Cô căng thẳng tới độ phải lao ra sân, đánh quyền một hồi liên tục.
Lục An An thay đồ rồi đến chỗ hẹn gặp Thẩm Kha Từ.
“Cậu đã ăn sáng chưa?” Giọng Lục An An có chút run rẩy.
“Đã ăn rồi.” Thẩm Kha Từ cười nhạo: “Sao cậu lại căng thẳng thế.”
“Bị cậu nhìn ra rồi.” Lục An An cùng Thẩm Kha Từ ngồi lên xe.
Phòng thi ở trường Nhất Trung, vừa bước đến cửa cả hai đã gặp ngay người quen.
Nguyên An Dật nhìn Lục An An rồi lại nhìn Thẩm Kha Từ, định nói điều gì đó nhưng lại thôi.
“Nguyên An Dật, thật trùng hợp nha!” Lục An An nói.
“Ừ.” Nguyên An Dật gật đầu, “Lục An An, tuần sau là sinh nhật tôi. Cậu có đến không?”
“Tất nhiên là đến rồi.” Lục An An đồng ý.
Thẩm Kha Từ nâng cằm, nghiêng đầu nhìn sang hướng khác.
Ánh mắt của Nguyên An Dật dừng trên mặt Thẩm Kha Từ, cậu do dự cất lời: “Cậu cũng đến luôn nhé.”
Cứ tưởng rằng sẽ bị từ chối, ai dè Thẩm Kha Từ ngay lập tức đáp lại: “Được.”
Nguyên An Dật hé miệng nhưng không nói lời nào, cứ như vậy mà bước vào phòng thi.
Lục An An vỗ vai Thẩm Kha Từ: “ Cậu mau vào đi, cố lên nha!”
Thẩm Kha Từ nhàn nhạt nói: “Vậy còn cậu?”
“Mình thì về nhà, mình muốn đi ngủ.” Lục An An xua tay, ngáp dài một cái: “Cậu làm bài xong cũng về nhà đi.”
Thẩm Kha Từ mặt không cảm xúc, thở dài bước vào trong.
Lục An An vươn vai, đi về hướng đường lớn.
Đi được nửa đường, cô nghe thấy có tiếng động phát ra ở con hẻm trước mặt, nghi có chuyện chẳng lành, Lục An An tiến tới, thấy một nam sinh trung học bị mấy tên học sinh lớp trên đứng chặn trong góc.
“Tiền đâu?” Một tên to cao giật lấy cặp sách của cậu bé, hắn sốc hết đồ xuống đất rồi túm tóc cậu: “Tao bảo mày về nhà lấy tiền, sao mày không lấy? Muốn lừa tạo phải không?”
“Tôi không dám xin tiền bố mẹ.” Cậu bé run rẩy, co rụt vai lại.
Một tên cao lớn khác nhổ cây tăm trong miệng, phun xuống đất, hắn định giơ nắm đấm lên thì bị Lục An An ngăn lại: “Dừng tay!”
“Không được bắt nạt em ấy.” Cô bước tới, đẩy tên to con ra, cậu bé khi nãy lập tức trốn sau lưng cô.
“Này? Đây là ai vậy? Thằng kia, mày lấy đâu ra người chị này thế?” Một tên nói bằng giọng chế nhạo.
“Chị?” Lục An An trợn tròn mắt, “Này ông chú kia, nhìn dáng vẻ này của chú thì chú lớn tuổi hơn cháu, có phải không? Thế chú không cảm thấy xấu hổ khi gọi cháu là chị à?”
Nghe mấy lời này xong, mấy người đàn ông đứng cạnh không nhịn được cười.
Người đàn ông bị chế nhạo trở nên tức giận, đẩy vai Lục An An một cái: “Mày nói cái gì? Mày có tin tao cho mày một bài học nhớ đời không?”
Lục An An bị đẩy, lảo đảo lùi về sau vài bước, cô tức giận cười lên một tiếng đầy thách thức: “Thử xem?”
“Đại ca, bỏ đi, so đo, tính toán gì với một đứa con gái.” Một tên khác bên cạnh khuyên can.
“Câm mồm, hôm nay tao phải dạy cho con nhỏ này biết làm người thì phải cư xử như thế nào – A!.”
Lục An An không nói nhiều lời, nhanh chóng xuất chiêu, ngay lập tức đạp bay hắn vào một góc.
“Dạy tôi cách làm người? Chú xứng à?” Lục An An vỗ tay phủi bụi, liếc nhìn mấy tên đàn em đang đứng ngơ ngác há hốc mồm: “Hắn ta người như vậy mà các anh vẫn gọi hắn là đại ca được? Ánh mắt của mấy người quả thật rất tệ nha.”
“Chúng mày còn đứng trơ ra đấy làm gì? Đánh. Màu đánh đến khi nào con nhỏ này kêu ba gọi mẹ mới thôi!” Hắn giận dữ, lồm cồm bò dậy.
Mấy tên đàn em chần chừ một lúc, liền đứng vây lấy Lục An An và cậu bé tội nghiệp kia.
Cậu nhóc rùng mình, sợ hãi nắm chặt áo Lục An An: “Chị ơi.”
Lục An An quay đầu lại trấn an: “Đừng sợ, nhắm mắt lại đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nghe vậy, cậu bé ngoan ngoãn gật đầu, hai hàng nước mắt rơi lã chã, cậu từ từ nhắm mắt lại.
Hết tiếng rên này lại đến tiếng rên khác truyền đến tai cậu nhóc, cùng với đó còn có âm thanh va đập hòa trộn lẫn nhau.
Sau một hồi an tĩnh, cậu mở mắt liền thấy đám bắt nạt cậu lúc nãy đang nằm sõng soài trên mặt đất.
“Về sau các người còn dám bắt nạt người khác để đòi tiền, tôi liền gặp đâu thì đánh đó, có nghe rõ không, hả?” Lục An An uy hiếp.
“Nghe rồi, chúng tôi nghe rồi, xin cô tha mạng!” Nói xong, mấy tên đàn ông liền chạy trối chết.
Lục An An vừa quay đầu thì bắt gặp ánh mắt đầy ngưỡng mộ của cậu bé: “Thấy chị lợi hại không?”
“Chị, chị thật lợi hại! Chị lợi hại nhất!”
Lục An An trong lòng vô cùng sảng khoái, nghe cậu bé kia nói tiếp: “Chị ơi, ban nãy chị dùng loại võ công gì vậy?”
“Cái này là Vịnh Xuân Quyền.” Lục An An đắc ý ngẩng mặt lên, thấy bộ mặt đầy suy tư của cậu nhóc, cô hỏi: ” À cho chị hỏi em tên là gì thế?”
“Em tên Hạ Ngũ.” Cậu nói: “Chị à, em có thể học Vịnh Xuân Quyền với chị được không?”
“Em muốn học Vịnh Xuân Quyền? Được.”
Lục An An nói: “Để chị dẫn em đến võ quán nhà chị, được không?”
“Được ạ.”
–
Lúc Thẩm Kha Từ gọi điện thoại tới, Lục An An đang ở trong sân xem Lục Chính dạy Hạ Ngũ vài động tác cơ bản.
“Giờ vẫn còn chưa dậy à?” Thẩm Kha Từ nói.
“Không, mình đâu có ngủ”, Lục An An có chút kích động: “Để mình kể cho cậu nghe, ngày hôm nay mình vừa cứu được một cậu bé ở trên đường, thằng bé rất ngưỡng mộ mình, bây giờ em ấy còn đang ở nhà mình học võ đây này.”
“Cậu bé?”
“Ừm, em ấy ngoan lắm, mở miệng ra là chị ơi chị ơi, hi hi.”
Đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó cất lời: “Cậu thích được gọi là chị lắm à?”
“Mình chỉ thích những đứa trẻ ngoan thôi.”
Lục An An ngồi trên khung cửa, hướng mắt nhìn lên trời: “Thi xong cậu có về nhà không?”
Nhà Lục An An nói đến là nhà thuê.
“Có chứ.” Thẩm Kha Từ dạo một vòng trên phố, mắt nhìn vào tiệm bán bánh kem bên đường, thản nhiên nói: “ Đang định mua bánh kem tặng cho ai đó, nhưng mà hiện tại, có vẻ như không cần nữa rồi.”
“Cái gì? Khoan đã.” Lục An An bất ngờ nhảy dựng lên: “Sao lại không cần nữa, ăn, ăn, mình muốn ăn mà.”
“Không phải cậu còn đang bận việc với thằng nhóc kia sao?”
“Ba mình đang dạy em ấy, cậu đợi chút, mình tới đó ngay!”
Lục An An phủi quần, nói vọng ra sân: “Ba ơi! Con ra ngoài ăn cơm với bạn nhé, trưa nay không cần để dành cơm cho con đâu.”
Lục Chính đáp: “Được rồi. Đi đường cẩn thận.”
Lục An An cúp máy, bên đây Thẩm Kha Từ cười khẽ một tiếng, đẩy cửa bước vào tiệm bánh.
“Cho tôi một phần bánh dâu tây, cảm ơn.” Thẩm Kha Từ nói.
“Mời anh xem qua sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, loại bánh hạt dẻ socola này đang là mặt hàng bán rất chạy.” Nhân viên thu ngân niềm nở giới thiệu.
Thẩm Kha Từ nhìn về phía chiếc bánh, quả thực rất bắt mắt, đây có lẽ là thứ mà bất kì cô gái nào cũng thích ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nghĩ đến dáng vẻ thèm thuồng của Lục An An, mắt và mày của Thẩm Kha Từ dần dịu lại.
“Vậy được.”
–
Lục An An đứng trước nhà Thẩm Kha Từ gõ cửa.
Vài giây sau, có tiếng bước chân từ bên trong cửa vọng lại. Cửa mở ra, thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản bước ra, ngước lên là đôi mắt nhìn sâu thẳm của Thẩm Kha Từ.
“Mình tới rồi đây, mình tới rồi đây!” Lục An An chạy vào trong nhà: “Bánh kem của mình đâu rồi?”
“ Để ở trong phòng khách đấy.” Thẩm Kha Từ nói.
Lục An An vừa vào phòng khách đã thấy có hai chiếc bánh để trên bàn trà, cô ngạc nhiên hỏi: “Đều mua cho mình à?”
“Ừ.”
Lục An An vui vẻ đi vòng qua người Thẩm Kha Từ, mùi hương từ tóc cô phả vào mũi anh.
“Thế mình không khách sáo nữa nhé.” Nói xong, Lục An An liền xé gói đĩa, xúc một miếng lớn đưa lên miệng, vừa ăn vừa vui vẻ híp mắt thưởng thức.
Bởi vì ăn nhanh nên miệng Lục An An dính đầy socola, trông hơi buồn cười, nhìn cô lúc này không khác gì cô gái có râu.
Nhưng trong mắt Thẩm Kha Từ, Lục An An bây giờ rất đáng yêu.
Thấy anh nhìn mình chằm chằm, Lục An An sợ mất bánh: “Cậu không phải không thích đồ ngọt sao?”
Nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại, Thẩm Kha Từ là người mua bánh, không cho anh ăn thì cũng thật vô lý.
Lục An An chần chừ buông tay ra, đẩy chiếc bánh đang ăn dở về phía Thẩm Kha Từ: “Cậu ăn đi.”
Thẩm Kha Từ cau mày: “Không ăn.”
Điều này làm Lục An An cảm thấy có chút xấu hổ, cứ như thể là cô keo kiệt lắm ấy.
“Cậu mau ăn đi, một mình mình làm sao ăn hết được.” Lục An An nói.
Thẩm Kha Từ mỉm cười, lấy thìa xúc một miếng nhỏ rồi bỏ vào miệng, thật là ngọt.
Thật ra anh không thích ăn mấy thứ này.
Nhưng khi Lục An An hỏi anh: “ Rất ngon phải không? Bánh của tiệm này quả thật rất ngon nha!”
Thẩm Kha Từ không muốn làm cô thất vọng.
“Rất ngon.” Anh nói.
Lục An An cong mắt cười.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa, Lục An An ngừng ăn, đưa mắt nhìn Thẩm Kha Từ.
Ai đến đấy nhỉ?
Lục An An dựa vào cửa sau, dùng đôi mắt mèo nhìn ra, đứng trước cửa là một cụ già tóc trắng, là hàng xóm của Thẩm Kha Từ.
“Bà ơi, có chuyện gì thế ạ?” Lục An An mở cửa, lễ phép hỏi.
Bà cụ ngượng ngùng: “Ta ở phía đối diện, ống nước nhà ta bị hỏng. Ta muốn nhờ người ở đây sửa giúp.”
Việc này nằm ngoài khả năng của Lục An An, cô quay người nhìn về phía Thẩm Kha Từ.
Thẩm Kha Từ nói anh sẽ giúp, rồi quay vào nhà lấy vật dụng sửa chữa.
Đến nhà bà cụ thì thấy có một ông lão đang cầm đồ nghề, thấy có người tới, ông ậm ừ: “Đã bảo là tôi làm được mà. Còn kêu người khác đến đây làm gì chứ?”
Bà cụ giận dữ nói: “Ông đã mày mò mấy cái đó mấy chục phút rồi, để tôi xem ông mần ra được cái gì!”
Lục An An ngồi xuống nhìn Thẩm Kha Từ lấy thước ra đo, tiếp theo lấy ống nước mới nối với ống nước cũ, dưới tay áo để lộ ra một lớp cơ, gân xanh trên cánh tay dần nổi lên, ánh nắng hắt vào từ cửa bếp càng làm nổi bần bật nước da trắng mịn của người thiếu niên.
Lục An An ngây người nhìn một lúc.
Thẩm Kha Từ cuối cùng cũng mở được van, vòi nước cuối cùng cũng đã có nước chảy.
“Được rồi ạ.” Anh đứng dậy.
“Ai yo, cảm ơn cháu nhé. Đúng là tuổi trẻ tài cao, thật thông minh mà.” Bà lão nói lời cảm ơn, rồi bà lấy bát thịt kho trong nồi ra đưa cho Thẩm Kha Từ: “Nếu các cháu không chê thì đây coi như là quà cảm ơn nhé.”
“Không cần đâu bà ơi, việc nhỏ này có đáng là bao đâu.” Lục An An nói.
Ông lão bên canh hừ lạnh một tiếng: “Thịt kho bà nấu có ai có thể nuốt nổi?”
“Ông nói ít thôi.” Bà cụ nói.
Ông cụ im lặng.
Nghe vậy, Thẩm Kha Từ lịch sự nhận lấy bát thịt: “Cháu cảm ơn bà.”
“Được rồi, sau này nếu cháu không muốn nấu cơm thì cứ đến nhà ta, con cái ta đều đi vắng quanh năm, chỉ có hai người già này chăm sóc nhau qua ngày.” Bà cụ nói.
“Sau này, chúng cháu nhất định sẽ tới thăm ông bà thường xuyên.” Lục An An đáp.
Hai người đóng cửa ra về, cầm bát thịt kho trong tay, giọng Thẩm Kha Từ đầy ý tứ: “Bữa tối đã có sẵn hết rồi.”
“Cậu ăn đi, hôm nay mình phải về sớm.” Lục An An nói.
Dừng lại một lúc, Thẩm Kha Từ liền hỏi: “Đến chưa được bao lâu đã phải về rồi?”
“Phải về nhà làm bài tập, tối nay mẹ mình kiểm tra.”