Vẻ hồng hào trên mặt La Tú Vân nhanh chóng biến mất, thay vào đó chuyển sang trắng bệch, như thể không dám tin những gì mình nghe thấy.
Trước sự mỉa mai vừa gay gắt lại vừa thẳng thắn của Bùi Thanh Nguyên, không khí yên tĩnh gần nửa phút mới có người lúng túng lên tiếng giảng hòa.
“Thằng bé này nói bậy gì đó…!Sao con có thể nói những lời như vậy trước mặt mẹ mình? Làm mẹ con đau lòng biết bao, mau xin lỗi mẹ con đi.”
Bùi Thanh Nguyên không nhượng bộ lấy nửa phần, cười nhạt: “Tôi làm bà ấy đau lòng? Rốt cuộc là ai nên xin lỗi ai?”
Kể từ ngày hắn gặp La Tú Vân, giữa hai người họ chưa từng nhắc đến sai lầm năm đó.
La Tú Vân chưa từng chủ động đề cập với hắn, vì toàn bộ tinh thần và thể lực của bà đều dành để giải thích với vợ chồng Bùi Minh Hồng.
Bùi Thanh Nguyên cũng không chủ động nhắc đến, bởi vì hắn cảm thấy mình mới là người cần được giải thích, và hắn nghĩ rằng mẹ ruột của hắn sẽ mở lời với hắn.
Thế nhưng, La Tú Vân đã xin lỗi vợ chồng Bùi Minh Hồng, xin lỗi đứa con trai giả Bùi Ngôn bị lừa gạt suốt mười bảy năm kia, thậm chí còn xin lỗi lãnh đạo bệnh viện suýt nữa đã bị truy cứu trách nhiệm.
Duy chỉ với hắn là chưa từng nói một câu xin lỗi.
Vì hắn dường như là người có lợi nhất trong chuyện này, được hưởng thụ cuộc sống giàu sang suốt mười bảy năm qua phải không? Cho nên hắn bị loại ra khỏi những người bị hại như một điều tất nhiên à?
Trước đây Bùi Thanh Nguyên không muốn nghĩ về những chuyện này, vì nó là một vực thẳm sẽ chỉ khiến người ta càng nghĩ càng tuyệt vọng hơn mà thôi.
Nhưng giờ đây, trước thái độ hời hợt của La Tú Vân cùng họ hàng, hắn không thể không đối mặt với vấn đề này.
Có điều lạ thay, giờ phút này, Bùi Thanh Nguyên lại không cảm thấy khó chịu hay căm giận.
Nhìn những gương mặt lạ lẫm đang hốt hoảng trước mắt mình, hắn cảm thấy nực cười nhiều hơn.
Những ưu tư mẫn cảm mỏng manh lẽ ra phải trào dâng kia dường như đã được bảo vệ cẩn thận, cất giấu trong lớp áo giáp mềm mại nên mới tránh được nỗi châm chích lần này.
Trong thế giới mà hắn không nhìn thấy, nhóc người máy với toàn thân lập lòe ánh sáng đang hối hả chạy giữa vườn hoa cùng bãi cỏ.
Mái hiên trong suốt ngăn lại cơn mưa tầm tã đang trút xuống, con bướm xinh đẹp suýt đã bay mất kia giờ đang ở trong lồng kính.
Quý Đồng nỗ lực giữ con bướm lại.
Trước thái độ chất vấn sắc bén của Bùi Thanh Nguyên, đám họ hàng đơn thuần chạy đến vì lợi ích bản thân quay sang nhìn nhau, ai nấy đều rụt đầu về, không dám lên tiếng, sợ mình sẽ bị cuốn vào chuyện nhà này.
La Tú Vân giống như bị sét đánh, bà nắm chặt tạp dề, cố gắng hít vài hơi thật sâu, cuối cùng mới dệt ra được một câu đứt quãng: “Lúc ấy bố con bị ung thư không thể chữa khỏi, tiền trong nhà đều dồn hết vào việc chữa bệnh…!Mẹ muốn con có cuộc sống tốt hơn nên mới mạo hiểm tráo con cho một gia đình giàu có, mẹ không còn lựa chọn nào khác, mẹ làm vậy là vì muốn tốt cho con…”
Đây là một lời giải thích nghe rất có lý, không chê vào đâu được, kẻ đáng hận ắt có chỗ đáng thương.
Bùi Thanh Nguyên lại nói: “Những năm qua, mẹ với Bùi Ngôn sống có hạnh phúc không?”
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của con trai, La Tú Vân không có cách nào trả lời dối lòng mình, bà chỉ có thể ậm ừ: “…!Khá tốt.”
Bùi Ngôn là đứa bé đơn thuần, hiểu chuyện lại rất tốt bụng, từ nhỏ đã là một đứa bé ngoan trong mắt mọi người.
Để bù đắp cho đứa bé vô tội ấy mà bà đã nỗ lực rất nhiều, tuy gia đình chỉ có hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, nhưng có thể gọi là hòa thuận vui vẻ.
Bùi Thanh Nguyên nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của bà, trên mặt dường như nhuốm ý cười rất nhạt: “Vậy đã bao giờ mẹ hỏi xem con sống ở nhà họ Bùi có hạnh phúc không chưa?”
La Tú Vân kinh ngạc nhìn hắn, dường như bà chưa từng nghĩ đến khả năng không hạnh phúc.
“Con sống không hạnh phúc, hai người họ không phải là cặp cha mẹ thực sự yêu thương con cái.” Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh tự hỏi tự trả lời: “Đó không phải là một cuộc sống tốt hơn, con không muốn có cuộc sống như vậy.
So với bọn họ, con càng muốn có một người mẹ thật lòng quan tâm đến con hơn, giống như Bùi Ngôn ấy.”
Cuối cùng hắn nói: “Vậy nên, mẹ sẽ xin lỗi con chứ?”
La Tú Vân thấy rõ sự kiên trì và bướng bỉnh trong mắt Bùi Thanh Nguyên, bà khiếp sợ trước những lời bày tỏ của con trai mình vào giờ phút này.
Không cần quay đầu lại, bà đã cảm nhận được ánh mắt sáng rực của họ hàng xung quanh tập trung vào hai người, giống như đang xem một màn kịch hiếm thấy.
Bà nói không nên lời.
Thời gian trôi qua trong sự do dự.
Bùi Thanh Nguyên quay người rời khỏi, từ đầu đến cuối đều không hề bỏ cặp sách trên vai xuống.
Cửa gỗ nặng nề đóng sầm lại sau lưng hắn.
La Tú Vân trơ mắt nhìn hắn đóng sập cửa bỏ đi, vai bà sụp xuống một cách yếu ớt giữa tiếng an ủi đang ùa đến của họ hàng.
Bùi Thanh Nguyên không nói một lời đi xuống tầng.
Hắn đến cạnh chỗ dựng xe đạp thì dừng lại đứng im, bóng lưng cô độc ấy lặng lẽ hồi lâu.
Quý Đồng cũng đứng yên trên bãi cỏ không cử động, cậu cẩn thận ôm lồng kính đựng con bướm trong ngực, nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài mái hiên trong suốt, một lúc lâu sau mới thử lên tiếng: “Nhuyễn Nhuyễn, anh cần an ủi không?”
Lần này cậu đã chuẩn bị xong rất nhiều chuyện cười dở hơi có thể chọc cười người khác.
Bùi Thanh Nguyên gần như lên tiếng cùng lúc với cậu: “Xin lỗi, nhiệm vụ…!có lẽ không hoàn thành được rồi.”
Quý Đồng lập tức thở phào: “Không sao đâu ký chủ, em đang muốn nói với anh về chuyện nhiệm vụ.”
Ký chủ vẫn còn tâm trạng nghĩ đến nhiệm vụ, cơn mưa này hẳn sẽ chóng tạnh thôi.
“Lần trước đi họp, đầu não đã cử một hệ thống dày dạn kinh nghiệm đến giải đáp mọi nghi vấn của em, vì thế em đã hỏi cậu ta rất nhiều vấn đề làm sao để hoàn thành nhiệm vụ.”
Là một lính mới AI, việc nghĩ ra phương pháp xây dựng gia đình với ký chủ thế này có hơi không khoa học lắm, cho nên Quý Đồng quyết định đẩy hết công lao này lên đầu học sinh Tiểu học Phương Hạo.
“Hệ thống kia vô cùng am hiểu nhân tính, cậu ấy nói với em rằng đôi khi có thể dùng một vài phương pháp đặc thù để hoàn thành nhiệm vụ.
Bởi vì tiêu chuẩn đánh giá hoàn thành nhiệm vụ của đầu não có vẻ khá cứng nhắc, chẳng hạn như nhiệm vụ có một gia đình hạnh phúc hài hòa thực ra không có giới hạn cụ thể đối với thành viên gia đình này.
Về mặt lý thuyết chỉ cần đáp ứng tiêu chuẩn hài hòa hạnh phúc và trông giống như một gia đình là được.”
Bùi Thanh Nguyên nghiêm túc nghe cậu nói, hắn nhanh chóng đáp lời: “Vậy nên hai anh em cũng có thể coi như gia đình đúng không? Không cần có quan hệ huyết thống, chỉ cần người khác tưởng là người một nhà là được?”
Hắn còn nhớ niềm vui bất ngờ của Quý Đồng khi được một ông chú xa lạ bắt chuyện và khen ngợi ban sáng.
Quý Đồng lập tức nuốt bài nói mà cậu đã chuẩn bị kỹ càng trước đó, về việc thuyết phục ký chủ giả làm anh em ruột với mình.
Ký chủ thông minh quá đi mất.
“Đúng vậy ký chủ, em đoán là thế này.” Quý Đồng nói đàng hoàng: “Giờ chúng ta trong mắt người ngoài về cơ bản đã thỏa mãn tiêu chuẩn hạnh phúc hài hòa, bảng nhiệm vụ cũng đã phản ứng với điều này, có điều nếu đã là gia đình thì nên có một nơi để sống chung…”
Cậu không thể xuất hiện trước mặt La Tú Vân và La Chí Xương được.
Nói cách khác, cậu với ký chủ cần dọn ra ngoài ở riêng.
Quý Đồng cũng không lo ký chủ có bằng lòng dọn ra ngoài hay không.
Sự do dự của La Tú Vân khi đối mặt với yêu cầu xin lỗi ban nãy hiển nhiên đã khiến ký chủ thất vọng.
Theo tính cách của ký chủ, hắn chắc chắn sẽ không muốn tiếp tục ở lại nơi đó nữa.
Cho nên vấn đề hiện giờ là tiền thuê nhà.
Tuy Bùi Thanh Nguyên còn một khoản tiền tiết kiệm được hồi còn ở nhà họ Bùi.
Nhưng với sự hiểu biết ngày càng sâu sắc của Quý Đồng đối với hắn, cậu biết hắn sẽ không muốn dùng số tiền đó để bắt đầu cuộc sống mới của mình.
Như vậy, ký chủ cũng chỉ có thể dựa vào bản thân để kiếm tiền, giống lần làm thêm ở khách sạn kia.
Mặc dù Quý Đồng biết trong tiểu thuyết có rất nhiều tình tiết nhân vật chính đã tự lực kiếm tiền khi còn là học sinh, nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ phải tiếp xúc xã hội từ sớm, sẽ gặp đủ loại người và sự việc phức tạp.
Cậu tin tưởng vào năng lực của ký chủ, song cậu càng hi vọng ký chủ có thể tận hưởng cuộc sống học đường bình dị đơn thuần ở tuổi này.
Dẫu sao đây cũng là khoảng thời gian quý giá không bao giờ có thể lặp lại.
Tâm trạng Quý Đồng rối bời, giũ hạt điện tử xuống đất.
Bùi Thanh Nguyên hiển nhiên cũng nghĩ đến chuyện tiền thuê nhà.
Hắn im lặng một hồi, khi ngẩng đầu lên đã hạ quyết tâm: “Em rất thích mùi bánh phải không?”
Quý Đồng hoang mang gật đầu: “Đúng vậy.”
Mười phút sau, Bùi Thanh Nguyên đến cửa hàng bánh mà mình đi ngang qua mỗi tối.
Ông chủ mập mạp của cửa hàng bánh đang chuyên tâm bày bánh mới ra lò vào tủ kính, nghe thấy tiếng chuông thông báo ngoài cửa, ông lập tức nhìn qua, nhiệt tình lên tiếng: “Chào mừng! Ôi, cháu là cậu…”
Ông vẫn nhớ cậu học sinh cấp 3 luôn nấn ná đứng bên ngoài tủ kính vào mỗi tối.
“Chào chú, là cháu.” Bùi Thanh Nguyên không chút rụt rè khi bắt gặp ánh mắt của ông: “Cho cháu hỏi trong cửa hàng còn tuyển người không ạ?”
“Còn chứ còn chứ.” Hà Thế Văn vừa cười vừa lau mồ hôi trên trán, cũng không hỏi thêm tại sao cậu học sinh này lại đột nhiên quyết định như vậy.
Ông nói: “Cháu có mang thẻ căn cước không? Chúng ta ký hợp đồng làm thêm theo chính quy.”
“Phải rồi, cháu có giấy chứng nhận sức khỏe chưa? Tranh thủ cuối tuần không phải đi học, cháu đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe đi, chi phí để chú.”
“Cháu ngồi trước đi, đói thì lấy bánh ăn nhé.
Chú sang bên cạnh in bản hợp đồng, cháu ngồi đây trông cửa hàng giúp chú…”
Ông chủ cửa hàng tốt bụng nói không ngừng như thể rất quen thuộc.
Hợp đồng làm thêm chỉ có một mặt giấy, trên đó ghi rõ mức lương tiêu chuẩn và thời gian làm việc của hắn.
Công việc này khá đơn giản, môi trường làm việc cũng tốt, cho nên tương đối phù hợp với học sinh cấp 3.
Sau khi đọc kỹ, Bùi Thanh Nguyên chắc chắn không có vấn đề gì mới cúi người trước quầy ký tên của mình vào.
Chữ của hắn rất đẹp, nét mảnh có lực.
Quý Đồng âm thầm tán thưởng, đồng thời cảm thán trước năng lực hành động siêu mạnh mẽ của ký chủ.
Một khi đã quyết định, sẽ lập tức đi thực hiện.
Cậu còn nhìn thấy căn cước của Bùi Thanh Nguyên, bức ảnh trên đó chụp mấy năm trước, khuôn mặt thoạt nhìn non nớt hơn nhiều song vẻ mặt lạnh lùng vẫn luôn không thay đổi.
Khi ấy, ký chủ đã sống thế nào trong nhà họ Bùi?
Quý Đồng suy nghĩ miên man, lặng lẽ ghi nhớ sinh nhật của ký chủ, ngày mùng 7 tháng 10.
Nửa tháng nữa là ký chủ sẽ bước qua tuổi mười tám.
Bùi Thanh Nguyên ký xong, hắn nhìn vết mực trên tờ giấy đang dần khô lại, nói với hệ thống nhà mình trong đầu: “Về sau, mỗi cuối tuần em đều có thể sống chung với bánh mì.
Đợi anh tròn mười tám tuổi rồi, chúng ta sẽ ra ngoài thuê phòng ở riêng nhé.”
“Tốt quá.” Nhóc người máy ôm lồng kính đựng con bướm, cậu ngồi yên trên bãi cỏ, nhìn bầu trời đang dần quang đãng: “Cảm ơn Nhuyễn Nhuyễn.”
Cậu lặng lẽ cất đống chuyện cười dở hơi kia đi, ký chủ dường như không cần sự an ủi hời hợt như vậy.
Vì thế Quý Đồng quyết định sẽ dùng hành động thiết thực để báo đáp cho mỗi ngày cuối tuần thơm phức sau này.
Vào cái ngày mà có lẽ sẽ bị hai gia đình kia lãng quên, cậu muốn trải qua một ngày sinh nhật thật vui vẻ bên ký chủ..