Hỏa Thiếu Vân bắt đầu mở cửa, các đơn đặt hàng cũng ùa đến.
Vân Xuyên áy náy nhìn Lạc Hằng: [Ngại quá, tôi phải làm việc rồi, chờ lát nữa mới đãi anh được!]
Lạc Hằng lại giở trò xấu tính: “Vậy không được, tôi trước tới, em phải chiêu đãi tôi trước, nếu không tôi lập tức lên Meituan tặng em một đánh giá kém.”
Vân Xuyên chỉ có thể trợn mắt, chốc lát sau cậu bấm thẻ bài nhỏ “Có thể tự đặt đơn”, sau đó lại ấn “Cảm ơn”, khiến Lạc Hằng cười không ngừng được.
Việc kinh doanh của Hỏa Thiếu Vân vào buổi sáng vẫn luôn rất tốt, thấy đơn đặt hàng và khách đến tiệm ngày càng nhiều, Lạc Hằng thành thật lại không chọc cậu nữa, tự rót một ly nước ấm rồi ngồi trong góc xem cậu bận rộn.
Tinh thần của Vân Xuyên không tồi, chỉ là đôi mắt rõ ràng hơn sưng, mắt vốn đã tròn xoe trông còn lớn hơn.
Lạc Hằng nhớ đến lời luật sư Hà nói tối hôm qua, gia đình này vất vả như thế mà còn rất cố gắng, trong lòng không khỏi chua xót.
Anh chống cằm nhìn về phía Vân Xuyên—
Chủ tiệm nhỏ cười tủm tỉm đổi hình dán cho khách, nhân tiện nhận lại mấy lời khen ngợi.
Có một chàng trai trẻ tuổi nói sản phẩm Americano vị cam quýt mới uống rất sảng khoái; có cô gái nói ở Hỏa Thiếu Vân này không cần lo lắng sẽ đổi trùng hình dán; còn có vị phụ nữ trông rất tài giỏi hỏi khi nào thì túi vải được bán lại, nói là chỉ có chỗ của Vân Xuyên mới bán túi có thể chứa được laptop của cô ấy.
Vân Xuyên cười đáp từng người.
Lạc Hằng cười, cúi đầu uống một hơi cạn sạch nước ấm trong ly.
Cuộc sống vất vả sinh hoạt dưới sự nỗ lực của cậu trở nên xuất sắc, đây còn không phải là một loại thành tựu sao.
40 phút sau, khoảng thời gian Hỏa Thiếu Vân đông khách cuối cùng cũng kết thúc.
Lạc Hằng tiến tới trước quầy thu ngân, chống nửa người trên nhìn vào bên trong, “Americano vị cam quýt là gì thế? Có người pha chế món mới không cho tôi uống thử, tôi rất tức giận đó.”
Vân Xuyên cười cười, đánh mấy chữ, [Bây giờ cho anh uống, bây giờ cho anh uống.]
“Muộn rồi.” Lạc Hằng lắc lắc ngón trỏ, “Tôi không phải là người đầu tiên nhấm nháp nó, việc này không bỏ qua được.”
[Ơ kìa!] Vân Xuyên đẩy bờ vai của anh, cười, [Sao anh lại phiền thế cơ chứ!]
Vài phút sau, Americano vị cam quýt đưa tới trước mặt.
[Nếm thử xem.] Hai tay Vân Xuyên chống cằm, viết, [Tôi cảm thấy anh hình như không thích thêm thứ khác vào, không biết anh có thích hương vị này không.]
Lạc Hằng cầm ly lên uống một hớp lớn.
Là mùi vị mới mẻ thanh mát như trong tưởng tượng, cam quýt chua ngọt hoà tan vị chua và đắng của cà phê, nhưng lại không hoàn toàn che giấu vị cà phê ban đầu.
Hai hương vị khác hẳn nhau được trộn lẫn không ngờ lại rất hoà hợp.
Anh bật ngón cái với Vân Xuyên, nói: “Uống ngon lắm.”
Vân Xuyên cười gật đầu.
[Lạc Hằng, anh không đi làm à?] Vân Xuyên lo lắng sốt ruột hỏi, [Hơn 10 giờ rồi.]
“…” Lạc Hằng lúng túng nói, “Đáng lẽ ra lúc này tôi đang ở trên máy bay, cho nên đã xin nghỉ hôm nay rồi.”
Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Vân Xuyên, vội vã nói: “Tôi hơi lo lắng cho em, thật sự không yên lòng nên quay về trước.”
Vân Xuyên kinh ngạc há cả miệng, tức tốc cúi đầu gõ chữ.
[Tôi nghe nói muôn ngồi máy bay thì trước tiên phải đến sân bay chuẩn bị kiểm tra an ninh thật lâu, hôm nay có phải anh đã đi từ rất sớm không?]
“Đúng vậy,” Lạc Hằng nhún vai, “5 giờ đã bò dậy, yêu cầu một ít cổ vũ đến từ chủ tiệm Vân Xuyên mới có thể tỉnh táo lên.”
Vân Xuyên lặng lẽ quay đầu đi, làm bộ không hiểu Lạc Hằng đang nói gì.
Lạc Hằng không thuận theo cậu, bám riết không buông, nghiêng đầu dựa vào quầy thu ngân, lại oán giận một câu: “Đã thương lượng lần sau ngồi máy bay là dẫn cậu ra ngoài chơi, không ngờ lại bị công việc giành trước, ôi trời.”
Những lời này không biết chọc trúng chỗ nào của Vân Xuyên, vành tai cậu tức khắc đỏ lên.
Lạc Hằng cười một tiếng, duỗi tay xoa nắn vành tai cậu, nhìn sắc đỏ ửng kia lan rộng ra.
Anh rút tay về, ngồi thẳng người lên, vẻ mặt trêu đùa cũng trở nên nghiêm túc.
“Vân Xuyên, chuyện đó, trước khi đi đã bảo em suy xét một chút…” Lạc Hằng nhẹ giọng hỏi, “Suy nghĩ ra sao rồi thế?”
Tay Vân Xuyên run lên, buông lỏng tay nắm máy tạo bọt, bọt sữa phun ra bắn tung tóe khắp nơi theo cử động hốt hoảng của Vân Xuyên.
Lạc Hằng nhanh nhẹn chạy qua giúp cậu giữ máy tạo bọt lại, tránh cho nó văng xa hơn.
Vân Xuyên khóc không ra nước mắt, bọt sữa văng lên khắp người cậu.
Cậu đã mua cái máy tạo bọt này từ rất lâu rồi, khi đó không có chức năng ngừng tạo bọt khi mở nắp.
Bình thường không bị sao cả, hôm nay xem như xui xẻo.
Lạc Hằng nén cười giúp cậu lau sàn, sau đó đứng một bên nhìn Vân Xuyên dùng khăn giấy lau kem bơ trên mặt.
Nhưng mà mặt có thể lau khô, quần áo thì chỉ có cách đi thay bộ khác.
Vân Xuyên mặt như đưa đám đi vào trong căn phòng nhỏ phía sau thay quần áo.
Tình cảm thầm kín vừa nói ra lại bị cắt ngang lần nữa.
Lạc Hằng nhìn Vân Xuyên cầm quần áo sạch sẽ đi vào phòng, nụ cười tươi tắn trên mặt dần dần biến mất.
Anh có thể cảm giác được, Vân Xuyên vẫn không định tiếp nhận anh như cũ.
Lạc Hằng ngồi lại vị trí xa nhất trong cửa tiệm, cả người chìm vào sô pha, trái tim bị cảm xúc bất lực lấp đầy.
Anh lắc đầu, tự nhủ bản thân không cần quá sốt ruột, sau này vẫn còn nhiều cơ hội.
Vân Xuyên không đáp lại tình cảm của anh, nhưng cũng ngầm đồng ý để anh ở gần, ít nhất điều này có thể chứng minh Vân Xuyên không phản cảm chuyện này.
Cho tới nay, lí do Vân Xuyên từ chối anh đều rất rõ ràng.
Nói chung là cậu không tin Lạc Hằng sẽ vĩnh viễn yêu cậu.
Mà nguyên nhân của sự không tin này chỉ sợ là có liên quan tới người ba đã mất tích nhiều năm kia.
Lạc Hằng nhìn về phía phòng nhỏ, anh tinh tế ngẫm nghĩ, Vân Xuyên hôm nay còn mở cửa hàng, cũng không trông đau buồn muốn chết như tối hôm qua, ít nhất có thể chắc chắn trong nhà xảy ra chuyện lớn gì…
Vậy xem ra tối hôm qua cũng là vì người ba mất tích của cậu rồi.
Lạc Hằng muốn nhắc đến việc kinh doanh đa cấp mà vị cảnh sát kia đã nói.
Vân Xuyên tuổi còn nhỏ, có khả năng không có ấn tượng sâu với sự việc trước kia, Lạc Hằng lại biết rõ.
Mười mấy năm trước, nơi của bọn họ ưa chuộng kinh doanh đa cấp, không ít người chịu thiệt, sau đó bị nghiêm trị mới tốt hơn một ít.
Nhưng vẫn còn nhiều người bị bạn bè thân thích “Hiểu biết” lừa đến tổ chức kinh doanh đa cấp ở nơi khác, trên thời sự có đưa tin.
Hơn nữa trong mấy tên lưu manh lần trước, tên có râu cá trê từng ngồi tù do kinh doanh đa cấp rõ ràng quen biết gia đình Vân Xuyên.
Liên kết mọi chuyện thử một lần, Lạc Hằng rất khó không tưởng tượng đến khả năng kia.
Nên nói cho cậu thế nào đây…
Lạc Hằng đang do dự, cửa tiệm Hỏa Thiếu Vân bị người đẩy ra.
Vân Xuyên còn đang thay quần áo, hình như cảm nhận được vòng tay rung lên nên muốn đi ra, động tác lớn hơn không ít, nghe âm thanh có thể biết cậu đang sốt ruột.
Lạc Hằng đợi hai giây, thấy chủ tiệm vẫn chưa ra được, dứt khoát đứng dậy đi lên giúp đỡ.
“Chủ tiệm đang thay quần áo, sẽ lập tức đi ra.
Ngài xem menu trước nhé, có thể tự mình đặt đơn.” Bệnh nghề nghiệp của Lạc Hằng tái phát, vừa nói vừa cẩn thận đánh giá vị khách này.
Người nọ thoạt nhìn có chút lớn tuổi, tóc hoa râm*, trên trán có hai ba nếp nhăn như dao khắc; sống lưng hơi cong, sắc mặt cũng tái nhợt, lộ ra một loại cảm xúc chán nản hồi lâu chưa từng gặp ánh mặt trời.
(*) Tóc hoa râm: Còn gọi là tóc muối tiêu, là những cụm từ thường dùng để miêu tả mái tóc của những người đã bước vào tuổi xế chiều, nhưng ở đây không bàn đến sự lão hóa của tóc theo quy luật tự nhiên, mà muốn nói đến hiện tượng tóc bạc sớm.
Lạc Hằng nhìn thêm vài lần— người đó không giống như người sẽ đến tiệm cà phê kiểu này, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy không thoải mái hoặc có ý xấu.
Người đàn ông nghe được lời Lạc Hằng nói, không tới quầy thu ngân đặt đơn mà đứng tại chỗ nhìn khắp nơi, trông như tìm người.
“Thưa ngài, ngài…?” Lạc Hằng chần chờ bước lên, sau việc lần trước, anh bắt đầu mẫn cảm với những tên đàn ông trung niên rõ ràng không phải đến để mua cà phê.
Người nọ bị Lạc Hằng đột nhiên tới gần doạ hoảng sợ.
Ông liên tục lui về phía sau, suýt nữa bị ngã do vướng phải bồn hoa ở cửa.
“Tôi, tôi nghe nói trên phố này có tiệm cà phê, chủ tiệm, chủ tiệm…” Ông ấy run rẩy xoa tay, mở miệng nói, “Chủ tiệm là người câm điếc, cho nên…”
Lạc Hằng bắt được từ mấu chốt thì nhăn chặt mày, lúc mở miệng thì giọng nói không còn khách khí nữa, “Có chuyện gì sao?”
Ông ta cứng đờ sững người tại chỗ.
Lạc Hằng muốn mở miệng đuổi người, lúc này Vân Xuyên cuối cùng cũng thay xong quần áo tức tốc chạy ra khỏi phòng nhỏ.
Cậu kéo cửa ra, tức khắc chạy tới chỗ quầy thu ngân—
Sau đó ngẩn ra.
Người đàn ông trung niên kia nghe được tiếng động thì quay đầu nhìn lại, hai mắt giấu sự mệt mỏi nhìn thấy Vân Xuyên bỗng nhiên sáng lên.
“Tiểu Xuyên…” Đôi môi khô đến tróc da của ông run rẩy, “Thật sự đúng là con rồi…”
*
Lại một ngày trôi qua, lại là một lần bất lực trở về.
Vân Vân chậm chạp đi trên đường về nhà, trong lòng tràn đầy chua xót.
Chuyến đi đến thành phố Minh không phải là không có thu hoạch gì— không biết nên nói là ông trời thưởng cho bà hay là trừng phạt bà, cứ thế để bà tìm được hành tung của Tần Tranh.
Bà dựa theo dấu vết để lại trên tin tức tìm được nơi Tần Tranh đã từng đặt chân đến, nhưng mà tìm hiểu rất nhiều lại biết được…
Chỗ đó mấy năm trước từng là một cơ sở kinh doanh đa cấp, sau khi được báo tin đã dọn đi ngay trong đêm, cảnh sát chỉ bắt được mấy nhân viên không quan trọng.
Mấy chữ kinh doanh đa cấp như sét đánh giữa trời quang khiến Vân Vân thở không nổi.
Bà được Tần Tranh bảo vệ quá tốt, chưa từng trải qua lòng người hiểm ác, không thể hiểu được những thứ đen tối trên thế giới này.
Bà như con ruồi mất đầu chạy hai ngày, lại theo cảnh sát ở thành phố Minh dẫn đường, tìm được nơi lúc trước Tần Tranh ở.
Cảnh sát nói với bà, hoạt động truy bắt được chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đã bắt giữ toàn bộ nhân viên của tổ chức này về quy án, những người bị lừa bước chân vào đó cũng được thả về quê nhà.
Chẳng qua thủ đoạn của tổ chức kinh doanh đa cấp này cực kỳ bạo lực, có rất nhiều người bị hại cuối cùng trở thành một trong những người đứng đầu tổ chức.
Còn có số ít do chịu tra tấn trong thời gian dài mà thể xác và tinh thần xảy ra rất nhiều vấn đề, không nhớ được quê nhà ở đâu, cũng không nói được tên của mình, chỉ có thể đưa vào bệnh viện chăm sóc trước, rồi lại đối chiếu với những nhà có người mất tích trong cả nước.
Vân Vân sợ hãi, bà vội vàng xem danh sách những người cầm đầu kinh doanh đa cấp bị bắt giữ chờ thẩm phán xét xử, lần nữa xác nhận không có tên Tần Tranh chịu yên lòng.
Vài ngày sau, bà lại dựa theo tài liệu cảnh sát cấp cho đi khắp các bệnh viện, chỉ là lần này ông trời không chịu bố thí chút lòng tốt.
Bà không tìm được Tần Tranh.
Một chuyến đi ra ngoài, cuối cùng vẫn bất lực quay về.
Về đến nhà, bà rốt cuộc không chịu nổi áy náy và xót xa trong lòng nên đã đổ bệnh.
Nhiều năm giả vờ mạnh mẽ như vậy, bức tường bao bọc ầm ầm sập xuống khi biết Tần Tranh bị lừa vào tổ chức kinh doanh đa cấp.
Vân Vân cả ngày đều tự trách, khi đó không nên cãi nhau với ông, khi đó hẳn phải tin tưởng ông hơn.
Rõ ràng biết Tần Tranh làm việc này tất cả đều là vì hai mẹ con bọn họ.
Vân Vân chạy đến ga tàu hoả hằng ngày, nơi nơi hỏi thăm có ai từng gặp Tần Tranh không.
Nhưng mà trong biển người mênh mông, muốn tìm một người như mò kim đáy biển.
Bà lại đợi ở cửa nhà thật lâu, vẫn không chờ được hình bóng quen thuộc khi xưa.
6 năm trôi qua, đường phố gần đây đã thay đổi, Vân Vân sợ Tần Tranh không tìm thấy đường về nhà, quyết định về nhà bảo con trai vẽ mấy bức bản đồ cũ dán lên.
Qua lâu như vậy, bà cuối cùng cũng có dũng khí thẳng thắn mọi chuyện năm đó với con trai.
Nếu bà có thể thông minh hơn một chút, dũng cảm hơn một chút, có lẽ tất cả đều sẽ không như thế này…
Vân Vân thẫn thờ ở cửa hồi lâu, đến tận khi xác nhận vẻ mặt mình không có gì khác thường mới mở cửa nhà.
Bà như thường lệ chờ con trai bước ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ là lúc này người đi ra từ phòng ngủ, thế mà là…
Chìa khoá trong tay Vân Vân rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh lạch cạch.
Bà ngơ ngác ngồi xuống nhặt chìa khoá, khi sờ đến vòng kim loại lạnh băng kia, nước mắt rơi xuống không hề báo trước.
Thân thể Tần Tranh lảo đảo, dường như mỗi một bước đi đều rất khó khăn.
Nhưng ông vẫn đi tới ngồi xổm trước mặt Vân Vân, giúp bà nhặt chìa khoá lên.
“… Anh về rồi đây.” Ông nói..