Cưng Chiều - Mộ Nghĩa - Chương 39
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
54


Cưng Chiều - Mộ Nghĩa


Chương 39


Dung Hoan bị sốt.

Tối mặc váy lễ phục ở ngoài hóng gió lạnh quá lâu, lại thêm tinh thần kích động, cô ngất xỉu luôn.

Lúc Phó Tư Diễn bế cô tới bệnh viện, anh chưa từng hoảng loạn thế này bao giờ.

Kể cả trước kia, anh ở nước ngoài học đại học, sốt tới bốn mươi độ, bạn bè khuyên anh đi bệnh viện, anh không nói câu gì, tiếp tục làm luận văn trên tay; từng một mình lái xe trên đường quốc lộ ở Mỹ, vì mưa to thời tiết quá xấu, xe bị lật, anh bò ra ngoài, trán toàn là máu, đến bệnh viện khâu mười mấy mũi mà trên mặt chẳng có biểu cảm gì.

Mà lúc này, anh trông trước giường bệnh Dung Hoan, nhìn cô gái suy yếu, anh hoảng hốt tốt mức không giống bản thân trước kia, hận không thể khó chịu thay cô.

Kế Sâm ở bên cạnh im lặng đợi cùng, nhớ lại lúc Dung Hoan được bế lên xe. Mặt Phó Tư Diễn đen sì, giọng hơi run rẩy bảo anh ấy tới bệnh viện gần nhất.

Ở ghế sau, Phó Tư Diễn cởi áo khoác ra đắp lên người cô, sau đó ôm cô vào lòng, dùng tay chạm lên trán cô, nhỏ giọng gọi tên cô.

“Mất bao lâu nữa…” Phó Tư Diễn trầm giọng hỏi, lông mày nhíu chặt lại.

Kế Sâm giẫm chân ga: “Mười phút nữa là tới bệnh viện số hai thành phố.”

Đến bệnh viện, Phó Tư Diễn bế cô chạy vào bệnh viện, đi tìm bác sĩ.

Giọng khàn khàn của Phó Tư Diễn vang lên kéo Kế Sâm ra khỏi dòng hồi ức, quay lại hiện thực:

“Đi mua ít cháo trắng, tối nay tôi ở lại trông con bé.”

Kế Sâm gật đầu rời đi, trong phòng bệnh cá nhân chỉ còn lại hai người. Dung Hoan vẫn đang ngủ, Phó Tư Diễn nắm chặt tay cô, nhìn chằm chằm vào cô.

Anh không nói rõ được cụ thể mình có tình cảm khác thường với cô gái này từ lúc nào, anh nghĩ rằng mỗi lần anh đối tốt với cô chỉ vì bọn họ là chú cháu. Nhưng đó chỉ là cái cớ anh lôi ra hết lần này đến lần khác, anh những tưởng anh đối tốt với cô khiến cô hiểu lầm, khiến cô rung động nhưng thật ra anh… mất chừng mực trước.

Anh muốn dành cho cô toàn bộ sự cưng chiều, bảo vệ bên cạnh cô cả đời nhưng anh không thể ích kỷ như thế.

Bọn họ có mối quan hệ thế này, anh không thể to gan bày tỏ tình yêu của mình với cô được. Anh lớn hơn cô nhiều như thế, anh chín chắn hơn, phải suy xét tới tương lai của cô, cô còn rất nhiều thời gian tươi đẹp, sẽ gặp được người thích hợp hơn.

Tối nay Bạch Ngưng tìm anh, mở miệng ra đã hỏi: “Rõ ràng cậu không thích cô Từ, vì sao lại dẫn cô ta tới đây?”

Anh không nói gì, Bạch Ngưng cũng đoán ra được: “Cho em ấy thấy sao?”

Bạch Ngưng cũng hiểu giờ anh đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng, ông cụ không chịu nhượng bộ, anh bắt buộc phải làm thế.

Hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, Phó Tư Diễn dựa hờ vào ghế nằm bên cạnh giường bệnh, tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức anh dậy từ giấc ngủ nông.

Ông cụ Dung gọi tới.

Anh vừa nghe máy, bên kia đã kích động nói: “Cháu đưa Dung Hoan đi đâu rồi?”

Ông cụ thức dậy, thấy Dung Hoan và Phó Tư Diễn cả đêm không về, còn tưởng hai người xảy ra chuyện gì, vừa nóng ruột vừa bực tức.

Phó Tư Diễn ấn mi tâm, giải thích nguyên do. Ông cụ Dung nghe tin cháu gái bị ốm, hơi thở dồn dập hơn, bảo sẽ tới bệnh viện ngay lập tức.

Một lúc sau, dì Tịnh và ông cụ Dung vội vàng đi tới, nhìn Dung Hoan trên giường bệnh, cau mày, chất vấn Phó Tư Diễn: “Đang yên đang lành sao lại bị ốm?”

“Chắc là bị cảm lạnh, tại cháu tối qua không bảo con bé mặc nhiều hơn một chút.”

Dung Khang Đạt nhìn quầng thâm dưới mắt người đàn ông, than thở: “Cháu về nghỉ trước đi, cả đêm không ngủ à?”

“Cháu không sao đâu bác Dung, cháu đợi con bé tỉnh lại rồi về.”

“Ở đây có dì Tịnh trông sẽ tiện hơn, cháu cứ về đi, đợi lát nữa Dung Hoan tỉnh lại… Sẽ gọi báo cho cháu.”

Phó Tư Diễn im lặng mấy giây rồi gật đầu, cầm áo khoác Âu phục, đi ra khỏi phòng bệnh.

Dì Tịnh nói với ông cụ Dung: “Cậu Phó cũng có lòng chăm sóc cô chủ.”

Dung Khang Đạt hừ một tiếng, không nói gì.

Dung Hoan từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng trong phòng bệnh, âm thanh bên tai dần rõ ràng: “Cô Dung tỉnh rồi… Cô ấy tỉnh rồi!”

Cô chớp mắt, bóng người mơ hồ dần rõ hơn, Dung Khang Đạt được dì Tịnh đỡ đi tới: “Hoan Hoan, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, làm ông lo lắng muốn chết.”

“Cháu… Cháu bị làm sao thế này?” Cô nhớ tối hôm qua ở bên ngoài phòng tiệc, đang nói chuyện với Phó Tư Diễn thì mắt bỗng tối sầm.

“Cháu bị sốt, ngất xỉu.” Y tá đi vào xem tình hình của Dung Hoan, nói đã giảm sốt nhưng vẫn phải chú ý nghỉ ngơi.

Dung Hoan được nâng dậy, dì Tịnh đưa nước tới tay cô: “Nào, uống nước đi.”

Cô nhấp mấy ngụm, làm dịu sự khô khốc trong cổ họng, sau đó ngẩng đầu lên, liếc nhìn căn phòng một vòng rồi từ từ cụp mắt xuống.

Dung Khang Đạt nhận ra tâm trạng cô sa sút, lảng sang chuyện khác: “Hoan Hoan có đói không? Ông mua cháo cho cháu rồi này.”

Dung Hoan lắc đầu.

“Hoan Hoan, cháu không ăn thì sao chịu được.”

Câu nói vừa dứt thì cửa phòng bệnh mở ra.

Dung Hoan nhìn thấy Phó Tư Diễn đi từ cửa vào, trong đầu nhanh chóng hiện lên cảnh thân mật của anh và Từ Nhụy Sương tối hôm qua, lòng quặn thắt.

Cô nhìn qua chỗ khác, không nhìn anh nữa.

Phó Tư Diễn nhìn thấy cô gái đang ngồi thì dừng bước, cầm đồ vào. Anh lặng lẽ dựng bàn trên giường lên, đặt bữa sáng lên đó.

Dung Khang Đạt ngồi trên ghế, nhìn hai người họ, không nói câu nào.

Cô nắm chặt tay lại, nghe anh nhỏ giọng hỏi: “Có cần thêm đường vào cháo trắng cho cháu không?”

Cô không trả lời mà nói: “Ông ơi, con muốn về nhà.”

“… Được, cháu ăn gì đó trước đã, ông bảo người làm thủ tục xuất viện cho cháu.”

Phó Tư Diễn đặt thìa vào trong tay cô, thấy cô không muốn cầm thì mặt lạnh lùng hơn mấy phần: “Không ăn thì chú đút cho cháu đấy.”

Mấy giây sau, Dung Hoan cầm thìa.

Trong lúc ăn sáng, cô có thể cảm nhận được từ đầu tới cuối ánh mắt sáng quắc của Phó Tư Diễn luôn nhìn chằm chằm cô, cô lại quyết không nói với anh câu nào.

Sau khi về đến nhà, Dung Hoan tự nhốt mình trong phòng. Mọi người không biết cô đang làm gì. Dung Khang Đạt sợ cô làm chuyện dại dột, Dung Hoan lại nói: “Ông nội, con chỉ thấy buồn ngủ, con muốn ngủ một lát…”

Từ ban ngày tới tận tối, cô ngồi cạnh cửa sổ, nghĩ đến rất nhiều chuyện. Cô lặng lẽ rơi nước mắt, cứ khóc mãi tới lúc không khóc được nữa.

Đến tối, cuối cùng cửa phòng ngủ cũng mở ra.

Dung Hoan đi ra.

Dung Khang Đạt ở trong phòng, trong lòng có tâm sự nặng nề, thỉnh thoảng lại thở dài, mãi tới tận khi Dung Hoan đi vào.

“Hoan Hoan…” Dung Khang Đạt khó hiểu.

Dung Hoan lên tiếng: “Ông nội, con muốn ra nước ngoài.”

“Con muốn đi vào học kỳ tiếp theo luôn, ông có thể sắp xếp giúp cháu không? Cháu muốn đi ra ngoài giao lưu học tập… Có thể không nói cho chú Phó biết chuyện này không ạ? Chú ấy rất bận… Con không muốn gây thêm phiền phức cho chú ấy.”

Dung Hoan đi ra ngoài, lời giải thích vụng về của cô cứ lặp đi lặp lại trong đầu Dung Khang Đạt, ông đặt tay lên gậy, nhìn bóng đêm đen đặc ngoài cửa sổ, thở một hơi thật dài.

Dung Khang Đạt lén lút sắp xếp chuyện ra nước ngoài cho Dung Hoan. Dung Hoan và Phó Tư Diễn sống trong cùng một căn nhà mà lúc này không vui vẻ gì cho cam, chẳng thà cách xa nhau ra để bình tĩnh, với tính cách của Dung Hoan, có khi một khoảng thời gian sau trong lòng sẽ không chứa nổi việc này nữa.

Một tuần sau, vào ngày giao thừa, Dung Hoan nhận được thông báo, chuyện ra nước ngoài đã xong xuôi hết rồi.

Nhìn thấy thời gian xuất phát là hai ngày sau, Dung Hoan hơi ngây người.

Tầm này ở nước Mỹ không phải nghỉ đông hay nghỉ hè, khi đã quyết định là có thể qua đó nhập học luôn.

Tối giao thừa, vì bữa tiệc đêm ba mươi tết, ba người ngồi vào cùng một bàn. Mấy ngày qua, Dung Hoan đều tránh mặt Phó Tư Diễn, cô không muốn nhìn thấy anh, mặc cho Phó Tư Diễn năm lần bảy lượt muốn nói chuyện rõ ràng với cô, cô đều từ chối chặn anh ngoài cửa.

Lúc này trên bàn cơm, Dung Hoan cúi đầu gắp thức ăn, liếc người đàn ông đối diện bằng khóe mắt, sắc mặt anh có phần tiều tụy, gầy hơn một chút.

Mấy ngày nay Bạch Ngưng cũng gọi điện thoại cho cô, hẹn cô ra ngoài chơi cô cũng từ chối, bây giờ cô không muốn có thêm một ai biết chuyện của cô và Phó Tư Diễn.

Ba người có tâm sự riêng, bữa cơm tối nặng nề ăn được một nửa, Dung Khang Đạt rời khỏi bàn ăn. Dì Tịnh bưng một bát cơm bát bảo tới: “Mới hấp xong, Hoan Hoan nếm thử đi, biết con thích ăn đồ ngọt, cậu Phó nấu đó.”

Dung Hoan sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện, người đàn ông cũng nhìn cô, trong mắt là vẻ mong chờ.

Trái tim cô mềm nhũn, múc một miếng bỏ vào miệng. Gạo nếp mềm dẻo, khoai sọ thơm ngọt, có lớp đường óng ánh phủ lên, cô nhai thật kỹ, sau đó nói: “Ngon lắm ạ.”

Dì Tịnh rời khỏi đó, Dung Hoan phá lệ nói với Phó Tư Diễn: “Chú Phó, tối nay cháu muốn bắn pháo hoa, chú đi mua với cháu được không?”

Người đàn ông thoáng sửng sốt rồi “Ừ” một tiếng, sắc mặt vốn căng thẳng cũng dịu xuống trong nháy mắt.

Gần mười hai giờ khuya, Phó Tư Diễn bảo Dung Hoan lên xe, dẫn cô đi mua pháo hoa, cô lại nói: “Hình như gần đây có một nhà bán, đi bộ là được.”

Vì thế hai người cùng đi với nhau.

Cô cúi đầu xoa bàn tay lạnh cóng, mấy ngày nay cô đều ở nhà, lúc đi ra mặc ít, người đàn ông cụp mắt nhìn cô, cởi áo khoác ra choàng lên cho cô.

Dáng người nhỏ bé của cô như được anh nửa ôm trong lòng, anh cài từng cúc áo măng tô lại cho cô, trái tim Dung Hoan nóng lên, nghĩ tới vài ngày nữa sẽ không gặp được anh nữa, khóe miệng xị xuống.

Cô chớp mắt, kiềm chế cảm xúc trong lòng mình. Hai người tiếp tục đi về phía trước, sau khi mua được pháo hoa, họ bày chúng ra phần đất trống trước cửa nhà.

Dung Hoan sợ tiếng nổ lớn nên chỉ dám đốt pháo bông que, tay cầm hai cái quơ quơ, trông rất đẹp.

Phó Tư Diễn ở bên cạnh thấy qua nhiều ngày cuối cùng cũng thấy cô cười, anh cũng cười theo.

Cô nhét que pháo vào tay anh: “Chú cũng cầm một cái đi.”

Từ nhỏ tới lớn anh không chơi trò trẻ con này, lúc này lại đồng ý làm thế với cô.

Trên trời bắt đầu có pháo hoa bừng nở, Dung Hoan ngẩng đầu nhìn, liếc mắt hỏi anh mấy giờ rồi, đã hai mươi ba giờ năm mươi chín phút rồi, cô nói: “Chú Phó, chúng ta mỗi người ước một điều ước cho năm mới được không?”

“Hả?”

“Đúng thế, ước ngay bây giờ, sắp sang năm mới rồi, mau lên mau lên.” Cô dứt lời thì chắp tay trước ngực, nhắm mắt lại.

Trong lòng hiện lên một câu: Mong rằng Phó Tư Diễn có thể gặp được cô gái mà anh thích, sau đó hạnh phúc mãi về sau.

Cho dù người đó không phải cô.

Cô mở mắt ra, thấy Phó Tư Diễn cũng nhắm hai mắt cầu nguyện, ánh sáng lấp lánh trên trời hắt một lớp ánh sáng dìu dìu lên mặt anh.

Cô dần nở nụ cười, sau đó giơ tay lau khóe mắt.

“Chú Phó, năm mới vui vẻ.”

Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Hoan Hoan, năm mới vui vẻ.”

Hôm sau ngày mồng một Tết, Dung Hoan vui vẻ kéo anh đi dạo phố, cô còn chọn quần áo mới cho anh, thái độ của cô xoay một trăm tám mươi độ, thân thiết y như lúc trước.

Nhưng giấc mơ ban đêm lại là cảnh tượng đáng sợ khác hoàn toàn, Phó Tư Diễn mơ thấy cô gái rơi nước mắt chào tạm biệt mình: “Chú ơi, cháy không muốn ở cạnh chú nữa.”

Anh bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ban đêm lạnh giá mà trán đầy mồ hôi.

Anh dậy rút một điếu thuốc, khói bay mịt mù, cảm xúc hoảng hốt dần dịu xuống.

Cơn buồn ngủ ập tới, anh lại đi ngủ.

Không biết rằng thứ chờ anh vào ngày hôm sau còn khiến người ta nghẹt thở hơn cả giấc mơ.

Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức đánh thức Phó Tư Diễn. Anh dậy tắm rửa, ra ngoài chạy bộ sáng, sau đó mang bánh bao chiên mà Dung Hoan thích ăn nhất về cho cô.

Lúc về đến nhà, anh đưa bữa sáng cho dì Tịnh, thuận miệng nói: “Dì hâm nóng mấy cái này trước, lát nữa Dung Hoan xuống không thể để con bé ăn đồ nguội được.”

Tay dì Tịnh run lên, mấy giây sau, giọng nói run rẩy của dì ấy cất lên: “Cậu Phó, cô Dung…”

“Sao?”

“Năm giờ sáng hôm nay cô ấy bay qua New York… Không ở nhà nữa rồi.”

Con ngươi Phó Tư Diễn co lại: “Dì nói sao cơ?”

Dì ấy nói lại đại khái sự việc, Phó Tư Diễn nghe xong thì mặt mày bỗng hung ác, tức giận tới mức giọng run lên: “Tất cả mọi người đều giấu tôi?”

Giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau: “Dung Hoan bảo phải giấu cháu.”

Phó Tư Diễn quay người lại, thấy Dung Khang Đạt chống gậy đứng ở phía sau, anh siết chặt tay lại, ánh mắt lạnh băng: “Dựa vào đâu phải đưa con bé đi?”

“Tự Hoan Hoan nói muốn ra nước ngoài. Con bé ra ngoài cũng tốt, bây giờ hai đứa không thích hợp ở cạnh nhau.”

Đôi môi mỏng của Phó Tư Diễn hơi nhếch lên, chạy lên tầng, Dung Khang Đạt tức giận gọi anh lại, gõ gậy thật mạnh: “Tư Diễn, làm như thế vì tốt cho con bé!”

Phó Tư Diễn cười khẩy, quay đầu nhìn ông: “Vì tốt cho con bé? Cháu thấy tốt cho bác thì có!”

“Cháu!”

Anh quay về phòng, gọi cho Kế Sâm: “Đi tìm hiểu xem sáng nay Dung Hoan bay tới đâu, cả trường học, địa điểm mà con bé qua du học, sau khi điều tra ra thì đặt vé máy bay sớm nhất cho tôi, dừng toàn bộ công việc hiện tại của anh lại, lập tức đi điều tra!”

Anh kìm nén cơn giận xuống mức nhỏ nhất, giọng nói lạnh lùng đóng băng mà dường như một giây sau sẽ nứt vỡ hết.

Kế Sâm ngẩn người, nhanh chóng đáp lời.

Phó Tư Diễn cầm điện thoại bấm, bên phía Dung Hoan tắt máy rồi.

Anh mắt đầu lục tìm mặt bàn phòng ngủ, qua phòng sách và phòng cô tìm một lượt, cuối cùng anh ngừng lại, ngồi bên giường Dung Hoan, nhìn gian phòng không một bóng người.

Anh nhớ lại buổi tối hôm trước, anh đưa cô về phòng, cô đứng ở cửa mỉm cười ngọt ngào với anh.

Anh giơ tay che mặt, chậm rãi vùi đầu xuống.

Dần dần, lòng bàn tay truyền tới sự ướt nóng khiến anh có cảm giác chân thực.

Cô đi rồi.

Không giống trong mơ.

Thậm chí cô còn chẳng để lại câu nào cho anh.

“Cô Dung, máy bay sắp hạ cánh rồi.” Một giọng nữ gọi Dung Hoan dậy từ giấc ngủ chợp mắt.

Người đó là một người phụ nữ theo Dung Hoan tới New York, là người Dung Khang Đạt sắp xếp, đi cùng còn có hai vệ sĩ nữa.

Dung Hoan mở mắt ra, nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài, trên mặt không có cảm xúc gì.

Xuống máy bay, Dung Hoan nhìn những khuôn mặt nước ngoài xa lạ đi tới đi lui, đột nhiên có cảm giác chân thực rằng mình đã đến nơi đất khách quê người.

Cô không bước đi, cô gái kia mỉm cười động viên nói: “Cô Dung yên tâm, mọi thứ bên này đều được sắp xếp thỏa đáng rồi.”

“… Ừ.”

Cô đi về phía trước, sau khi bật điện thoại lên, thấy cuộc gọi nhỡ của Phó Tư Diễn.

Cô cụp mắt, bỏ điện thoại vào túi áo khoác măng tô.

Dung Hoan đến nhà trọ, cất hành lý xong, hôm sau đến trường nhập học. Đây là học viện âm nhạc tốt nhất Newyork, nghe tiếng piano truyền ra từ phòng đàn, tâm trạng nặng nề của cô bỗng có tia sáng chiếu rọi.

Âm nhạc có thể chữa lành trái tim con người, piano là tình yêu cả đời này của cô.

Người đi cùng cô họ Hồ, ở lại Mỹ chăm sóc ăn uống, sinh hoạt hằng ngay cho Dung Hoan. Sẩm tối cô quay lại nhà trọ, cô Hồ nói có thể ăn cơm rồi.

Cơm nước xong, Dung Hoan nhìn tuyết rơi bay bay bên ngoài, nhỏ giọng nói với cô Hồ rằng: “Em muốn ra ngoài đi dạo.”

“Cần chị đi cùng em không?”

“Không cần đâu.”

Dung Hoan mặc áo len trắng thật dày, khoác thêm áo phao màu hồng, quàng khăn lông cừu, đội cả mũ nữa.

Cô mặc kín mít, đi ra cửa lớn của nhà trọ. Từng đợt tuyết rơi xuống con đường phủ sắc ráng chiều, đã lâu lắm rồi Dung Hoan không nhìn thấy trận tuyết lớn thế này.

Cô vươn tay ra, tuyết rơi vào lòng bàn tay cô rồi tan dần.

Cô đi lung tung về phía trước, lấy điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn của Hề Phán: [Đi Mỹ bao lâu? Sao nói đi là đi luôn thế! Cậu như vậy tớ sẽ nhớ cậu muốn chết luôn, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt, không được gầy mất cân nào đấy!]

Dung Hoan mỉm cười, đúng lúc chuông điện thoại vang lên, màn hình hiện lên có cuộc gọi đến.

Trên đó là cái tên “Phó Tư Diễn”.

Cô nhìn chằm chằm màn hình, nhìn mấy giây rồi ấn nghe.

Cô đặt điện thoại lên bên tai, chưa nói gì, giọng nói khàn trầm như rơi xuống đáy cự của người đàn ông bên kia đã vang lên trước: “Giờ to gan quá rồi ha, giấu chú chạy tới New York?”

Dung Hoan cụp mắt: “Cháu không phải trẻ con.”

Bên kia bỗng im lặng, khi cất tiếng lần nữa giọng điệu lại có chút khẩn cầu: “Về đi, đừng đùa nữa được không? Hoan Hoan nghe lời…”

Dung Hoan hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn hoa tuyết bay xuống, nhếch khóe miệng: “Chú Phó, cháu không muốn ở bên cạnh chú nữa, tình cảm trước đó của cháu với chú… Quá trẻ con, gây ra rất nhiều phiền phức cho chú, từ nay về sau… cháu không thế nữa, cháu không phải người không thể buông tay được.” Cô khẽ cười, “Cháu ở nước ngoài rất tốt, chú Phó không cần lo lắng, cũng… không cần tới quấy rầy cháu.”

“Cháu… Cháu có việc bận, chuẩn bị bài vở cho ngày mai lên trường, không nói nữa nhé.”

Cô nói xong thì cúp máy luôn.

Cô bỏ điện thoại vào túi, xoa tay, hà hơi vào lòng bàn tay, tiếp tục đi về phía trước.

Trên ghế sau của chiếc xe MPV ở phía đối diện, ánh mắt người đàn ông ghim chặt lên người cô, con người đen nhánh sâu không thấy đáy.

Mãi tới tận khi cô gái đi vào lối rẽ của con đường, biến mất khỏi tầm nhìn, anh mới không nhìn theo nữa, ánh mắt tối sầm xuống một cách triệt để.

Im lặng mấy phút, Kế Sâm ngồi hàng trước mở miệng gọi: “Ngài Phó… Tiếp theo làm gì?”

Phó Tư Diễn giương mắt lên, giọng khàn khàn: “Quay lại sân bay.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN