“Triệu Mạc Ngôn, cậu mau nói cho tôi biết, tại sao trên mặt cậu xuất hiện những vết trầy xước như thế này?”
Thấy đối phương im lặng suốt từ nãy đến giờ, khuôn mặt Dương Ánh Nguyệt thoáng chốc sa sầm, đen kịt như đít nồi, hai mắt trừng lớn, ngữ khí ngập tràn sự phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi đặt câu hỏi.
Cô đoán chắc rằng Triệu Mạc Ngôn bị kẻ nào đó đánh nên mới thành ra như vậy, chưa hết, tay cậu còn có thêm mấy vết thương nữa, hẳn là đã đụng độ với ai.
Càng nghĩ Dương Ánh Nguyệt càng tức giận.
Cô nâng niu, trân trọng cậu ấy còn chẳng hết, vậy mà bọn họ dám làm Triệu Mạc Ngôn bị thương thành ra thế này.
Cục tức ấy người con gái khó lòng mà nuốt trôi.
Triệu Mạc Ngôn hốt hoảng lảng tránh ánh mắt Dương Ánh Nguyệt đang dán chặt lên thân thể mình, cậu th ở dốc, gục mặt xuống bàn, lắp ba lắp bắp thành tiếng: “Không có gì đâu, chỉ là ngã bình thường thôi.”
Cậu chưa muốn cô gái bên cạnh bận tâm hết mức vì những vấn đề liên quan đến mình mà lơ là việc học hành.
“Đừng hòng nói dối.” Dương Ánh Nguyệt tức giận gằn mạnh, xộc thẳng Triệu Mạc Ngôn ngẩng đầu dậy, dò xét nhìn đối phương chằm chằm: “Triệu Mạc Ngôn, tốt nhất cậu nhanh chóng khai thật hết cho tôi.
Tôi chẳng ngu đến mức chưa nhận ra những vết thương trên mặt cậu là do ngã hay bị đánh.”
Cô nàng trực tiếp ra lệnh, bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm.
Giỏi lắm.
Nay còn dám nói dối Dương Ánh Nguyệt.
Hết cách, Triệu Mạc Ngôn đành thành thật khai báo: “Hôm qua trên đường tôi trở về nhà, đụng phải Dụ Sơ Minh, kẻ cầm đầu gây náo loạn trong trường mình.
Bọn họ gây sự với tôi, tôi chả cách nào chống cự.
Với cả xích mích bên ngoài thầy cô chẳng giải quyết nữa.”
Trên khuôn mặt chàng thiếu niên viết rõ hai chữ cam chịu.
Ngoài làm vậy ra, Triệu Mạc Ngôn chỉ biết bất lực chịu đựng.
Cậu yếu ớt, không đủ khả năng chống đối với những kẻ giống Dụ Sơ Minh, thậm chí bị bạn bè xung quanh bắt nạt cũng đành ngậm ngùi chịu đựng.
Hơn nữa, thâm tâm Triệu Mạc Ngôn luôn luôn nghĩ rằng bản thân mình là con trai tội phạm nên bị ghét bỏ hoàn toàn là điều đương nhiên.
Chưa bao giờ cậu oán trách.
Nhớ lại những sự việc xảy ra chiều hôm qua, Triệu Mạc Ngôn không nhịn được mà rùng mình.
Lúc đó, cậu vừa tạm biệt Dương Ánh Nguyệt, rời khỏi cổng trường được vài bước thì vô tình chạm mặt Dụ Sơ Minh cùng đàn em chắn ngang phía trước Triệu Mạc Ngôn.
“Úi chà, đây chả phải học sinh giỏi trường chúng ta hay sao?” Dụ Sơ Minh cong môi cười, khinh bỉ mở miệng.
Cậu vô cùng an phận, chẳng bao giờ thích dây dưa với đám bọn họ, cố tình tránh đi, tuy nhiên, dường như Dụ Sơ Minh chả để Triệu Mạc Ngôn có cơ hội ấy.
Cậu lí nhí mở lời: “Các cậu định làm gì?”
“Làm gì?” Dụ Sơ Minh cười khẩy một tiếng, lắc lư điếu thuốc đang còn tàn đỏ trên tay, hừ lạnh: “Tất nhiên là đến xem học sinh giỏi như mày rồi.
Tưởng cao cao tại thượng thế nào, hóa ra chỉ là con trai tội phạm thôi.
Mày chắc cũng giống ba mẹ mình nhỉ, ngoài mặt ngây thơ nhưng ai biết sâu bên trong cũng âm thầm dính đến chất gây nghiện.”
Cậu ta cố tình nhấn mạnh hai chữ tội phạm, ép Triệu Mạc Ngôn nghe bằng được.
Cậu cắn chặt môi, sắc mặt tái nhợt chả còn cắt máu, những ngón tay đan xen vào nhau.
Triệu Mạc Ngôn giải thích: “Tôi không có.”
Tuy nhiên, bọn người Dụ Sơ Minh nào thèm nghe, cậu ta cùng đám đàn em vây xung quanh mình vừa cười vừa giễu cợt chàng trai đáng thương ấy, chưa dừng lại ở đó, Dụ Sơ Minh thậm chí ra tay đẩy Triệu Mạc Ngôn, khiến cậu ngã sõng soài trên mặt đất, rồi cùng mấy kẻ ở đó ném đồ vào người cậu.
Triệu Mạc Ngôn phản kháng bất thành khi bị hai tên giữ chặt tay.
Mặt cậu bị thương vì vài kẻ ngứa mắt, ra tay đánh vài cái.
“Đúng là cái đồ giả tạo.” Trước lúc rời khỏi, Dụ Sơ Minh đay nghiến giẫm mạnh chân lên mu bàn tay Triệu Mạc Ngôn, đối phương dùng lực cực kỳ mạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Sau này gặp tao biết đường tự động tránh xa ra.
Thứ dơ bẩn, chưa biết chừng sau này phải vào tù như mày làm bẩn mắt tao.”
Bọn chúng cười lớn rồi quay người rời khỏi, chỉ còn mình Triệu Mạc Ngôn ngồi trên mặt đất với đôi mắt đỏ ửng, thiếu chút nữa ch ảy nước mắt, vội vàng dọn dẹp sách vở bị Dụ Sơ Minh vứt tung tóe khắp nơi nhét vào cặp.
Hít một hơi thật sâu, cậu cố gắng bình tĩnh, bàn tay run lên cầm cập hằn rõ dấu giày cùng những vết thương nhỏ lác đác.
Triệu Mạc Ngôn chịu áp bức, tuy nhiên, tình trạng này cậu gặp quá thường xuyên nên cũng quen rồi.
Ở trường học, ngoại trừ Dương Ánh Nguyệt ra thì sau khi biết Triệu Mạc Ngôn xuất thân ra sao, ai nấy đều tránh cậu như tránh tà.
Chỉ cần nhìn thấy chàng thiếu niên, bọn họ ngay là chạy ra chỗ khác, nhìn Triệu Mạc Ngôn với những ánh mắt quỷ dị, nghi ngờ, thậm chí là ghét bỏ.
Gần như chàng trai trở thành người bị cô lập trong trường học.
Xung quanh bên tai Triệu Mạc Ngôn đâu đâu cũng là những lời bàn tán cay nghiệt.
“Tưởng học giỏi thế nào, thì ra lại là con trai tội phạm.
Quả thật trên đời chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Chưa biết chừng Triệu Mạc Ngôn bị tha hóa từ lâu rồi.”
“Mình cứ tránh xa Triệu Mạc Ngôn cho lành, tao chả thích dây dưa với những người như này đâu.
Coi chừng bị dụ dỗ bán hết cả nhà cả cửa đấy.”
“Ừ, tao đồng ý.”
Thế là phút chốc, Triệu Mạc Ngôn bị toàn trường quay xe.
Thầy cô dù an ủi cậu ít nhiều nhưng khó mà thay đổi được định kiến trong suy nghĩ học sinh, thỉnh thoảng khuyên Triệu Mạc Ngôn ráng tập trung vào kỳ thi sắp tới để lấy được thành tích cao.
Cậu chán nản, may mắn vẫn luôn có Dương Ánh Nguyệt bầu bạn bên cạnh.
Nghe xong, cô nàng hậm hực phồng mồm trợn má, khóe môi giật giật liên tục, thương xót quan sát đối phương: “Dụ Sơ Minh, cái tên khốn kiếp đó, sao bọn họ dám làm vậy với cậu chứ? Ngôn Ngôn, đau không? Tôi xuống phòng y tế xin thuốc bôi cho cậu nhé.”
“Thôi, tôi ổn mà.” Khóe mắt chàng trai bỗng thấy cay cay.
Từ đầu đến cuối luôn chỉ có Dương Ánh Nguyệt để tâm thật lòng tới cậu.
Triệu Mạc Ngôn hoàn toàn nghe ra được thái độ quan tâm, đau lòng qua ánh mắt người con gái.
Tim chàng trai bất giác đập mạnh thình thịch thình thịch, cảm xúc đối với Dương Ánh Nguyệt càng thêm mạnh mẽ.
Người con gái lắc đầu: “Ổn cái gì mà ổn.
Triệu Mạc Ngôn, cậu đừng tưởng tôi chẳng nhận ra.
Ngoan ngoãn ngồi đấy, tôi lấy đồ băng bó.
Cấm được phép chạy ra chỗ khác.”
Trừng mắt yêu cầu xong, Dương Ánh Nguyệt ngay lập tức đứng dậy xuống phòng y tế.
Rất nhanh, cô trở về lớp học, cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương giúp Triệu Mạc Ngôn tránh làm chàng trai đau.
Người ta thấy được, da mặt Triệu Mạc Ngôn hơi ửng đỏ dưới ánh nắng gay gắt qua khung cửa sổ.
Đôi mắt long lanh hơi chớp chớp nhìn về phía Dương Ánh Nguyệt, suy nghĩ trong đầu Triệu Mạc Ngôn bất giác hỗn loạn khó lòng miêu tả được.
Xong xuôi, Dương Ánh Nguyệt oán hận mở lời: “Những kẻ nào dám bắt nạt cậu, tôi phải tìm thời cơ dạy bọn chúng một bài học mới được.
Dám dở cái trò bạo lực học đường ra.”
Lồ ng ngực cô nàng phập phồng lên xuống theo từng hơi thở.
“Được rồi Dương Ánh Nguyệt, cậu đừng làm liều.
Bọn Dụ Sơ Minh đông lắm, huống chi cậu một mình thân con gái, khó mà gây chuyện được với bọn chúng.” Triệu Mạc Ngôn rụt rè lay tay áo cô nàng ngồi bên cạnh.
Dương Ánh Nguyệt cười một tiếng, đưa tay vỗ ngực: “Tôi tự có cách xử lý, yên tâm đi Triệu Mạc Ngôn, tôi đảm bảo giúp cậu xả giận.”