Thật vất vả mới đợi được đến tối, chờ Thanh Thư vừa lên giường Cố lão thái thái lại hỏi: “Giờ có thể nói với ta, vì sao Đoàn sư phó dạy con tâm pháp chưa?”
Thanh Thư cũng không gạt lão thái thái, nói chân tướng chuyện này ra: “Bà ngoại, Đoàn sư phụ là người tốt.”
Cố lão thái thái gật đầu nói: “ừ, Đoàn sư phụ là người tốt, sau này con phải hiếu kính với ông ấy cho tốt.
Về phần báo thù, vạn lần không thể đi làm.”
Đừng nói đến tên Ôn Lương Trạch kia, ngay đến hai tên đồ đệ của Đoàn sư phụ cũng không dễ chọc, bà cũng không mong Thanh Thư đi mạo hiểm.
Thanh Thư gật đầu.
Cố lão thái thái suy nghĩ rồi lại nói thêm: “Con tập võ cùng Đoàn sư phó là tốt rồi, những cái khác cũng đừng học theo ông ấy.”
Thanh Thư không hiểu lắm: “Dạ?”
“Đoàn sư phó không biết nhìn người.
Con xem hai tên đồ đệ ông ấy nhận có phẩm tính gì? Một tên hủy hôn phản bội sư môn, một tên lớn hơn, lại ra tay độc ác với ông ấy.”
Nhìn lầm một lần có thể nói là không tốt số, nhìn lầm hai lần thì chính là mắt nhìn của Đoàn sư phó không tốt.
Cố lão thái thái nói: “Năm đó ông ngoại con ra đi quá đột ngột, có rất nhiều chuyện cũng không nói rõ.
Nếu không phải đám người lão La chưởng quỹ giúp đỡ, sao ta có thể giữ lại hơn nửa gia nghiệp này.”
Nói đến chuyện này, Thanh Thư lại nhớ đến những lời kia của Trần ma ma: “Bà ngoại, ngày đó đã có thể giữ được hơn phân nửa của hàng thì sau sau đó lại bán đi hết?”
Có Kỳ phu nhân làm chỗ dựa, những kẻ đó cũng không dám trắng trợn chiếm đoạt sản nghiệp Cố gia.
Ôm một đứa trẻ vàng tất sẽ có kẻ nhớ thương.
Gom góp lại những món tiền đó, đã đủ để ta và mấy mẹ con con trải qua thời gian giàu có, cần gì phải làm sống làm chết để kiếm tiền.”
Khi Cố Hòa Bình nghe theo Viên thị khăng khăng muốn kết hôn với Viên San Nương, bà đã bắt đầu lần lượt bán đi cửa hàng trong nhà.
Bà cũng không muốn mệt sống mệt chết, cuối cùng lại để những người như Viên thị và Vien San Nương được lợi.
Thanh Thư cảm thấy Cố lão thái thái không chỉ thông minh quyết đoán, còn có tầm nhìn xa.
Nếu mẹ nàng kế thừa được ba phần như vậy, nàng cũng không phải rầu.
Nghĩ đến chuyện Cố lão thái thái nói lúc trước, Thanh Thư không nhịn được hỏi: “Bà ngoại, xưởng nhuộm ở phủ thành kia một tháng có thể lời bao nhiêu vậy?”
Bao nhiêu của cải nàng không hỏi, dù sao những thứ này sớm muộn cũng là của tỷ muội các nàng.
Nhưng tiền lười xưởng nhuộm là để cho các nàng tiêu dùng hàng ngày, biết rồi thì trong lòng mới nắm chắc.
Cố lão thái thái vừa cười vừa nói: “Ta chỉ chiếm được bốn phần, đại khái mỗi tháng có thể được chia trên dưới một ngàn lượng.
Tiệm tơ lụa với cửa hàng trà thì một tháng cũng áng chừng một trăm lượng bạc, những số tiền này đã đủ cho chúng ta dùng.”
Thanh Thư lập tức yên tâm.
Cố lão thái thái nhìn ra bên ngoài, nói: “Ngoan, đã muộn rồi, nên đi ngủ.”
Thanh Thư lắc đầu nói: “Sư phụ nói, sớm tối mỗi ngày đều phải luyện nội công tâm pháp.”
Nói xong thì bắt đầu khoanh hai chân lại giống buổi sáng, trong đầu nhớ lại khẩu quyết Đoàn sư phó nói.
Cố lão thái thái khẽ cười: “Cái đứa nhỏ này…”
Bà cũng không quấy rầy Thanh Thư, đi ngủ luôn.
(Truyện đăng tại ục Lam)
Bên này Cố gia yên tĩnh thái bình, bên Lâm gia lại là người ngã ngựa đổ.
Lâm lão thái thái vừa về đến nhà, đã ôm lực kêu đau.
Bành lang trung bắt mặt cho Lâm lão thái thái cả buổi, cũng không xem ra lý do ở đâu.
Đã có bài học Lâm Thừa Trọng ở trước, ông cũng không dám nói là Lâm lão thái thái không có vấn đề gì, dứt khoát nói y thuật mình nông cạn bảo bọn họ lên thị trấn tìm đại phu.
Lâm Thừa Chí vội vã hoang mang lên trấn mời đại phu đến.
Người đã lớn tuổi, hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút vấn đề.
Đại phu này xem mạch chẩn bệnh cho Lâm lão thái thái, nói tình trạng rất nghiêm trọng, còn nói nếu không điều trị cho tốt thì không sống được bao lâu nữa.
Lâm lão thái thái sợ đến mức mặt mũi tái trắng, tất nhiên là đại phu nói cái gì thì nghe cái nấy.
Lúc Lâm Thừa Chí đi theo đại phu này lên núi lấy thuốc về, mặt trời cũng sắp xuống núi rồi.
Không có cách nào khác, từ thôn Đào Hoa đi đến trấn trên chỉ có thể đi đường núi, qua lại xấp xỉ nửa canh giờ, còn xa hơn so với đi huyện thành.
Chạy tới chạy lui hai chuyến, không dám lãng phí thời gian.
Lâm Thừa Trọng vừa trông thấy hắn đã quở mắng: “Sao giờ mới về? Không biết là mẹ đau đến khó chịu sao?”
Lâm Thừa Chí tức đến mắc sắc mặt xanh mét: “Ngươi không nỡ để mẹ khó chịu, vì sao lại trốn trong phòng giả chết?”
Mặt Lâm Thừa Trọng sầm xuống.
Đưa thuốc cho Trương thị, Lâm Thừa Trọng nói: “Mẹ, ngực còn đau không?”
Vẻ mặt Trương thị đau khổ nói: “Giờ không chỉ có ngực đau, mà đầu với cùng cũng bắt đầu thấy đau.”
Dù sao hiện giờ chỗ nào Lâm lão thái thái cũng đều thấy đau.
“Vậy mau mang thuốc đi sắc đi!” Nói xong, Lâm Thừa Chí không nhịn được nói: “Thuốc này cũng thật quý, một gói thuốc mà mất tám mươi văn tiền.”
Lấy bảy gói, mất xấp xỉ sáu trăm văn tiền.
Ngày thường khi đau đầu nhức óc đi tìm Bành lang trung, lấy một gói thuốc cũng chỉ cần hai mươi văn tiền.
Trương thị nói: “Chỉ cần thuốc này có ích, tiền này tiêu cũng đáng giá.” Chỉ sợ thuốc này không dùng được.
Thân thể Lâm lão thái thái luôn khỏe mạnh, ngoài chuyện đau thắt lưng thì không có bệnh gì khác.
Nhưng đại phu này lại nói thật đến nỗi cứ như là sẽ chết ngay vậy, thấy thế nào cũng không đáng tin lắm.
Chỉ là Trương thị cũng không dám nói lời này ra miệng, để Lâm lão thái thái biết thì nàng lại không có ngày lành.
Uống thuốc xong thì Lâm lão thái thái đã ngủ mất rồi, nhưng mà ai cũng không ngờ tới nửa đêm bà bắt đầu sốt cao.
Trấn trên quá xa lại sợ chậm trễ bệnh tình, không còn cách nào khác Lâm Thừa Chí chỉ có thể đi tìm Bành lang trung.
Bành lang trung nói Lâm lão thái thái bị trúng gió độc, bị lạnh mới phát sốt.
Đơn thuốc cũng không kê, lập tức bảo Lâm Thừa Chí đi theo ông về lấy thuốc.
Trương thị lấy đơn thuốc của đại phu trên trấn kia kê đưa cho Bành lang trung: “Bành thúc, nhờ thúc xem giúp rốt cuộc phương thuốc này trị bệnh gì?”
Sau khi xem xong Bành lang trung nói: “Đây là một đơn thuốc bổ, thuộc anyf là các ngươi cho Thừa Trọng dùng ư?”
Lâm Thừa Chí giận dữ: “Đơn này là đại phu trên trấn kia kê cho mẹ ta đấy, còn nói mẹ ta không điều trị tốt thì sẽ mất mạng.”
Bành lang trung nói: “Phương thuốc này đúng là khi dùng ngày thường thì sẽ có lợi cho thân thể.
Chỉ là lão thái thái bị trúng gió độc, này gọi là quá bổ không thể tiêu, cho nên mới bắt đầu sốt cao.”
Vốn thân thể Lâm lão thái thái như vậy cho dù có cảm lạnh cũng sẽ không nghiêm trọng như thế, lại không ngờ rằng còn thêm đồ bồi bổ.
Thân thể không thể chịu nổi, mới xảy ra chuyện này.
Lâm Thừa Chí giận đến mức mắng to: “Đồ lang băm.
Ngày mai ta sẽ đi lên trấn đập tiệm thuốc kia của hắn.”
Người ta đã có thể dựng hiệu thuốc ở trên trấn kê đơn, nhất định là có chỗ dựa đấy.
Tuy nhiên Bành lang trung cũng biết Lâm Thừa Chí chỉ nhanh mồm xả tức ngoài miệng thôi, chứ cũng không dám đi đập tiệm người ta thật.
Vì vậy, ông cũng không đáp lại, chỉ nói: “Đi theo ta bốc thuốc đi!”
Sau khi sắc thuốc xong lại cho Lâm lão tháo thái uống, gà cũng bắt đầu gáy rồi.
Mắt thấy đã hừng đông, Trương thị lại đến phòng bếp làm bữa sáng.
Đến tận lúc ăn cơm, Vi thị mới đi ra từ trong phòng.
Nhìn thấy Vi thị, Lâm Thừa Chí lộ vẻ mặt không tốt.
Buổi sáng lúc hắn còn đang ngủ gật, nhưng vợ hắn từ giữa trưa hôm qua vội vàng đến giờ cũng chưa được chợp mắt, vậy mà Vi thị lại trốn trong phòng làm biếng, hắn thật không nhịn nổi nữa.
Lâm Thừa Chí đen mặt nói: “Nhị tẩu, nhị ca đã không có chuyện gì, đợi lát nữa tẩu sắc thuốc cho mẹ đi.”
Vi thị một câu từ chối, nói: “Sao lại không có chuyện gì? Nhị ca ngươi đúng là đã phun ra một búng máu đó.”
Sắc mặt Lâm Thừa Chí càng thêm khó coi: “Nhị tẩu, có một số chuyện trong lòng mọi người đều rõ rành, để nói ra thì lại sẽ mất mặt.”
Thật tưởng hắn không biết là Lâm Thừa Trọng giả bộ ư, hai vợ chồng này thật đúng là tuyệt phối, người này còn không biết xẩu hổ hơn so với người kia.
“Không phải là có Xuân Phân sao? Xuân Phân, Xuân Phân, ngươi chết ở đâu rồi?”
Lâm Thừa Chí cảm thấy Vi thị cũng thật lớn mặt: “Xuân Phân còn phải trông Như Điệp và Nhạc Vĩ.”
Trước kia Như Điệp là Như Đồng trông, Nhạc Vĩ là Tề bà tử trông.
Sau khi ồn ào một trận với Thanh Thư, Lâm Thừa Chí lại không muốn để Như Đồng chăm sóc Như Điệp nữa, đổi sang cho Xuân Phân trông.
Mà giờ Lâm lão thái thái sinh bệnh nên Tề bà tử còn đang chăm sóc bà, Nhạc Vĩ cũng không có ai trông, cũng giao nốt cho Xuân Phân.
Vi thị không muốn làm việc nhà, thấy thế dứt khoát chơi xấu: “Chưa từng nghe qua chuyện em chồng sai bảo chị dâu làm việc đó.
Nếu ngươi không muốn để Trương thị chịu khổ, thì cứ đi nói với cha mẹ đi.”
Lâm Thừa Chí sợ Lâm lão thái gia mắng người nên không muốn đi tìm ông, mà Lâm lão thái thái giờ nói cũng không nói lên lời thì cáo trạng với bà cũng vô dụng.
Trương thị thấy hai người cãi vã, vội nói: “Cha đứa bé, được rồi, để ta đi sắc thuốc cho!”
Lâm Thừa Chí siết chặt nắm tay..