Những ngày gần đây Tỉnh Ngọc Nhiên ở không rãnh rỗi nên đã thuê người điều tra về người phụ nữ bên cạnh Hoàng Thiên và khó khăn lắm cô ta mới có được địa chỉ nhà Liên Chi.
Dự tính trong đầu cô ta sẽ đến xem cô là người như nào? Mà khiến anh say đắm trong khi cô ta đã ở bên anh 2 năm vẫn không có kết quả gì.
” Quản gia Trịnh, có biết khi nào mẹ chồng tôi về không? “
” Sắp rồi thưa thiếu phu nhân “
” Tôi ra ngoài có việc, chút về “
Quản gia Trịnh gật đầu, ông để ý tính khí mấy ngày nay của cô ta bất ổn, cũng không thấy cô ta đi khuya nữa, nhưng ông chẳng quan tâm gì mấy, nói đúng ra là ông không coi trọng vị phu nhân này.
Cũng đúng thôi, vì Bùi Minh Luân cố tình tránh mặt cô ta dù cô ta gọi điện cũng chẳng bất máy đến công ty thì hắn có dặn trợ lý từ chối ngay, cô ta trong lòng tức giận nhưng không biết làm gì khác.
Cô ta để ý rằng từ ngày mà hắn nhắc đến Liên Chi thì liền thay đổi lập tức, cũng không còn vui vẻ với cô ta như trước nữa, bởi vậy đây là lý do cô ta quyết định tìm gặp cô cho bằng được.
Tỉnh Ngọc Nhiên lái xe đến địa chỉ ghi sẵn trên giấy, tuy là cô ta không yêu anh nhưng khi nghe anh bên người khác thì cô ta lại muốn phá hủy mối quan hệ đó.
* Ting…..!ting….!ting *
Tiếng chuông cửa vang lên Liên Chi từ trong phòng đi ra, trong đầu cô cứ nghĩ là Hoàng Yến nhưng mà có bao giờ Hoàng Yến nhấn chuông đâu, Liên Chi có chút do dự vì tiểu Sa đã theo Hoàng Yến ra ngoài rồi.
” Ai vậy? ” cô đứng áp tai vào cửa để nghe tiếng động bên ngoài.
” Tôi là bạn của Hoàng Yến, đến đây tìm cô ấy ” cô ta được biết Hoàng Yến cũng ở đây nên đã mượn danh là bạn của Hoàng Yến để được vào trong dễ dàng hơn.
” Hoàng Yến không có ở nhà, cô tên gì? Để lát em ấy về tôi nói lại ” Liên Chi vẫn một mực không chịu mở cửa.
Cô ta cười nhạt cũng đề phòng quá chứ nhưng cô ta làm sao chịu đi khi chưa được gặp cô.
” Tôi tên Tỉnh Ngọc Nhiên, Hoàng Yến kêu tôi vào nhà chờ, lát nữa cô ấy về ngay “
Liên Chi nghe cô ta nói vậy thì hơi do dự một chút, nhưng rồi cũng mở cửa vì nếu không cho cô ta vào thì lát Hoàng Yến về lại trách cô, thật khó mà.
Cánh cửa vừa được mở ra cô ta ngạc nhiên với vẻ ngoài xinh đẹp của Liên Chi, như lời nói của Minh Luân quả thật cô rất xinh, đến cô ta còn phải ganh tị.
” Cô vào nhà đi ” Liên Chi nhẹ nhàng cất giọng nói
Tỉnh Ngọc Nhiên không trả lời mà thản nhiên đi vào còn hất vai cô nữa chứ, Liên Chi cau mày lại, cô đoán chắc người phụ nữ này không phải dạng hiền lành gì.
Cô ta ngồi xuống sopha, đảo mắt xung quanh căn nhà, cũng được đấy, tiện nghi đầy đủ, rộng rãi, thoáng mát, cô ta nghĩ là anh đã mua cho Liên Chi ở.
” Cô là bạn gái của Hoàng Thiên sao? ” Ngọc Nhiên không do dự gì mà vào thẳng vấn đề, còn gọi tên anh rất thân mật.
” Phải, cô quen anh ấy à ” cô nhàn nhạt đáp, Liên Chi thầm nghĩ sao cô ta lại biết anh nhỉ?
” Không những quen mà còn rất thân thiết, cô mau chóng chia tay anh ấy đi, nếu không thì đừng trách tôi ” cô ta ra giọng cảnh cáo cô.
Lời cô ta nói vậy là sao? Tại sao lại kêu cô chia tay với anh, giọng nói của cô gái này lại vô cùng đanh đá, cô không nghĩ Hoàng Yến lại kết bạn với thể loại này.
Liên Chi vẫn bình tỉnh khuôn mặt không có gì là sợ hãi cả.
” Cô là ai? Mà bắt tôi phải chia tay với anh ấy, cô nghĩ lời nói của mình có trọng lượng sao? “
Tỉnh Ngọc Nhiên cười khinh bỉ, xem ra miệng cũng cứng lắm, cô ta không dạy cho cô một bài học thì cô không sợ.
* Chát *
Liên Chi vừa dứt lời thì một cái tát rõ đau rơi xuống mặt mình, cô bất giác đưa tay lên ôm bên má, Liên Chi cảm nhận sức nóng trên khuôn mặt mình, cô cố gắng kím chế không để nước mắt rơi.
” Tôi là bạn gái anh ấy, cô xem lại bản thân của mình đi, chỉ là một đứa mù mà đòi trèo cao sao? Cô không xứng với anh ấy, tôi cảnh cáo cô một lần nữa, nếu cô còn qua lại với Hoàng Thiên thì không chỉ một cái tát này thôi đâu, nghe rõ chưa? ” cô ta nói xong thì cầm túi đi một mực ra ngoài.
Tỉnh Ngọc Nhiên cười thỏa mãn, lòng cô ta bây giờ vui đến nổi không thể diễn tả được, tâm trạng cô ta lại tốt lên hẳn, không ngờ cô dễ ức hiếp như vậy, nếu biết vậy thì cô ta đã đánh cô thêm vài cái nữa rồi.
Nhưng bản thân cô ta đâu biết được sắp có chuyện rơi xuống đầu mình.
Bạn gái sao? Anh đang lừa dối cô à.
Liên Chi lúc này không kìm được nước mắt mà rơi xuống lả chả, trước giờ cô chưa từng bị người khác đánh như vậy, càng không phải chịu uất ức khi bị cô ta sỉ nhục như thế.
Lời nói cô ta có lẻ là thật rồi, nếu không quen biết gì anh thì sao cô ta biết đây mà đến, lại còn nói là bạn gái của anh, Liên Chi càng nghĩ càng đau lòng, cả người cô như không còn sức lực mà dựa vào sopha.
Tỉnh Ngọc Nhiên đi không bao lâu thì Hoàng Yến dắt tiểu Sa về, Hoàng Yến thấy cánh cửa mở ra đột nhiên lòng cô có gì đó bất an nhanh chân chạy vào nhà.
Hoàng Yến nghe tiếng khóc của Liên Chi thì hoảng hốt hơn nữa, cô vội vàng đi tới xem Liên Chi thế nào.
” Chị dâu vừa xảy ra chuyện gì? Nói em nghe, mặt chị sao vậy? ” Hoàng Yến mở to mắt nhìn 5 dấu tay in trên mặt Liên Chi, cô lo lắng hỏi.
Liên Chi không trả lời mà ôm Hoàng Yến khóc to, như kiểu bao nhiêu sự uất ức trong lòng vì thế mà trào ra.
Cô càng khóc càng làm cho Hoàng Yến rối hơn.
” Chị dâu, đừng khóc nữa, nói em nghe là ai làm em nhất định sẽ không tha cho người đó “
” Chị….!chị không ở đây nữa, chị muốn về nhà….!huhu ” cô vừa khóc vừa nói.
Hoàng Yến nhìn vết thương trên mặt cô chắc rằng là bị người khác đánh, nhưng Liên Chi không gây thù với ai thì làm sao bị đánh được chứ, trong đầu Hoàng Yến liên tưởng ra một người duy nhất.
Thấy mình không giải quyết được gì, Hoàng Yến lấy điện thoại ra gọi ngay cho anh, có anh về sẽ dễ dàng một chút.
” Anh nghe ” thấy số em gái anh rất nhanh bất máy.
” Anh hai về ngay đi chị dâu có chuyện rồi ” giọng Hoàng Yến run run vang lên.
” Chị không muốn thấy anh ta, em đừng gọi nữa ” cô lớn tiếng nói.
Liên Chi mất bình tĩnh khi nhắc đến anh, hiện tại cô không muốn gặp anh, tại sao anh lại lừa dối cô chứ.
” Anh về nhanh đi, chị ấy đòi bỏ đi kìa “
” Giữ cô ấy lại giúp anh “
Giọng cô truyền qua điện thoại khiến lòng anh nóng như lửa đốt, Hoàng Thiên liền cúp máy, vội vội vàng vàng cầm lấy áo khoác chạy đi, nếu anh nghe không lầm thì cô đang khóc, nhưng tại sao cô lại khóc, đã sảy ra chuyện gì chăng?