Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia - Chương 55: Chương 55
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
15


Cá Mặn Tiểu Thiếu Gia


Chương 55: Chương 55


“Nhị điện hạ? Nhị điện hạ!”.

Phó Gia Hiên nhìn thấy Cố Văn Quân không ăn cơm mà cứ ở đó ngồi ngẩn người, y lúc này liền gọi hắn, gọi liên tiếp mấy tiếng cũng chẳng thấy hắn phản ứng lại.
“Hả? Sao vậy?”.

Cố Văn Quân lúc này mới từ trong mớ suy nghĩ hỗn độn hồi thần lại.
“Ngài không đói à? Tại sao không ăn cơm? Ta không biết ở bên ngoài ngài còn có bao nhiêu chuyện phải lo, nhưng là sức khỏe quan trọng, phải ăn thì mới có sức để tiếp tục chứ?”.
Phó Gia Hiên hơi nhướn mày, sau đó chỉ chỉ vào cái bát trống rỗng của Cố Văn Quân, sau đó còn tiện tay gắp cho hắn vài món.
“Ta biết rồi, cảm ơn Hiên nhi”.

Cố Văn Quân lúc này nhếch môi cười, sau đó còn nhịn không được mà vươn tay ra bẹo má y.
Hắn biết mà, chỉ có Hiên nhi là thật lòng quan tâm đ ến hắn.
Chỉ là không ngờ tới Phó Gia Hiên lại lập tức né tránh, tay Cố Văn Quân liền khựng lại giữa không trung.
“Ta năm nay đã mười bảy rồi, đã không còn là trẻ con nữa.

Nếu ngài làm như vậy, người khác mà nhìn vào, mặt mũi của nam nhi đại trượng phu như ta biết phải đặt ở đâu đây?!”.

Phó Gia Hiên không chút khách khí lên tiếng, giọng điệu vừa buồn bực vừa ai oán.
“Ai dám nói xấu Hiên nhi, ta liền đem miệng bọn họ khâu lại”.

Cố Văn Quân giọng nói đột nhiên lạnh đi, hắn cũng không cố chấp bẹo má y nữa, mà thay vào đó là xoa xoa đầu y.
“Nhị điện hạ…ngài, ngài đừng như vậy có được không? Tuy rằng những người khác ở trong mắt ngài đều là hạ đẳng, nhưng không thể tùy tiện chém chém giết giết như vậy.

Hiên nhi…không thích, Hiên nhi…sợ”.
Phó Gia Hiên ở chung với Cố Văn Quân đã lâu, cũng đã biết được phần nào tính cách và cách hành xử của hắn.
Cố Văn Quân bề ngoài quả thực vô cùng tuấn mỹ, đối nhân xử thế cũng hoàn mỹ vô khuyết, ấn tượng đầu tiên gây trong mắt người khác chính là ôn hòa lễ độ.

Hơn nữa hắn còn đối xử với y vô cùng tốt, nhưng…chỉ là với một mình y mà thôi.
Phó Gia Hiên biết, tuy rằng ngoài mặt hắn đang cười đến ôn nhu như vậy, nhưng kỳ thực trong lòng đang chất chứa bao nhiêu dã tâm.
Gặp phải người xấu không đáng sợ, đáng sợ chính là gặp phải người xấu nhưng lại khoác lên người bộ dáng của người tốt.
“Nhưng mà những kẻ dám động đến Hiên nhi đều phải nhận lấy trừng phạt thích đáng.
Thôi được, ta đều nghe Hiên nhi.
Hiên nhi không cần sợ, ta trước giờ vẫn luôn đối tốt với ngươi, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến ngươi đâu”.
Cố Văn Quân bên ngoài đối chọi với đám người ngươi sống thì ta chết kia, cho nên không tránh khỏi bị lây dính tính cách tàn bạo.
Bản chất đã thấm sâu vào máu, có muốn đổi cũng không đổi được.

Nhưng nếu Phó Gia Hiên đã không thích, vậy thì ở trước mặt y, hắn sẽ kìm chế lại.
Còn đối với đám người thuộc phe của Cố Văn Vũ và Hoàng hậu, thì đừng mong hắn sẽ nương tay.
Phó Gia Hiên nhìn vẻ mặt ôn hòa của Cố Văn Quân lúc này, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Hy vọng hắn nói được làm được.
“Nhị điện hạ, ta hỏi ngài một chuyện có hơi tế nhị, được không ạ?”.

Phó Gia Hiên lúc này chợt nhớ ra gì đó, y nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không có ai mới ghé vào tai Cố Văn Quân nói nhỏ.
“Ừm”.

Nghe đến chuyện tế nhị, Cố Văn Quân liền có chút kinh ngạc nhướn mày.

Chỉ là sau đó hắn vẫn gật đầu, có chút chờ mong “chuyện tế nhị” trong miệng Phó Gia Hiên là cái gì.
“Ngài…thật ra, thật ra ngài thích mẫu người như thế nào vậy? Ngài yên tâm, dù tiêu chuẩn có cao thế nào thì Hiên nhi cũng sẽ cố gắng giúp ngài tìm mà.
Ngài nhìn xem, ngài và Đại điện hạ trạc tuổi nhau, vậy mà con của Đại điện hạ năm nay cũng đã bảy tám tuổi rồi.

Trong khi đó, ngài vẫn cứ cô đơn một mình.

Hay là…hay là ngài có chuyện gì khó nói, có thể nói với Hiên nhi được không? Hiên nhi sẽ tìm cách giúp ngài mà”.

Phó Gia Hiên dồn nén đã lâu, cho nên vừa đề cập đến chuyện này, y liền nói đến không dừng được.
Đúc kết lại một câu chính là, y muốn thúc giục Cố Văn Quân nạp phi sinh hài tử.

Trường hợp xấu nhất có thể là Cố Văn Quân mắc bệnh về “chuyện đó”, “thứ kia” không dùng được…
Phó Gia Hiên vừa nghĩ tới đây, ánh mắt liền không tự chủ được mà liếc về phía đ.ũ.n.g quần của Cố Văn Quân.
Nhìn loại ánh mắt khi Phó Gia Hiên nhìn mình, Cố Văn Quân cũng hiểu được cái đầu nhỏ của y đang suy nghĩ đến chuyện vớ vẫn gì rồi.
Hắn giận đến bật cười, sau đó đột ngột nắm lấy tay Phó Gia Hiên đặt lên “nơi nào đó” của mình.
Phó Gia Hiên hoàn toàn không ngờ tới Cố Văn Quân lại làm ra loại động tác này, y hai mắt bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn, trong nhất thời cả người cứng đờ, quên luôn cả việc phải rút tay lại.
Cố Văn Quân xấu xa nhếch môi, sau đó còn dùng tay của Phó Gia Hiên, ở “chỗ đó” của mình chà xát mấy cái.
Ngay lập tức biến hóa liền nổi lên, cách mấy lớp vải, nhưng Phó Gia Hiên vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được thứ vừa to vừa khỏe, tràn trề sức sống đang ngẩn cao đầu ở bên dưới.
Phó Gia Hiên khuôn mặt đỏ đến sắp nhỏ ra máu, y lúc này giống như bị bỏng, liều mạng rụt tay về.
“Ngài…ngài, lưu manh!”.

Phó Gia Hiên tức đến thở hồng hộc, chỉ vào mũi Cố Văn Quân mà mắng to.
“Chẳng phải Hiên nhi tò mò sao? Nhìn xem, sờ một chút liền biết mà, tự mình cảm nhận còn chân thực hơn gấp nhiều lần”.

Cố Văn Quân cười đến vô lại, không chút xấu hổ mà nhìn chằm chằm phản ứng như mèo con xù lông của Phó Gia Hiên.
“Ngài…ngài, vô sỉ!”.

Phó Gia Hiên cũng không biết phản bác hắn như thế nào, chỉ có thể liều mạng mắng người.
“Thật ra ta đã có ngươi trong lòng rồi, Hiên nhi không cần phải nhọc công lo lắng cho ta về vấn đề này”.
Cố Văn Quân lúc này đột nhiên lại nói một câu chẳng liên quan, nhưng mà ngay lập tức liền thu hút được sự tò mò của Phó Gia Hiên, cơn giận ngút trời ban nãy cũng đã tiêu tán hơn một nửa.

“Là ai vậy? Ta có biết không? Bắt đầu từ khi nào vậy? Tại sao ngài không cưới người ấy vào cửa luôn đi? Chẳng lẽ…người như ngài mà còn không theo đuổi được nữ nhi nhà người ta?”.
Phó Gia Hiên hỏi đến dồn dập, y đánh giá Cố Văn Quân từ trên xuống dưới, xác định mắt nhìn người của hắn tuyệt đối không thấp, cho nên chỉ có một lí do thôi, đó chính là người hắn thích còn chưa đồng ý gả cho hắn!.
“Là ai thì còn lâu ta mới nói.

Nhưng mà xác thật, người đó rất khó theo đuổi, đừng nói cưới vào cửa, ngay cả tâm ý của ta, người nọ thậm chí còn chưa biết”.

Cố Văn Quân thở dài một hơi, sau đó ánh mắt nhìn Phó Gia Hiên liền có chút khác lạ.
“Là ai vậy? Ngài nói đi, ta giúp ngài theo đuổi!”.

Phó Gia Hiên bám riết không tha, cái kiểu biết được bí mật nhưng lưng chừng này, quả thực là khiến người ta nôn nóng đến phát điên mà.
“Không cần.

Người ta thích, ta sẽ tự mình theo đuổi”.

Cố Văn Quân nhấp vào một ngụm trà, thâm ý nhìn Phó Gia Hiên, sau đó hơi nhếch môi.
“Nhị điện hạ, ngài không thể như thế được! Rốt cuộc là ai vậy? Ngài nói đi, ta sẽ giúp ngài theo đuổi mà.
Tâm cao khí ngạo như ngài, nếu không có quân sư bên cạnh thì biết khi nào mới rước được mỹ nhân vào cửa đây?!!””.
Phó Gia Hiên vẫn cắn mãi không buông, chỉ là sau đó, Cố Văn Quân nhất quyết ngậm miệng, không chịu hé răng nửa lời..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN