quang làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn như hòn ngọc sáng ngời của nàng, cánh tay mảnh khảnh từ ống tay áo rộng thùng thình lộ ra, ngón tay thon thả vu0t ve từng đoạn tường gỗ, trông cả người vô cùng nhỏ yếu.
Tô Lạc Vân cảm nhận rõ mùi máu tươi kia hình như đang tới gần mình. Nàng không nghe được bất kỳ tiếng động nào. Song một cơn run rẩy không thể giải thích chạy dọc sống lưng nàng.
Ngay khi một bàn tay to dày đột nhiên bịt miệng nàng lại, Tô Lạc Vân thầm kêu lên một tiếng “hỏng bét”!
Gã hung tàn kia xem ra không tin nàng là kẻ mù, nghi ngờ nàng đã phát hiện ra định đi ra ngoài kêu người nên đã động thủ.
Quả nhiên bên tai nàng có một giọng nói cố tình ép cho khàn khàn: “Nhìn chữ của ngươi, không hề giống như một người mù, cô nương đóng vai kẻ mù để lừa người ta, có phải đã lộ liễu quá không?”
Hiển nhiên người đến đã cảm thấy cô nương này đã nhận ra hắn, cho nên mới cố ý giả vờ mù lòa để lừa hắn, sau đó đi ra ngoài chuẩn bị gọi người.
Bị bàn tay bịt miệng, Tô Lạc Vân ngửi thấy trên bày tay này có mùi hương đặc biệt của long não, vốn quen thuộc với hương liệu, nàng lập túc nhận ra mùi hương này giá cả cũng không ít.
Xem ra kẻ liều mạng này ngược lại là một người sa lầy vào hưởng lạc, đã cướp bóc mà còn cam lòng dùng loại hương liệu quý giá như vậy.
Nàng không có thời gian để nghĩ nhiều, đành giãy giụa để người kia chừa cho nàng một chút không khí, nhỏ giọng nói: “Hảo hán đừng lo lắng, ta thật sự nhìn không thấy. Ngươi đã lên thuyền này, cũng coi như an toàn, ta thức thời sẽ không để lộ ra, ngươi cũng có thể bình yên thoát thân, chẳng phải là đôi bên vẹn toàn hay sao?”
Lúc này nàng khẩn trương dùng tay ôm lấy cánh tay người bịt miệng kia, dò từ trên xuống cảm nhận thì thấy cánh tay người này vừa dài vừa gầy, da thịt khỏe khoắn, muốn bẻ gãy cổ người khác cũng không cần tốn quá nhiều sức.
Bây giờ nàng đang bị hắn khóa chặt, phải thức thời hiểu chuyện, sớm bày ra thái độ mình không muốn dính líu đến chuyện của giới giang hồ, tin rằng có thể thuyết phục người kia tha cho mình một lần.
Thấy người kia im lặng, nàng lại giãy giụa nói: “Hai năm trước ta gặp tai nạn ngoài ý muốn, từ đó thì bị mù, mặc dù viết chữ rất đẹp, nhưng hoàn toàn không thể nhìn thấy người khác, hảo hán không cần phải lo lắng ta nhìn thấy hình dạng của ngươi. Cái gọi là cùng thuyền này là cái duyên, ta cũng vui vẻ kết mối thiện duyên này, sẽ không để lộ ra, khiến cho danh tiết của mình bị tổn hại. Ngươi có thể an tâm ở trên thuyền, một hồi nữa nếu muốn thả neo cập bờ, ta sẽ phân phó cho người lái thuyền cập bờ để ngươi đi cũng được. Ta ngửi thấy mùi máu, hẳn là ngươi đã bị thương, sớm chạy chữa mới tốt…”
Lời nói này nói ra thật thỏa đáng, cộng thêm ngữ điệu nhu hòa hòa thuận, rất có sức thuyết phục.
Người kia thấy cô nương này cũng không kinh hãi hô to, quả nhiên nàng đã sớm phát hiện ra mình.
Nhưng hắn vẫn chưa tin nàng là người mù, trầm mặc một lúc, đột nhiên ở giữa cổ tay rút ra một con dao găm tinh xảo, mang theo mũi dao sắc lạnh đâm về phía mắt nàng.
Ngay khi chỉ còn cách mi mắt của Lạc Vân một hạt gạo, mũi dao sắc nhọn kia mới đột ngột dừng lại.
Tô Lạc Vân giật mình không biết bị tập kích như thế, cặp mắt sáng rỡ không chớp nhìn vào hư không.
Nếu là người bình thường, đối mặt với việc không chút phòng bị mà bị tập kích, chắc chắn sẽ nhịn không được mà chớp mắt.
Người kia đã tin chắc nàng thật sự bị mù, nhưng bàn tay vẫn như cũ không chịu buông ra, tiếp tục ép lấy cổ họng nàng, nói: “Trông ngươi cũng là tiểu thư nhà quý nhân, danh tiết thật sự rất đáng quý. Một lát nữa sẽ có người dùng thuyền đến đón ta, chỉ cần ngươi không để lộ, sẽ không có ai biết ta ở trên thuyền này. Tại hạ còn phải ở đây quấy rầy cô nương thêm mấy canh giờ nữa, mời cô nương phối hợp một chút…”
Nói xong, hắn buông cánh tay đang khống chế Tô Lạc Vân ra, để nàng trở lại bên cạnh bàn.
Tô Lạc Vân mặc dù không nhìn thấy hành động thăm dò vừa rồi của tên hung tàn, song lại ngửi thấy mùi máu tươi và mùi kim loại lạnh lẽo, trong tay hắn quả nhiên có dao.
Chiếc thuyền này vốn là thuyền mà Tô gia dùng để vận chuyển hàng hóa, trên thuyền ngoại trừ Điền ma ma và Hương Thảo, cũng chỉ có hai thợ thuyền già giương buồm và lái thuyền. Cho dù gọi tất cả mọi người tới thì cũng không phải là đối thủ của tên hung tàn cường tráng này.
Thấy hắn vẫn có thể nói chuyện được, Tô Lạc Vân cũng không muốn sinh sự, chỉ nói với hắn: “Một hồi nha hoàn của ta có thể sẽ tới, xin hảo hán tự tìm chỗ ẩn thân, cũng không cần giải thích gì thêm nữa.”
Người kia không nói lời nào, tuy nhiên mùi máu tươi dường như đã bay xa, có thể hắn đã trốn sau mấy cái rương.
——————HẾT CHƯƠNG 5——————