Dưới tường thành, Lâm Thiếu Bạch thấy không ai bước ra thì cao giọng hỏi người ở trên: “Hết rồi à?”
Đúng lúc ấy, một thiếu niên khôi ngô tuấn tú bước đến, đó chính là đồ đệ của Sở chân nhân – Thiết Ngưu, hiện đứng thứ tư trên bảng Đạo.
Y hỏi: “Ngươi là người mạnh nhất Thần Quốc ư?”
Lâm Thiếu Bạch lắc đầu cười: “Vị huynh đài này chớ nói như vậy, ta sẽ bị chê cười mất”.
Thiết Ngưu cau mày: “Ngươi không phải người mạnh nhất?”
“Đúng thế”.
VietWriter.vn
“Vậy đó là ai?”
Lâm Thiếu Bạch xoay người nhìn về cặp nam nữ đứng sau Thần chủ Thần Quốc với vẻ tôn kính và một chút bất đắc dĩ trong mắt.
Trừ Thần chủ ra, hai người kia chính là thiên tài siêu việt nhất Thần Quốc.
Thiết Ngưu cũng giương mắt nhìn theo, thấy hai người đó toát ra khí tức phẳng lặng an tĩnh giống như người thường, không có vẻ gì là cường giả.
Y lại nói với Lâm Thiếu Bạch: “Bắt đầu đi”.
Sau một cái gật đầu, Lâm Thiếu Bạch thoắt cái biến mất, Thiết Ngưu cũng tung ra một đấm về phía trước.
Ầm!
Không gian bốn phía run lên bần bật, Lâm Thiếu Bạch cũng xuất hiện tại vị trí cũ, mặt đất dưới chân nổ tung khi hắn ta đáp xuống.
Sức mạnh kinh khủng quá!
Diệp Huyên đứng trên núi không khỏi líu lưỡi trước màn phô diễn này của Thiết Ngưu.
Lâm Thiếu Bạch cũng mỉm cười với đối thủ: “Thế này mới đúng chứ”.
Vừa dứt lời, hắn ta lại biến mất, Thiết Ngưu cũng tiếp tục vung quyền ra, vừa đơn giản lại trực tiếp.
Ruỳnh!
Không gian lại rung động, một bóng người bắn ngược về sau, chính là Thiết Ngưu.
Chỉ chớp mắt sau, hàng loạt tàn ảnh xuất hiện bốn phía, tung ra những luồng sức mạnh như giông bão vần vũ về phía y.
Thiết Ngưu tiếp tục lùi lại khiến những người trên tường thành không khỏi sầm mặt.
Trong không gian, Sở chân nhân vẫn giữ vẻ măt vô cảm, không nhìn ra vui buồn mừng giận.
Trên núi, Diệp Huyên quan sát trận đánh giữa hai người, nhẹ giọng nói: “Triệu cô nương cho rằng phần thắng của ai lớn hơn?”
Triệu Mục không ừ hử gì, hắn lại tiếp tục: “Ta cảm thấy cô nương lợi hại hơn tên Lâm Thiếu Bạch kia nhiều!”.