Vết thương của Cố Văn Quân rất nhanh đã băng bó xong, Triệu thái y liền lui ra ngoài kê thuốc cho hắn.
Trong lều lúc này chỉ còn lại mấy người bọn họ, không khí mạc danh trở nên có chút nặng nề.
Cố Văn Thành liếc nhìn mẫu tử Thẩm Vân Nguyệt, ánh mắt kia giống như đã nhìn thấu tất cả.
Hắn cũng từng là Hoàng tử, cũng từng vì tranh quyền đoạt vị mà đấu đá nhau với các vị “huynh đệ” của mình.
Cho nên mấy trò mèo này đương nhiên không qua được mắt của hắn.
Nhưng Thẩm Vân Nguyệt và Cố Văn Vũ thật sự đoán không sai, ngôi vị Thái tử, không sớm thì muộn Cố Văn Thành sẽ ban cho Cố Văn Quân.
Sở dĩ Cố Văn Thành không trực tiếp ban ngôi vị Thái tử cho Cố Văn Quân mà lại phải đi đường vòng bằng cách “tuyển chọn” như vậy.
Nguyên nhân là bởi vì để tránh lời ra tiếng vào, tạo một cái cớ danh chính ngôn thuận.
Thông thường thì ngôi vị Thái tử sẽ trao cho Đại hoàng tử, hơn nữa nhà mẹ đẻ của Thẩm Vân Nguyệt căn cơ quá sâu.
Nếu Cố Văn Thành trực tiếp trở mặt cùng bọn họ, liền sẽ gây nên sóng to gió lớn trong triều đình, đến lúc đó ai cũng đừng mong được yên ổn.
Cố Văn Thành quá hiểu thủ đoạn của Thẩm Vân Nguyệt, nàng ta vốn là một nữ nhân vô cùng tham lam, tiền tài và quyền lực, cái nào nàng ta cũng muốn đoạt về tay.
Thậm chí ngay cả Cố Văn Vũ, nhi tử ruột thịt do chính nàng ta chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau, ở trong mắt nàng ta, hắn cũng chỉ như một loại công cụ để thâu tóm quyền lực mà thôi.
Nếu để Cố Văn Vũ lên ngôi, Cố Văn Thành thừa biết Thẩm Vân Nguyệt sẽ dụ dỗ hắn ăn chơi bay bướm, còn bản thân nàng ta thì buông rèm chấp chính, gián tiếp trở thành “vua” một nước.
Lúc này đội trưởng cấm vệ quân cầu kiến, phá vỡ bầu không khí ngưng trọng này.
“Bẩm Bệ hạ, đám hắc y nhân kia tất cả đều là tử sĩ, hơn nữa còn được huấn luyện rất bài bản.
Trên người bọn chúng không tìm thấy vật gì khả nghi…”.
Đội trưởng cấm vệ quân nói tới đây thì hơi nhập ngừng, ánh mắt âm thầm dò xem sắc mặt của Cố Văn Thành.
“Tra…tiếp tục tra, tra đến khi nào tìm ra được người ra tay thì thôi!”.
Cố Văn Thành ánh mắt lạnh băng liếc qua mẫu tử Thẩm Vân Nguyệt, sau đó lớn tiếng ra lệnh cho đội trưởng cấm vệ quân.
Mắt thấy thái độ quyết tuyệt của Cố Văn Thành, đội trưởng cấm vệ quân không khỏi âm thầm lau mồ hôi trên trán.
Hắn quỳ xuống nhận mệnh, sau đó liền lui ra bên ngoài.
“Được rồi, lui ra hết đi”.
Cố Văn Thành xua tay, lời này dĩ nhiên là nói với Cố Văn Vũ và Thẩm Vân Nguyệt.
“Vậy…mong vết thương của Quân nhi sớm ngày bình phục.
Thần thiếp xin cáo lui”.
Thẩm Vân Nguyệt diễn cũng đủ sâu, trước khi đi còn không quên “quan tâm” tới Cố Văn Quân.
Đợi hai cái đại phiền phức rời đi rồi, Cố Văn Thành lúc này mới mệt mỏi thở dài một hơi.
Hắn nhìn Cố Văn Quân, lại nhìn Phó Gia Hiên đang ngồi bên cạnh hắn.
“Chăm sóc cho Quân nhi thật tốt nhé”.
Cố Văn Thành vỗ vỗ đầu Phó Gia Hiên, sau đó cũng rời đi.
…
Nửa đêm, Cố Văn Quân đột nhiên phát sốt.
Phó Gia Hiên vẫn luôn chăm sóc bên cạnh hắn, cho nên y rất nhanh liền phát hiện ra.
Giờ này mọi người đều đã ngủ cả rồi, cuộc đi săn vì chuyện thương thế của Cố Văn Quân mà trở nên vô cùng ảm đạm.
Vốn là định đốt lửa trại, sau đó đem con mồi săn được ra bày tiệc.
Nhưng hiện tại, mọi người chỉ có thể yên lặng ăn cho qua bữa.
Phó Gia Hiên cũng không muốn làm phiền đến người khác nữa, cho nên giữa đêm một mình y loay hoay nhóm lửa nấu nước nóng, sau đó lau qua trên người Cố Văn Quân để giúp hắn hạ nhiệt.
Phó Gia Hiên đem quần áo trên người hắn phanh ra, sợ hắn lạnh nên y cũng không cởi ra hết.
Khăn ấm từng chút một di chuyển trên da thịt Cố Văn Quân.
Bản thân vốn là một thẳng nam, cho nên đối với loại chuyện thế này, Phó Gia Hiên cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Y mặt không đỏ tim không đập nhanh, hai tay thong thả lướt trên da thịt của Cố Văn Quân.
Thỉnh thoảng Phó Gia Hiên còn đụng đụng mấy khối cơ trên người hắn, trong lòng còn âm thầm cảm thán.
Chỉ là, cũng không biết Cố Văn Quân trong lúc phát sốt lại lên cơn mê sảng cái gì.
Hắn lúc này đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Phó Gia Hiên.
Sau đó, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đem cả người của Phó Gia Hiên đè dưới thân mình.
Phó Gia Hiên chỉ cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng, đợi khi y định thần lại, liền đã đối diện với ánh mắt mờ mịt không có tiêu cự của Cố Văn Quân.
Cố Văn Quân đây là…mộng du ư?!.
Phó Gia Hiên trong lòng âm thầm cả kinh.
Theo y nhớ, hình như gặp phải người bị mộng du thì tuyệt đối không được đột ngột gọi người ta tỉnh dậy thì phải.
Trong lúc Phó Gia Hiên suy nghĩ miên man thì lúc này, đầu của Cố Văn Quân liền hạ xuống ngày càng thấp.
Mắt thấy môi cả hai đều sắp dán vào nhau, Phó Gia Hiên lúc này mới trợn tròn hai mắt, nhanh chóng quay mặt sang một bên.
Một nụ hôn này buông xuống, mặc dù Phó Gia Hiên đã tận lực né tránh, nhưng nụ hôn của Cố Văn Quân vẫn chuẩn xác rơi trên mặt y.
Phó Gia Hiên trong lòng vô cùng kinh hoảng, y không biết Cố Văn Quân đang mơ thấy cái gì mà lại làm ra loại hành động như vậy.
Có lẽ nào, do hắn độc thân quá lâu, cho nên thân thể phát sinh vấn đề, khiến hắn mộng xuân?.
Chỉ là, hắn mộng xuân thì mộng xuân đi.
Nhưng là, sao đối tượng bị hắn đè lại là y cơ chứ?!.
Phó Gia Hiên mắt thấy Cố Văn Quân lại định hôn xuống, y không nói hai lời liền đem cả người mình lật úp sấp lại.
Phó Gia Hiên đem đầu vùi vào trong gối, tận lực che kín môi mình.
Chỉ là không ngờ tới, lúc này ở sau gáy y liền đột ngột truyền tới cảm giác trơn ướt nóng bỏng.
Gáy là điểm mẫn cảm của Phó Gia Hiên, vừa bị người h.ô.n l.i.ế.m qua, liền quả thực muốn mạng.
Phó Gia Hiên rùng mình một cái, y xoay người định đẩy Cố Văn Quân ra, nhưng sức lực y vốn có hạn.
Hơn nữa, lúc này càng có thứ khiến Phó Gia Hiên kinh hãi hơn.
Ở giữa m.ô.n.g y, lúc này chân chính cảm nhận được một đồ vật c.ứ.n.g rắn nóng bỏng.
Phó Gia Hiên cũng là nam nhân, cho nên y thừa biết thứ kia là cái gì.
Đối mặt với loại tình huống này, lại tránh thoát không được, Phó Gia Hiên hai mắt liền lập tức đỏ lên, kèm theo đó là tiếng thút thít nho nhỏ.
Cố Văn Quân đáng chết, trước kia y bảo hắn sớm một chút lấy vợ sinh con thì không chịu.
Giờ thì hay rồi, thình lình liền mộng xuân, đã vậy còn kéo y xuống nước.
Cũng không biết trong mộng, hắn đã tưởng tượng y thành nữ nhân nào, rồi mới làm ra loại chuyện như thế này.
À đúng rồi, trước kia Cố Văn Quân còn từng nói hắn đã có người trong lòng rồi.
Nói không chừng đối tượng trong giấc mộng xuân kia của hắn chính là “nàng” ta cũng nên..