Ban nãy có người tới báo, tìm ra được một túi bạc khả nghi ở dưới giường của một Nha hoàng, cho nên Khương Dực mới không tiếp tục truy hỏi Thu Hồng và Thu Huệ nữa mà lập tức tới đó điều tra.
Cố Văn Quân nghe tin cũng đã chạy đến đó rồi, hiện tại Nha hoàng kia đang quỳ trên mặt đất, run run rẫy rẫy nhưng có hỏi thế nào cũng không nói.
Đã vậy còn kiên quyết phủ nhận, nói đó là tiền bản thân tích góp được, không phải là tiền khả nghi gì.
“Dụng hình đi”.
Cố Văn Quân nhìn nàng ta, chỉ lạnh lẽo phun ra một câu như vậy.
Tới tận giờ phút này vẫn chưa tìm được Phó Gia Hiên, tâm trạng của Cố Văn Quân quả thực vô cùng xấu.
Hiện tại tra được manh mối, hắn cũng không ngại dùng tới biện pháp mạnh để Nha hoàng kia khai ra.
Nha hoàng kia nghe như vậy, lập tức cứng đờ người.
Cái gọi là dụng hình, hình thức đầu tiên chính là kẹp tay.
Tức là bọn họ sẽ dùng nẹp tre, đem mười ngón tay của nàng ta siết chặt lại.
Loại hình tra tấn này nói nặng không nặng nhưng nói nhẹ cũng không nhẹ, những người từng chịu qua hình phạt này, mười người thì hết chín, hai tay đều không thể dùng được nữa.
Ngay khi nẹp tre vừa kẹp lên tay, Nha hoàng kia đã không chịu nổi mà hét toáng lên.
“Nô tỳ khai, nô tỳ sẽ khai mà!
Là…là Thu Hồng và Thu Huệ, hai nàng ta sai nô tỳ bỏ thuốc ngủ vào canh nhân sâm của Phó tiểu thiếu gia.
Nô tỳ trong nhất thời ngu muội bị bạc vàng làm cho mờ mắt, cho nên mới nhận tiền của hai nàng ta rồi bỏ thuốc.
Nô tỳ xin thề chỉ bỏ thuốc thôi, còn sau đó như thế nào, nô tỳ tuyệt đối không có dính líu tới”.
Nha hoàng kia vừa khai vừa phủi bỏ trách nhiệm trên người mình xuống, toàn bộ đều đổ lỗi qua cho Thu Hồng và Thu Huệ.
Cố Văn Quân sắc mặt tối sầm, hắn không nói hai lời liền đứng bật dậy đi tìm tới chỗ của hai nữ nhân kia.
Thu Hồng và Thu Huệ vốn còn đang thấp thỏm chìm vào giấc ngủ, lại bị cấm vệ quân không chút lưu tình mà đạp cửa xông vào.
Cả hai bị lôi từ trên giường dậy, sau đó còn bị ép quỳ xuống.
“Có…có chuyện gì vậy?”.
Thu Hồng trong lòng có dự cảm chẳng lành, nàng ta nhìn xung quanh một vòng, sau đó lắp bắp hỏi một câu vô nghĩa.
“Các ngươi giấu Hiên nhi ở đâu?”.
Cố Văn Quân không muốn vòng vo mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính.
Giọng nói hắn lúc này vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Thu Hồng và Thu Huệ giống như hận không thể lập tức đem cả hai nàng ta ra phanh thây xẻ thịt.
“Ngài đang nói gì vậy? Chúng ta…chúng ta không hiểu”.
Thu Hồng sống chết vẫn không chịu nhận tội, còn Thu Huệ ở bên cạnh thì chỉ biết run rẫy cúi đầu thật thấp.
Cố Văn Quân trực tiếp đem Nha hoàng vừa nãy xô tới trước mặt hai nàng ta.
“Nhận ra ai rồi chứ? Còn không mau khai ra!”.
Cố Văn Quân quả thực không còn đủ kiên nhẫn nữa rồi.
“Xin Nhị điện hạ tha tội.
Phó Gia Hiên, y…y hiện tại đang ở nhà kho phía Tây”.
Thu Huệ thấy mọi chuyện đã không giấu được nữa, cho nên lúc này liền ngẩn mặt lên, nước mắt nước mũi nhem nhuốt mà run rẫy chỉ tay về phía nhà kho bên kia.
Thu Huệ vừa dứt lời, Cố Văn Quân liền đã giống như một cơn gió mà lao đi, cấm vệ quân thấy vậy cũng nhanh chóng đuổi theo, chỉ chừa lại vài người canh giữ Thu Hồng, Thu Huệ và cái Nha hoàng kia, phòng ngừa bọn họ sợ tội bỏ trốn.
Cửa nhà kho bằng gỗ lúc này cũng không khóa, chỉ bị cột chặt lại bằng một sợi dây thừng rất thô.
Cố Văn Quân rút kiếm của cấm vệ quân bên cạnh, một nhát bổ xuống, cánh cửa kia liền trực tiếp vỡ nát.
Ánh sáng rọi vào, để lộ một thân hình nhỏ bé đang nằm cuộn tròn trên đất.
Phó Gia Hiên nằm im thin thít, tiếng động phá cửa lớn như vậy cũng chẳng hề có chút động tĩnh gì.
Cố Văn Quân nhìn y thân thể gầy nhỏ mỏng manh, trên người áo lông cũng không có, cứ như thế nằm im giữa trời đông tuyết rơi kín trời.
Trong lòng Cố Văn Quân lúc này dâng lên một nỗi sợ hãi, đôi tay run rẫy bị hắn liều mạng siết chặt lại.
Hắn đem dây thừng trên người Phó Gia Hiên cởi ra, nhìn một mảng xanh tím vô cùng dữ tợn trên cổ tay và cổ chân y, Cố Văn Quân gần như phát điên lên.
Cố Văn Quân lúc này cởi áo choàng trên người ra, đem Phó Gia Hiên ôm vào lòng rồi quấn chặt y lại bằng một lớp lại một lớp áo choàng thật dày.
Cảm nhận được thân thể vừa lạnh vừa cứng đờ của Phó Gia Hiên, hai mắt Cố Văn Quân như sắp nứt ra.
Đôi môi y lúc này vô cùng tím tái, sắc mặt thì trắng bệch, trông cứ như…cứ như người bị chết cóng vậy.
“Đi mời Triệu thái y tới đây, nhanh lên”.
Khương Dực mắt thấy đã tìm được người rồi, cho nên ngay lập tức liền sai người của đội cấm vệ quân đi mời thái y tới.
“Hiên nhi, ta đến rồi, ta tìm thấy ngươi rồi, mau mở mắt ra nhìn ta đi!”.
Cố Văn Quân niết mạnh lên bờ môi tím tái của Phó Gia Hiên, hy vọng khiến nó hiện lên chút huyết sắc.
Thế nhưng cũng vô dụng, dù có cố thế nào cũng chỉ toàn một mảng xanh tím.
Trái lại chạm vào đôi môi quen thuộc nhưng lạnh lẽo một cách bất thường, điều này càng khiến Cố Văn Quân như rơi vào vực sâu vạn trượng.
Cố Văn Quân trái tim giống như bị thắt lại, đau đớn đến không thở nổi, tay hắn run rẫy nhưng vẫn liều mạng siết chặt Phó Gia Hiên trong lòng mình.
Cố Văn Quân lúc này bế Phó Gia Hiên lên, chân không dừng bước quay trở về phòng mình.
Hắn lệnh cho Nô tài lẫn Nha hoàng đốt lò sưởi lên, càng nóng càng tốt.
Chăn một lớp rồi lại một lớp được phủ lên, trong phòng nóng đến mức có thể toát mồ hôi đầm đìa.
Vậy mà Phó Gia Hiên vẫn cứ nằm im như vậy, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Chuyển biến duy nhất chính là cơ thể y không còn cứng đờ lạnh toát như ban nãy, sắc mặt cũng đã hồng lên được đôi chút.
Triệu thái y rất nhanh liền tới, ông vẫn như cũ muốn đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài rồi mới tiến hành chuẩn trị bệnh, nhưng Cố Văn Quân lần này nhất quyết không chịu đi.
Hắn là đang sợ, sợ một khi bản thân rời mắt khỏi Phó Gia Hiên, y liền sẽ vĩnh viễn biến mất, giống như cái cách mà mẫu phi đã từng rời xa hắn vậy.
Hắn không muốn chuyện như vậy lại tái diễn thêm lần nữa, tuyệt đối không.
Triệu thái y không còn cách nào khác đành mặc kệ hắn, dù sao hiện tại cứu người mới là quan trọng nhất.
Càng chuẩn đoán, sắc mặt của Triệu thái y càng trầm xuống, đã vậy còn liên tục thở dài.
Điều này làm lo lắng trong lòng Cố Văn Quân đạt tới đỉnh điểm.
“Hiên nhi sao rồi?”.
Cố Văn Quân nhìn Phó Gia Hiên nhỏ nhắn nằm im thin thít ở trên giường, khuôn mặt từng vô số lần tươi cười bày trò trước mắt hắn, hiện tại trở nên vô cùng ảm đạm.
Điều này quả thực khiến hắn không thể chấp nhận được.
“Chuyện này…Ngài cũng biết rồi đấy, thân thể Phó tiểu thiếu gia vốn dĩ đã không khỏe mạnh như người bình thường rồi.
Hiện tại lại còn gặp phải chuyện như vậy, quả thực…quả thực là càng thêm trầm trọng.
Y nhiễm phong hàn rất nặng, hơn nữa khí lạnh nhập thể, tổn thương đến tỳ và phế, sau này e là chỉ cần trái gió trở trời một chút cũng nhất định sẽ bệnh nặng một trận”.
Triệu thái y vừa nói vừa thở dài, đứa nhỏ này mệnh cách quá tốt, thế nhưng phúc lại mỏng, cũng không biết là có thể bình an lớn lên hay không nữa.
Ông vừa nghe lệnh Bệ hạ điều chế cho y một phương thuốc để cường thân kiện thể, chỉ là hiện tại nhìn tình hình này, phương thuốc kia chắc là phải điều chế lại cái mới rồi.
“Hiện tại ta liền kê cho y một ít thuốc trị phong hàn, còn về việc hàn khí nhập thế, cái này đã tổn thương đến căn cơ, cho nên nếu muốn điều trị, e là sẽ rất khó khăn và tốn rất nhiều thời gian”.
Triệu thái y viết xong đơn thuốc, sau đó cung kính chào Cố Văn Quân một cái rồi rời đi..