“Chạy chậm một chút.” Hạ Tri Khinh đang dọn dẹp thì thấy Lục An An chạy vào, bà bất đắc dĩ, “Đã là sinh viên đại học rồi mà vẫn giống như trẻ con vậy.”
Lúc này, Thẩm Kha Từ xách hai túi quà bước vào cửa: “Con chào dì.”
Khi nhìn thấy anh, Hạ Tri Khinh đứng bất động, kinh ngạc nói: “A, đây không phải là Tiểu Từ sao? Để dì nhìn xem!”
Bà nhiệt tình buông chổi xuống đi tới chỗ Thẩm Kha Từ: “Đã hơn một năm rồi chúng ta mới gặp lại nhau, Tiểu Từ đúng là một nhân tài, mau ra xem, lão Lục! Tiểu Từ tới rồi này!”
Lục An An đứng bên cạnh cười.
Lục Chính vừa đánh quyền xong, cầm khăn lau mồ hôi, vội vội vàng vàng đi tới: “Tiểu Từ?!”
“Con chào chú.” Thẩm Kha Từ mỉm cười.
“Ai ôi đã lâu không gặp!” Lục Chính vỗ vỗ lưng anh, “Chú còn thường xuyên nhìn thấy con trên mạng, Tiểu Từ rất được mọi người yêu thích, mẹ An An thường xuyên nhắc tới con, nói con thực sự rất có triển vọng!”
Hạ Tri Khinh: “Dì đã sớm nghe nói con cũng đang học ở đại học A, dì vốn muốn hỏi An An có gặp được con hay không, dù sao thì hai đứa cũng là bạn tốt của nhau.”
Lục Chính gật đầu: “Đúng vậy, không ngờ An An lại đưa con về theo thật!”
Hạ Tri Khinh: “Vừa đúng lúc, đã đến rồi thì ở lại ăn bữa cơm rồi đi. Lão Lục, ông mau đi nấu cơm đi.”
Lục Chính: “Được rồi, đã đến lượt tôi trổ tài!”
Nhìn thấy Hạ Tri Khinh nhiệt tình như vậy, Lục An An lo Thẩm Kha Từ bị dọa sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của Thẩm Kha Từ, cô nghĩ thầm mình thật sự đã lo lắng quá nhiều.
Cô ngồi xuống sofa gặm khoai tây chiên.
“Tiều Từ đến đây còn mang theo lễ vật làm gì, con và An An là bạn bè, sau này muốn đến võ quán thì cứ trực tiếp đến, không cần mang theo gì cả.” Hạ Tri Khinh khẽ cười nói.
Nghe Hạ Tri Khinh nói từ “bạn bè”, động tác lấy khoai tây chiên của Lục An An dừng lại, cô chột dạ nhìn về phía Thẩm Kha Từ.
Thẩm Kha Từ cười khẽ: “Dì.”
Anh không có ý định giấu giếm, tựa như sợ trễ một chút thì hôn sự sau này sẽ thất bại, giọng điệu khó giấu nổi sự gấp gáp, thậm chí còn có thể nghe được tâm tình lo lắng.
“Con là bạn trai của An An.”
“…” Hạ Tri Khinh không thể tin vào những gì mình nghe được, “Con nói mình là gì của An An?”
“Là bạn trai ạ.” Thẩm Kha Từ nói.
Hạ Tri Khinh hít sâu một hơi: “Lục, An, An!”
“Mẹ.” Lục An An đứng dậy.
Hạ Tri Khinh cười với Thẩm Kha Từ: “Thực xin lỗi, dì có chuyện muốn hỏi An An, con cứ tự nhiên.”
Bà nói xong liền kéo Lục An An vào bếp.
“Con yêu đương sao không nói với mẹ? Hả? Bạn trai còn là Thẩm Kha Từ?!”
Con dao cắt thịt của Lục Chính rơi xuống đất, quay người lại: “Cái gì?”
Lục An An đảo ánh mắt nhìn ba mẹ: “Con, con, con… Chỉ mới bắt đầu vào ngày hôm qua.”
Hạ Tri Khinh nghi ngờ nói: “Có chắc là ngày hôm qua không? Hay là hai đứa đã yêu sớm từ hồi cấp ba?”
“Đương nhiên là không có khả năng! Hồi cấp ba bọn con là tình bạn trong sáng không thể trong sáng hơn!” Tuy rằng bọn họ thích nhau, trong lòng Lục An An tự động bổ sung.
Lúc này Hạ Tri Khinh mới thở phào nhẹ nhõm: “Con, haizz, mẹ không có gì để nói, lão Lục, ông nói đi.”
Lục Chính đang ở bên cạnh lau tay: “Đột nhiên tôi muốn khởi động gân cốt một chút…”
“Ba đừng như vậy mà.” Lục An An trừng mắt nhìn ông.
Lục Chính hừ lạnh một tiếng: “Chưa gì hết mà con đã nói đỡ giúp thằng nhóc ấy, ba còn chưa có nhận người con rể này đâu!”
“Tại sao chứ? Tôi thì khá hài lòng.” Hạ Tri Khinh xen vào.
Lục Chính: “?”
Lục An An: “Mẹ, mẹ thấy Thẩm Kha Từ có tốt không?”
Hạ Tri Khinh: “Còn không phải sao, Thẩm Kha Từ ưu tú biết bao, vẻ ngoài đẹp trai, lại có tài, đi đâu tìm được người con rể như vậy chứ?”
Bà hỏi Lục Chính, “Ông không hài lòng sao? Là ai mấy ngày trước đọc tin tức thấy Tiểu Từ, còn vội vàng nói với tôi.”
Lục Chính không nói nên lời: “Tôi…”
Lục An An nhịn cười không nổi, cười đến nỗi vai run lên.
Cả ba trở lại phòng khách.
Thẩm Kha Từ đang ngồi trên sô pha, lúc này mới đứng lên: “Chú, dì.”
“Tiểu Từ, con ngồi đi.” Hạ Tri Khinh bảo anh ngồi xuống.
Bà suy nghĩ một hồi rồi nói: “Không biết con có suy nghĩ như thế nào với An An, dì biết có rất nhiều cô gái theo đuổi con, nếu chỉ muốn chơi đùa.”
“Dì, con nghiêm túc. Con thích An An, tuyệt đối không chơi đùa, con lấy kết hôn làm tiền đề kết giao với An An.” Thẩm Kha Từ thu liễm ý cười, gằn từng chữ thẳng thắn với Hạ Tri Khinh.
Kết hôn? Lục An An sững sờ.
Hạ Tri Khinh cũng sững sờ, quay sang nhìn Lục Chính: “Con không có trả lời qua loa chứ, sau này nếu phụ lòng An An, tuy rằng nhà chúng tôi không có tiền, chúng tôi sẽ không tha cho cậu đâu!”
Thẩm Kha Từ lắc đầu: “Không ạ, con sẽ không để cho An An thất vọng.”
Anh nhìn Lục An An đang đứng cách đó không xa, cười nói: “An An … cô ấy rất đáng yêu.”
“Rất nhiệt tình và dũng cảm.”
“Trước khi con gặp cô ấy …” Thẩm Kha Từ cau mày, “Con đã có một khoảng thời gian tồi tệ.”
“Lúc đó, con cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.” Anh cười nhạo bản thân, “Mỗi ngày, con đều trải qua một cuộc sống tẻ nhạt, đối mặt với những người con không thích, bị chính mẹ ruột của mình ép phải nhẫn nhịn.”
Lục An An cảm thấy trong lòng nhói đau.
Những gì Thẩm Kha Từ nói rất uyển chuyển, nhưng cô biết anh đang nói về Lý Đại Trung.
Những ngày đó, vết thương trên người Thẩm Kha Từ chồng chất lên nhau, có lẽ rất lâu anh mới thoát khỏi nỗi ám ảnh.
“Có một đoạn thời gian con còn nghĩ, chết có lẽ là một loại giải thoát.” Thẩm Kha Từ tiếp tục nói, “Nhưng con đã gặp An An.”
Nói đến Lục An An, ánh mắt anh trở nên dịu dàng: “Con bắt đầu mong chờ được thức dậy mỗi ngày, mong được cùng cô ấy đi học, ăn uống, chơi đùa.”
“Nhìn cô ấy cười, tâm trạng của con sẽ tốt hơn.”
“Nhìn thấy cô ấy tức giận, con sẽ bối rối, sẽ nghĩ mọi biện pháp dỗ dành cô ấy.”
Thẩm Kha Từ nhìn chằm chằm Lục An An, vô cùng nghiêm túc nói với Hạ Tri Khinh và Lục Chính: “Ở cùng với cô ấy, con cảm thấy thế giới thật ấm áp, rực rỡ.”
Có em bên cạnh, tương lai đều là hạnh phúc.
–
Vốn Lục An An muốn ở lại giúp Lục Chính, nhưng Lục Chính vẫn không chấp nhận sự thật rằng bắp cải của mình đã bị nhổ mất, bảo Lục An An ở lại trường học, còn bản thân thì cần một thời gian để bình tĩnh lại.
Vì thế khi ăn cơm tối xong, Lục An An ngồi ở ghế phụ, xấu hổ mở miệng: “Em còn khôg biết anh thích em như vậy…”
Thẩm Kha Từ đang lái xe, đốt ngón tay mảnh khảnh đặt trên vô lăng, cười nói: “Giờ thì em biết rồi.”
“Từ hồi cấp ba anh đã không thể kiềm chế được thích em rồi đúng không?” Lục An An chớp chớp mắt nghiêng người, “Không ngờ nha Thẩm Kha Từ, anh thật sự thầm mến em lâu như vậy?”
Trên người cô có hương thơm ngọt ngào, Thẩm Kha Từ tâm viên ý mã nói: “Nếu em cứ dựa vào như vậy, e là tối nay em sẽ không về được trường nữa đâu.”
“Tại sao?” Lục An An khó hiểu.
Hầu kết Thẩm Kha Từ khẽ lăn: “Anh không thể lái xe”
Lục An An dường như đã hiểu ra: “Ồ, bởi vì em quá hấp dẫn, anh không có tâm tình lái xe, đúng không?”
“…”
“Không ngờ em lại hấp dẫn như vậy.” Lục An An cúi người gần hơn, “Vậy em sẽ thử lại.”
Thẩm Kha Từ chống đầu lưỡi lên răng hàm sau: “Em muốn ở trên đường, cũng không phải không thể.”
“Cái, cái gì?” Lục An An sững sờ.
Thẩm Kha Từ đột nhiên dừng lại ở bên đường, cởi dây an toàn, cực kỳ uy hiếp đặt cô trước cửa xe.
Anh cúi đầu nói hai chữ vào tai Lục An An, hai má Lục An An lập tức đỏ bừng, lắp bắp nói: “Anh, anh biến thái!”
Cô giả vờ tức giận đẩy Thẩm Kha Từ: “Mau trở về đi, em còn phải về trường nữa.”
Thẩm Kha Từ cười cười, ngồi trở về.
Lục An An khoanh tay nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, lỗ tai nóng ran.
Tại sao Thẩm Kha Từ lại ngày càng không đứng đắn…
Xe chạy tới tầng dưới của ký túc xá khoa Văn.
Lục An An ổn định lại: “Vậy em đi lên nha.”
Thẩm Kha Từ dựa vào cửa xe: “Ừ.”
“Ngủ ngon.” Lục An An ngọt ngào nói, thanh âm tựa như được lăn qua một lớp mật ngọt.
Cô đi hai bước, lại chạy trở về, nhón chân hôn lên má Thẩm Kha Từ.
Sau đó ngượng ngùng, quay đầu chạy thẳng về ký túc xá.
Nhịp tim không tự chủ được mà đập nhanh hơn, lòng Lục An An lâng lâng quay về ký túc xá.
“Lục An An!” Trần Niên hét lên.
“Mau khai ra!” Trương Tuế chạy tới lắc lắc vai cô, “Cậu và Thẩm Kha Từ thế mà lại có mối quan hệ mờ ám từ hồi cấp ba.”
“Hả?”
“Hứa Chi đã nói cho bọn tớ biết rồi! Lục An An, cậu đỉnh thật đấy, ấy vậy mà cậu đã tán đổ Thẩm Kha Từ từ hồi cấp ba rồi, còn người ta thì vẫn nhớ thương cậu cả một năm trời.”
Lục An An nhìn Hứa Chi đang cố nháy mắt với cô.
“Ha ha.” Lục An An cười nói.
Trần Niên nở hoa: “Ký túc xá của chúng ta không chỉ có hoa khôi của trường, mà hoa khôi còn tán được cả nam thần. Cái này gọi là ông trời tác hợp, trai tài gái sắc!”
“Mình không phải hoa khôi của trường đâu.” Lục An Nam xấu hổ.
“Cậu không biết sao?” Trương Tuế cầm điện thoại di động đi tới, “Kết quả bình chọn hoa khôi của trường đã kết thúc rồi, cậu đứng đầu, bỏ xa người thứ hai là Lâm Nhiên của khoa nghệ thuật tận mấy con phố!”
“?” Lục An An nhìn vào màn hình.
Tất cả những người được đề cử cho danh hiệu hoa khôi đều được đăng ảnh, những người khác ít nhiều gì cũng rất chỉn chu, chỉ có cô là ảnh chụp trên đường.
“…”
“Nói đến đây, mình cảm thấy Lâm Nhiên thật sự rất buồn cười. Mấy ngày trước còn nói với người khác rằng mình là bạn gái của Thẩm Kha Từ, bây giờ thì bị vả mặt không trượt phát nào. Lần này lại thua cuộc tuyển chọn hoa khôi của trường, bây giờ chắc là đang nằm khóc.” Trần Niên lắc đầu.
Lục An An không quan tâm đến chuyện này, cô leo lên giường nằm xuống, đột nhiên Wechat nhắc nhở tin nhắn thêm bạn bè.
Cô bấm vào, đó là một người lạ.
Lục An An ấn đồng ý, định hỏi người bên kia là ai.
Bên kia đã gửi tin nhắn trước.
[An An, không ngờ em trúng tuyển đại học A, lại còn trở thành hoa khôi của trường, thật sự nằm ngoài dự đoán của tôi.]
Nhìn thấy tin tức này, Lục An An đột nhiên cảm thấy không khí đột nhiên lạnh lẽo, khiến cô sởn gai ốc.
Đó là Triệu Bắc.
Lục An An gửi qua: [Triệu Bắc, tôi không biết anh muốn làm gì, xin anh đừng quấy rầy tôi nữa. ]
Triệu Bắc đáp: [ Nhưng tôi đang trên đường tới Vân Kinh rồi. ]
[Chúng ta sẽ sớm gặp nhau, An An, em có nhớ tôi không? ]
Lục An An cảm thấy buồn nôn, cô lập tức chặn Wechat của Triệu Bắc.
Thực ra cô hoàn toàn không sợ Triệu Bắc, chỉ cảm thấy thấy phiền phức.
Nếu Triệu Bắc thật sự đến, cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Có liên lụy đến Thẩm Kha Từ hay không.
Lục An An mím môi, nằm nghiêng trên giường.
Hồi trung học, Triệu Bắc và Thẩm Kha Từ từng có xích mích.
Cô chỉ hy vọng Thẩm Kha Từ đừng nhúng tay vào, cô không muốn gây phiền phức cho anh.
–
Sau một tuần bình yên vô sự, lớp học cuối cùng cũng bắt đầu.
Lớp học đầu tiên của Lục An An nằm trong một giảng đường lớn ở Tòa nhà số 5.
Ngay khi Lục An An xuất hiện đã thu hút sự chú ý của rất nhiều nam sinh.
“Đó là Lục An An sao? Cô ấy thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả ảnh chụp.”
“Cô ấy có bạn trai chưa?”
“Tôi không biết, có lẽ là không. Tôi muốn xin thông tin liên lạc của cô ấy.”
“Đi nhanh.” Lúc này giáo sư đang giảng bài trên bục, lớp học khá yên tĩnh.
Lục An An bị người phía sau vỗ vỗ, cô quay lại.
Nam sinh hỏi: “Bạn học, bạn có thể thêm …”
Nam sinh còn chưa kịp nói xong, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói lười biếng: “Xin lỗi thầy, em vào nghe giảng được không ạ?”