Ngồi ở mép giường, cô lại mở điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào tin nhắn WeChat cuối cùng mà Giản Quý Bạch gửi.
Cô có nên trả lời gì không?
Đầu ngón tay cô nhấp vào ô nhập liệu, cô lại đỏ mặt bỏ cuộc lần nữa. Cô nên trả lời sao đây?
Vô tình liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã gần mười một giờ.
Mộ Du Vãn nhìn xung quanh, tại sao Giản Quý Bạch không vào phòng?
Cô đờ đẫn nghĩ lại, vừa rồi khi đi vào, hình như cô đã khóa trái cửa lại.
Vừa rồi Mộ Du Vãn khóa cửa không phải vì tức giận do Giản Quý Bạch không nói ra sự thật, thực ra cô có chút cảm kích vì vừa rồi khi cô hỏi, Giản Quý Bạch không nói gì.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc giải quyết chuyện tình cảm, chuyện tối nay quá đột ngột khiến cô có chút không biết làm sao.
Khoảnh khắc đoán được Giản Quý Bạch có thể thích mình, cô đã sững sờ, trong tiềm thức trốn tránh chỉ muốn ở một mình một lúc cho tỉnh táo.
Thế là cô liền khóa cửa.
Giản Quý Bạch vừa rồi đã tỏ tình với cô, nếu anh phát hiện ra cô lại nhốt anh ở bên ngoài, chẳng phải sẽ rất buồn sao?
Mộ Du Vãn nghĩ tới đây, vội vàng đi dép lê ra mở cửa phòng ngủ.
Ở cửa, người đàn ông cao lớn thẳng tắp dựa lưng vào tường, gò má đỏ bừng vì say rượu, mái tóc ngắn rủ xuống dưới đuôi mày, hai mắt nhắm nghiền, nhìn qua có chút cô đơn.
Ánh đèn trong phòng ngủ chiếu vào hành lang, anh dường như mơ hồ cảm giác được, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía bên này.
Mộ Du Vãn nắm lấy tay nắm cửa, bắt gặp đôi mắt thâm trầm đó.
Xung quanh im lặng trong giây lát, Mộ Du Vãn muốn nói gì đó, nhưng tất cả lời nói đều nghẹn ở cổ họng không thốt ra được.
Hai má cô nóng bừng một cách khó hiểu.
Cô cụp mi mắt, nhìn bóng lưng mảnh khảnh dưới ánh đèn hắt xuống đất: “Vừa rồi em đi tắm, không cố ý khóa cửa.”
Thật ra là có chút cố ý, lúc giải thích chuyện này cô hơi chột dạ, không dám nhìn thẳng vào mắt Giản Quý Bạch.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, thân hình vạm vỡ của người đàn ông tiến lại gần, một bóng đen bao trùm lấy cô.
Mộ Du Vãn càng thêm căng thẳng, các khớp tay siết chặt nắm đấm cửa.
Cô nghe thấy một giọng nói khàn khàn trên đỉnh đầu: “Sau đó thì sao?”
Mộ Du Vãn không hiểu a một tiếng, lúc này mới lại ngẩng đầu nhìn anh.
Cái gì sau đó thì sao?
Giản Quý Bạch lặng lẽ nhìn cô chăm chú, nói rõ ràng từng chữ: “Anh thích em, em thì sao?”
Mộ Du Vãn hơi co rút đầu ngón tay, lông mi khẽ run.
“Em…” Cô mấp máy môi, hạ giọng: “Em chưa nghĩ tới.”
“Vậy bây giờ nghĩ.” Giản Quý Bạch kìm nén cảm xúc của mình, nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ nói ra điều đó tối nay.
Bây giờ đã thành ra như vậy, cũng không có khả năng cứu vãn nữa rồi, anh hít sâu một hơi, “Thích hay không thích, em thẳng thắn nói với anh một lần đi.”
Anh có chút hùng hổ dọa người, Mộ Du Vãn không biết phải nói gì.
“Đã khuya lắm rồi, ngày mai lại nghĩ, mình đi ngủ trước đi.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh, vươn tay kéo cánh tay Giản Quý Bạch.
Giản Quý Bạch tránh đi sự đụng chạm của cô, khóe miệng anh yếu ớt hạ xuống: “Em không muốn trả lời, bởi vì em không thích?”
Mộ Du Vãn ngước mắt lên, nhìn thấy khoé mắt đỏ ửng của Giản Quý Bạch: “Em vẫn không thể quên được Kỳ Văn Tân. Yến Tụng nói chuyện của em với Kỳ Văn Tân đã qua lâu như vậy rồi, lại còn là khoảng thời gian trước khi kết hôn, anh không nên để ý nhiều như vậy. Nhưng sao anh lại không để ý cho được? Em vì cưới anh mà không thể ở bên anh ta, em hận anh còn không kịp, sao có thể thích anh được?”
Điều anh quan tâm chưa bao giờ là việc cô thích người khác, mà là việc cô chia tay Kỳ Văn Tân có liên quan đến anh.
Chính anh đã đồng ý cuộc hôn nhân khiến Mộ Mộ Du Vãn và Kỳ Văn Tân chia tay, vì vậy bất kể sau khi kết hôn anh có làm gì, đều rất khó để Mộ Du Vãn thích anh.
Trong lòng anh đã biết đáp án, nhưng bây giờ khi thẳng thắn đối mặt với nó, Giản Quý Bạch vẫn cảm thấy tim nhói đau.
“Em ngủ đi, tối nay anh ngủ trong phòng sách.” Vẻ mặt anh bình tĩnh lại, đi thẳng về hướng phòng sách.
Mộ Du Vãn nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, không biết là ủy khuất hay tức giận, cô đột nhiên mất bình tĩnh nhìn anh: “Giản Quý Bạch, anh đứng lại!”
Thấy bước chân của người đàn ông khựng lại, mũi Mộ Du Vãn chua xót, “Chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, Điềm Điềm cũng đã học mẫu giáo rồi, anh chưa từng đề cập đến chuyện tình cảm, tối nay anh đột nhiên nói thích em, em nhất định phải đáp lại anh ngay lập tức, nếu không trả lời thì chính là thích người khác sao. Em không thể tự mình suy nghĩ thật kỹ về chuyện đó sao? Tại sao anh lại bá đạo như vậy hả!”
Giản Quý Bạch kinh ngạc quay người, nhìn thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống từ hốc mắt cô.
Mộ Du Vãn rất ít khi khóc trước mặt anh, Giản Quý Bạch luống cuống quay lại, đưa tay muốn lau nước mắt cho cô nhưng bị cô hất ra.
Giản Quý Bạch đột nhiên ôm lấy cô, tự trách mà dỗ dành: “Anh xin lỗi, anh không phải cố ý, sợ em không thích anh, là anh quá gấp.”
Giọng nói của Mộ Du Vãn nghẹn ngào vì tiếng nức nở, tức giận đấm vào ngực anh vài cái: “Em chưa từng ở bên Kỳ Văn Tân, anh thậm chí còn chưa bao giờ hỏi em, tại sao anh lại nghi oan em?”
Giản Quý Bạch hơi giật mình, không thể tin được nhìn cô: “Em nói cái gì?”
Trên mặt Mộ Du Vãn vẫn còn nước mắt, cô đưa tay lau đi, trấn tĩnh lại: “Em đi ngủ đây, anh muốn đến phòng sách thì tự đi đi.”
Cô xoay người đi vào phòng, Giản Quý Bạch theo sát sau: “Anh lại không muốn đến phòng sách nữa.”
Cũng tiện tay đóng cửa phòng lại.
Mộ Du Vãn không nói, đi tới nằm lên giường, tắt đèn đầu giường bên phía mình.
Giản Quý Bạch liếc nhìn bên đó, đi tới muốn nói gì đó, cuối cùng đi vào phòng tắm trước.
Sau khi tắm rửa xong quay lại, người trên giường đã bất động, mắt nhắm lại, không biết đã ngủ hay chưa.
Anh nhẹ nhàng nằm xuống, ngủ bên cạnh cô.
Tất cả đèn trong phòng đều tắt, xung quanh tối đen như mực, cái gì nhìn cũng không rõ.
Giản Quý Bạch nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, yết hầu giật giật: “Vãn Vãn.”
Không ai trả lời anh.
Thật sự ngủ rồi sao? Giản Quý Bạch nhớ tới lời Mộ Du Vãn vừa nói lúc ở cửa.
Cô và Kỳ Văn Tân chưa từng qua lại? Vậy tại sao Trác Văn Ngạn lại chắc chắn như vậy, còn nói toàn trường đều biết?
Cô chưa từng thích ai, chứ đừng nói đến việc nhớ nhung Kỳ Văn Tân trong nhiều năm.
Khóe miệng Giản Quý Bạch điên cuồng nhếch lên, anh nhích cơ thể mình về phía cô.
Thấy Mộ Du Vãn không nhúc nhích, anh mạnh dạn tiến lại gần cô.
Cánh tay dài tự nhiên ôm lấy cô, kéo cô vào lòng.
Anh vừa nhắm mắt lại, người phụ nữ nằm yên tĩnh bên cạnh đột nhiên đẩy mạnh anh ra, như thể rất bất mãn với việc nằm quá gần anh.
Xem ra là chưa ngủ.
Giản Quý Bạch ỷ vào trời tối nhìn không thấy, mặt dày mày dạn vươn tay tới lần nữa, ôm cô còn chặt hơn trước, dù cô có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.
Cô gái nhỏ trong vòng tay vẫn không ngừng lộn xộn lung tung, dùng răng cắn vào cánh tay anh.
Giản Quý Bạch chưa từng thấy cô cáu kỉnh với anh như thế này, cánh tay bị cô cắn đau cũng không giận, trong lòng lại có chút vui vẻ, thậm chí còn không biết xấu hổ mà hôn cô, mơ hồ không rõ gọi cô: “Bà xã, anh sai rồi, em đừng tức giận.”
Nụ hôn của anh lăn dài dọc theo vành tai xuống, rồi bắt lấy hai cánh môi đỏ hồng căng mọng, dịu dàng lại lấy lòng mút lấy.
Mộ Du Vãn bị thủ đoạn lưu manh của anh làm cho không chống đỡ được, đáy lòng cô trở nên mềm mại.
Ngay lúc cô đang thả lỏng, đầu lưỡi anh nhân cơ hội luồn qua kẽ răng cô, hôn cô càng sâu, cực kỳ triền miên.
Mộ Du Vãn rên một tiếng, nếm mùi rượu còn đọng lại trên đầu lưỡi anh, đầu óc ong ong, tâm trạng có chút rối bời.
Lúc Giản Quý Bạch buông ra, Mộ Du Vãn đã bị hôn đến thiếu dưỡng khí.
Cô tham lam hít thở không khí trong lành, nhưng nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống cổ cô, hôn khắp từng tấc da thịt trên cơ thể cô.
Cô vốn cho là anh sẽ muốn cùng mình tâm sự thật hẳn hoi, không ngờ cô chỉ nói mình chưa từng qua lại với Kỳ Văn Tân, anh liền không hỏi thêm gì.
Như thể những thứ khác đều không quan trọng, biết câu này khiến anh rất vui.
Một khi anh vui vẻ, liền muốn làm loại chuyện kia.
Bây giờ không thèm để ý đến chuyện cô không nói cô thích anh, trở mặt thật sự còn nhanh hơn lật sách.
Lồng ngực Mộ Du Vãn phập phồng, suy nghĩ một chút, vẫn chủ động mở miệng: “Ba của Kỳ Văn Tân là Kỳ Dân Lương, anh biết người này không?”
Những ngón tay của Giản Quý Bạch lướt qua váy ngủ của cô, vuốt ve làn da mỏng manh ở eo cô, nghe đến đây, anh dừng một chút: “Nhà đầu tư cổ phiếu?”
Mộ Du Vãn gật đầu: “Vâng, Kỳ Dân Lương, chính là người rất giỏi giao dịch cổ phiếu được đưa tin trên tin tức.”
Giản Quý Bạch vén váy ngủ của cô lên, hôn cô một cái, mơ hồ hỏi: “Em tìm ông ta đầu cơ chứng khoán sao?”
Hai người họ chưa bao giờ trò chuyện trong những dịp như thế này, Mộ Du Vãn thật sự không thích ứng được, thân thể co rúm một chút, nói tiếp: “Khi đó Mộ gia rất khó khăn, ba em cả đêm ngủ không yên. Em không biết mình có thể làm gì, liền nghĩ xem liệu mình có thể tìm Kỳ Dân Lương đầu tư cổ phiếu để nhanh chóng kiếm tiền, bù đắp cho sự thâm hụt tài chính của Tập đoàn Mộ thị hay không.”
“Dựa vào em, học cách giao dịch cổ phiếu có thể cứu Mộ gia sao?” Giản Kế Bạch nâng hai chân cô lên, bình luận hai chữ: “Ngây thơ.”
Mộ Du Vãn muốn nâng chân đá anh, nhưng cô chưa từng thô lỗ với ai, chỉ dám nghĩ điều đó trong đầu.
Cô cắn môi dưới: “Khi đó em còn nhỏ mà.”
“Sau đó thì sao?” Giản Quý Bạch đỡ lấy eo cô, hô hấp thu lại mấy phần.
Mộ Du Vãn rên thành tiếng, nhớ lại những sự kiện năm đó, cô nói ngắt quãng: “Làm sao Kỳ Dân Lương có thể tuỳ tiện dạy em cách giao dịch cổ phiếu được? Em chỉ có thể bắt đầu hạ thủ với con trai của ông ấy là Kỳ Văn Tân thôi. Ưm, anh nhẹ một chút. Mỗi sáng em đều đặt đồng hồ báo thức để đưa đồ ăn sáng cho anh ta, anh ta rất khó đối phó, ngày nào cũng muốn ăn đủ thứ, có khi phải đi xa mua, trời chưa sáng em đã phải rời giường.”
Cô nắm lấy ga giường thở d/ốc một hơi: “Sau một tháng liên tục đưa đồ, cuối cùng anh ta cũng đồng ý dẫn em đi gặp ba anh ta. Hôm đó em đợi anh ta ở quán cà phê của trường, cùng anh ta đến nhà anh ta. Kết quả chỉ mấy ngày sau đó, ba của anh ta bị điều tra vì một số vi phạm trong hoạt động.”
“Không lâu sau, Kỳ Dân Lương nhờ người đưa Kỳ Văn Tân ra nước ngoài. Trước khi đi, Kỳ Văn Tân đột nhiên tỏ tình với em, nói anh ta thích em, còn muốn em cùng anh ta ra nước ngoài nhưng em không đồng ý, anh ta đợi em ở dưới lầu ký túc xá của em rất lâu, tin đồn lan truyền khắp trường, mọi người đều nghĩ rằng sau khi em theo đuổi thành công liền đá anh ta, Kỳ Văn Tân do thương tâm nên mới xuất ngoại.”
Trán Giản Quý Bạch lấm tấm mồ hôi mịn, anh trìu mến hôn lên trán cô, thanh âm khàn khàn như bị đá sỏi nghiền nát, trong mắt hiện lên d/ục vọng không thể xóa nhòa: “Sao em không nói rõ?”
Mộ Du Vãn cau mày, hai má đỏ bừng không tự nhiên: “Chuyện này khó nói rõ, làm sao em có thể nói với mọi người rằng trước đây em đưa bữa sáng cho Kỳ Văn Tân vì công việc kinh doanh của gia đình em gặp khó khăn, em tìm người ta nhờ giúp đỡ, Kỳ Văn Tân ra nước ngoài là do ba anh ta phạm tội rồi?
Kỳ Văn Tân cũng coi như là thực tình muốn ba anh ta dạy em, nhưng chính anh ta cũng không ngờ tới chuyện xảy ra sau đó, gia đình anh ta đã rất khốn khổ rồi, em không thể công khai nói ra những chuyện này trên diễn đàn và vạch trần vết sẹo của anh ta, đúng không? Cho nên em chỉ giải thích cho những người thân thiết với mình, còn người khác truyền lại thế nào cũng không sao.”
“Tiểu ngốc nghếch.” Giản Quý Bạch hôn lên khóe mắt cô, nhẹ nhàng nói, trong giọng điệu có chút bất đắc dĩ cùng cưng chiều.
Mộ Du Vãn thấp giọng phản bác: “Anh mới ngốc ý.”
“Hửm?” Người đàn ông đột nhiên tăng tốc, Mộ Du Vãn dần dần không thể tiếp tục nói chuyện, lại nói không ra được một câu nghiêm chỉnh.
—————
Ngoài trời mưa càng lúc càng to, mãi đến nửa đêm mới tạnh.
Mộ Du Vãn hòa hoãn lại một lúc, nghiêng người nhìn người đàn ông đang thở d/ốc nằm bên cạnh cô: “Làm sao anh lại biết Kỳ Văn Tân? Anh điều tra em trước khi kết hôn sao?”
“Anh có một người bạn học cùng trường với em, lúc em đợi Kỳ Văn Tân ở quán cà phê Lan Đại, anh đã ngồi gần em.”
Mộ Du Vãn hơi ngạc nhiên, cô vẫn cho là mình và Giản Quý Bạch gặp nhau lần đầu là vào ngày đi đăng ký kết hôn.
Sáng hôm đó, Giản Quý Bạch đến Mộ gia đón cô, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, dáng anh cao gầy, gương mặt sắc nét.
Mộ Du Vãn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Anh cho rằng em thích người khác, sao anh còn đồng ý lấy em?”
Khóe miệng Giản Quý Bạch khẽ động: “Vậy thì sao, chẳng qua là kết hôn mà thôi, em thích ai anh cũng chẳng để ý.”
“Ồ.” Mộ Du Vãn gật đầu, âm cuối hơi cao lên, trầm mặc một lát mới hỏi: “Vậy tại sao sau này anh lại để ý đến chuyện đó?”
Giản Quý Bạch nghiến răng, lật người đè cô lại: “Ai bảo em suốt ngày —— “
Anh dừng lại, ghé sát vào tai cô chậm rãi nói mấy chữ: “Quyến rũ anh?”
Gò má Mộ Du Vãn hơi nóng lên, cằm bị anh nhẹ nhàng nắm lấy: “Em còn chưa trả lời, rốt cuộc em có thích anh không?”
Mộ Du Vãn ngượng ngùng tránh đi ánh mắt của anh: “Không phải nói rồi sao, em chưa nghĩ ra.”
Nói xong, cô nghe thấy tiếng cười của Giản Quý Bạch.
Cô nhướng mắt: “Anh cười cái gì?”
Giản Quý Bạch nhìn cô, nghĩ đến trạng thái vừa rồi của cô, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dưới ánh đèn lấp lánh những vì sao.
Anh dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào môi cô: “Cười thân thể của em so với miệng em còn thành thật hơn.”
Mộ Du Vãn: “…”