Tiểu Quỳnh và Tiểu Hoa ngẫm nghĩ lại mới thấy Trạch Nhân nói đúng.
Cửu Châu tuy có tiếng vang trong thương trường, người người kính nể nhưng hắn ta chưa bao giờ bỏ lỡ bữa tiệc nào, dù chỉ là do một thương nhân nhỏ mời tới.
Chính vì thế, điểm này của hắn ta rất được nhiều người coi trọng.
Vậy mà, buổi dạ hội lớn như đêm hôm qua lại bỏ về vì một người con gái.
– Chậc, cậu chủ thay đổi rồi, không biết Triệu tiểu thư là phúc hay là họa đây?
Trạch Nhân giật mình nhìn Tiểu Quỳnh, lại không ngờ có người có suy nghĩ giống mình như vậy.
Tiểu Hoa luôn tỏ ra phong thái hơn hẳn, cô vuốt cằm, suy tư nói:
– Đương nhiên là phúc rồi.
Mọi người thử nghĩ xem, cậu chủ bình thường lạnh lùng như thế, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc, cơm thì bữa ăn bữa nhịn, đêm chỉ ngủ vài ba tiếng.
Tuy sức khỏe của cậu chủ rất tốt nhưng cứ đà này thì chẳng bao lâu nữa cũng sẽ không trụ vững mất.
Bây giờ có Triệu tiểu thư, thời gian nghĩ ngơi của cậu ấy nhiều hơn.
Thậm chí còn có thể gác lại công việc để chăm sóc cô ấy, còn thường ăn cơm nhà làm nữa.
Các người có thấy không, ngoài trừ đêm qua, kể từ khi Triệu tiểu thư về đây, vài ba hôm nay, khí sắc cậu chủ nhà chúng ta tốt lên hẳn, không còn u ám như trước nữa.
Như vậy thì là phúc chứ họa gì.
Nghe cô nói cũng có lí, Tiểu Quỳnh và Trạch Nhân đều gật gù đồng tình.
Đúng là như vậy thật.
Từ ngày có Triệu Gia Hân không khí nhà họ ấm áp hẳn.
Cậu chủ không còn lạnh lùng như xưa nữa.
Tiểu Quỳnh lấy răng cắn chặt ngón tay, vẻ mặt còn tràn đầy sự hối hận, áy náy bảo:
– Chết thôi, Triệu tiểu thư quan trọng với cậu chủ như vậy, thế mà ngày đầu cô ấy tới đây tôi còn tỏ ra lạnh lùng với cô ấy chứ.
Tại lúc đầu tôi không thích cô ấy lắm.
Nhìn giống như mấy tiểu thư kiêu ngạo ấy.
Tiểu Hoa an ủi:
– Chị cũng vậy.
Nhưng hình như cô ấy là người tốt.
Đâu có chấp nhặt chúng ta đâu.
Em thấy không? Có còn nhớ hôm qua Triệu tiểu thư còn mời chúng ta ăn cơm không? Chúng ta là ai mà cô ấy phải mời chứ? Còn nữa, ngày đầu chúng ta tới đây, cơm không ăn hết cô ấy còn nhờ mình mang đến cho trại trẻ mồ côi gần đây nữa.
Rõ ràng là Triệu tiểu thư là một cô gái tốt.
– Đúng vậy, ngay cả cậu chủ cũng chưa mời hai chị em mình ngồi chung mâm cơm.
Triệu tiểu thư không hề giống mấy cô gái nhà giàu đanh đá trong truyền thuyết, cô ấy rất nhân hậu.
– Thật tốt, nếu cô ấy thực sự sẽ là bà chủ tương lai của chúng ta.
Như vậy chúng ta sẽ có một nữ chủ nhân mới, xinh đẹp, tài năng và tốt bụng.
– Không biết nữa, nhưng chị mong là vậy.
Trạch Nhân bước lên trên vài bậc, trầm ngâm nhìn cánh cửa phòng của Cửu Châu đang được đóng chặt, mông lung suy nghĩ.
Anh ta nghe hết thảy cuộc trò chuyện của hai cô gái nên cũng có một góc nhìn khách quan về Triệu Gia Hân.
Chỉ ít là biết cô không hề xấu xa và khinh thường người khác.
Bề ngoài là thế, nhưng trong lòng không thể biết được, mong là tâm hồn Triệu Gia Hân sẽ đẹp như con người cô vậy, ở bên ông chủ của bọn họ, Trạch Nhân cũng an tâm phần nào.
Tâm nguyện lớn nhất của Trạch Nhân chỉ có một điều duy nhất là mong cho hắn sống thật hạnh phúc.
Ở trong phòng.
Sau một trận khóc lóc đã đời, nước mắt nước mũi của cô dính đầy trên áo hắn thì Triệu Gia Hãn mới cảm thấy nhẹ nhõm.
– A, xin lỗi anh, tôi vô ý quá!
Triệu Gia Hân áy náy nhìn tấm vải đắt tiền thấm đẫm nước mắt của cô.
Dù biết là không thể khô ngay, nhưng Triệu Gia Hân vẫn lấy tay vuốt vuốt phần áo trên ngực hắn.
Cô có thể cảm nhận rõ rệt cơ ngực săn chắc cuộn thành vòng tròn sau lớp vải, nó làm tay cô nóng lên, cái miệng nhỏ nhắn của cô liên tục thốt lên lời xin lỗi:
– Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý!
– Không cố ý mà chủ động ôm tôi rồi sà vào ngực tôi khóc lóc?
– Tôi…
Triệu Gia Hân ngước lên, bắt gặp gương mặt đẹp trai nhưng lại không mấy đứng đắn của Cửu Châu.
Hắn cười nhạt, cất giọng không lạnh không nhạt:
– Tôi cái gì? Rõ ràng em làm ướt áo của tôi.
Bẩn chết đi được.
– Thế tại sao anh không đẩy tôi ra.
– Không nhớ à? Em nắm chặt như thế sao mà tôi đẩy ra được.
Bây giờ tính sao đây? Tôi bắt đền em đấy.
Mau đền cho tôi đi.
– Anh bắt đền tôi sao?
Gương mặt xinh đẹp của Triệu Gia Hân xịu xuống.
Tuy làm bẩn áo hắn cô có lỗi thật, nhưng không nên vì một cái áo mà hắn lại bắt bẻ cô chứ.
Hắn hào phóng như vậy lại so đo với cô một chiếc áo ư? Không thể nào, cô không tin hắn lại như vậy.
– Thì đằng nào anh chẳng thay.
Anh cởi ra rồi tôi giặt cho anh là được.
– Lười, không muốn thay nữa.
– Vậy anh định mặc nguyên bộ đồ này đi làm à? Nếu không muốn thay thì ở nhà cho xong.
– Ý hay đấy, hôm nay tôi không đi làm nữa.
– Ặc!
Mặt cô đen lại, không ngờ hắn lại trả lời như thế.
Cũng phải, người ta là sếp mà, muốn đi thì đi, muốn nghỉ là nghỉ.
– Hay là…
– Em cởi ra rồi thay luôn cho tôi.
– Thôi, không dám đâu.
– Bộ đồ này tuy chỉ là đồ ngủ nhưng đắt lắm đó.
Hôm nay tôi mới mặc lần đầu thôi.
Em làm bẩn áo tôi thì phải đền.
Nhưng nếu không muốn đền cũng không sao, em có thể lựa chọn phương án thay đồ cho tôi.
– Đồ bi3n thái!
– Yên tâm, tôi có mặc quần trong.
– Vô sỉ! Anh là đồ vô sỉ!
Ngoài trừ những lúc nghiêm túc đến mức đáng sợ thì bình thường hắn chính là một kẻ vô lại.
Ai lại ngờ được hắn lại trơ trẽn đến mức nói đến cả việc hắn mặc quần trong.
Dù gì cô cũng là một người phụ nữ, nam nữ thụ thụ bất thân, sao hắn lại dám nói thẳng thừng như vậy? Từ nay về sau, có lẽ cô nên cảnh giác với tên này hơn, tránh chuyện lỡ như hắn phát điên nổi thú tính sẽ làm hại đến cô.
– Này, tôi chỉ đùa thôi, em tưởng thật à?
– Ừ.
Anh đùa không vui chút nào.
– Vậy sao? Tôi thì không thấy thế.
– Tôi đi đây.
Triệu Gia Hân đẩy vai hắn ra xa, định đứng dậy.
Nhưng eo cô bị cánh tay của Cửu Châu siết chặt, nhất quyết không cho cô di chuyển.
Hắn cao hơn cô cả một cái đầu.
Vì thế, mỗi khi muốn nói chuyện, Triệu Gia Hân lại phải ngước mặt lên.
– Đại ca à, anh không định cho tôi đi làm sao? Tôi nghèo lắm, còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nữa.
Bỏ tôi ra, đợi khi nào tôi làm sếp lớn như anh thì chúng ta ngồi nói chuyện nha.
Thả ra, thời gian của tôi rất quý đó.
Lần này, giọng điệu Triệu Gia Hân có vẻ đã bình tĩnh hơn.
Có lẽ là cô đã xác định mình đã đi muộn.
Muộn rồi thì cho muộn luôn đi.
Kiểu gì hôm nay đến đó cô chẳng bị bà quản lý, ông đạo diễn và cả đoàn làm phim mắng te tua tới tát.
Đã quen với cảnh bị mắng chửi nhưng mỗi khi nghĩ lại, cô vẫn không nhịn được mà rùng mình.
– Em gấp làm gì? Không kịp nữa rồi.
Đã muộn thì cho muộn luôn đi.
– Không được, muộn thêm một chút thì tiền lương sẽ giảm đi một chút.
Người như anh không hiểu được đâu.
– Em cần nhiều tiền làm gì? Số tiền mỗi tháng tôi trả vào tài khoản em đủ để em ăn sung mặc sướng.
– Nhưng đó là anh gửi vào cuối tháng.
Đầu tháng, giữa tháng tôi vẫn cần tiền.
– Em cần nhiều tiền làm gì?
– Để khi nào anh không trả cho tôi nữa, tôi có cái mà dùng.
– Không lo, tôi có thể nuôi em cả đời.