Mưa bên ngoài đột nhiên rơi lớn hơn, tiếng rơi chói tai đánh vỡ ban đêm yên tĩnh.
“Hai người đang làm gì vậy?” Lục Tập ngạc nhiên nhìn về phía nhà thờ tổ, hoài nghi mình hoa mắt. Cậu xoa xoa mắt nhìn kỹ lại, hai người bên trong vẫn đang ôm nhau, còn bốn mắt nhìn với cậu.
Bị người khác bắt gặp, Khương Dư Miên theo bản năng muốn lùi về sau, tay hơi động, phát hiện mình đang đỡ lấy Lục Yến Thần ở bên cạnh, sợ anh té ngã nên cô vẫn tiếp tục duy trì tư thế kia, ngửa đầu nhìn anh.
Thím Đàm nói, bởi vì trừng phạt bản thân nên anh quỳ ở đây một ngày một đêm, không ăn uống, cũng vì thế mà hiện tại sắc mặt đã trở nên rất khó coi.
Lục Yến Thần quỳ một chân trên đất, cảm nhận được cơ thể mềm mại kia đang muốn dùng hết toàn lực để đỡ mình, ngược lại anh nắm chặt tay Khương Dư Miên nhẹ nhàng đẩy cô ra xa: “Cảm ơn, anh không sao.”
Anh rất lịch sự lập tức phân rõ giới hạn của hai người, rõ ràng cơ thể dán vào nhau nhưng Khương Dư Miên lại cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ vô cùng lớn.
Cô nuốt ngụm nước bọt, cúi đầu xuống, chậm rãi buông tay, rời khỏi người anh.
Cuối cùng thì Lục Tập cũng kịp phản ứng lại, là bởi vì Lục Yến Thần quỳ quá lâu nên không đứng dậy được, Khương Dư Miên đi tới đỡ anh nhưng không cẩn thận nên va vào nhau. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Anh cả.” Lục Tập nhặt ô lên, đi qua đỡ lấy tay anh.
Khương Dư Miên cũng nhặt đồ của mình bị rơi trên mặt đất lên, đứng ở phía sau hai người. Cô cũng không biết nói chuyện nên khiến cho người ta cảm thấy rất yên tĩnh.
Lục Tập ân cần đẩy ô lên che cho Lục Yến Thần, còn không quên thăm hỏi Khương Dư Miên ở bên cạnh: “Vì sao cô lại ở nhà thờ tổ?”
Cậu nhìn thấy cái ô đen trong tay Khương Dư Miên: “À, cô cũng đến đưa ô cho anh cả à?”
Cậu còn nhớ rõ lý do xin nghỉ của Khương Dư Miên: “Không phải cô bị bệnh sao? Mau đi về nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây rồi.”
Lục Tập đã rất cân nhắc đến câu từ khi nói những lời này.
Chăm sóc anh cả, quan tâm đến người câm nhỏ, cậu rất hiểu ý.
Nhìn thấy hai anh em che chung một cái ô, Khương Dư Miên nhếch nhẹ khóe miệng, không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Cô canh Lục Yến Thần một ngày lại bị người này nhanh chân đến trước.
Hai cái ô một trước một sau, người cầm ô chầm chậm cất bước.
Cái ô của Khương Dư Miên lệch về phía sau, bọn họ nhìn đường, còn cô thì nhìn người.
Hai anh em sóng vai nhau bước đi, Lục Yến Thần cao hơn Lục Tập một chút, bờ vai rộng nhìn qua rất có cảm giác an toàn.
Lục Tập thì thích kiểu dáng áo lông vũ ngắn, còn Lục Yến Thần bình thường lại thích mặc áo khoác lông rộng, phong cách hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng lại rất phù hợp với khí chất ở độ tuổi của bọn họ.
Lúc sắp bước tới cửa lớn, Lục Yến Thần dừng bước quay đầu nhìn thoáng qua.
Tiếng mưa rơi lộp độp, khiến ánh đèn ở hai ngọn đèn đường bắn ra bốn phía, nước đọng trên mặt đất tạo thành những mảnh vàng vụn bạc, duy chỉ có một cô gái trẻ cầm một cái ô, đứng ở trong trời đông giá rét đón gió.
“Anh cả, sao thế?” Lục Tập không hiểu tại sao anh lại đột nhiên dừng lại.
Lục Yến Thần thu hôi tầm mắt, trầm giọng nói: “Không có chuyện gì.”
Anh chỉ là nghĩ tới, năm ấy trong tuyết có một cô bé buộc tóc đuôi ngựa hai bên, mặc áo bông dày vụng về đến che ô và ôm một bé trai. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chỉ là cái ô quá nhỏ, căn bản không che được cho hai người.
Khương Dư Miên trốn dưới ô thầm thở phào, vừa nãy Lục Yến Thần đột nhiên quay đầu lại, khiến cô trong lúc nhất thời không dám đối diện.
Trở lại phòng ngủ, Khương Dư Miên cởi áo khoác ngoài treo lên kệ áo, đứng ở trước gương toàn thân chỉnh lại cổ áo, rồi gấp cổ áo lông xuống hai vòng.
Mới từ bên ngoài vào, nên khuôn mặt cô bị gió thổi đến lạnh như băng, Khương Dư Miên che mặt lại, dùng nước ấm ngâm tay mình.
“Cốc cốc cốc…”
Có người gõ cửa, Khương Dư Miên sửa lại quần áo một chút rồi đi tới mở cửa.
Nữ giúp việc mang tới một bát canh.
Khương Dư Miên nghi hoặc nghiêng đầu, nữ giúp việc giải thích: “Cô chủ Dư Miên, đây là canh gừng do cậu chủ Yến Thần bảo tôi đưa tới.”
Canh gừng có thể xua tan cái lạnh, anh là… Biết rõ cô đứng bên ngoài rất lâu sao?
Khương Dư Miên nâng bát lên, nhiệt độ lan ra giữa các ngón tay, cả trái tim cũng đều nóng lên.
…
Sáng hôm sau, Lục Yến Thần đã rời đi.
Khương Dư Miên cũng không tiếp tục xin nghỉ nữa, lúc trở lại trường học, mấy người bạn khá quan tâm đến chuyện của cô.
Bọn họ vây lại một chỗ, lớp trưởng ôm lấy một tập bài thi đi vào phòng học: “Trả bài thi.”
Tháng mười một có bài thi tháng, các môn học khác đã đưa ra thành tích từ lâu, chỉ có bài thi môn ngữ văn là trả muộn một tuần, nên việc xếp hạng cả khóa sẽ được đăng lên vào ngày hôm nay.
Điểm toán của Khương Dư Miên đạt tối đa, xếp hạng cả khóa ổn, chỉ lên không hạ, từ đứng thứ tám vào tháng chín lên đứng thứ năm vào tháng mười một.
Sự thay đổi này quá lớn, khiến những người cạnh tranh trước đó càng cạnh tranh hung ác hơn, Khương Dư Miên chính là hắc mã của lớp một, hiện tại bốn vị trí đầu của cả khóa đều nhìn cô chằm chằm, chỉ sợ lần sau sẽ bị vượt qua.
Tưởng Bác Tri hiện tại đang ngồi chắc hạng nhất cũng đạt được điểm tối đa môn toán, nên trong lòng thoải mái rất nhiều.
Cậu ấy vốn là người ham học hỏi, bước qua được cửa ải trong lòng, bắt đầu nhìn thẳng vào năng lực của Khương Dư Miên. Gặp được vấn đề khó không giải quyết được, cậu ấy sẽ thử tìm Khương Dư Miên cùng giải.
Lâu dần, Tưởng Bác Tri phát hiện ở phương diện toán học, năng lực suy nghĩ của Khương Dư Miên thật sự khiến người khác vô cùng ngưỡng mộ: “Không thể không nói, cậu thật sự rất giỏi.”
Anh hùng thật biết anh hùng, học bá thật biết học bá.
Đối với chuyện này, Khương Dư Miên không kiêu ngạo cũng không nóng vội, chỉ muốn làm tốt chuyện của mình.
Nhưng có một người lại rất thường xuyên đến, Thịnh Phỉ Phỉ nói rằng cô ấy thi tốt nên muốn mời cô ăn cơm.
Khương Dư Miên từ chối.
Đáng tiếc Thịnh Phỉ Phỉ không phải là người dễ dàng buông tha, gặp được vấn đề thì nhất định phải truy vấn ngọn nguồn: “Dư Miên, tại sao tớ cảm thấy chỉ sau một ngày cuối tuần không gặp, cậu đã trở nên lạnh nhạt với tớ nhỉ?”
Khương Dư Miên bất đắc dĩ mím môi, vào lúc này mối quan hệ giữa hai người vẫn đúng là không thể nói bằng hai chữ lạnh nhạt được.
Chỉ là cô nghĩ tới việc Thịnh Phỉ Phỉ thích Lục Tập, cô gái này rất được chào đón trong vòng ăn chơi của Lục Tập, cảm giác không phải chỉ là bạn qua đường.
Thấy cô không hăng hái lắm, Thịnh Phỉ Phỉ cho rằng tinh thần cô không tốt: “Lục Tập nói ngày hôm đó cậu không tới là vì bị bệnh, vậy bây giờ cậu khỏi chưa?”
Khương Dư Miên gật đầu.
Thịnh Phỉ Phỉ thở dài: “Thật sự là đáng tiếc, bọn tớ đợi cậu rất lâu.”
Đợi cô…
Đợi cô đi vào chịu bị bắt nạt sao?
Cho dù Thịnh Phỉ Phỉ không có tâm tư như vậy thì nói không chừng còn có Lục Tập và đám bạn xấu của cậu, dù sao một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Cho dù Khương Dư Miên không biết nói chuyện, thì Thịnh Phỉ Phỉ vẫn phối hợp trò chuyện rất vui vẻ: “Nhưng cậu không đi cũng tốt, hôm đó bọn họ chơi rất điên, hai cái bánh kem không ăn hết đều bôi hết lên người.”
Nhìn Khương Dư Miên không hề có một chút năng lực phản kháng nào.
Khương Dư Miên yên lặng nghe, có hơi mất tập trung.
Trước đây một mình một người lúc nào cũng cảm thấy rất cô độc, hiện tại không ngờ có thêm rất nhiều người chủ động tới gần, cô vẫn không dễ chịu.
Ví dụ như Khương Nhạc Nhạc cùng lớp thường xuyên tới tìm cô hỏi bài, hay Tưởng Bác Tri thích thảo luận, lại ví dụ như Thịnh Phỉ Phỉ thích dính người, còn có Lục Tập gần đây đang nghĩ trăm phương nghìn kế để xuất hiện trước mặt cô.
Cô cũng không hưởng thụ loại cảm giác náo nhiệt khi nói chuyện với người khác này, thậm chí đôi khi còn cảm thấy rất phiền phức.
Hiện tại dù thường nghe bạn học tán gẫu về người nổi tiếng mình thích, bàn luận quán ăn nhà ai ngon, cô lại không chút hứng thú. Cô cũng chỉ mới mười tám tuổi, không biết gì về tương lai và xã hội phức tạp, nhưng cô lại ngóng trông những nơi chưa từng đi và những thế giới chưa từng thấy. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cô ghi lại sự mơ màng vào trong quyển nhật ký, nhớ nhung người đứng ở trên cao kia.
Khương Dư Miên cầm điện thoại lên ấn vào khung chat, hai tin nhắn cuối cùng là hai tin cô gửi cho Lục Yến Thần vào buổi sáng và buổi tối.
Be be: [Chân anh có ổn không?]
Tin nhắn như đá chìm vào biển lớn, không có người trả lời.
Khương Dư Miên để bút xuống, nằm nhoài trên mặt bàn bên cạnh, lơ đãng nghĩ.
“Cốc Cốc.” Tiếng gõ cửa kéo cô về thực tại, Khương Dư Miên ngẩng đầu lên nhìn, muộn như vậy còn có ai đến gõ cửa nhỉ?
Cô mở cửa, phát hiện là ông nội Lục đang đứng chống gậy.
Khương Dư Miên vội vàng lùi về sau để cho ông đi vào, ông cụ Lục chậm rãi xua tay: “Không cần phiền vậy đâu, ông nội chỉ muốn nói với cháu hai câu thôi.”
Khương Dư Miên quay về lấy điện thoại, ra hiệu cho ông nói tiếp.
Khuôn mặt ông cụ Lục tràn đầy sự ôn hòa: “Lúc trước cháu cho Lục Tập bài tập phụ đạo, quả nhiên thành tích của nó trong hai tháng này đã tiến bộ rất nhiều, ông nội có thể nhờ cháu tiếp tục dạy dỗ nó không?”
Còn nửa năm nữa là thi đại học, đầu óc tên nhóc kia cũng không ngu ngốc, ngược lại còn hơi thông minh, chỉ là mãi lo chơi, không tập trung học nên hiếm khi thấy học hành tiến bộ. Mặc dù ông không biết Khương Dư Miên làm thế nào để cho Lục Tập nghe lời, nhưng kết quả làm cho người ta rất hài lòng.
Khương Dư Miên thật sự không dám nhận hai chữ dạy dỗ này, cô bối rối đến nói xoa hai ngón tay vào nhau, cúi đầu không nói gì.
Nhìn ra cô đang do dự, ông cụ Lục thở dài: “Nếu như cháu không muốn thì thôi, ông nội không ép cháu.”
Ông nội Lục đã nói đến mức này, Khương Dư Miên cũng không có cách nào cự tuyệt nữa, cô cúi đầu gõ chữ, giơ điện thoại lên: [Cháu sẽ thử.]
Ông cụ Lục vô cùng vui mừng nói: “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu cuối cùng cũng chịu giúp ông nội việc này.”
Khương Dư Miên: [Không cần khách sáo ạ.]
Cô nhận được tình cảm của nhà họ Lục, nên không có lý do nào để từ chối chút chuyện nhỏ này.
Nhận được câu trả lời chắc chắn, ông cụ Lục quay người đi tìm Lục Tập dặn dò một trận, bảo cậu sau này đi theo Khương Dư Miên nghiêm túc học tập.
Vừa nghe được lời này, Lục Tập đang nằm ăn vạ trên giường trực tiếp ngồi bật dậy: “Cô ấy còn muốn dạy cháu sao?”
Ông cụ Lục cho rằng cậu không chịu phối hợp, xụ mặt dạy dỗ: “Lúc trước dạy thế nào, hiện tại cũng dạy như thế, nói chung cứ quyết định chuyện này như vậy đi. Nếu như cháu còn gây rắc rối thì ông sẽ không tha cho cháu đâu.”
“Ông nội, tại sao ông có thể nghĩ cháu như vậy chứ?” Được lợi còn khoe mẽ, Lục Tập nhướng mày, giả vờ miễn cưỡng nói: “Cháu học là được chứ gì?”
Thật không hổ là ông nội của cậu, là một người trợ thủ đắc lực.
Lục Tập bày bài tập về nhà lên trên bàn như mở tiệc, dựa lưng vào ghế, hai chân vắt chéo.
Cửa phòng không khóa, nên khi Khương Dư Miên vào thì gặp được dáng vẻ cà lơ phất phơ này của cậu.
Ngày trước cô không thích như vậy, sẽ bắt cậu bỏ chân xuống, hiện tại Khương Dư Miên vẫn không thích nhưng lại không nói gì. Cô chỉ lấy vở và bút ra, hỏi cậu: [Bài tập hôm nay là gì?]
Cô sẽ dựa vào câu hỏi mà Lục Tập gặp được để giải thích các vấn đề tương tự, cho đến khi Lục Tập hoàn toàn hiểu được.
Khương Dư Miên không thể nói chuyện, nhưng tốc độ viết của cô rất nhanh, những công thức toán học, công thức vật lý, ký hiệu hóa học khiến Lục Tập vô cùng đau đầu đều được Khương Dư Miên không chút chậm trễ viết hết ra.
Hai người ngồi chung trên một bàn học, hai cái ghế đặt cạnh nhau, vì để thuận tiện cho việc dạy học, khoảng cách ở giữa tương đối gần, dường như là ngồi cùng một bàn học.
Lục Tập lật một mặt của bài thi, chỉ vào đề nói: “Tôi không hiểu cái đề này.”
Khương Dư Miên cầm bài thi liếc mắt nhìn rồi đặt xuống bên cạnh, cầm bút viết bước làm ở trên giấy nháp, động tác này khiến cho Lục Tập trợn mắt há mồm: “Đầu óc của cô xoay chuyển nhanh quá.”
Vừa rồi thời gian cô nhìn thoáng qua, nhiều nhất chỉ năm giây.
Nghe giọng điệu bất ngờ của cậu, Khương Dư Miên nhẹ nhàng giải thích: [Tôi từng làm dạng đề này rồi.]
Cho nên cô chỉ cần liếc mắt là biết.
Cô vùi đầu tiếp tục viết các bước giải, chữ viết không thể như tiếng nói vừa nghe vừa hiểu được, cô muốn viết xong hết trước, sau đó lại chỉ từng bước, để cho Lục Tập kết hợp các bước đi trên dưới để suy nghĩ câu trả lời.
Làm như vậy rất phiền phức, nhưng hết lần này tới lần khác Lục Tập chỉ nhận cô làm giáo viên nhỏ.
Cô nghi ngờ Lục Tập cố ý muốn làm khó cô nhưng Lục Tập lại thật sự nghe lời cô nói.
Thật sự mâu thuẫn.
Cô không thể nào hiểu được.
Hai tay Lục Tập để lên mặt bàn, cùi chỏ chống lên, tay trái chống cằm, ánh mắt nhìn chữ trên giấy. Các bước làm càng ngày càng nhiều, công thức cũng ngày càng phức tạp, Lục Tập vò đầu, ánh mắt đảo quanh, cuối cùng rơi xuống nơi khác.
Việc dạy học phức tạp hơn so với việc tự mình làm bài, Khương Dư Miên cố gắng chăm chú suy nghĩ câu hỏi, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt của đối phương đang bỏ quên trên người mình.
Lục Tập tìm thấy một cây bút, ngứa tay nên lặng lẽ cầm bút chọc vào đuôi tóc cô.
Cậu nào có thể đoán được Khương Dư Miên đột nhiên quay đầu lại, cậu bị giật mình, tay run lên, cây bút rơi xuống đất, còn lăn thêm hai vòng.
Khương Dư Miên lộ ra vẻ nghi hoặc, Lục Tập nhanh chóng cúi người nhặt bút, thoát khỏi ánh mắt đánh giá của cô.
Cùng lúc đó Thím Đàm đem nước với trái cây lên, thì thấy hai người họ đang cúi đầu cùng nhìn vào một tờ bài thi, sau đó về kể lại chuyện cho ông cụ Lục nghe: “Cậu Lục Tập học rất nghiêm túc.”
Ông cụ sau khi nghe xong luôn miệng cười nói: “Lục Tập nghe lời con bé như vậy, chứng tỏ lời nói và cách giảng dạy của con bé có hiệu lực.”
Để cho Khương Dư Miên dạy dỗ Lục Tập, đây gọi là… Lấy nhu thắng cương.
Hoàn thành xong bài tập hôm nay, Khương Dư Miên thu dọn đồ đạc rồi đứng lên, Lục Tập để mâm đựng hoa quả ngay ngắn ở trước mặt cô: “Ăn chút đi chứ.”
Khương Dư Miên lắc đầu, lúc xoay người còn rất dứt khoát.
Lục Tập âm thầm mắng.
Ngoài đề tài học tập ra, tiểu câm đều không muốn nói chuyện với cậu dù chỉ là một câu.
“Khương Dư Miên.” Lục Tập lập tức đứng dậy, cũng không hiểu vì sao mình lại muốn gọi cô lại.
Cô suýt chút nữa đã mở cửa ra lại quay đầu lại, lật đến trang cuối cùng của tờ nháp rồi xé ra đưa cho cậu: [Đúng rồi, đây là phạm vi kiến thức cần nhớ, nếu như cậu thật sự muốn học, thì hãy học theo những lịch trình ở mặt này.]
Trong tay Lục Tập bị nhét một tờ giấy, trong lòng lại phát hoảng. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Từ sau đêm say rượu điên rồ đó, Khương Dư Miên luôn có gì đó không đúng, trước đây chỉ im lặng không cười, hiện tại lại giống như làn nước không có chút rung động nào, cho dù ném cả tảng đá xuống cũng không chút gợn sóng.
Mà Khương Dư Miên cũng không nghĩ nhiều như vậy, ngày nào cô cũng bỏ ra nhiều năng lượng để giảng đề cho Lục Tập, cô quá mệt mỏi, cũng rất buồn ngủ.
Ngày xưa khi nhận được tin nhắn của Lục Yến Thần là có thể tiếp thêm năng lượng cho bản thân, nhưng trong một tuần nay tần suất trả lời tin nhắn của Lục Yến Thần là cực kỳ thấp. Hình như đối phương đã trở nên lạnh nhạt hơn một chút, Khương Dư Miên nghi ngờ rằng có phải mình có chỗ nào làm không đúng không.
Là bởi vì chuyện này đó ở nhà thờ tổ sao?
Lục Yến Thần bảo người giúp việc mang tới cho cô một bát canh gừng để xua đi cái lạnh, nhưng cũng không hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở đó.
Cô hoàn toàn không đoán được tâm tư của Lục Yến Thần.
Điện thoại để trên bàn, Khương Dư Miên dùng đầu ngón tay đẩy một cái, giống như đang chơi đùa với nó.
Chiếc điện thoại này là cách liên lạc duy nhất giữa cô và Lục Yến Thần, một khi đối phương không trả lời lại thì giống như mất liên lạc.
Cô thì lại không biết một tí gì về sinh hoạt của Lục Yến Thần, một khi Lục Yến Thần không về nhà, cô sẽ không thể nhìn thấy anh.
Có lẽ… Cô có thể đi đến công ty không?
Trong đầu cô thắp lên một ngọn đèn nhỏ, Khương Dư Miên lập tức ngồi thẳng dậy, nhưng trong nháy mắt, cô lại ủ rũ nằm xuống lại.
Lục Yến Thần bận rộn như vậy, cô đã nhìn thấy anh tăng ca rất nhiều lần, nếu như cô cứ tới tìm anh để quấy rầy như thế thì làm sao được?
Cô buồn bực vỗ đầu, không giam được tên ác nhân đang đánh nhau ở bên trong.
Cô nghĩ lại tin nhắn mình gửi trước đó, lại không nhịn được mở điện thoại ra kiểm tra xem có nhận được câu trả lời không, thậm chí ngay cả gặp anh một lần cũng cần phải có dũng khí.
Thích một người, vì sao lại khó như vậy chứ?
Đến cả người cũng chưa nhìn thấy, mà cô lại nhắc đến anh cả nghìn lần trong lòng rồi.
…
Trong đêm khuya tĩnh lặng, ánh đèn duy nhất trên tầng mười chín của tập đoàn Thiên Dự cuối cùng cũng tắt.
Lục Yến Thần cởi áo khoác xuống chuẩn bị rời đi, trợ lý Diêu vội vã cầm theo một cái hộp nhỏ tới: “Tổng giám đốc Lục, lần trước cô chủ Khương tới tìm anh, để quên mất một thứ ở trong công ty.”
Mấy ngày trước Lục Yến Thần ở nhà tĩnh dưỡng, vừa về tới công ty cũng tăng ca đến khuya, mà lúc này trợ lý Diêu cũng vừa mới nhớ ra.
Lục Yến Thần dừng bước lại: “Cái gì đấy?”
Trợ lý Diêu nhấc một túi quà hình vuông được đóng gói hoàn hảo lên: “Chính là cái này.”
Bao bì đóng gói này rõ ràng trông giống như quà tặng.
Trợ lý Diêu nhỏ giọng nói thêm một câu: “Nhìn qua có vẻ là một phần quà tặng, nhưng mà cô chủ Khương nói không phải cho anh, bây giờ cô ấy quên mất, nên làm phiền tổng giám đốc Lục nói với cô chủ Khương một tiếng.”
Trợ lý Diêu đã đi theo Lục Yến Thần mấy năm, đương nhiên biết rõ vào ngày sinh nhật, Lục Yến Thần không nhận quà, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể nhưng cô ấy là một trợ lý, phải biết mọi điều cấm kỵ của ông chủ.
Cô ấy chỉ nói với Lục Yến Thần rằng cái này nhìn qua giống như quà tặng nhưng lại không phải đưa cho anh, nên phải trả lại cho Khương Dư Miên.
Lục Yến Thần “ừ” một tiếng: “Gần đây không có thời gian, cứ để đây trước đã.”
Mà cái để xuống này đã kéo dài đến tận thứ bảy.
“Nhà sách mới ra một nhóm đề tư liệu, tôi muốn đi xem, các cậu có đi không?” Buổi chiều thứ bảy, lớp trưởng chăm học mời mọi người cùng đi đến nhà sách.
Bầu không khí học tập ở lớp một chính là như vậy, thời gian và tri thức chạy đua với nhau, không phải học tập ở đây thì chính là học tập trên đường.
“Tôi, tôi, tôi đi.” Khương Nhạc Nhạc hướng ngoại là người dơ tay lên đầu tiên.
Tưởng Bác Tri ngày nào cũng nghĩ làm thế nào để ngồi vững vàng trên vị trí đầu khóa cũng không chịu lạc hậu: “Tôi cũng đi.”
Lớp trưởng triệu tập năm, sáu người cùng đi, cô đang đếm qua số người thì trong tay đột nhiên bị nhét vào một tờ giấy, trên đó viết: [Tôi cũng muốn đi.]
“Tốt, lại thêm cậu nữa.” Hồi khai giảng, lớp trưởng từng chỉnh đốn Khương Dư Miên, sau khi biết rõ bạn học này có khuyết điểm thì vẫn luôn cảm thấy áy náy. Lần đầu tiên bạn học Khương chủ động tham gia “hoạt động tập thể”, lớp trưởng rất kích động.
Khương Dư Miên coi đây là lý do, nên đã gọi cho chú Triệu hôm nay không cần phải tới đón cô.
Nhà sách mở ở tầng một, một đám người vừa nói vừa cười đi vào từ cửa lớn, bị ba người đang chuẩn bị đi quán nét nhìn thấy.
Lý Hàng Xuyên: “Hình như tôi nhìn thấy em gái Khương thì phải.”
Lục Tập: “Mắt tôi không mù.”
Bây giờ Lục Tập không quá tình nguyện.
Cậu vốn tưởng rằng Khương Dư Miên không dễ chịu khi phải tụ tập với mọi người, cho nên đã bỏ chạy trước vào hôm sinh nhật, hiện tại lại thấy cô đi ra ngoài cùng các bạn học một cách rất bình thường, khiến cho trong lòng cậu có cảm giác rất khó chịu.
Đây không phải là phân biệt đối xử sao?
Lục Tập xoay người rời đi.
Lý Hàng Xuyên thấy thì lắc đầu: “Anh Tập, cậu đi nhầm hướng rồi, quán nét ở đây mà.”
Lục Tập cũng không quay đầu lại: “Tôi đi mua sách trước.”
Lý Hàng Xuyên: “?”
Nhà sách rất lớn, mọi người đi dạo một lúc đã tách nhau ra, lựa chọn khu vực mình thích để hưởng thụ. Nhưng người ở bên cạnh Khương Dư Miên vẫn luôn không rời đi.
Hình như bọn họ đang thảo luận, khiến Lục Tập không thể nào ra tay. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Khương Dư Miên dần dần đi vào khu vực xếp đầy kiến thức về máy tính, Khương Nhạc Nhạc nhìn không hiểu, cô ấy thích giá sách ở phía đối diện: “Dư Miên, tớ đi đến giá sách bên kia xem nhé.”
Cuối cùng Khương Dư Miên cũng lạc đàn, Lục Tập lập tức chuẩn bị hiện thân thì từ đâu nhảy ra Tưởng Bác Tri.
Không biết tại sao Tưởng Bác Tri lại đi tới bên này, nhìn thấy Khương Dư Miên đang lật sách: “Cậu thích máy tính sao?”
Cô gõ chữ: [Cũng tạm.]
“Còn tưởng rằng cậu chỉ thích toán học, dù sao thì ở phương diện toán học cậu rất có thiên phú.” Tưởng Bác Tri phát hiện bạn học này thông minh hơn những gì mọi người tưởng tượng, nói không chừng sẽ trở thành đối thủ mạnh nhất cạnh tranh vị trí đứng đầu khóa của cậu ấy.
Thiên phú…
Khương Dư Miên thầm đọc hai chữ này, cô từng nghe qua rất nhiều lần, nhưng những câu nói đó đều không phải khen cô giỏi toán học.
Cái gì mà thiên phú chứ?
Là khi còn bé, trong lúc cô vô tình lật xem sách vở liên quan đến máy tính, trong đầu sẽ nhảy ra vô số những ký tự, dùng dữ liệu bên trong chương trình máy tính tạo ra một thế giới khác.
Cô đóng sách lại, cuối cùng chỉ lấy một quyển mang đi.
Lục Tập ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, gửi một tin nhắn ngắn gọi cô nhìn sang bên trái.
Lúc Khương Dư Miên nhìn sang, Lục Tập dựa vào bên tường, lưu manh vô lại vẫy tay với cô: “Cô giáo nhỏ Khương.”
Không biết Lục Tập lại giở trò quỷ gì, cô đi tới.
Lục Tập: “Sinh nhật gọi cô nhưng không đi, vậy mà bây giờ cô lại tình nguyện đi dạo phố với bạn học, đây có phải là phân biệt đối xử không?”
Cô không nói lời nào, Lục Tập cũng không trông cậy vào cô có thể trả lời được câu gì tốt.
Lúc đó cậu bị cho leo cây đã rất tức giận, nhưng dù sao tiệc sinh nhật cũng đã qua một tuần, cậu là một người đàn ông nên không thể mang thù như vậy. Vì vậy cậu quyết định nhường cô một bước: “Mời tôi uống cốc trà sữa, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Giờ phút này, Khương Dư Miên không khỏi nghĩ đến Lục Tập thường xuyên treo bốn chữ cô bị bệnh à? ở trong miệng.
Nhưng cô không biết mắng người, Lục Tập cũng không đoán được là cô muốn mắng người: “Nếu như cô không mời tôi, tôi chỉ có thể đi theo các bạn lớp cô để ăn chùa uống chùa, tôi tin bọn họ sẽ không từ chối.”
Chơi xấu, cái người này…
Khương Dư Miên còn có việc, hôm nay cô vốn không có ý định ăn cơm cùng bạn học, nếu như cứ mãi dây dưa với Lục Tập thì có thể sẽ trì hoãn kế hoạch của cô.
Khương Dư Miên định dùng tiền xử lý, để cho cậu tự chọn quán trà sữa.
Khương Dư Miên bảo cậu chọn, cậu lại chọn một lúc ba cốc, sau lại hỏi cô muốn uống gì.
Khương Dư Miên nói không cần, nhìn tư thế không thể từ chối của Lục Tập, cô tùy ý gọi một cốc trên bảng menu.
Lúc chuẩn bị trả tiền, Lục Tập giành quét mã trước.
Khương Dư Miên không hiểu cậu muốn làm gì, Lục Tập lại nói thẳng: “Uống trà sữa mà còn muốn nữ sinh trả tiền, nếu bị đồn ra ngoài thì tôi còn mặt mũi à?”
Cậu để cho Khương Dư Miên mời, thật ra cũng là muốn xem thái độ của cô, nhưng hiện tại mọi việc đã thuận lợi, nên cậu tha thứ cho việc Khương Dư Miên cho cậu leo cây.
Người này… Thật sự quá trẻ con.
Nhân viên cửa hàng đưa ra một số thứ tự, Khương Dư Miên ở gần đó thuận tay cầm lấy, cô muốn đưa cho Lục Tập thì cậu lại nhận được một cuộc điện thoại.
“Anh Tập, làm gì thì nhanh lên một chút, tôi sẽ đợi cậu.”
“Còn nửa giờ nữa thôi, hôm nay đánh trận chung kết đấy!”
Lục Tập muốn đi chơi game sao?
Trong lòng Khương Dư Miên coa chút vui vẻ, cô không cần kiếm cớ để thoát khỏi người này rồi.
Cô gái trẻ và chàng thiếu niên cùng đứng ở bên ngoài quán trà sữa chờ đợi, lúc Lục Tập nói chuyện thì cúi đầu, đám người qua đường quá ồn, nên Khương Dư Miên chỉ có thể đứng gần một chút để nghe. Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cảnh này để ở trong mắt người khác lại biến thành một loại hình ảnh khác.
“A, kia có phải là Lục Tập và Khương Dư Miên không?” Triệu Mạn Hề cảm thấy cửa hàng này là khu đất tốt, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi mà cô ta được gặp Khương Dư Miên hai lần.
Hơn nữa lần này, đứng ở bên cạnh cô ta là Lục Yến Thần.
Hệ thống trí tuệ nhân tạo mà cửa hàng dưới trướng nhà họ Triệu mua từ Thiên Dự xảy ra vấn đề, cần loại bỏ trục trặc, chuyện này vốn không cần Lục Yến Thần ra tay, nhưng cô ta lại có cách khác.
Chỉ cần ông nội Lục nói giúp hai câu, Lục Yến Thành đã tự mình đến.
Triệu Mạn Hề cười nói: “Nhìn dáng vẻ gần gũi thân thiết của hai người kia, ai không biết còn tưởng là một đôi yêu nhau đấy.”
Lục Yến Thần không phản đối: “Bọn họ là học sinh cấp ba.”
“Nhắc tới cũng khéo, trước đó tôi cũng từng thấy Dư Miên ở cửa hàng này, lúc đó cô ấy mua khăn quàng cổ cho nam.” Triệu Mạn Hề vừa nói vừa quan sát biểu cảm của anh, thấy ánh mắt Lục Yến Thần nhìn lại.
Lục Yến Thần tránh ánh mắt đi: “Khăn quàng cổ cho nam?”
“Đúng vậy đó, cũng không biết là tặng ai.” Triệu Mạn Hề không nhắc tới quà sinh nhật, giả vờ suy đoán: “Thấy quan hệ giữa cô ấy với Lục Tập tốt như vậy, đoán chừng là mua cho Lục Tập.”
Lục Yến Thần giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ gõ lên lan can.
Lúc Khương Dư Miên đến KTV thì nhất định sẽ mang theo quà tặng, nhưng cuối cùng cô không đi, mà lại đi đến Thiên Dự.
Đồ để ở công ty là quà tặng cô chuẩn bị mang đến tiệc sinh nhật, cho nên hộp quà bị làm loạn ở trong phòng ngủ đêm hôm đó là…
Chuẩn bị cho ai?
Hai người ở tầng dưới nhận được trà sữa thì rời đi, Triệu Mạn Hề cũng nói một chút rồi thôi, không thể hiện quá nhiều: “Yến Thần, cũng không còn sớm, buổi tối cùng nhau đi ăn cơm đi?” Bản chuyển ngữ được thực hiện và đăng tải duy nhất tại trang Luvevaland.co. Mong mọi người hãy đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc gì xin liên hệ về page Sắc – Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Vừa dứt lời, Lục Yến Thần đã nhận được một tin nhắn ngắn.
Be be: [Lục Yến Thần.]
Điều bất ngờ là cô gái nhỏ vừa mua trà sữa ở tầng dưới lúc này lại đột nhiên liên lạc với anh, còn trịnh trọng gọi đầy đủ cả tên họ của anh.
L: [Hả?]
Be be: [Em đi ra ngoài mua sách với bạn, nhưng cô ấy có việc đi rồi, em có thể tới tìm anh đi ăn cơm không?]
Lục Yến Thần nhìn xuống dưới tầng một, cô gái nhỏ ôm trà sữa, đứng chung một chỗ với năm, sáu người…