Ai đến nhà anh sớm vậy?
Giang Tự vô cảm đi mở cửa, mỗi sợi lông mi đều lộ vẻ cáu kỉnh. Ngoài cửa là một thanh niên mặc đồ đen, trong tay ôm một túi đồ lớn, còn cầm thêm mấy quyển sách, cẩn thận dò hỏi: “Giáo sư Thẩm có ở đây không ạ?”
Giang Tự nghiêng đầu gọi với vào trong phòng một tiếng: “Thẩm Phương Dục!”
Không có ai trả lời.
Giang Tự cố nhịn ý muốn trợn trắng mắt.
Chất lượng giấc ngủ của Thẩm Phương Dục rất khó hiểu. Nếu nói hắn ngủ rất sâu thì mấy hôm nay mỗi lần Giang Tự bị chuột rút, chỉ cần cầm con thỏ ném về phía hắn một cái thì hắn có thể lập tức tỉnh lại bóp chân cho anh. Nhưng nói hắn ngủ không sâu thì… giống như bây giờ, căn bản gọi hắn không tỉnh.
“Để tôi nhận giùm cậu ấy. Là gì vậy?” Giang Tự hỏi cậu thanh niên.
“Là một số dụng cụ thí nghiệm, pipet, ống đong đo, cốc chịu nhiệt,… ạ.”
Chẳng trách mới nãy Giang Tự còn cảm thấy logo trên túi mà người này ôm có hơi quen quen. Phòng thí nghiệm của anh và Thẩm Phương Dục ở kế nhau, có đôi khi học sinh của tổ Thẩm Phương Dục đặt đồ gì đó, lúc người ta giao tới Giang Tự cũng sẽ nhìn thấy. Thường ở phòng thí nghiệm chỉ xưng hô chức vụ giảng dạy, cho nên cậu chàng này mới gọi “Giáo sư Thẩm.”
Giang Tự ký tên, nhận đồ đi vào để trong phòng khách, còn anh thì đi thẳng vào phòng ngủ đạp Thẩm Phương Dục một cái: “Đồ đặt cho phòng thí nghiệm của cậu sao lại giao đến nhà tôi?”
Thẩm Phương Dục mê mang mở mắt ra: “Không phải đồ của phòng thí nghiệm, tôi đặt riêng cho cậu đó.”
“Tôi cần mấy thứ này làm gì? Cậu định biến nhà tôi thành phòng thí nghiệm mới hả?” Giang Tự hỏi.
“Còn không phải vì tôi định sau này sẽ làm đồ ăn khuya cho cậu để cậu khỏi ăn mì gói nữa à?”
“Nhà cậu nấu đồ ăn khuya xài ống đong đo, cốc chịu nhiệt đồ à?”
“Để đo chính xác định lượng đó. Trong đó chắc là còn có cân điện tử nữa.” Thẩm Phương Dục nhắm mắt lại, tóc mái rối loạn xoã trên trán nhìn có vẻ lười biếng thoải mái.
“Có sinh viên mới tốt nghiệp thạc sĩ dạy tôi, cậu ta nói nấu ăn và làm thí nghiệm đều giống nhau. Cậu không tin thì đợi buổi tối tôi thể hiện tài năng cho cậu xem.”
Giang Tự nghe một chút đã hiểu: “Tóm lại là cậu không biết nấu ăn đúng không?”
“Tin tôi một chút không được à.” Thẩm Phương Dục đáp cho có lệ, vừa dụi mắt vừa xem điện thoại. Nhìn một hồi thì không nhịn được mà “đệt” một tiếng.
“Giang Tự, luận văn của học sinh tôi lại bị từ chối nữa rồi.”
Sắc mặt Giang Tự lạnh nhạt vỗ vỗ cái đầu chó của hắn.
“Trời ạ, cậu nói xem sao mấy người xét duyệt bản thảo lại tuyệt tình vậy chứ. Luận văn này là tôi kèm cập sửa lại suốt ba tháng trời, đổi liên tiếp mấy tờ báo luôn rồi. Bây giờ đến cả học sinh của tôi còn không nhận ra được đây là luận văn của nó luôn ấy chứ, thế mà vẫn không được duyệt.” Thẩm Phương Dục bực tức nói.
Mới sáng sớm mà bác sĩ Thẩm trẻ tuổi đã có cảm giác trải qua thăng trầm rồi. Hắn gửi mấy icon cảm xúc cho những giáo sư xét duyệt luận văn đến trọc đầu, sau đó sờ sờ một đầu tóc đen dày của mình, cảm thán: “Dạy học sinh còn khó hơn tự mình làm nữa.”
Giang Tự đúc kết kinh nghiệm: “Cậu viết thay hết thì nói không chừng đã qua rồi đó.”
Thẩm Phương Dục ném điện thoại sang bên cạnh, vươn vai ủ rũ nói: “Lúc trước tôi luẩn quẩn như nào mà lại đi học lâm sàng vậy trời. Đã làm bác sĩ rồi còn phải làm nghiên cứu, đã vậy còn phải dạy học nữa. Chẳng ai bận bằng tôi hết.”
Giang Tự bổ sung nói: “Còn thiếu hành chính nữa.”
“Ừ nhỉ! Nghiên cứu khoa học, dạy học, lâm sàng, hành chính, bốn công việc.”
Thẩm Phương Dục đập đầu vào gối: “Tối qua tôi thức khuya xem luận văn, vừa nhìn qua đã thấy 3 giờ sáng rồi. Còn không bằng về nhà kế thừa hai mẫu ruộng của cậu hai tôi cho rồi. À cậu còn nhớ Lưu Đồng không? Học cơ bản xong thì chạy qua học viện nông nghiệp cách vách làm nghiên cứu sinh. Bây giờ cứ thỉnh thoảng cậu ta lại gửi ảnh chụp cậu ta đang ủ rượu ngoài vườn cho tôi xem, giống như Đào Uyên Minh* vậy.”
“Bây giờ không cho chuyển hộ khẩu từ phi nông nghiệp sang nông nghiệp đâu. Không kế thừa được.” Giang Tự nhìn hắn một cái.
“Được rồi, lại thêm một giấc mơ nữa tan tành.”
Thẩm Phương Dục thở dài: “Bây giờ tôi chỉ đợi tuần sau công bố quỹ kia thôi. Nếu không xin được thì tôi tranh thủ đóng cửa phòng thí nghiệm càng sớm càng tốt cho rồi.” Hắn phóng đại.
“Mà thứ mấy công bố vậy Giang Tự?”
“Thứ ba.”
“Ừ.” Thẩm Phương Dục gật đầu.
“Tôi định cuối tuần rủ mẹ tôi đi chùa thắp hương, cậu muốn đi cùng không?”
Một đồng tiền làm khó anh hùng!
Người làm nghiên cứu khoa học thường phải xin đủ loại quỹ nghiên cứu để làm quỹ dự án. Nếu không có tiền thì không thể làm nghiên cứu khoa học được. Không cần biết cậu là thủ khoa đại học hay trưởng khoa bệnh viện, chỉ cần bước một bước vào giới học thuật thì sẽ không tránh khỏi số mệnh vắt nát óc xin tài trợ.
Vốn càng lớn thì càng khó xin. Mà hạng mục xin tài trợ của anh và Thẩm Phương Dục đều thuộc về dạng cực kỳ khó xin, xác suất trúng thầu cực kỳ thấp.
Mới sáng sớm mà Giang Tự phải ở đây nghe hắn chém gió, anh thuận miệng đáp vài câu cho có nhưng ai ngờ Thẩm Phương Dục càng nói càng hăng. Vốn dĩ Giang Tự định dừng cuộc trò chuyện vô nghĩa lãng phí thời gian này lại, nhưng suy nghĩ này mới nảy lên anh lại vô thức gạt đi. Trong lòng Giang Tự toát lên chút cảm xúc không rõ ý nghĩa.
Buổi sáng nhàn nhã, ngày nghỉ ngắn ngủi, hai hai người câu được câu không tán dốc. Cũng không biết vì sao lại khiến căn nhà xưa nay luôn yên tĩnh của Giang Tự có chút không khí náo nhiệt của cuộc sống một cách kỳ lạ.
Từ khi rời quê nhà đến nơi đất khách quê người học đại học đến nay, học tập, làm việc, bệnh nhân, bệnh viện đã lắp đầy cuộc sống của Giang Tự. Căn nhà này với anh chỉ như nhà nghỉ, đa số thời gian đều chỉ là chỗ ngủ mà thôi. Lần đầu tiên Giang Tự có cảm giác như đang ở nhà giữa thành phố A này.
Thẩm Phương Dục nghĩ rằng anh đột nhiên im lặng là đang khách sáo, hắn cười nói: “Đừng ngại, dù sao cũng tiện mà.”
Bởi vì suy nghĩ kỳ lạ trong lòng ban nãy nên sắc mặt Giang Tự có chút mất tự nhiên. Nghe Thẩm Phương Dục nói vậy, anh thẳng tay ném gối đầu lên người hắn: “Toàn là mê tín dị đoan, cậu vẫn nên dậy nhanh lên đi.”
Thẩm Phương Dục ôm gối nhìn anh cười: “Cậu cho tôi sờ con bé một chút thì tôi dậy liền.”
Giang Tự trừng hắn một cái.
Từ tối hôm đó hai người nói chuyện xong, Thẩm Phương Dục không còn nhắc đến chuyện bán nhà bồi thường gì đó nữa. Đã vậy không biết hắn suy diễn gì từ lời nói của Giang Tự mà đột nhiên bắt đầu quấy rầy anh.
Ví dụ như hắn một hai phải xin nghỉ cùng ngày với anh. Hoặc ví dụ như hắn luôn mơ ước được sờ bụng anh một chút.
Giang Tự tuyệt tình nói: “Vậy cậu cứ nằm cả đời đi.”
Anh nói xong trực tiếp đi ra khỏi phòng, không thèm cho Thẩm Phương Dục nửa ánh mắt.
Đương nhiên Thẩm Phương Dục không thể nằm cả đời được. Hắn ôm gối đầu lăn qua lăn lại trên đệm chăn một lúc rồi mới từ từ ngồi dậy.
Hôm nay khó lắm mới được nghỉ, Thẩm Phương Dục thấy Giang Tự lại định ăn mì gói thì nhịn không được nói: “Cậu bỏ xuống.”
Giang Tự khó hiểu nhìn hắn, sau đó anh thấy Thẩm Phương Dục lấy cân điện tử, pipet, đủ loại ống đo và cốc chịu nhiệt lớn nhỏ ra, chất đầy trong phòng bếp của anh.
“Trong tủ lạnh không có nguyên liệu nấu ăn.” Giang Tự nhắc nhở.
“Cậu không biết xấu hổ à mà còn nói nữa.”
Thẩm Phương Dục mở tủ lạnh ra, Giang Tự nhìn thấy tủ lạnh hôm qua còn rỗng tuếch hôm nay đã được nhét đầy các loại nguyên liệu nấu ăn. Thẩm Phương Dục thật sự quán triệt tinh thần thí nghiệm của mình, rau dưa thịt thà các loại xếp thành từng lô từng hàng.
“Tối qua tan làm về ghé siêu thị mua đó. Lúc cậu trực đêm.” Thẩm Phương Dục giải thích.
Sau khi Giang Tự đấm vỡ gương trong phòng tắm ngày đó, Thẩm Phương Dục bắt đầu tan làm cùng Giang Tự. Mặc dù cả hai vẫn lái xe riêng và đi đường khác nhau, nhưng trừ trường hợp có người trực đêm thì quãng đường từ bãi đổ xe đến cửa nhà là lúc bọn họ gắn kết nhau nhất.
Sau khi về nhà Giang Tự thường làm việc thêm một lúc nữa, trong lúc đó Thẩm Phương Dục sẽ đi tắm rửa. Sau đó đổi lại lúc hắn làm việc Giang Tự sẽ đi tắm rửa. Có đôi khi hai người sẽ nói chút chuyện liên quan đến công việc, cũng có đôi khi cãi nhau vì chút việc nhỏ trong sinh hoạt. Nhưng phần lớn thời gian hai người đều bận bịu và mệt mỏi, buổi sáng nhàn nhã như hôm nay cũng là lần đầu sau khi Thẩm Phương Dục chuyển vào đây ở.
“Cậu thật sự muốn dùng mấy cái này để nấu đồ ăn sáng hả?” Giang Tự nhìn dụng cụ thí nghiệm trong nhà bếp, cứ cảm thấy xài mấy cái này sẽ nấu ra đồ ăn có kịch độc ấy.
Nhưng hiển nhiên Thẩm Phương Dục rất tin vào công thức nấu ăn mà học sinh kia truyền thụ cho hắn. Dưới ánh mắt không muốn nhìn thẳng của Giang Tự, hắn đeo cái tạp dề hoa nhí mua cùng với đồ ăn vào, cực kỳ tự tin bật bếp gas lên. Kết quả suýt chút nữa đã bị ngọn lửa lớn bất ngờ tiễn đi mất.
Thẩm Phương Dục sợ hãi nhảy lùi về sau một bước, “cạch” một tiếng, ngọn lửa lớn như hồi quang phản chiếu ban nãy vụt tắt, nhà bếp chìm vào sự im lặng chết chóc.
“Tình hình gì đây??”
Giang Tự mắt nhìn mũi mũi nhìn tim nói: “Lần cuối cùng nhà tôi nổi lửa là nửa năm trước rồi.”
Bình thường chỉ có cha mẹ mới đến nhà anh nấu cơm thôi. Nhưng công việc của Giang Tự rất bận, với cả cha mẹ anh cũng chưa về hưu nên đến đây một chuyến cũng khá phiền phức. Bếp gas quanh năm để đó không xài nên rất dễ xảy ra đủ loại vấn đề khác nhau.
Thẩm Phương Dục hoảng sợ nói: “Cậu đúng là cậu ấm mười ngón tay không dính nước xuân.”
Mặc dù tay nghề nấu nướng của hắn không giỏi lắm nhưng không ngờ Giang Tự còn quá đáng hơn hắn nữa, cả bếp gas cũng không thèm bật luôn.
Thẩm Phương Dục thử bật bếp gas lại, nhưng bật mãi vẫn không lên. Sau khi thử vài lần thì một mùi khí gas gay mũi thổi qua, khiến hắn nhịn không được sặc ho khan hai tiếng.
“Chẳng lẽ bị rò gas rồi hả?”
Giang Tự bình tĩnh nói: “Không đến mức vậy đâu.”
Thẩm Phương Dục: “…”
Hắn cởi tạp dề ra, cầm chìa khoá ngoài huyền quan lên: “Tôi đi mua đồ ăn sáng, sẵn tìm chỗ sửa bếp gas luôn đây.”
Giang Tự nhìn hắn, nhắc nhở: “Nhớ đi bên đường bên trái ấy, đừng để cho thợ sửa khoá mấy hôm trước tới sửa thấy.”
Bằng không anh có hơi lo lắng sợ người khác hiểu lầm nhà anh có hoạt động khủng bố gì đó. Mỗi ngày nếu không phải là hư cửa thì cũng là nổ bếp.
Thợ sửa bếp gas rất nhanh nhẹn, hai người mới ăn sáng xong thì thợ cũng đã sửa xong rồi. Sau đó ông ấy đưa một xấp danh thiếp cho Thẩm Phương Dục, cười nói: “Ngài Thẩm, tôi nhớ rõ ngài đó. Ngài từng tìm nhà Tiểu Lưu sửa hai cái cửa rồi.”
Thẩm Phương Dục cầm danh thiếp nhìn Giang Tự, cuối cùng nhanh miệng giải thích trước khi anh hỏi tội: “Tôi thật sự đi con đường bên trái rồi mà.”
“À hahaha.” Thợ sửa bếp gas giải thích.
“Hai con đường trái phải ở đây đều là người của chúng tôi. Nhà ai ở chung cư Duyệt Phong thường xuyên gọi sửa chúng tôi đều đăng ký trong danh sách cả. Này không phải là có việc thì mọi người cùng nhau làm à.”
Ông ấy chỉ vào xấp danh thiếp đưa cho Thẩm Phương Dục: “Thông bồn cầu, sửa bóng đèn, sửa đồ điện gia dụng gì đó chúng tôi đều có hết. Nếu gọi sửa một lần nữa thì chúng tôi có thể thăng cấp cho cậu thành khách hàng VIP luôn. Lần sau có việc gì nhớ tìm chúng tôi nha, hoan nghênh hai người mọi lúc mọi nơi. Đợi hai người nhé!”
Ông ấy nói xong thì chớp mắt cười cười, vừa gõ chữ trên điện thoại vừa đi ra khỏi nhà Giang Tự.
Một giây đó, Giang Tự nghi ngờ có phải ông ấy đang hò hét trong diễn đàn nào đó: “Phòng 1202, toà 3, khu 4 chung cư Duyệt Phong có hai tên coi tiền như rác, mới làm hư hai cái cửa xong giờ tới bếp gas, chẳng mấy sẽ biến thành khách VIP đó.”
“Nói thật, tôi không quá muốn trở thành khách VIP đâu.” Giang Tự nói.
Thẩm Phương Dục gật đầu: “Tôi cũng vậy.”
Hắn vừa lật chồng danh thiếp đủ loại thợ sửa chữ, vừa cảm thán: “Với cả tôi đột nhiên cảm thấy hành vi cho người khác thẻ đỗ xe lúc trước của tôi… hình như không khác gì bọn họ hết. Khá xấu hổ.”
“…”
Giang Tự: “Tôi cũng từng làm thế.”
Hai người nhìn nhau, cùng thấy một sự kiểm điểm sâu sắc trong ánh mắt đối phương.
“Lần sau đưa cái khác ha?”
Thẩm Phương Dục chỉ chỉ bếp gas đã sửa lại: “Ví dụ như đồ ăn tôi tự tay làm gì đó..”
Giang Tự nhìn hắn, bình luận: “Tôi cảm thấy vẫn là đưa thẻ đỗ xe thì tốt hơn.”
———
*Pipet: Pipet hay ống hút là dụng cụ phòng thí nghiệm thông dụng trong hóa học, sinh học và y học, dùng để vận chuyển một thể tích chất lỏng. Có nhiều loại pipet với độ chụm và độ chính xác khác nhau tùy thuộc mục đích sử dụng.
*Ống đong đo: Ống đong thủy tinh là sản phẩm dùng để đo thể tích dung dịch nhất định cần sử dụng trong quá trình thí nghiệm. Mục đích chính của ống đong là dùng để đo thể tích dung dịch với lượng cần thiết, mà không yêu cầu chính xác tuyệt đối thể tích.
*Cốc chịu nhiệt: Cốc thủy tinh chịu nhiệt là loại cốc được làm từ thủy tinh Borosilicate. Nó được đun nóng đến 1.000 độ, sau đó được làm nguội từ từ, không tạo ra lực nén bên trong sản phẩm. Chính vì vậy mà có thể chịu được nhiệt độ cao lên đến 400 độ, chịu được sốc nhiệt đột ngột từ nóng sang lạnh và ngược lại.
*Đào Minh Uyên: Tui có chú thích ở mấy chương trước. Ông là người không khom lưng vì 5 đấu gạo á. Sau khi từ quan thì ông lánh đời, tìm thú vui ở sách, ở rượu, ở ruộng đồng & làm văn để tiêu khiển.