Khi ba người về tới nhà, Vân Vân đã nấu xong một bàn đồ ăn.
[Sao lại về muộn vậy?] Bà cởi tạp dề xuống, lau tay rồi hỏi, [Không phải anh bảo là đưa chậu hoa nhân tiện gọi con về hả? Lâu thế.]
Tần Tranh hoảng loạn: “Vân Xuyên nhận thêm mấy đơn mang về nên ở lại chút.”
[Ừm.] Vân Vân cười gật đầu, vội tiếp đón Lạc Hằng ngồi xuống, [Bữa cơm đạm bạc, cháu cứ tự nhiên nhé.]
*
Lạc Hằng và Tần Tranh đều là người biết che giấu, mà Vân Vân thì cái gì cũng không biết, vì thế trên bàn cơm chỉ có mỗi mình Vân Xuyên đứng ngồi không yên.
Lạc Hằng theo thói quen định gắp một miếng thịt bỏ vào chén Vân Xuyên, chỉ là đôi đũa vừa đưa qua thì ánh mắt của Tần Tranh cũng lia đến.
“…” Đôi đũa vòng một đường, cuối cùng miếng thịt vẫn rơi vào chén của anh.
Tần Tranh lại liếc mắt ngó Vân Xuyên đang vùi đầu ăn cơm bên cạnh.
Vân Xuyên cảm nhận được tình thương nặng nề của cha, cậu thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi.
Đầu cậu càng ngày càng thấp xuống, cứ như muốn chui vào chén luôn vậy.
Lạc Hằng thấy thế thì thở dài— dù sao ở đây cũng có hai người không nghe được, thở dài cho ai nghe không hề khó đoán.
Tần Tranh dời tầm mắt, làm bộ nhìn lướt qua Lạc Hằng, không ngờ lại nhận được gương mặt tươi cười vừa thẳng thắn vừa thật thà.
Ông gắp một miếng thịt lớn đưa qua chỗ Vân Xuyên— chính là món Lạc Hằng vừa gắp hồi nãy, ông nói với đứa con trai vừa ngẩng đầu: “Ăn cho đàng hoàng, mặt sắp úp vào chén rồi kìa.”
Vân Xuyên xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào ông, cậu vội gật đầu, rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ba người đều mang tâm sự, bữa cơm này trông miễn cưỡng chết đi được, tới nỗi Vân Vân cũng phát hiện có gì đó không ổn.
Bà đánh giá từng người, đôi mắt lia qua lại giữa chồng với con trai mấy lần.
Ăn cơm xong, Vân Vân túm Vân Xuyên tới một góc.
[Con với ba cãi nhau hả?] Bà hỏi.
[…] Vân Xuyên xấu hổ giải thích, [Không có, sao lại thế được ạ, ha ha.]
Vân Vân nghi ngờ nhìn cậu.
Vân Xuyên cười ha hả định qua loa trốn tránh bà, [Con đi rửa chén đây!]
Không thu hoạch được gì từ con trai, Vân Vân chỉ có thể đi hỏi chồng mình: [Anh với Vân Xuyên cãi nhau hả?]
Tần Tranh đáp “Không có”, nói: “Em nghĩ ngợi tầm bậy gì thế, anh giận dỗi đứa nhóc đó làm gì.”
Vân Vân còn muốn hỏi, lại bị Lạc Hằng chặn miệng.
“Chú Tần, dì Vân, thời gian không còn sớm nữa, hai người nghỉ ngơi sớm chút, cháu xin phép về trước.”
Lạc Hằng kéo cửa chuẩn bị rời đi, vòng tay rung lên nhắc nhở Vân Xuyên.
Cậu vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, hai tay còn chưa ráo nước.
Cậu chỉ cửa rồi lại chỉ vào mình, xong rồi dùng ngón trỏ với ngón giữa mô phỏng dáng vẻ đi đường, ý là để cậu đưa Lạc Hằng xuống lầu.
Tần Tranh nhìn cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Rửa chén xong rồi hả? Rửa lẹ lên, ba đưa cậu ta đi.”
[…] Vân Xuyên không biết phải làm sao, đành buồn rầu vào bếp rửa chén tiếp.
Tần Tranh và Lạc Hằng cùng đi rất chậm, hai người đều có ít lời chỉ khi không có Vân Xuyên mới có thể nói ra, giờ phút này đều đang tự hỏi trong lòng rằng nên mở miệng thế nào.
Tần Tranh đi đằng trước, ông nói: “Chú hỏi lại lần cuối cùng, cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Bây giờ cháu vẫn còn cơ hội đổi ý đấy.”
Lạc Hằng cười khẽ, “Suy nghĩ xong lâu rồi, dù chú có hỏi lại trăm lần thì câu trả lời vẫn vậy thôi.”
Tần Tranh dừng chân, quay đầu lại nhìn anh.
“Cháu rất thú vị, Lạc Hằng.” Ông nói.
Nói xong câu đó, Tần Tranh xoay người tiếp tục xuống lầu.
Hai người một trước một sau ra khỏi toà nhà, hình như ông lẩm bẩm: “Có lẽ chú có thể yên tâm để Tiểu Xuyên ở bên cạnh cháu rồi.”
“À đúng rồi, cái này cho chú.” Trước khi đi, Lạc Hằng lục túi tìm một hồi, lấy một tấm danh thiếp ra đưa Tần Tranh, “Chú Tần, chú có nhớ người này không? Vân Xuyên nói với cháu là em ấy nhớ chú từng làm ở viện kiến trúc cảnh quan, hôm nay tập đoàn bọn cháu nhận chủ quản mới, không biết chú có quen không.”
Tần Tranh nhận danh thiếp, mượn ánh đèn nhìn kỹ.
“Anh ấy là…” Tần Tranh nhíu mày, “Quen, đúng là có quen biết.
Không chỉ quen, anh ấy…!là sếp cũ của chú.
Khi đó viện phải cải tạo, chú muốn kiếm tiền nhanh nên từ chức, lúc ấy anh đã khuyên chú rất lâu.”
Tần Tranh cảm khái, “Đáng lẽ nên nghe lời anh ấy.”
Lạc Hằng nói: “Hôm nay cháu tan làm đúng lúc gặp họ vừa phỏng vấn xong, nên chào hỏi chút.
Cháu đã định sắp xếp thời gian hỏi giùm chú, nhưng mà chiều nay tâm sự lâu như thế, cái nhìn của cháu về chú đã thay đổi rất nhiều.
Cháu nghĩ, tương lai thế nào chắc là chú đã nghĩ tới lâu rồi, không cần cháu múa rìu qua mắt thợ nghĩ cách giúp chú nhỉ.”
Tần Tranh nhận tấm danh thiếp này rồi quan sát Lạc Hằng, trên mặt biểu hiện sự chấp thuận hiếm hoi.
*
Lên lầu lại, Tần Tranh nhìn Vân Vân ngồi ở trên sô pha, nghiêm túc chất vấn con mình.
[Hai người cãi nhau.] Vân Vân khẳng định [Còn giấu mẹ nữa.]
Trên mặt Vân Xuyên in toàn chữ “Cứu mạng”, thấy ba về rồi thì tức tốc cầu giúp đỡ.
“Tiểu Xuyên, hay là con về phòng đi, tránh mặt một lát, để ba với mẹ con nói chuyện riêng.” Tần Tranh chỉ vào phòng ngủ của con trai.
Vân Xuyên như được đại xá, vội vã muốn về phòng.
“Mà này—” Tần Tranh lại nhớ đến gì đó mà nhanh tay giữ chặt cậu, nhéo nhéo mũi cậu mà căn dặn, “Đừng có cào cửa nữa, con không biết tiếng động con tạo ra lớn bao nhiêu đâu.”
[Dạ…] Vân Xuyên mất mát gật đầu, lủi mất.
Vân Vân ngồi trên sô pha rướn cổ xem hai cha con họ đang thì thầm gì.
[Chuyện gì mà phải tránh mặt con vậy?] Vân Vân hỏi.
Tuy rằng nói là chuyện Vân Xuyên cứ để ông nói với Vân Vân, nhưng khoảnh khắc phải nói ra, Tần Tranh vẫn cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi.
Ông ngồi cạnh vợ mình, chưa nói mà thở dài rồi.
“Vân Vân, anh muốn nói chuyện này với em.
Vân Xuyên nó…”
*
Trở về phòng ngủ, Vân Xuyên nghe lời mà không cào cửa nữa, cậu ngoan ngoãn nằm trên giường gửi tin nhắn cho Lạc Hằng.
[Hồi chiều hai người nói gì thế?] Vân Xuyên hỏi, [Sao mà không cho em biết chữ nào vậy, có phải chê em bị điếc không? qwq]
Lạc Hằng đang lái xe, qua hơn mười phút mới trả lời một câu.
[Đúng vậy, chê em không nghe được.
Muốn em suy xét cấy ốc tai điện tử sớm chút.]
Sau đó thì gọi video.
Lạc Hằng mới về đến nhà, vẫn chưa thay quần áo.
Anh không dấu vết tránh đi vấn đề Vân Xuyên đặt ra, nói: “Em muốn biết anh với ba em nói gì à? Em đi cấy ốc tai điện tử là nghe được liền.”
Đây không phải lần đầu tiên nhắc tới đề tài này.
Lúc trước Vân Xuyên luôn tìm đủ loại lý do để từ chối, nhưng hôm nay thân phận Lạc Hằng không còn là bạn bè bình thường nữa, bây giờ anh là…!bạn trai cậu.
Lời nói của bạn trai vẫn có sức ảnh hưởng hơn.
“Em xem, nếu em có thể nghe được thì em đâu cần gắng sức nhìn chằm chằm vào anh mỗi khi chúng ta gọi video thế này, đúng không?” Lạc Hằng dẫn dắt cậu từng bước, “Chúng ta có thể mở miệng nói, em có thể vừa nói vừa làm việc khác— chứ chúng ta tán gẫu như bây giờ, em đâu có làm được gì nữa, anh nói phải không?”
Vân Xuyên rõ ràng là đã xao động.
Lạc Hằng tiếp tục khuyên nhủ: “Thêm chút thời gian nữa, em muốn học nói cũng được luôn.”
Nói tới đây, Lạc Hằng dí sát vào màn hình, cười cực kỳ mờ ám, “Anh cảm thấy giọng nói của em nhất định rất êm tai.
Anh muốn nghe em gọi tên anh.”
*
[…! Hoá ra là thế à.] Vân Vân dựa vào sô pha, biểu tình khá là rối rắm, [Trước kia em đã cảm giác hình như chúng nó thân thiết quá, bầu không khí giữa hai người cũng kì kì, thì ra không phải do em nghĩ nhiều…]
Tần Tranh bất đắc dĩ, “Chúng nó vẫn là hai đứa nhỏ, không biết che giấu gì cả, chắc là nghĩ mình sẽ không bị phát hiện.
Thật ra vào mắt người khác, đặc biệt là người thân trong gia đình thì rất rõ ràng.
Lúc anh phát hiện, phản ứng đầu tiên cũng giống với em đó, cảm thấy, “Hèn chi, hoá ra là như này”.”
Anh ngẩng đầu ngó cái lò chưng nướng kết hợp trong bếp, cười lắc đầu, “Sau khi đã biết rõ rồi, nghĩ lại thấy nhiều chuyện cứ như bày ra trước mắt ha.”
[Vậy anh có ý kiến gì không?] Vân Vân hỏi.
“Anh không, anh nói với cậu nhóc kia rằng dù Vân Xuyên bảo không yêu đương, hay yêu đương với ai, anh đều sẽ không can thiệp.” Tần Tranh nói, “Chuyện của bọn nhỏ cứ để bọn nó tự quyết định là được.”
Ông cười chỉ chỉ phòng Vân Xuyên, “Nhưng mà đã doạ con chết khiếp rồi, buổi tối nó bồn chồn như thế cũng do lo lắng hai ta phản đổi.”
Vân Vân cũng cười, [Em nói sao mà không khí tối nay quái lạ thật, chắc chắn là hai cha con có chuyện lừa em, em hỏi Vân Xuyên mà nó vẫn không chịu nói.]
“Làm sao con nói được? Thằng nhỏ không xấu hổ đã tốt lắm rồi.
Anh cũng bảo nó là để anh thuyết phục em.” Tần Tranh quay đầu nhìn Vân Vân, hỏi, “Vậy còn em? Em có ý kiến gì không?”
Vân Vân nghĩ ngợi, vẻ mặt dần trở nên phức tạp.
[Em có một mong muốn…!em có thể có mong muốn gì đâu, em, em chỉ là một người mẹ ích kỷ.] Bà dùng tay ấn ấn ngực mình rồi tiếp tục [Em vẫn luôn hy vọng Vân Xuyên có thể gặp được nửa kia thật lòng với nó…]
Bà lắc đầu, biểu cảm sầu khổ, [Nào dễ dàng như thế được chứ?]
Vân Vân không tiếp tục được, bà lau mắt, dịch qua một bên tay vịn sô pha mà lén lau nước mắt.
Tần Tranh vỗ lên đầu gối bà, chẳng qua ông chưa kịp lên tiếng an ủi, Vân Vân đã tự điều chỉnh tâm tình xong.
Bà ngồi dậy lần nữa, trên mặt lộ ra ý cười, [Trông đứa nhỏ kia rất đáng tin cậy, em không có ý kiến gì.
Tuy hơi khó để tiếp thu, nhưng…]
Bà ngẫm nghĩ, hồi sau lại lắc đầu vứt suy nghĩ đi, [Chỉ cần con trai thấy hạnh phúc là được, em không muốn gì nữa hết.]
Rất nhanh bà lại nghĩ tới chuyện khác, [Mấy người cũng thiệt tình, không nhắc em một tiếng…!Chuyện quan trọng thế này làm sao có thể tùy tiện ăn cơm đạm bạc ở nhà chứ?]
Tần Tranh bất đắc dĩ đáp lời: “Anh cũng vừa biết lúc chiều mà.
Lần sau nhé, lần sau tìm cơ hội, chúng ta chính thức ăn một bữa…”
*
Trong phòng ngủ, Vân Xuyên còn đang cùng Lạc Hằng thảo luận về ốc tai điện tử.
[Rất đắt đó, thật sự đắt lắm đó.] Vân Xuyên xoắn ngón tay, tốc độ đánh chữ giảm đi không ít.
Lạc Hằng cười nói: “Anh tặng em mà.”
Vân Xuyên lắc đầu, [Không được đâu, đắt lắm!]
“Vậy coi như là em mượn anh, sau này em trả lại là được rồi?” Lạc Hằng nhìn Vân Xuyên, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng không giới hạn xuyên qua màn hình, “Dùng tiếng nói của em để trả đi…!Anh muốn sớm được nghe giọng em.”.