Trần Minh Nguyệt không được nghỉ, nhưng từ khi cô đi làm tới nay, Tết Dương Lịch nào cũng sẽ tới Tây Linh gần thành phố A, năm nay cũng không ngoại lệ.
Vốn dĩ cô muốn đi cùng Trần Chiêu nhưng Trần Chiêu phải trực ban ba ngày nghỉ lễ, không có thời gian.
Lâm Thính vẫn chưa ngủ, thấy tin nhắn của Trần Minh Nguyệt, cô nàng lập tức bảo sẽ lái xe đưa cô đi.
Lâm Thính muốn tìm một người cùng mình đi chơi giải sầu, đi đâu cũng được.
Hai người bàn bạc xong, Trần Minh Nguyệt hủy vé tàu cao tốc vừa mua mấy hôm trước, sáng hôm sau tan làm, cô ngồi trên chiếc xe Porsche Lâm Thính mới mua, ngủ cả quãng đường tới Tây Linh.
Buổi tối, Trần Minh Nguyệt dẫn Lâm Thính đi dạo cổ trấn Giang Nam nổi tiếng nhất ở Tây Linh, sau cùng còn mua đặc sản rồi mới về khách sạn.
Trần Minh Nguyệt đã đặt phòng khách sạn từ trước, phòng giường đôi lớn, Lâm Thính ôm Trần Minh Nguyệt, trêu ghẹo cô cuối cùng cũng thực hiện được mong ước buôn chuyện như các bạn ở trong kí túc xá từ thời cấp ba.
Vốn dĩ cô nàng chỉ nói đùa, nào ngờ lúc tắt đèn thì lại nói tới rạng sáng, nhân lúc vẫn chưa ngủ, Trần Minh Nguyệt hỏi Lâm Thính và Trình Bắc Diên thế nào.
Lâm Thính trầm mặc vài giây, nói: “Tớ không liên lạc với anh ấy nữa rồi, cậu nghĩ tới đi chơi giải sầu là vì anh ấy đó hả?”
Trần Minh Nguyệt chớp mắt, cố gắng thoát ra khỏi cơn buồn ngủ, mơ màng nói: “Ừm.”
Lâm Thính thở dài, cười đáp: “Gặp phải hai đồng nghiệp dở dở ương ương, tớ thấy phiền quá nên mới muốn đi chơi thôi.”
Dừng một chút, cô nàng bảo, “Không nói nữa, chiều nay tớ còn phải lái xe về thành phố A, mau đi ngủ đi.”
Trần Minh Nguyệt gật đầu, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, ý thức dần dần chìm vào giấc ngủ thì lại nghe Lâm Thính nói: “Ơ, bây giờ Trần Chiêu đồng ý tổ chức sinh nhật hả?”
Trần Minh Nguyệt cố tỉnh táo lại, dịu dàng đáp: “Chắc thế, đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn tớ yêu nhau.”
Cô nhớ ngày 1 tháng 1 năm 2013, cô chia tay Trần Chiêu, sau đó Lâm Thính kể mới biết hóa ra hôm ấy là sinh nhật anh, chẳng qua anh chưa bao giờ bằng lòng nhắc tới sinh nhật của mình, càng không muốn nhớ tới ngày này. Cho nên cô vẫn luôn hối hận hôm ấy không chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Lâm Thính mím môi, “Ánh Trăng, sao cậu lại làm bác sĩ, giờ cậu với Trần Chiêu đều bận bịu, không thấy mệt hả?”
Trần Minh Nguyệt mỉm cười, “Mệt lắm, trước kia tớ cảm thấy làm bác sĩ cũng tốt, cho nên lúc chọn nguyện vọng thì điền thôi. Bọn mình sống trên thế gian này cũng phải chứng minh giá trị của bản thân. Với cả ông trời tặng cho tớ món quà quý giá như thế thì tớ cũng phải báo đáp điều gì đó chứ.”
Lâm Thính không hiểu, vô thức hỏi: “Quà gì cơ?”
Trần Minh Nguyệt ho một tiếng, “Trần Chiêu.”
Lâm Thính trầm mặc vài giây, cười bảo: “Ôi trời hỏi làm gì để phải ăn một đống cơm chó.”
Gần 1 giờ sáng cả hai mới ngủ, 7 giờ dậy vì Trần Minh Nguyệt muốn tới chùa Linh Sơn.
Chùa Linh Sơn là ngôi chùa nổi tiếng cả nước, cầu bình an hay cầu nhân duyên đều rất linh nghiệm.
Từ năm nhất cô đã tới đây, ngày 1 tháng 1 hằng năm đều tới.
Vì là nghỉ lễ nên khách du lịch rất đông, ngôi chùa ngập trong mùi hương khói, Trần Minh Nguyệt theo thói quen đi tới điện mua bùa bình an, nhờ sư thầy khai quang cho, sau đó lại tới điện cầu nhân duyên mua hai sợi dây tơ hồng.
Bốn giờ chiều hai người về thành phố A, Trần Minh Nguyệt tới cửa hàng bánh kem mua bánh đã đặt trước sau đó về nhà trang trí phòng khách, ăn gì đó rồi đi tắm, cô định đi ngủ một lát, nào ngờ lúc tỉnh dậy thì đã là hơn 8 giờ, Trần Chiêu vẫn chưa về.
Trần Minh Nguyệt bật đèn, cô dựa lưng vào đầu giường, đang định nhắn tin cho Trần Chiêu thì nghe thấy tiếng động ngoài phòng khách.
Trái tim cô đập nhanh liên hồi, vội vàng bước xuống giường, đi dép lê chạy ra khỏi phòng.
Trần Chiêu đứng tại chỗ, cúi đầu mỉm cười nhìn cô tới gần mình.
Anh mặc áo lông vũ màu trắng, dáng người cao ráo, mặt mày vẫn giống như hồi niên thiếu, đẹp trai tuấn tú, nước da sáng ngời như nhân vật trong truyện tranh.
Tim Minh Nguyệt lại càng đập nhanh hơn, bao nhiêu năm trôi qua cô vẫn không thể chống cự lại sức hút của anh, dù là nhìn thấy anh ở đâu, dù là thời điểm nào cô đều rung động.
Tới lúc Trần Minh Nguyệt chạy tới gần anh, Trần Chiêu dang tay ra, hơi cúi người ôm cô lên, anh lười biếng tựa vào huyền quan, dựa lưng vào tường.
Trần Minh Nguyệt ôm cổ anh, hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa, không phải em bảo hôm nay sẽ nấu mì cho anh ư?” Trần Chiêu nhìn cô.
“Nhưng em đâu biết anh về muộn thế này, anh đói chưa, mau thả em xuống đi, em nấu mì cho anh.” Trần Minh Nguyệt ngượng ngùng đáp.
Trần Chiêu cười, “Không vội, anh không đói lắm.”
Trần Chiêu ôm cô lên bằng một tay, tay kia lấy hộp nhung màu đen từ túi quần đưa cho cô.
Trần Minh Nguyệt mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng cổ hình mặt trăng màu bạc, vòng ngoài được khảm kim cương, cực kì đẹp.
Con gái rất thích những thứ như thế này, Trần Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Nhưng Giáng sinh Trần Chiêu đã tặng cô một chiếc vòng tay và một đôi bông tai, ngày thương cũng sẽ tặng hoa, gấu bông hay là bánh kem… đều là những thứ nhỏ xinh làm cô vui vẻ.
Trần Minh Nguyệt nhìn chiếc vòng, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngày nào anh cũng tặng quà cho em thế?”
Trần Chiêu thản nhiên đáp: “Trên đường về thấy đẹp nên mua thôi.”
Thật ra anh muốn dành tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho cô, muốn bù đắp cho cô khoảng thời gian không có anh ở bên.
Trần Minh Nguyệt nấu mì xong, cô thắp nến đã trang trí trong phòng khách, cả căn trong sáng bừng, cô ngồi đối diện Trần Chiêu nhìn anh thong thả ăn mì.
Chờ anh ăn xong, Trần Minh Nguyệt định thắp nến cắm trên bánh kem thì anh lại nắm tay cô, cầm bật lửa đi, khẽ véo tay cô, “Ăn luôn đi.”
Trần Minh Nguyệt chớp mắt: “Anh không ước à?”
Yết hầu Trần Chiêu khẽ động đậy, anh lẳng lặng nhìn cô, cong môi bảo: “Không có gì muốn ước hết, những thứ anh muốn đều thực hiện được rồi.”
Ánh nến mờ nhạt, Trần Minh Nguyệt thấy đôi mắt anh chỉ có bóng dáng cô, bỗng nhiên mũi cay cay, khàn giọng bảo: “Không được, ban ngày em đã cầu nguyện cho anh rồi đó.”
Dừng một chút, cô đứng dậy đi vòng qua bàn, ngồi xuống cạnh Trần Chiêu, đeo dây tơ hồng mình mua trên miếu lên tay anh rồi lại đặt bùa bình an vào tay anh.
“Em ước là… Cầu mong Trần Chiêu sống lâu trăm tuổi, luôn luôn hạnh phúc.”
Trần Chiêu trầm mặc một lát, cười bảo: “Được, vợ nói thế nào thì là thế đấy.”
Ngày 28 tháng 12 âm, Trần Minh Nguyệt và Trần Chiêu được nghỉ Tết, hai người bàn bạc giao thừa sẽ về Vân Thành ăn Tết, còn hai ngày tới sẽ bay sang nước ngoài thăm Nguyễn Phương Hoa và Tưởng Tố.
Tuy khi thấy Trần Chiêu và Trần Minh Nguyệt, ngoài mặt Nguyễn Phương Hoa không có phản ứng gì nhưng bà rất vui.
Bà biết Trần Chiêu đã hoàn toàn buông bỏ quá khứ, đã tha thứ cho bà.
Chẳng qua Trần Chiêu không thích Tưởng Tố lắm.
Nguyễn Phương Hoa cũng hiểu, dù gì sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, cũng biết Trần Chiêu không thể tiếp nhận Tưởng Tố ngay được.
Nhưng Tưởng Tố làm nghệ thuật, biết cách khen người khác, hơn nữa ông không động tới Trần Chiêu, chỉ khen Trần Minh Nguyệt.
Trần Minh Nguyệt không chịu nổi, lặng lẽ kéo góc áo Trần Chiêu.
Trần Chiêu thờ ơ liếc Tưởng Tố, lúc ấy ông mới không nói nữa.
Cũng may về sau thái độ của Trần Chiêu cũng tốt hơn nhiều, tới trưa, bốn người cùng ăn sủi cảo, Trần Chiêu và Tưởng Tố ra ngoài câu cá.
Trần Minh Nguyệt và Nguyễn Phương Hoa uống trà trong vườn hoa.
Nguyễn Phương Hoa nhấp một ngụm trà, mở lời: “Cháu biết lúc mới tốt nghiệp Trần Chiêu công tác trong đội phòng chống ma t/úy không?”
Trần Minh Nguyệt ngẩn người, vài giây sau, cô gật đầu.
Nguyễn Phương Hoa: “Lúc ba cháu qua đời cũng là cảnh sát phòng chống ma t/úy nhỉ, chắc cháu cũng biết công việc này nguy hiểm thế nào. Thằng bé tới Tây Nam làm nhiệm vụ, nhiều năm liền không có chút tin tức gì, bác nghĩ sao con trai bác phải làm chuyện này chứ, trong nhà có cậu thằng bé bảo vệ Tổ quốc vẫn còn chưa đủ ư?”
“Mấy năm ấy bác càng hối hận và áy náy hơn, nếu lúc trước không để nó sống một mình ở Trung Quốc, đưa nó cùng ra nước ngoài thì có phải sẽ không cần trải qua những chuyện đó không, sẽ không phải đứng giữa ranh giới sống chết, càng sẽ không vì cháu mà chọn làm cảnh sát…”
Trần Minh Nguyệt mím môi, “Vì… vì cháu ư?”
“Cháu biết vì sao có vài năm không liên lạc được với Trần Chiêu không? Vì sao khi tốt nghiệp, thằng bé nằm vùng trong tập đoàn buôn bán ma t/úy mà ba cháu phụ trách lúc con sống, lúc trước cũng chính thằng bé là người bắt người phụ nữ trả thù mẹ con cháu.”
Giọng Nguyễn Phương Hoa nghẹn ngào, “Có lẽ chỉ khi Trần Chiêu kể cho cháu, không thì chắc cháu mãi mãi cũng không biết thằng bé đã làm gì cho cháu đâu.”
Dừng một chút, bà nhìn thẳng vào mắt Minh Nguyệt, nói: “Đương nhiên nói chuyện này không phải vì muốn cháu áy náy, sau đó lại càng tốt với Trần Chiêu, chỉ là cô hy vọng cháu nên biết thôi.”
Mắt Trần Minh Nguyệt nóng ran, cô gật đầu.
…
Giữa tháng hai, Trần Minh Nguyệt nhận được giấy mời từ Ngô Khắc – thầy chủ nhiệm giáo dục của Tứ Trung, thầy nói sắp tới ngày kỷ niệm 80 năm thành lập trường, mời cô ngày 3 tháng 4 về trường diễn thuyết cho các em khối 12, thuận tiện thăm trường luôn.
Hôm ấy vào thứ bảy, đúng lúc Trần Chiêu được nghỉ, rạng sáng, hai người bay về Vân Thành.
Trường Tứ Trung vẫn giống như trong trí nhớ của cô, có hàng cây ngô đồng xanh mơn mởn, có hồ Lãng Nguyệt trong veo sáng ngời.
Mấy năm qua đã có biết bao thế hệ học sinh tốt nghiệp nhưng trường lại chẳng thay đổi gì, vẫn mang khí thế nghiêm túc giảng dạy, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Cô và Trần Chiêu tới thăm chủ nhiệm lớp cũ của từng người, mấy năm qua, hai thầy vẫn làm việc cùng một văn phòng, cũng nhận ra học sinh của mình.
Lão Dương hỏi Trần Minh Nguyệt mấy câu liền, cô kiên nhẫn trả lời, cười trêu thầy: “Thầy ơi, bây giờ thầy còn kiêm chức điều tra nhân khẩu ạ?”
Lão Dương cũng cười theo, thầy lẳng lặng thoáng nhìn chàng trai trẻ cách đó không xa, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Thầy dạy hai mấy năm, không phải lúc nào cũng suy nghĩ đúng, nhưng bây giờ thầy rất vui, ít ra phán đoán của em không sai lầm như thầy.”
Trần Minh Nguyệt hiểu ý thầy Dương, cô gật đầu, “Em cảm ơn thầy ạ.”
Buổi lễ tuyên thệ bắt đầu lúc 8 rưỡi, Trần Minh Nguyệt nói chuyện một lát rồi tới phòng hiệu trưởng, sau đó lại bị Ngô Khắc ‘điều tra nhân khẩu’ thêm một lần nữa, sau cùng mới được ngồi xuống ghế đại biểu.
Chẳng mấy chốc là tới lượt Trần Minh Nguyệt phát biểu, lúc cô đứng dậy, bỗng nhiên lại thấy hoảng hốt, tựa như xuyên không về buổi lễ tuyên thệ năm cô học lớp 12.
Mây trắng đằng xa phủ kín bầu trời, ánh nắng chan hòa ấm áp.
Trần Minh Nguyệt chớp mắt, bình tĩnh nói: “Các bạn học sinh thân mến, chào các em, chị là học sinh khóa 2010…”
“… Chị đã từng đọc được câu nói thế này ở trên mạng, thời gian trồng cây tốt nhất là mười năm, thời điểm hiện tại là thời gian tốt đẹp nhất của các em, thế nên các em cần phải chăm chỉ cố gắng, mai sau trở thành người mà mình muốn trở thành.”
Tới khi cô phát biểu xong, trên sân thể dục, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.
Đến phần hỏi đáp, có bạn hỏi những việc cần chú ý khi bước vào giai đoạn quan trọng của lớp 12, còn tò mò hỏi tiếp: “Chị ơi, sao chị lại chọn làm bác sĩ ạ? Là vì công việc ổn định lương cao hay sao ạ?”
Trần Minh Nguyệt nuốt nước bọt, đang định trả lời thì ánh mắt va phải Trần Chiêu không biết đã đứng dưới hàng học sinh từ lúc nào, dáng người cao ráo nổi bật giữa tốp học sinh mặc áo đồng mục màu xanh trắng.
Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh chan chứa cảm xúc ngổn ngang cuồn cuộn, hai người nhìn nhau.
Tựa như hơn mười năm trước, anh nhìn Trần Minh Nguyệt đứng trên khán đài, người cô như tỏa ra ánh sáng.
Trần Minh Nguyệt cong môi cười, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định, “Không phải, chị muốn trở thành người chính trực thiện lương, muốn xứng đôi với người chị thích.”
Cô còn chưa nói hết câu thì tiếng vỗ tay phía dưới càng to hơn, xen lẫn cả tiếng xì xào nói chuyện.
“Chị ơi, vậy anh chị yêu nhau chưa ạ?”
“Chị ơi, anh chị còn liên lạc không ạ?”
“…”
Trần Minh Nguyệt mỉm cười, “Hôm nay anh ấy tới đây với chị.”
Cô nói xong, bên dưới lại ồn ào bảo muốn thấy hai người hôn nhau trên khán đài.
Ngô Khắc ngồi trên ghế đại biểu, ông ho một tiếng, nghiêm túc quát: “Trật tự.”
Buổi lễ tuyên thệ kết thúc, học sinh về lớp, ngoài Trần Minh Nguyệt, thầy cô cũng rời đi.
Trần Chiêu vẫn đứng ở đó, Trần Minh Nguyệt vội vàng chạy tới chỗ anh.
Cô dừng lại, nhỏ giọng gọi: “Trần Chiêu.”
Trần Chiêu: “Ơi?”
Lông mi cô run lên, đôi mắt ửng hồng, “Em có chuyện muốn nói với anh.”
Cô muốn cảm ơn anh.
Cảm ơn anh không màng tất cả bảo vệ cô.
Cảm ơn anh bằng lòng cùng cô đi tới hết cuộc đời này.
Cảm ơn anh khiến cô được là chính mình.
Minh Nguyệt năm mười sáu tuổi tự ti nhạy cảm, nếu không có ánh nắng chiều hôm ấy rọi vào trái tim cô, có lẽ cô sẽ chỉ sống trong bóng tối, có lẽ sẽ gục ngã trước cuộc đời, chẳng có hy vọng về tương lai.
Với cô trước đây, kết quả tốt đẹp nhất có lẽ là đỗ vào một ngôi trường bình thường, chọn một ngành học bình thường, sau khi tốt nghiệp sẽ làm công việc mà mình chẳng yêu thích, cả đời sống trong hối hận và tiếc nuối.
Mà không phải giống như bây giờ, cô bình tĩnh tự tin, không tiếc nuối đứng trước mặt mọi người, làm cha làm mẹ, là người mà cô muốn trở thành.
Trần Chiêu kiên nhẫn đợi cô nói chuyện, anh vén tóc mái rối trên trán cô, nói: “Về nhà rồi nói cũng được.”
Trần Minh Nguyệt lẳng lặng nhìn Trần Chiêu.
Anh vẫn giống như thiếu niên cô gặp được năm mười sáu tuổi.
Cho dù đã gặp rất nhiều tội phạm, dù đã trải qua biết bao chuyện chẳng mấy tốt đẹp, anh vẫn chính trực, dịu dàng cẩn thận, bao dung mọi khuyết điểm của cô.
Trần Minh Nguyệt hít một hơi, nghiêm túc chân thành nói: “Em yêu anh.”
Trần Chiêu sửng sốt, khóe môi cong cong, nhẹ nhàng đáp: “Anh cũng yêu em.”
…
Có người hỏi con người sống trên đời này có càng tốt đẹp hơn không?
Cô ấy nói có.
Sẽ có người bước phía trước, che đi bóng tối trong cuộc đời, sẽ có người phấn đấu không ngừng vì người mình yêu, thay đổi thế gian này ngày một tươi đẹp.
Mong rằng chúng ta đều thoát khỏi gông cùm xiềng xích, tới khi gặp lại, ai ai cũng thành công tốt đẹp.