Diệp Thanh có một thói quen, đó chính là sau khi làm việc mệt mỏi, buổi tối y liền sẽ ra ngoài dạo một vòng, sau đó mới quay về phủ ngủ một giấc đến sáng.
Diệp Thanh khép lại mớ giấy tờ hỗn độn trên bàn, tay vô thức xoa xoa thái dương đau nhức.
Nha hoàng Nhược Thúy thấy vậy liền hiểu ý, đợi Diệp Thanh nhấp xong một ngụm nước trà, nàng ta liền đem áo lông phủ lên trên người y.
“Thế tử, hôm nay trời lạnh, sức khỏe của ngài vẫn còn yếu, chúng ta đi sớm về sớm một chút”.
Nhược Thúy vừa nói vừa nhét vào tay Diệp Thanh một túi giữ ấm.
Diệp Thanh nhìn sắc trời đã dần sụp tối bên ngoài, sau đó mới khẽ gật đầu.
Hiện tại đã bước vào mùa mưa, chiều hôm nay đã đổ một cơn mưa rất lớn.
Mưa như trút nước, khí lạnh cũng tràn về.
Hiện tại dù mưa đã tạnh khá lâu rồi, không khí rất trong lành, thế nhưng gió lạnh vẫn cứ từng cơn thổi tới.
Xe ngựa chạy thật chậm, Diệp Thanh vén lên mành xe, thông qua cửa sổ nhỏ trên xe ngựa mà ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Càng về đêm, đèn lồ ng được đốt lên ngày càng nhiều.
Từng cái từng cái thi nhau tỏa ra ánh sáng, nhất là ở chợ đêm đằng xa kia, ánh sáng từ đèn lồ ng tỏa ra làm nổi bật cả một vùng trời.
Giờ khắc này, tâm tình Diệp Thanh thả lỏng hơn bao giờ hết.
Y khẽ nhắm mắt, hưởng thụ cái lành lạnh trong không khí, mùi cây cỏ hoa lá sau cơn mưa.
Cơn đau đầu theo đó mà chợt dứt, Diệp Thanh nhờ vậy mà thoải mái hơn hẳn.
Chỉ là, tâm tình tốt của Diệp Thanh còn chưa duy trì được bao lâu, liền bị cái thắng xe đột ngột của phu xe làm cho mất hứng.
“Có chuyện gì?”.
Diệp Thanh trầm giọng hỏi phu xe, rõ ràng đã có chút mất kiên nhẫn.
“Bẩm Thế tử, phía trước đột nhiên có người xông ra.
Quá bất ngờ, cho nên…cho nên xe ngựa của chúng ta đã đâm vào người ta rồi ạ”.
Phu xe toát hết cả mồ hôi hột, nói xong liền lập tức nhảy xuống khỏi xe, chạy đến chỗ người bị xe ngựa đụng trúng kia, muốn bồi thường thật nhanh rồi còn mang vị tiểu tổ tông trên xe quay về phủ nữa.
Diệp Thanh khẽ nhíu mày, nhưng cũng không lên tiếng.
Chỉ là, lại đợi thêm một lúc mà chẳng thấy phu xe quay lại, y lúc này đã không phải là mất kiên nhẫn nữa, mà là đã bắt đầu tức giận rồi.
Diệp Thanh tự thân vén lên mành xe, sau đó nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Mà bên kia, người bị xe ngựa đụng trúng lại đang nằm im bất động, phu xe và cả Nhược Thúy đều đang cố sức lay người dậy, nhưng đều vô dụng, cho nên lúng túng không biết phải làm sao.
Diệp Thanh bước tới nhìn một chút, sau đó trước ánh mắt kinh hoảng của Nhược Thúy và phu xe, y lúc này rút thanh kiếm vẫn luôn treo bên hông ra, không nói hai lời một kiếm bổ tới.
Người bị xe ngựa đụng trúng từ đầu tới cuối đều nằm im bất động, ngay cả kiếm khí bổ tới cũng không có chút phản ứng nào.
Ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào người nọ, Diệp Thanh lúc này mới đột ngột thu tay.
“Đem về phủ đi”.
Diệp Thanh lại nhìn tên đang nằm trên đất thêm lần nữa, tra kiếm lại vào vỏ, sau đó mới lạnh nhạt phun ra một câu như vậy.
Thân là một trong những người quyền quý đứng đầu ở Bắc Mạc, mấy trò cũ rích tương tự thế này để tiếp cận y xảy ra rất nhiều.
Bởi thế cho nên vì để đề phòng, Diệp Thanh mới làm ra hành động kỳ quặc như vậy.
Nếu người kia giả vờ ngất đi, thì khi kiếm khí đánh tới, chắc chắn sẽ theo phản xạ mà tránh đi.
Nhưng là vừa rồi, khi Diệp Thanh ra tay, dưới ánh nhìn chằm chằm của y, người nọ vẫn cứ nằm im bất động, một chút động tĩnh nhỏ nhất cũng không có, ngay cả nhịp thở cũng vẫn đều đặn như cũ.
Người nọ sau đó được tùy ý vắt ngang trên lưng ngựa, Diệp Thanh cứ như thế một đường hồi phủ.
…
Diệp Thanh về tới phủ, tắm rửa qua một lần, lại lật xem một ít thông tin chiến sự, sau đó mới lên giường đi ngủ.
Giữa đêm, cửa sổ phòng Diệp Thanh chợt hé mở, một bóng đen theo khe hở uyển chuyển vọt vào.
Mành giường được vén lên, một cánh tay vươn về phía y.
Chỉ là chưa để hắc y nhân kia kịp làm ra hành động gì tiếp theo, Diệp Thanh vốn đang ngủ lúc này chợt mở bừng hai mắt.
Y thân thủ nhanh nhẹn lăn một vòng, vừa vặn tránh khỏi ma trảo của người nọ.
Sau đó, Diệp Thanh lại từ dưới gối nằm rút ra một con dao găm, không nói hai lời mà đâm tới.
Nhưng là, cho dù thân thủ có nhanh nhẹn tới đâu, thì rõ ràng với sức lực của Diệp Thanh, y hoàn toàn không phải là đối thủ của hắc y nhân kia.
Cánh tay y nhanh chóng bị giữ chặt, con dao găm cũng theo đó mà trượt khỏi tay.
Hai tay bị giam cầm ở phía sau, thân thể thì bị đè ép xuống giường.
Diệp Thanh biết mình thất thế, cho nên hé miệng muốn hô lớn kêu người tới giúp.
Nhưng tay hắc y nhân kia rõ ràng nhanh hơn một bước, trước khi y kịp hô lên, hắn liền đã một tay chặn kín miệng y lại.
“Ngoan, ta không có ý xấu, càng không muốn làm hại đến ngươi”.
Hắc y nhân cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai Diệp Thanh.
Diệp Thanh nghe vậy thì trừng lớn hai mắt, rõ ràng là ngay cả nửa chữ của hắc y nhân kia y cũng không tin.
Nửa đêm nửa hôm đột nhập vào phòng, đã vậy còn kìm kẹp y thế này.
Nói là không có ý xấu, không muốn làm hại tới y? Ai sẽ tin?.
Sau đó, Diệp Thanh cảm thấy bên tai hơi ngứa, hơi ấm phả vào tai, giọng nói trầm thấp của hắc y nhân kia lần nữa thì thầm bên tai y.
“Hiên nhi, ta nhớ ngươi, nhớ đến phát điên”.
Hắc y nhân dường như đang thở dài, giọng nói mang theo kìm nén cùng sự chiếm hữu vô cùng mãnh liệt.
Hiên nhi? Hắn đang…gọi mình sao?.
Diệp Thanh sau khi nghe cái tên “Hiên nhi” kia, đầu óc liền có chút choáng váng.
Cái tên nghe có chút quen thuộc, từ trong miệng hắc y nhân kia phát ra còn mang đến một cảm giác rất đặc biệt, nhưng cũng thân quen đến lạ.
Diệp Thanh có thể khẳng định, sau khi mất trí nhớ, y chưa từng gặp qua người nào giống như vậy.
Hiện tại xem ra, hắc y nhân này có quen biết với y của trước kia.
Hay nói cách khác, nếu Diệp Thanh muốn biết về đoạn kí ức mà y đã quên mất, có thể thông qua hắc y nhân này mà tìm hiểu ra ngọn nguồn.
Nhưng trước hết, Diệp Thanh muốn biết hắc y nhân này là ai, và cùng với y của trước kia có quan hệ gì?.