Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn - Chương 94: Một nhà ba người (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
46


Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn


Chương 94: Một nhà ba người (2)


Giang Tự từng cho rằng ít nhất sau khi con gái 16 tuổi thì anh mới phải lo có thằng nhóc khác thích con gái mình.

Thật ra anh cũng từng lạc quan cho rằng ít nhất sau khi Tiếu Tiếu vào tiểu học thì anh mới bị gọi phụ huynh gì đó.

Nhưng người tính không bằng trời tính, Tiếu Tiếu mới khai giảng học kỳ mới không lâu là Giang Tự đã bị giáo viên gọi đến trường. Lý do là Tiếu Tiếu đánh nhau với bạn học, mà bạn học này lại chính là bạn Vương Nhất Trạch.

Trước mặt giáo viên chủ nhiệm thì bất kể bạn là giáo sư lớn hay bác sĩ trưởng khoa gì đó cũng phải ngoan ngoan nghe mắng hết. Lúc đi học Giang Tự chưa từng nghe ai phê bình mình như vậy, anh thật sự nghe không nỗi nữa, đành vội ném điện thoại cho Thẩm Phương Dục.

Thẩm Phương Dục da mặt dày, bình tĩnh hỏi giáo viên: “Xin hỏi vì sao Giang Mộ Thẩm lại đánh bạn Vương Nhất Trạch vậy cô?”

Lúc đó bạn nhỏ Giang Mộ Thẩm đang đứng bên cạnh giáo viên. Có lẽ vì giáo viên chủ nhiệm đang mở loa nên Tiếu Tiếu nghe daddy mình hỏi xong, ấm ức lau nước mắt nói: “Daddy, bạn ấy cắn con…”

Cô bé vừa nói xong, sắc mặt Giang Tự và Thẩm Phương Dục cũng thay đổi.

Cũng may nhà trẻ rất gần Tế Hoa, hai người không thèm ăn cơm trưa mà vội chạy đến nhà trẻ, sợ con gái bị ấm ức gì đó. Sau đó hai người ba thấy được bạn nhỏ Vương Nhất Trạch bị đánh bầm dập, và bạn nhỏ Tiếu Tiếu khóc đứt gan đứt ruột nhưng cả người lành lặn không có chút vết tích gì.

Bởi vì tuổi trên giấy tờ của Tiếu Tiếu nhỏ hơn tuổi thật 1 tuổi. Với cả Tiếu Tiếu cũng lớn nhanh hơn với bạn cùng lứa nên nhìn qua bạn nhỏ Vương Nhất Trạch còn lùn hơn cô bé nửa cái đầu.

“Bạn ấy cắn con ở đâu thế?” Giang Tự lo lắng hỏi.

Tiếu Tiếu giơ cánh tay lên. Trên cánh tay của cô bé có một dấu răng rất nông, cái kiểu mà vài phút nữa sẽ biến mất không thấy ấy.

Giang Tự và Thẩm Phương Dục vội lấy một đống tăm bông và cồn i-ốt ra khử trùng cho cánh tay con gái. Bé Tiếu Tiếu thút thít một lát rồi ngừng không khóc nữa.

Vương Nhất Trạch mặt sưng vù, lỗ mũi còn nhét khăn giấy chặn máu mũi: “…”

Giang Tự bế Tiếu Tiếu lên, đi đến trước mặt cô Tề, hỏi: “Là bạn học Vương Nhất Trạch cắn con gái tôi trước à?”

Cô Tề hơi xấu hổ, ấp úng nói: “Con gái anh đánh người khác thành như vậy. Làm gì có con gái nào dữ vậy chứ?”

Thẩm Phương Dục cất mấy thứ dùng để khử trùng đi rồi đi đến trước mặt cô Tề: “Làm phiền cô nói rõ ràng mọi chuyện giúp. Rốt cuộc là ai gây sự trước vậy?”

“Anh là…?”

Bình thường chỉ có ông bà nội đưa đón Tiếu Tiếu nên cô Tề không quá quen mặt mũi của Giang Tự và Thẩm Phương Dục.

Chẳng qua bây giờ Giang Tự há miệng là “con gái của tôi” nên chắc đây là cha của bạn nhỏ Giang Mộ Thẩm rồi. Nhưng trong phút chốc cô Tề không nhớ ra được Thẩm Phương Dục là ai nên vô thức hỏi một câu.

Thẩm Phương Dục không biết xấu hổ đáp: “Sứ giả chính nghĩa.”

“Phụt haha…”

Trên mắt bạn nhỏ Tiếu Tiếu còn vương giọt nước mắt nhưng lại nhịn không được bật cười. Sau khi phát hiện mọi người đều nhìn mình, diễn viên nhí Tiếu Tiếu lập tức xụ mặt xuống, dáng vẻ như đang tự hỏi nhân sinh.

Cô Tề: “…”

Nhưng hai người đàn ông 1m88 đang đứng trong văn phòng khiến cô cũng hơi chột dạ, đành phải nói thẳng: “Đúng là bạn học Vương Nhất Trạch cắn bạn học Giang Mộ Thẩm trước. Sau đó bạn học Giang Mộ Thẩm mới đánh bạn Vương Nhất Trạch.”

Giang Tự gật đầu: “Cô Tề, nếu phụ huynh bạn nhỏ muốn đền tiền thuốc men thì tôi sẽ trả. Nhưng tôi không hy vọng lại nghe được chuyện có người bắt nạt con gái tôi. Nếu không tôi vẫn sẽ để con bé đánh lại như vậy.”

Anh dừng một chút, nói thêm: “Lớp buổi chiều Giang Mộ Thẩm sẽ không đi học. Tôi xin phép đưa con bé về nhà dưỡng thương.”

Nói xong, anh lập tức ôm Tiếu Tiếu đi luôn, không hề nhìn bạn nhỏ Vương Nhất Trạch một lần.

Hai người mua một ít đồ ăn vặt trên đường để an ủi Tiếu Tiếu. Sau khi về tới nhà, Giang Tự mới nghiêm mặt nhìn Tiếu Tiếu, nói: “Ai dạy con đánh nhau?”

“Tôn Ngộ Không ạ!”

“Không được nói dối!”

Tiếu Tiếu thấy lời nói dối bị chọc thủng thì len lén nhìn thoáng qua Thẩm Phương Dục một cái, không hề áp lực chỉ điểm: “Daddy dạy con ạ.”

“Thẩm Phương Dục!” Giang Tự đứng lên: “Anh có thể dạy con đàng hoàng không hả?”

Thẩm Phương Dục ngẩng đầu nhìn trần nhà: “Anh dạy khá tốt mà. Em xem thằng nhóc kia không hề đánh trả được chút nào, nếu không hôm nay người bị bắt nạt là con gái chúng ta rồi.”

Tiếu Tiếu nghe vậy cũng nóng lòng khoe khoang, lập tức bày ra dáng vẻ đứng tấn vào thế. Mãi đến khi thấy Giang Tự cau mày, cô bé mới ngoan ngoãn cúi đầu khép nép lại.

“Con nghe ba nói, đánh người là sai. Chúng ta không nên dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.”

“Em thôi đi, em nói lời này không thấy chột dạ hả…” Thẩm Phương Dục đang định mỉa mai hai câu nhưng bị Giang Tự trừng mắt liếc một cái nên vội sửa lời, bình tĩnh nói: “Không chột dạ! Không hề chột dạ một chút nào!”

“Ba, nhưng mới nãy ba cũng nói với cô là con có thể đánh lại mà?” Tiếu Tiếu hỏi.

Giang Tự: “…”

Đó là nói cho Vương Nhất Trạch nghe.

Hơn nữa thái độ muốn giấu giếm của cô Tề cũng khiến anh tức giận.

“Daddy và bà nội đã dặn con rồi, con không được bắt nạt người khác, nhưng cũng không được để người ta bắt nạt con.”

Tiếu Tiếu vừa nói vừa vuốt ve mi tâm đang cau lại của Giang Tự: “Ba ơi, ba đừng cau mày mà.”

Giang Tự thở dài. Không ngờ Tiếu Tiếu phát hiện anh vẫn cau mày nên cố ý học theo anh cau mày lại.

Vốn cô bé đã giống Giang Tự, sau khi quan sát thời gian dài nên bắt chước lại càng giống hơn. Gương mặt nhỏ nhắn mập mạp nhăn nhăn nhíu nhíu, khiến Giang Tự dở khóc dở cười.

Sau một lúc lâu, anh đành nhận thua giãn hai hàng chân mày ra, nhéo mặt Tiếu Tiếu, thoả hiệp nói với Thẩm Phương Dục: “Vậy cuối tuần anh dẫn Tiếu Tiếu đi đăng ký một lớp Taekwondo đi. Con nít xương cốt mềm, không chịu nổi kiểu học đấu vật của anh đâu. Với anh nhớ dặn con bé học theo giáo viên cho đàng hoàng, đừng có để mình bị thương đấy.”

Rồi anh quay sang cảnh cáo Tiếu Tiếu: “Còn con nữa, tuyệt đối không được chủ động bắt nạt bạn học, nếu không ba sẽ tịch thu hết đồ chơi của con đấy biết chưa?”

Tiếu Tiếu lập tức cười tươi vẫy vẫy cái đuôi nhỏ: “Vâng ạ!”

Sự kiện đó cuối cùng kết thúc bằng việc đưa bạn nhỏ Tiếu Tiếu đi học võ. Phụ huynh Vương Nhất Trạch tự biết đuối lý nên cũng không có tới tìm Giang Tự đòi tiền thuốc men. Nhưng có lẽ cô Tề tự thấy chột dạ nên tối đó có gọi điện thoại đến xin lỗi Giang Tự.

Khó khăn lắm Giang Tự mới yên tâm. Kết quả Tiếu Tiếu đi học chưa bao lâu, thằng nhóc bị Tiếu Tiếu đánh cho một trận đó lại nói muốn yêu đương với con gái anh?!

Giỏi thật!

Hiện tại con nít tiếp xúc với thông tin rất sớm, trước đó Giang Tự cũng từng nghe người khác nói mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ bắt chước người lớn, quen bạn trai bạn gái gì đó. Khi đó anh còn thấy mới lạ, tưởng mọi người nói đùa mà thôi.

Ai ngờ có người dám nhớ thương con gái anh thật?!

Thẩm Phương Dục còn tức hơn cả anh. Hắn vừa tra lại số điện thoại của bố mẹ Vương Nhất Trạch, vừa lấy cái chổi lông gà mẹ Giang cầm ở quê lên. Nếu không phải Giang Tự cản hắn thì khéo hắn đã đi gặp mặt cậu nhóc kia rồi.

“Sao mẹ em còn mang thứ này từ quê lên nữa?” Giang Tự bất ngờ nhìn cái chổi lông gà kia.

Thẩm Phương Dục nghiêm túc nói: “Truyền thừa.”

Giang Tự nghẹn họng, cuối cùng vẫn lựa chọn trò chuyện với con gái mình.

“Sao bạn Vương Nhất Trạch lại muốn con làm bạn gái bạn ấy vậy?” Anh từ tốn hỏi.

Tiếu Tiếu kiêu ngạo nói: “Cậu ấy nói vì con xinh đẹp.”

Ba Giang, ba Thẩm: “…”

Ồ… là một bạn nhỏ nông cạn!

“Vậy còn con thì sao?”

“Con không muốn làm bạn gái của cậu ấy, cậu ấy không lợi hại chút nào!”

Tiếu Tiếu nghiêm túc nói: “Con phải làm bạn gái của Tôn Ngộ Không!”

Tốt!

Thẩm Phương Dục cất chổi lông gà.

Một là vì hắn không biết đi đâu tìm Tôn Ngộ Không. Hai là vì tìm được rồi cũng đánh không lại.

“Sao con lại muốn làm bạn gái Tôn Ngộ Không thế?” Thẩm Phương Dục hỏi.

Tiếu Tiếu suy nghĩ một lát, rồi lấy chổi lông gà giả như Kim Cô Bổng: “Bởi vì Tôn Ngộ Không rất lợi hại, biết bắt yêu quái nữa!”

Lý do này đúng là… đơn giản thẳng thắn thật!

Mặc dù bạn nhỏ luôn có vô số suy nghĩ diệu kỳ, nhưng suy nghĩ của bạn nhỏ cũng thường ngây thơ đến mức khiến người ta phải bật cười.

Cuối cùng Giang Tự dặn dò: “Sau này nếu có bạn học muốn con làm bạn gái bạn ấy thì con nhớ phải về nói cho ba và daddy biết không? Với cả không được cho bạn học nam khác ôm con, hôn con đấy.”

Thẩm Phương Dục dứt khoát nói: “Đứa nào ôm con, hôn con thì con cứ đánh nó đi.”

Tiếu Tiếu nghiêm túc gật đầu, sau đó hỏi lại: “Vậy Tôn Ngộ Không có thể ôm con không ạ?”

“…”

Giang Tự và Thẩm Phương Dục đồng thanh: “Không thể!”

“Vâng ạ…” Tiếu Tiếu ủ rũ xách chổi lông gà ra ban công luyện 72 phép biến hoá.

Giang Tự nhìn bóng dáng non nớt của con gái, tự nhiên thấy buồn lo vô cớ: “Nếu sau này con bé lớn lại bị tên khốn nào đó lừa đi thì làm sao bây giờ anh?”

“Thế thì chúng ta nhờ Chung Lam và Lâm Thiến tâm sự với con bé nhiều chút.” Thẩm Phương Dục ôm vai anh nói.

“Nhưng anh thấy trong mắt con gái nhà chúng ta thì đám con trai còn không bằng một con khỉ đâu… Đoán chừng con bé cũng thấy chướng mắt.”

Nhưng hai người ba đã xem nhẹ sự yêu thích của Tiếu Tiếu với vị “Hầu vương” này rồi.

Không lâu sau, Giang Tự lại nhận được điện thoại của cô Tề.

Lần này không phải vì đánh nhau, mà vì khi giáo viên dạy vẽ yêu cầu các bạn nhỏ vẽ cả nhà mình. Kết quả bạn nhỏ nhà khác đều vẽ ba mẹ và chính mình, nhưng Tiếu Tiếu lại vẽ cục đá bị bổ ra làm hai.

Cô Tề đưa tác phẩm của Tiếu Tiếu cho Giang Tự: “Hai anh dạy con thế nào vậy?”

Giang Tự cạn lời, cầm bức tranh kia quay về nhà. Sau đó thấy ông bà cháu rất tập trung xem “Tây Du Ký”, hỏi: “Tiếu Tiếu, ai nói với con ba mẹ của con là cục đá vậy?”

Tiếu Tiếu bán đồng đội không chút do dự: “Bà nội ạ!”

Giang Tự: “Mẹ!”

“Mẹ…”

Mẹ Giang ngơ ngác: “Mẹ có nói với con bé là con bé nhảy từ cục đá ra. Không phải con bé luôn thích Tôn Ngộ Không à? Lần trước con bé cũng nói nếu nó nhảy ra từ cục đá thì tốt rồi, nên mẹ mới nói vậy…”

“…”

Cha mẹ Giang lúc làm cha mẹ và lúc làm ông bà đúng là khác một trời một vực. Hiện giờ cha mẹ Giang không hề đặt những yêu cầu nghiêm khắc của năm đó lên Tiếu Tiếu, ông bà ngoại trừ cưng cháu thì cũng là chiều cháu mà thôi.

Giáo dục gia đình là một kỹ thuật, mà giáo dục trẻ em càng là kỹ thuật cao cấp hơn.

Vì thế Giang Tự lập tức ném nồi cho Thẩm Phương Dục: “Tối nay anh giải thích rõ ràng cho Tiếu Tiếu rằng con bé từ đâu tới. Nếu không được thì anh ngủ sô pha đi.”

“Cái đệt Giang Tự… sao giờ em càng lúc càng độc ác thế hả?”

Kể từ khi có Tiếu Tiếu, thời gian thân mật của hai người đã giảm đi nhiều. Hai năm trước còn đỡ, sau khi Tiếu Tiếu lớn hơn thì thời gian tỉnh táo cũng càng lúc càng dài. Mỗi lần Giang Tự và Thẩm Phương Dục tan làm là con bé lại quấn lấy muốn chơi cùng hai ba.

Con nít phải có người chơi cùng, cha mẹ Giang cũng cần phải nghỉ ngơi. Cho nên hai người ba tan làm xong lại phải tăng ca chơi với con gái.

Chơi với con nít là phải vận động liên tục. Mỗi lần cực khổ dỗ con bé ngủ xong, hai người tắm rửa nằm xuống giường là mệt đến mức nói còn chẳng muốn nói, còn làm gì nỗi nữa đâu.

Hơn nữa buổi tối trong nhà cũng có người nên bọn họ cũng không dám ồn ào. Một hai lần đầu còn thấy kích thích, nhưng về sau cứ sợ này sợ kia khiến hai người cũng không dám làm tới bến.

Nhà cũ của Giang Tự đang cho thuê, thế nên hai người thỉnh thoảng lại đi ra ngoài thuê phòng, thế mà lại có cảm giác như cặp đôi đại học vậy.

Kết quả lần trước Thẩm Phương Dục quên trả thẻ phòng, thuận tay nhét vào túi áo ném ở phòng khách. Tiếu Tiếu lấy áo ba Thẩm làm giường gối cho búp bê của mình, lật tới lật lui một hồi thẻ phòng lại rớt ra.

Tiếu Tiếu không biết đó là gì, bèn cầm thẻ phòng chạy tới hỏi bà nội.

Cha mẹ Giang qua loa gạt con bé xong, tối Giang Tự về cha Giang mới ngầm ám chỉ với anh: “Ba với mẹ con đều hơi lãng tai rồi, bình thường chắc chắn ba mẹ sẽ ngủ trước 10 giờ tối. Ba mẹ ngủ sâu giấc lắm, không có bị giật mình dậy giữa chừng, hoặc có ồn cũng không bị thức giấc đâu. Nếu con vẫn thấy không tiện thì sau này 9 giờ rưỡi ba mẹ sẽ đi ngủ luôn.”

Lúc đầu Giang Tự vẫn không hiểu cha Giang có ý gì, mãi đến khi Thẩm Phương Dục thắc mắc hình như thẻ phòng chạy từ túi trái qua túi phải rồi, Giang Tự mới hiểu ra.

Bác sĩ Giang lập tức gói gém hành lý định rời khỏi địa cầu này. Mà Thẩm Phương Dục cũng vì vậy mà trở thành cư dân thường trú ở sô pha.

Thẩm Phương Dục thở dài đối mặt với cánh cửa phòng ngủ đóng chặt, đành ôm bé Tiếu Tiếu đầu sỏ gây tội đến phòng khách, bắt đầu tăng ca mở cuộc họp nhỏ với bé con.

Lúc Giang Tự định đi ra quan sát tình hình một chút thì phát hiện hai ba con đang kể chuyện xưa. Chắc là đang kể tới đoạn đau lòng nào đó, chỉ thấy Tiếu Tiếu ôm con thỏ màu hồng phấn của Giang Tự, nước mắt lưng tròng, chóp mũi cũng đỏ lên.

“Vậy sau đó thì sao daddy? Chú thỏ đó thế nào ạ?”

“Chú thỏ đó thất vọng rời khỏi đàn thỏ, không còn ai gặp qua nó nữa.” Thẩm Phương Dục nói.

Hắn ôm bé Tiếu Tiếu vào lòng, cô bé vừa khóc thút thít vừa tức giận nói: “Con không hiểu, vì sao thỏ con phải nói bí mật của chú thỏ ra? Rõ ràng chú thỏ đối xử với mọi người tốt như vậy…”

“Thỏ con không cố ý, chỉ là nó còn quá nhỏ nên không biết rằng trong đàn thỏ chỉ có ba nó là có thể sinh con. Thế nên nó mới lỡ miệng, khiến cho toàn bộ đàn thỏ cho rằng chú thỏ là dị loại, mới cô lập chú thỏ đó.”

Thẩm Phương Dục nhẹ giọng nói: “Vậy nên Tiếu Tiếu này, hôm nay daddy cũng muốn nói cho con nghe một bí mật. Chắc chắn con sẽ không nói ra giống như thỏ con rồi làm tổn thương chú thỏ đâu đúng không?”

Tiếu Tiếu gật đầu: “Chắc chắn con sẽ không nói ra đâu.”

Thẩm Phương Dục lau nước mắt cho Tiếu Tiếu: “Tiếu Tiếu cũng giống với thỏ con, đều được ba con sinh ra. Ba con là người ba lợi hại nhất trên thế giới, em ấy đã chịu đựng rất nhiều khi quyết định sinh con ra đấy.”

“Nhưng các bạn khác của Tiếu Tiếu cũng giống như đàn thỏ vậy, đều được mẹ sinh ra. Vậy nên chúng ta phải giữ bí mật này vì ba con, chúng ta phải bảo vệ ba con thật tốt, không thể để cho những người khác làm ba con tổn thương. Con làm được không?”

Đôi mắt Tiếu Tiếu sáng long lanh trên khuôn mặt mập mạp: “Vâng ạ!”

Thẩm Phương Dục hôn lên má con gái: “Vậy lần sau cô giáo kêu con vẽ ba mẹ thì con định vẽ như thế nào?”

“Vẽ daddy và cả ba nữa.”

Thẩm Phương Dục không đồng ý: “Hửm?”

“Ồ! Con phải giữ bí mật! Vậy con sẽ nói với cô là con không muốn vẽ.” Tiếu Tiếu nói.

Thẩm Phương Dục bật cười xoa đầu con gái: “Ừ, vậy chúng ta cứ nói là không muốn vẽ đi.”

Giang Tự hắng giọng, mở cánh cửa đang khép hờ ra, đi tới ngồi xổm trước mặt Tiếu Tiếu nói: “Trễ rồi, để ba dỗ con ngủ cho daddy đi tắm rửa.”

“Ba ơi, hôm nay không cần ba dỗ con ngủ đâu. Con có thể tự ngủ được ạ.”

“Chà, ngoan vậy à?”

“Ba ơi!” Tiếu Tiếu ngoắc ngoắc tay, ý bảo Giang Tự ghé sát vào một chút.

Không ngờ anh mới nhích tới gần thì con bé bỗng hôn lên mặt anh một cái thật mạnh.

“Ba vất vả rồi ạ!”

Trong khi Giang Tự ngơ ngác thì cô bé đã tự chạy về phòng mình đóng cửa lại. Nhưng trong lòng Giang Tự vẫn còn gì đó đang nóng lên.

Việc nuôi dạy con cái phần lớn thời gian đều rất mệt mỏi, tất cả mọi việc đều yêu cầu phụ huynh phải chú ý quan tâm đến cảm xúc và cảm nhận của con cái. Thần kinh luôn căng thẳng vì phải để ý từng nhất cử nhất động của con, sợ con va chỗ này, đập chỗ kia. Còn không thì lại sợ bản thân nói sai cái gì đó khiến con cái học hư.

Nhưng mỗi một lần con cái bày tỏ tình cảm là lại một lần chạm vào sâu trong tim phụ huynh. Loại cảm giác này rất khó tả, nó kỳ diệu đến mức không gì có thể so sánh được.

Thẩm Phương Dục kéo anh đến bên cạnh rồi cúi đầu bắt chước Tiếu Tiếu hôn lên má còn lại, nhỏ giọng nói: “Cục cưng vất vả rồi.”

Giang Tự bị hai cha con này làm cho ngượng ngùng, anh nghiêng mặt đi hỏi: “Anh mới kể chuyện gì cho con bé nghe mà nó khóc dữ vậy?”

“Anh kể câu chuyện về một chú thỏ anh hùng. Chú thỏ vẫn luôn bảo vệ hoà hình cho cả đàn thỏ, chống lại sự xâm nhập của diều hâu…”

Hắn đang kể thì đột nhiên thấy ngực nằng nặng. Hoá ra Giang Tự đã dựa vào lòng hắn ngủ rồi.

Thẩm Phương Dục nắm cánh tay đang rũ xuống của Giang Tự, hưởng thụ chút nhàn nhã hiếm có. Nhưng hắn sợ Giang Tự ngủ vậy không thoải mái nên không bao lâu, hắn nhẹ nhàng bế anh vào phòng đặt lên giường.

Không nghĩ tới hắn vừa buông lỏng tay thì Giang Tự cũng tỉnh dậy.

“Em ngủ đi nhé, anh tắt đèn cho em. Đợi lát nữa anh ra nhà tắm bên ngoài tắm, tắm xong anh ngủ ở sô pha luôn, mất công đánh thức em nữa.” Thẩm Phương Dục nhẹ nhàng vuốt ve anh.

Giang Tự dụi mắt, trông có vẻ rất buồn ngủ. Anh lười biếng nhìn Thẩm Phương Dục một cái, nói: “Em chờ anh.”

Sống chung đã nhiều năm nên Thẩm Phương Dục rất quen thuộc với từng câu nói ám chỉ của Giang Tự, đặc biệt là ám chỉ ở mặt này

“Sao tự nhiên em lại có hứng thế?” Thẩm Phương Dục trêu anh.

Giang Tự xoay người, kéo chăn lên che đầu không lên tiếng.

Thẩm Phương Dục: “Em không mệt hả?”

“Anh mệt hả?”

“Anh có mệt đâu. Với cả… chỉ cần anh còn một hơi mà em muốn thì anh có thể hết.”

“Chậc!”

Thẩm Phương Dục bật cười, moi người từ trong chăn ra kéo tay anh: “Vậy em đi tắm cùng anh nhanh nào.”

Quần áo bị ném vào sọt đồ dơ, giữa làn nước mờ ảo chỉ thấy được hai bàn tay chồng lên nhau trên mặt kính.

Phải nhịn thời gian dài cộng thêm buổi đêm khiến con người ta càng hưng phấn. Từng cái hôn dần trở nên gấp gáp hơn, tiếng nước róc rách át đi những tiếng vang xấu hổ. Giang Tự thở dốc nói: “Tắt đèn đi anh.”

“Không tắt. Ai đi tắm mà tắt đèn chứ? Với cả…”

Hắn ghé sát tai Giang Tự thấp giọng cười một tiếng: “Em đẹp lắm..”

———

Lời tác giả:

Ngoại truyện một nhà ba người đã xong. Lần sau Tiếu Tiếu xuất hiện chắc đã trở thành học sinh tiểu học rồi.

Sau khi xong bộ này tôi sẽ viết bộ <CP real rồi> kia (Hán việt: CP trở thành sự thật). Nhưng bộ đó khá ngắn, chắc tầm 200.000 chữ thôi. Sau khi hoàn bộ này thì tôi sẽ chọn một trong hai bộ này để viết. Một bộ ngọt còn một bộ máu chó, phong cách cũng hoàn toàn khác nhau. Mọi người thấy thích thì có thể tặng quà cho tôi nha! Vô cùng cảm ơn 🙇‍♀️

Giới thiệu như sau:

Cậu chủ đào hoa và vệ sĩ trung khuyển của cậu ấy.

Sau lần thứ ba bị người yêu cắm sừng, Diệp Thừa Huyên, cậu chủ nhỏ nhà họ Diệp đã chai sạn.

Cậu không hiểu, bản thân mình có tiền có sắc có danh tiếng. Vì sao lại không thể có một mối tình như ý chứ?!

Người bạn tri kỷ xấu xa của cậu nhẹ nhàng nói: “Đó là vì cậu không có mắt nhìn đàn ông. Yêu đương thì phải tìm đàn ông tuyệt vời nhất thế giới mà yêu chứ.”

Vấn đề xuất hiện rồi đó. Đàn ông trên thế giới đầy ra đó, ai mới là người tốt nhất đây?

Diệp Thừa Huyên không biết, bạn xấu của cậu cũng không biết.

Mãi đến một ngày, khi Diệp Thừa Huyên đang dạo trong siêu thoại của chính mình thì vô tình bị một cái tiêu đề hấp dẫn…

<Vệ sĩ tuyệt vời nhất thế giới và cục cưng ảnh đế của hắn>

Fans đáng yêu của cậu đã lấy nguyên mẫu cậu và chàng vệ sĩ theo cậu ngót nghét 7 năm để viết fanfic. Câu chuyện thoải mái, ngọt ngào, đáng yêu, cưng chiều.

Diệp Thừa Huyên xem đến cảm xúc dâng trào, ngay khi cậu định xem tiếp thì bạn fan kia đột nhiên để lại một câu: “Xin lỗi vì KY, tôi sẽ xoá ngay lập tức!”

Sau đó trang này không còn tồn tại nữa…

Diệp Thừa Huyên vô cảm nhìn một lúc lâu, bỗng quay đầu nhìn Bùi Tắc đang ngủ cùng một phòng với cậu.

Trên bàn là quả cam đã được lột hết xơ trắng một cách tỉ mỉ. Trên tủ đầu giường có một ly sữa bò nhiệt độ vừa đủ. Cậu chỉ mới gây ra một tiếng động nhỏ thì Bùi Tắc đã lập tức tỉnh lại, quan tâm hỏi: “Sao thế cậu chủ?”

Người đàn ông tuyệt vời nhất thế giới?

Diệp Thừa Huyên nhìn cơ thể cường tráng, cơ bắp mượt mà của vệ sĩ nhà mình rồi nhớ lại cái fanfic mới xem được một nửa đã biến mất lúc nãy.

“Bùi Tắc.” Diệp Thừa Huyên mím môi: “Có phải tôi có bất kỳ yêu cầu gì thì anh cũng sẽ giúp tôi không?”

Bùi Tắc nghiêm túc gật đầu.

Diệp Thừa Huyên nhìn thẳng vào mắt hắn: “Vậy yêu đương với tôi đi.”

Bùi Tắc: “?”

Từ chối quy tắc ngầm!

Bán nghệ không bán thân!

Cảm ơn!

Một năm sau.

Diệp Thừa Huyên vội vã chạy lịch trình đang điên cuồng bôi che khuyết điểm lên cổ: “Mẹ nó Bùi Tắc, anh là chó à?!”

“Cậu chủ.” Bùi Tắc lấy che khuyết điểm từ tay cậu, nở nụ cười dịu dàng chậm rãi vuốt ve cổ cậu. Dùng ánh mắt miêu tả mặt mày cậu.

“Trang điểm, tạo hình, và cả cuộc sống tương lai…”

“Tất cả của em cứ giao cho tôi.”

Nhóc hồ ly đã quyến rũ vài tên tra nam, không ngờ lần đầu tiên quyến rũ trung khuyển lại lật xe.

Chỉ đến khi mỏi chân đau eo thì cậu mới phát hiện…

Người cậu quyến rũ nào phải chú chó trung thành, mà là một con sói thèm muốn cậu suốt 7 năm.

Hướng dẫn đọc truyện:

1. Ngang ngược tuỳ hứng, dám yêu dám hận cậu chủ nhỏ đào hoa thụ x Si tình ẩn nhẫn, thỉnh thoảng điên phê tấm gương đạo đức mẫu mực vệ sĩ công.

2. Tô sảng ngọt. (Buff, sướng, ngọt)

3. Trúc mã quen biết từ nhỏ.

4. Song chỗ(?), thụ từng có bạn trai cũ.

5. Có tình tiết cậu chủ thật/giả.

———

Thấy cái giới thiệu mờ lem quá mà tìm trên wikidich hông thấy. Chắc tác giả chưa viết hoặc viết rồi nhưng chưa hoàn 😭

Còn 1 phần giới thiệu của truyện khác nữa nhưng nó máu chó lắm nên tui bỏ qua, edit mỗi phần giới thiệu bộ <CP real rồi> này thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN